Sau khi tiễn Lý Trường Thụ và người mổ thịt lợn về, Lý Tồn Căn đi theo Trần Kiều vào phòng, anh có chút lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt thất thần và tái nhợt của cô "A Kiều, em làm sao vậy, bị dọa sợ sao? Đừng sợ, lợn ở đây hàng năm tất cả đều sẽ bị thiến, sau khi thiến nó mới nhanh béo lên được.
Anh đã nhìn quen việc này từ khi còn nhỏ rồi, cha anh cũng làm vậy và còn nói sẽ dạy cho anh."
"Anh cũng sẽ làm như vậy sao?" Trần Kiều khẩn trương, đối mặt với người mặt không chút biến sắc mà lấy tiết, cô cực kỳ sợ hãi.
“Anh không làm được đâu, cha anh đã chết vì bệnh tật trước khi dạy cho anh.”
Khuôn mặt anh bỗng trở nên cô đơn.
Để đi chữa bệnh cho cha, anh đã bán hơn phân nửa tài sản trong nhà, nhưng cuối cùng, cả người lẫn tiền đều mất, nếu không thì gia đình anh sẽ không nghèo đến như vậy.
“Gia đình anh bây giờ còn cần tiền sao?”
Lý Tồn Căn liếc nhìn cô một cái rồi nghĩ ngợi “Hoa nhi cần tiền để đi học, em ấy có thể học đến đâu thì anh sẽ lo cho em ấy đến đó.
Nhà này hiện tại vẫn ổn, có thể sống ở đây thêm mấy chục năm nữa cũng không sao.
Về phần những thứ còn thiếu trong nhà, anh sẽ từ từ bổ sung, và ..."
Anh liếc cô một cái rồi cúi đầu nói “Có con rồi, phải nhanh chóng tiết kiệm tiền ...!"
Da đầu Trần Kiều căng cứng, cô không muốn thảo luận về chủ đề này với anh, vì vậy cô liền lảng sang hỏi chuyện khác "Anh học đến lớp mấy?"
"Sơ trung (cấp 2)..." Giọng anh rất nhỏ, dường như anh không muốn trả lời cô về vấn đề này, khi bố mất, mọi gánh nặng trong gia đình đều dồn lên vai mẹ, với tư cách là người đàn ông duy nhất trong gia đình, anh không lo thì ai lo cho.
Trần Kiều tiếp tục nói “Ở chỗ chúng tôi, mọi người thường học đại học xong sau đó sẽ kiếm được việc làm, thậm chí có người còn học lên cao học để lấy bằng tiến sĩ.
Anh có còn muốn đi học không? Anh còn trẻ, nếu tiếp tục học thì sẽ tốt nghiệp được cấp 3, đến lúc đó anh sẽ ra xã hội kiếm việc làm, còn nếu muốn làm việc ở địa phương này thì chắc chắn anh cũng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn là làm ruộng.”
Nhưng Lý Tồn Căn dường như không chịu đi xa làm việc, anh không muốn rời khỏi quê hương của mình “Mấy đời nhà anh đều sinh ra và lớn lên ở đây.
Lúc cha anh mất đã giao hết ruộng vườn trong nhà cho anh, anh sẽ ở nơi này chăn nuôi trồng trọt đến hết đời”.
“Nhưng những việc này không kiếm ra nhiều tiền.
Anh làm việc vất vả một năm cũng không bằng tiền lương của một người công nhân.
Anh xem mẹ anh cũng đã lớn tuổi rồi, em gái anh đi học càng ngày càng tiêu nhiều tiền? Anh không chuẩn bị gì sao? Thà làm theo cách tôi bày, nhà tôi vẫn có thể hỗ trợ mấy chục ngàn đô cho nhà anh..
"
Trần Kiều chưa kịp nói xong, Lý Tồn Căn đã ngắt lời cô, trên mặt anh lộ rõ vẻ tức giận "A Kiều, em vẫn muốn rời đi sao, đừng nói những điều như vậy nữa, anh không muốn phải nhốt em lại cho đến khi em có thai đâu."
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, sau khi Lý Tồn Căn xuống núi, tất nhiên là Trần Kiều sẽ không có cơ hội ra khỏi nhà, vì không có ai ở nhà nên cách đơn giản nhất là nhốt cô lại.
Trần Kiều đã phản đối không biết bao nhiêu lần, như này thì cô làm sao có thể quan sát được tình hình và triển khai kế hoạch chạy trốn được.
Cô mất bình tĩnh mắng anh ta là nói được mà không thể làm được.
Mỗi lần anh cố gắng đến gần cô, cô lại càng náo loạn gây sự với anh.
Anh nắm lấy cổ tay cô xoa nắn cẩn thận, cổ tay mịn màng thơm tho khiến anh muốn sờ mãi mà không bao giờ buông tay.
Trần Kiều mệt đến mức thở hổn hển, cả người cô bị anh nằm đè lên không thể nhúc nhích.
Thực ra, Lý Tồn Căn cũng rất mệt, cả ngày bận rộn làm việc ngoài đồng, bây giờ muốn muốn cùng cô làm cái việc vui vẻ kia một chút, cũng không được như ý nguyện.
Cho dù anh làm việc cả một ngày thì sức lực kiềm chế cô cũng không phải vấn đề.
Đây cũng không phải biện pháp tốt bởi anh càng làm vậy thì cô càng náo loạn ầm ĩ hơn.
Anh không hề động đậy mà chỉ an phận ôm cô ngủ, Trần Kiều vẫn rất cảnh giác, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy anh có động tĩnh gì, cô ngạc nhiên nghĩ rằng anh đã đổi tính.
Nếu anh vẫn luôn như này thì tốt biết mấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...