Mấy người bọn họ cùng đi về nhà, bà mẹ biết chuyện Trần Kiều trốn đi bị chú Lý Tồn Căn bắt được đang đưa về, hầu như cả thôn nhỏ ai cũng biết chuyện này rồi.
Tất cả đều đang cười nhạo anh, mọi người chưa từng thấy ai thương vợ như này, sao lại dám để cô vợ mới mua được vài ngày đi ra ngoài chứ? Cũng là lần đầu tiên mọi người thấy ‘tất cả mọi việc trong nhà cô con dâu này chẳng cần đụng vào một ngón tay, còn được hầu hạ ăn ngon uống tốt nữa chứ.
’
Bà mẹ của anh cũng đã bảo anh rằng con dâu không thể dạy dỗ như thế này được, chúng ta mà quá lương thiện, quá nương tay sớm muộn gì cũng gặp hậu quả.
Sau khi đuổi mọi người đi, bà thím của Lý Tồn Căn đã nắm lấy tay anh hỏi "Vừa rồi anh có đánh cô ấy không?"
Bà thím nhìn thấy khuôn mặt của Trần Kiều đỏ bừng, tuy không quá nghiêm trọng nhưng vết hằn vẫn nổi bật trên làn da trắng nhợt nhạt của cô.
Nghĩ đến ánh mắt lúc nãy của cô, Lí Tồn Căn nhất thời cảm thấy vô lực, anh ủ rũ gật đầu.
Bà thím lại nói "Lại quan sát thêm mấy ngày nữa, đừng làm gì quá đáng, cũng đừng đánh cô ấy, cũng đừng nghe bọn họ nói bậy.
Muốn cô ấy ngoan ngoãn cam tâm tình nguyện thì đừng bao giờ đánh đập cô ấy.
"
Lý Tồn Căn nhìn bà thím, bà thím của anh cũng được mua từ bên ngoài vào, lúc ấy bà ấy cũng náo loạn rất lâu, cả làng đều biết điều đó.
Bà cũng nhiều lần chạy trốn, bị đánh không biết bao nhiêu lần, bà cứng rắn không chịu cúi đầu trước ai, sau đó chú anh đột nhiên không đánh bà nữa, đối xử với bà tốt hơn trước.
Sau đó, bà thụ thai rồi sinh ra một đứa con, sống yên ổn từ đó đến nay.
Trước đó anh đã nghĩ, A Kiều mềm yếu thế này, sao có thể so sánh với bà thím anh bị đánh đến không có chỗ nào lành lặn mà vẫn náo loạn được?
Bà thím có thể ở lại nơi này, nếu anh đối xử tốt với cô, cô nhất định sẽ ở lại, nhưng cô hoàn toàn không cho anh một cơ hội.
Mẹ và chú đã sớm khuyên anh rằng con người ta phải khổ trước sướng sau, anh nên đối xử tốt với cô nhưng không nhất thiết phải tốt quá mức nếu không sớm muộn gì cũng sẽ nhận lấy hậu quả.
Nhưng anh rất thương cô, cuối cùng anh vẫn đáp lại họ một câu.
Lý Tồn Căn gật đầu và tiễn bà thím mình ra về.
Lúc anh bảo vệ cô khi bị ngã, đầu gối đập vào một hòn đá sắc nhọn, máu chảy ra không ít, bây giờ anh vẫn cảm thấy hơi tê dại.
Xử lý vết thương xong, anhmuốn đi gặp cô nhưng bà mẹ lại trừng mắt, cấm anh mấy ngày sau không được vào phòng ngủ với cô.
Lý Tồn Căn bị thương ở nhà dưỡng thương mấy ngày, ngày nào cũng ngồi nhìn mẹ vào đưa đồ ăn cho Trần Kiều, nhất định hai người đã cãi nhau rất lớn, đồ ăn đều bị hất đổ, cô không ngừng chửi bới và khóc lóc.
Mẹ anh giận dữ đi ra, đóng sầm cửa lại, hạ quyết tâm bỏ đói cô vài ngày.
Bà mẹ đã không đưa đồ ăn cho cô hai ngày rồi, bà chỉ thỉnh thoảng quan sát cô đang làm gì qua cửa sổ, và buổi tối sẽ vào xem một chút.
Phản ứng của Trần Kiều còn mãnh liệt hơn trước, bộ dạng cô hoàn toàn là buông bỏ không muốn sống nữa.
Bà mẹ không có biện pháp nào nên đi tìm bà thím, không biết hai người nói cái gì, Trần Kiều bắt đầu chịu ăn cơm, nhưng vẫn không để ý đến mấy người trong nhà.
Sau khi vết thương ở chân của Lý Tồn Căn gần như đã khỏi, anh liền trở về phòng để ngủ, nhưng bà thím của anh đã ngầm cảnh cáo anh đừng quá vội vàng, mọi chuyện sẽ suôn sẻ nếu cô ấy có cảm tình với anh.
Trần Kiều ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm một ngọn cỏ nhỏ ở góc tường, trong phòng thường xuyên không có ánh sáng mặt trời chiếu vào nên thỉnh thoảng sẽ bị ẩm ướt, mặt đất dọc theo bức tường cũng rất ẩm ướt nên có thể sẽ mọc lên vài ngọn cỏ dại.
Cô cho rằng một ngọn cỏ nhỏ cũng có thể nảy mầm trong một môi trường khó khăn như vậy, 20 năm đầu cuộc sống của cô quá tốt, và ông trời chắc hẳn đã sắp đặt những khó khăn này để thử thách cô, chỉ cần cô có thể chịu đựng vượt qua có phải cô sẽ được trở về được cuộc sống như trước hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...