Trần Kiều chính là muốn đợi cơ hội này, cho dù cô không quen thuộc bất kỳ con đường nào trong núi, thậm chí lúc trước anh còn nói có một người phụ nữ chạy trốn vào núi rồi chết, cô cũng không quan tâm.
Hôm nay có lẽ là cơ hội duy nhất của cô, bây giờ cô đã ra được đến đây thì dù thế nào cô cũng không muốn quay về với anh ta nữa.
Trần Kiều cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, bất kể phương hướng nào, cành cây đập vào người cô khiến da thịt cô đau đớn, nhưng cô dường như không cảm nhận được.
Cô nghe thấy tiếng Lí Tồn Căn gọi mình thật lớn từ phía sau, cô không những không nghe mà còn chạy rất nhanh, trước giờ cô chưa từng có cảm giác tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng như bây giờ, tất cả tâm tư đều tập trung như chưa từng có, cô nhất định sẽ trốn thoát, cô ấy chắc chắn sẽ chạy được.
Nếu bị bắt, cô sẽ tự tử.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bị bắt được.
Cô là một cô gái chưa từng tham gia chạy nước rút 500 mét trong đại hội thể thao, làm sao cô có thể chạy nhanh so với một cậu thiếu niên giống chú khỉ lớn lên trên núi như Lý Tồn Căn được.
Khi bị anh kéo lại từ phía sau, cô đã nhảy lên cao, tát vào mặt anh trong lúc giằng co khiến cô không thể đứng vững trên sườn núi.
Trần Kiều trượt chân, Lý Tồn Căn liền ôm cô vào lòng, hai người cùng nhau lăn xuống sườn núi thấp.
Cô nghe thấy tiếng thở dốc của anh, chắc là anh bị thương ở chỗ nào rồi, Trần Kiều nhân cơ hội đẩy anh ra, lăn lộn bò đi.
Lý Tồn Căn ngồi dưới đất không thể nhúc nhích một chân, anh đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giữ chặt cô lại.
Trần Kiều quan sát anh một lúc lâu, thấy trên mặt anh lấm tấm mồ hôi, không biết là đau hay nóng, cô cố gắng đứng dậy nhưng lại bị ngã xuống mấy lần.
Cô cực kỳ hả giận, trong lòng mừng như điên, chậm rãi lùi lại mấy bước, thấy anh thật sự không thể đuổi theo, cô liền quay đầu bỏ chạy.
Lí Tồn Căn lúc này thật sự rất khẩn trương, Trần Kiều không có nghe thấy hắn hét lên cái gì, cô liền nhảy lên một con đường nhỏ rồi bắt đầu chạy về phía con đường xuống núi.
Cô sững sờ nhìn hai người đàn ông nông dân trước mặt, một người trạc tuổi Lý Tồn Căn bước tới túm lấy cô, một người lớn tuổi hơn đưa tay ra sau lưng nói "Nhìn anh kìa.
Mua cô ta được bao nhiêu ngày? Lại mang ra ngoài, cô ta ngoan ngoãn sao?"
Hắn lại nhìn Trần Kiều từ trên xuống dưới, dùng ngôn ngữ địa phương nói "Đã bảo đừng thương hại gì, đã nói với anh rồi cứ bị đánh là cô ta sợ liền.
Bị thương chỗ nào rồi?”
Lý Tồn Căn lắc đầu, sắc mặt u ám nhìn Trần Kiều.
Vẻ mặt Trần Kiều tê tái, chết lặng đi.
Vừa rồi cô còn chưa chạy được mấy bước, đã có hai người đột nhiên từ bên đường nhảy ra, cô liền bị mất quyền chủ động trong tay.
Kịp phản ứng lại, Trần Kiều ra sức giãy dụa, cố gắng liều mạng, cào cào vào người bắt lấy cô.
Cô vô cùng tuyệt vọng nhưng dũng khí chiến đấu trong cô lại càng tăng thêm, rõ ràng đã sắp thoát ra nhưng ở bước cuối cùng lại bị thất bại.
Cái người đang giữ lấy cô muốn tránh khỏi những đòn tấn công của cô nhưng lại không dám buông cô ra.
Trông anh ta thật chật vật.
Lý Tồn Căn thấp giọng gọi tên cô, nhưng Trần Kiều lại làm ngơ, anh đột nhiên đưa tay ra và tát cô một cái.
Cô nhìn trừng mắt nhìn chằm chằm anh, như thể hai người là kẻ thù không đội trời chung vậy, đầu ngón tay của Lý Tồn Căn run lên khiến đầu trái tim anh cũng run rẩy.
Anh đưa ánh mắt nhìn đi chỗ khác, anh không dám đối diện với đôi mắt của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...