Mua Gái Thành Phố Về Làm Vợ



Lý Tồn Căn sửng sốt một chút, có chút không tin, anh đột nhiên phản ứng lại “Mẹ véo em?"
Trần Kiều nhìn anh biết rồi mà còn hỏi cố ý chế giễu, Lí Tồn Căn mím môi không biết giải thích như thế nào, hồi lâu mới bắt đầu kể một câu chuyện xưa cho cô “Mẹ anh còn trẻ mà đã góa chồng, tính tình bà quá mạnh mẽ lại hiếu thắng, nhưng bà ấy không có ác ý đâu, khi anh em anh còn nhỏ, ai cũng đã bị đánh rất nhiều, nhưng bà ấy rất tốt.

Khi chúng tôi phạm một lỗi lầm gì đó vào ban ngày, liền chạy trốn, nhưng đến buổi tối khi thay quần áo chuẩn bị đi ngủ thì bà ấy mới lấy dây mây ra giáo huấn, bà đánh nửa tiếng không thở đốc lấy một hơi.

Có một đêm anh bị đánh, liền chạy, bà ấy đuổi theo anh chạy lên lưng chừng núi, sau khi quay về còn bị đánh một trận nhừ tử, vết gậy trên lưng nửa tháng mới biến mất ...!”
Cha mẹ Trần Kiều không bao giờ đánh cô, cô lớn như vậy, chịu thương tổn nhiều nhất là khi ở trong nhà anh.

Trần Kiều kéo chăn bông lên che mặt nói nhỏ “Anh đáng bị như vậy.” Tại sao không đánh chết anh đi để bây giờ anh lại đi hại cô.


Lý Tồn Căn sờ sờ tóc cô "Thím anh nói người thành phố không bao giờ đánh trẻ con, chỉ có dạy bảo nhắc nhở thôi, đúng không? Anh sẽ nói với mẹ là không được đánh em nữa.

Đừng sợ, anh ở đây."
Anh lại ngập ngừng nói thêm “Anh không cố ý đánh em vào ngày hôm đó.

Anh rất hối hận, trái tim anh rất đau đớn.

Anh đã nói rõ với em rằng anh sẽ đối xử tốt với em.

A Kiều em đừng bỏ trốn, anh sẽ không bao giờ đánh em nữa đâu.


"
Bà mẹ vẫn rất nghiêm khắc, không biết Lý Tồn Căn đã dặn dò gì với bà mà bà ấy bớt động tay với cô hơn.

Thấy Trần Kiều không làm được việc gì, mấy ngày nay bà ấy cứ luôn miệng thãn vãn ‘mua phải một đứa con dâu vô tích sự’.

Trần Kiều cũng rất buồn tủi, cô chưa từng làm những việc này bao giờ, lại được nuông chiều từ bé, da thịt thì mỏng manh, làm sao có thể làm công việc đồng áng được.Mấy ngày nay, Hoa nhi không làm bài tập khi vừa đi học về nữa mà sẽ ra phụ giúp Trần Kiều làm việc nhà mẹ giao.

Trần Kiều không muốn để ý đến bất kỳ ai trong gia đình này, nhưng Hoa nhi cũng không hề quấy rầy hay làm khó gì cô, cô bé lại siêng năng, thành thật giúp cô làm việc này việc kia, điều này khiến Trần Kiều rất mâu thuẫn.
Cô cho rằng mình luôn là người yêu ghét rõ ràng, tuyệt đối không thể nợ nần trẻ con nên khi Hoa nhi có bài toán không hiểu, cô sẽ hướng dẫn cô bé vài câu.

Hoa nhi không còn sợ cô nữa, cô bé cũng thường chủ động hỏi han cô, hỏi cô Bắc Kinh như thế nào, sự tò mò và khao khát của cô bé đã làm Trần Kiều xúc động khiến cô không thể nói ra những lời mỉa mai và chế giễu như lúc trước nữa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui