Trần Kiều đang ở trong phòng, thì bà thím lại đến và nói cô chăm ăn chăm uống, trong vòng hai ngày nữa là cô có thể được đi ra ngoài rồi.
Lý Tồn Căn thì đi sớm về muộn, hầu như cô không thấy ai ở nhà vào ban ngày, Lý Tồn Hoa bắt đầu đi học cả ngày.
Bà mẹ là người duy nhất ở nhà với cô thời gian lâu nhất trong ngày.
Lúc đầu, bà mẹ đưa cô đi theo để học việc nhà, sau quen dần bà cũng bắt đầu sai cô làm những việc lặt vặt.
Nhưng Trần Kiều làm không được thạo lắm, thường xuyên gây cản trở chứ không giúp được gì.
Bà mẹ nhìn mớ rau xanh bị cô coi như cỏ dại mà nhổ lên, vỗ đùi nói “Trời ơi, con làm gì vậy con, thôi tránh ra.”
Bà thấy xót xa nên không kìm được mà nhéo cô một cái.
Bà nhìn về ruộng rau lẩm nhẩm trong miệng, Trần Kiều che tay, lùi lại hai bước rồi ngồi trên sườn ruộng.
Nhìn xung quanh, thấy cỏ dại bên đường khá rậm rạp, cô đứng dậy muốn đi vệ sinh.
Cô vừa cử động, bà mẹ nhìn thấy, liền chạy tới hai bước túm lấy cô làm cô bị loạng choạng "Con còn định làm cái gì vậy, còn không chịu ngồi yên, không làm được cái gì, ôi thức ăn của tôi.
”
Bà mẹ lại nhéo cô vài cái nữa cho hả giận rồi đưa cô trở về nhà, khóa cửa phòng lại và đi làm một mình.
Một lúc sau, Lý Tồn Hoa đi học về mới mở cửa cho cô ra ngoài, hai người cùng nhau đi cho lợn ăn, Trần Kiều cầm lấy cái gáo bẩn thỉu, thấy thức ăn cho lợn nhưng không dơ tay ra múc, Lý Tồn Hoa mím môi cười, chủ động mở cửa bưng cái xô lớn đi vào trước.Mặt đất đầy bùn và phân lợn, hôi hám và bẩn thỉu, Lý Tồn Hoa rất nhanh nhẹn tháo vát, cô bé thành thạo làm hết việc này sang việc khác, Trần Kiều hoàn toàn không phải làm gì.
Sau khi nghe lời của bà thím, cô tạm thời quên đi cái ý nghĩ muốn chạy trốn của mình, cô quyết định chăm sóc cơ thể của mình cho khoẻ rồi mới nghĩ đến chuyện khác, cuối cùng cô cũng có một chút suy nghĩ về việc chấp nhận quen với cuộc sống ở nơi đây.
Nhưng trong công việc đồng áng thì cô lại không thành thạo, hết lần này đến lần khác bị ghét bỏ và khinh thường, còn bà mẹ thì đặc biệt hung dữ, Trần Kiều vừa tức giận vừa ấm ức.
Bữa tối cô chưa ăn gì nhiều, bà mẹ lại cau mày, Lý Tồn Căn đổ hết thức ăn thừa từ bát của Trần Kiều vào bát của mình rồi anh nhanh chóng ăn hết.
Lúc này, sắc mặt bà mẹ mới hòa hoãn lại.
Vào mùa hè, ngày dài đêm ngắn, nhiệt độ trên núi thay đổi rất nhiều từ sáng đến tối, tối đến là phải mặc áo dài tay.
Buổi tối, gia đình thường xuyên quây quần tám chuyện trong nhà ngoài ngõ.
Lúc ở nhà, Lý Tồn Căn giám sát cô rất kỹ, nhìn ra được là anh ta vẫn chưa hết đề phòng cô.
Cô không nói gì mà ngồi nhìn trời ngẩn ngơ, lần này cô còn chưa có sự chuẩn bị đầy đủ, bọn họ muốn cô bỏ chạy cô cũng chẳng vui đâu, thật sự những gì bà thím nói hôm đó khiến cô rất sốc.
Cả làng mua vợ ...!ngay cả cảnh sát thị trấn cũng không thèm quan tâm, lại còn tiện tay mở rộng cửa, dù cô có ngu đến đâu cũng không dám manh động.
Sự bảo vệ nghiêm ngặt của bọn họ trông thật nực cười.
Sau cuộc trò chuyện như thường lệ vào buổi tối, Lý Tồn Căn đưa Trần Kiều về phòng, anh xoay người khóa cửa lại, cũng không kiêng kị khi bị Trần Kiều xăm soi.
Thực ra trước đó, Trần Kiều đã lén chạm vào chìa khóa khi anh ngủ, nhưng Lý Tồn Căn quá cảnh giác, khi cô vừa định bước xuống giường anh đã tỉnh dậy, không biết anh đã được huấn luyện như thế nào mà lại nhạy bén như vậy.
Sau đó, cô không quan tâm anh giấu chìa khóa ở đâu, cô lùi lại khi anh đi đến mép giường, mấy ngày nay cô chẳng những bình tĩnh an phận mà còn trầm mặc, không còn nói nhiều như trước nữa.
Anh vẫn luôn nói chuyện cô, có thể nói một lúc lâu dù cô không đáp lại lời nào.
Anh còn hỏi cô ở nhà làm gì vậy? Hôm nay khi anh về nhà cô ấy đã chơi gì với Hoa nhi, cô ấy đã làm gì vào tối hôm qua...
Trần Kiều đôi khi rất thiếu kiên nhẫn, vì vậy cô liền ngắt lời anh, từng lời nói của cô đều là kể về người bạn trai, cô nói về chuyện hẹn hò giữa cô và Mạnh Dực cũng khoảng 300 lần rồi.
Lần nào anh cũng cẩn thận lắng nghe, vẻ mặt có chút không hiểu nhưng trông bộ dạng anh lại cực kỳ hâm mộ, nhìn chung là Trần Kiều vẫn luôn làm ngơ coi như mình không thấy gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...