Mua Gái Thành Phố Về Làm Vợ



Lý Tồn Căn giữ chặt tay cô, xoa xoa trong lòng bàn tay, anh vui vẻ hỏi “A Kiều, hôm nay em không ăn nhiều, đồ ăn trong nhà không hợp khẩu vị sao?”

“Không hợp khẩu vị.

Tôi thích ăn thịt, lúc ở nhà không có thịt là tôi không ăn cơm, tôi phải ăn thịt hàng ngày.

Mẹ tôi và bạn trai tôi đều nấu ăn rất ngon, họ mà nuôi tôi, chắc tôi không bao giờ dưới một trăm cân."
Nhưng bây giờ, tất cả đều là điều quá xa vời.

Lý Tồn Căn lấy trong túi ra thứ gì đó, mở ra trước mặt cô.
"Nhìn xem, hôm nay trên cây tìm được mấy quả trứng.

Tuy rằng chỉ có một ít, nhưng anh có thể cho em ăn một bữa ngon rồi.


Nấu chín rồi, em sẽ ăn phải không?"
Trần Kiều liếc mắt nhìn mấy quả trứng nhỏ nằm trong lòng bàn tay anh, quay đầu đi chỗ khác, lúc còn ở nhà cô chưa bao giờ phải bận tâm đến một bữa ăn ngon, cô buồn bã cúi mặt xuống.

Lý Tồn Căn không nói nhảm nữa, anh bóc vỏ trứng rồi đưa đến miệng cô, nghi hoặc gọi nhũ danh của cô.

Mỗi lần gọi tên cô, anh đều rất nghiêm túc, anh rất vui vẻ, không biết là vui sướng vì điều gì, anh mong chờ nhìn cô “Em không muốn ăn sao?”
Môi Trần Kiều giật giật định nói gì đó nhưng chưa kịp nói ra đã bị anh nhét quả trứng vào miệng.

So với việc anh được ăn đồ ăn ngon thì đút cho cô ăn càng làm anh thỏa mãn hơn.

Trần Kiều muốn nổi giận nhưng lại không có khí lực, dạ dày của cô lúc này quá yếu, đói bụng lại đau, vậy thì sao phải làm khổ đến bản thân.
Ban đêm, mọi âm thanh đều im bặt, anh mãn nguyện ôm cô từ phía sau, ngửi hương thơm trên tóc cô, cảm thấy kiếp này anh không thể nào mãn nguyện hơn.
Trần Kiều buồn ngủ nhắm mắt lại, thanh âm ở cuối giường càng ngày càng lớn, cảm thấy dường như có cái gì đó ở trên chân, cô đột nhiên thanh tỉnh "Cái gì vậy?”
Lý Tồn Căn cũng tỉnh, giọng nói còn mơ hồ, anh theo bản năng ôm cô “Làm sao vậy? Anh ở đây.”
“Dưới chân tôi có thứ gì đó.


"
"Anh đã rắc hùng hoàng, sẽ không có bất kỳ con rắn nào"
Vẻ mặt của Trần Kiều thay đổi vì sợ hãi, lần đầu tiên cô chủ động dựa vào lòng anh và ôm anh.

Lý Tồn Căn hoàn toàn thanh tỉnh, ngồi dậy bật đèn cạnh giường, may mà không có gì trên giường.

Anh lại kéo cô ngủ tiếp, một lúc sau Trần Kiều lại tỉnh dậy, phải nói là trên giường có thứ gì đó, hơn nữa còn bò lên tóc cô, sợ tới mức cô không dám ngủ.
Cả người cô bất đắc dĩ phải nép vào trong lồng ngực anh, Lí Tồn Căn trong lòng thầm vui sướng, cẩn thận ôm lấy cô rồi dịu dàng an ủi.
Hôm sau anh trở về rất sớm, ném cuốc xuống rồi lấy bao xi măng để dành được nửa năm dưới chân tường ra, anh xúc xi măng trộn với nước rồi bắt đầu khuấy.

Bà mẹ kinh ngạc nói "Con đang làm gì vậy? Phía sau chúng ta còn phải đào đất.

Sớm muộn gì cũng phải tu sửa lại cái chuồng lợn mà heo."
Lý Tồn Căn không ngẩng đầu lên, anh mặc cái áo gi-lê, những bắp thịt rắn chắc trên cánh tay cầm cái xẻng làm rất thành thạo.Anh nói một cách mơ hồ "Nhà nhiều chuột quá, buổi tối nó chui lên đỉnh đầu bò tới bò lùi, con sẽ bịt các lỗ đó lại."

“Nhiều năm nay đều không sợ, hiện tại lại sợ.

Thật là phiền phức.” Mẹ lẩm bẩm một câu “Này cái này không dễ tìm, hiện tại dùng rồi, cuối năm lấy cái gì để sửa chuồng heo?”
“Đến lúc đó lại tính sau.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui