Trần Kiều co ro nằm cong người lại như một con tôm, nằm lui vào một góc giường, dùng hai tay cô ôm lấy vai mình.
Lý Tồn Căn đem chậu nước tắm mà cô đã dùng bưng ra, rồi lăn chiếc thùng gỗ lớn ra sau cánh cửa cất đi.
Lúc này anh mới quay trở vào phòng lần nữa.
Cô nghe thấy tiếng anh cởi quần áo, tiếng ván kêu “cót két” khi anh ngồi lên giường, cơ thể ấm áp của anh nằm xuống sau lưng cô.
Một lúc sau, anh lật người luồn tay vào trong chăn bông đặt lên eo cô, cơ thể Trần Kiều căng thẳng muốn hất tay anh ra, nhưng nghĩ đến những ngày bị trói cô lại kìm nén không nhúc nhích.
Cô có chút lặng người rồi chuẩn bị tinh thần, nhưng dường như anh ta không có ý đó, anh ta xoa ngón tay lên cổ tay cô một lúc rồi anh cứ xoa nhẹ nhàng như thế.
Tay anh to lớn ấm áp, có thể bọc kín cả bàn tay nhỏ bé của cô cô, hai người cứ thế này, không khí trông có vẻ ấm áp.
Nhưng bầu không khí như thế này tuyệt đối không thể xảy ra giữa cô và Lý Tồn Căn, Trần Kiều nhắm mắt giấu tay trong lòng ngực để trốn tránh sự vuốt ve dịu dành của anh.
Khi trói cô, dây thừng được quấn thêm lớp vải nên không làm cô bị thương, nhưng Trần Kiều vùng vẫy và giãy giụa kịch liệt quá nên lúc anh cởi trói thì da trên cổ tay cô đã bị đỏ hồng một mảng, có chỗ còn bị trầy da.
Cô không để anh xoa, anh cũng không miễn cưỡng, thuận theo tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy bầu ngực cô, cảm xúc êm ái khiến anh thích mê không muốn buông tay.
Trần Kiều tức giận muốn chết, cô cứng ngắc nói “Tôi muốn đi ngủ.”
“A Kiều, mấy ngày nay em đã ngủ quá nhiều, không tốt cho sức khỏe.
Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Anh thầm nghĩ sẽ cùng cô nói chuyện phiếm, từ trước đến này, anh với cô chưa có buổi trò chuyện nào tử tế cả, cũng có thể nói rằng ‘việc giao lưu bằng miệng còn không thường xuyên bằng việc giao lưu thân thể giữa hai người’.“Ngày mai anh phải xuống núi.
Chỗ đó hơi xa, anh sẽ trở lại vào buổi tối.
Nếu em có việc gì thì nhờ Hoa nhi giúp đỡ.
Trên núi đằng kia có những quả lê dại mới mọc.
Ngày mai anh có thể đưa về cho em một ít được không?”
Lúc này, anh cũng hơi xấu hổ và dường như anh đang nằm lại gần cô rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
Nhưng anh càng lấy lòng cô như thế này, Trần Kiều càng khó chịu.
Sau khi những chuyện tồi tệ đó xảy ra, hành động của anh ta đều là có mục đích, đều là đạo đức giả.
Anh ta tự lảm nhảm một mình, Trần Kiều cũng không phản ứng lại, Lý Tồn Căn dần dần trở nên im lặng, thực ra anh không phải là người hay nói nhiều.
Nên anh có cố gắng bắt chuyện với cô thì cũng chẳng có kết quả gì.
Từ từ anh cũng chìm vào giấc ngủ, Trần Kiều nghe thấy tiếng ngáy nhẹ, tầm mắt cô đang nhìn khung cửa sổ nhỏ liền quay đầu nhìn lại, cẩn thận xoay người đối mặt với anh.
Nhìn thấy khuôn mặt của anh thông qua ánh đèn, cô cảm thấy mình rất muốn bóp chặt cổ anh ngày lập tức, nhưng cô liền nghĩ lại, cô đã cảm nhận được sức mạnh của anh và không muốn lại tự mình chuốc thêm phiền phức đau khổ.
Thật ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trần Kiều đã biết Lý Tồn Căn là người ưa nhìn, lúc nằm trong xe cô cũng đã có chút ý thức và lúc đó tựa như cô đã nhìn thấy một người nào đó.
Đây là một khuôn mặt ngay thẳng chính trực, đường nét như được chạm khắc, nét mặt được đan xen giữa một nam thiếu niên và một người đàn ông trưởng thành, lông mày rậm, sống mũi cao, cô nhìn không ra anh là người nông thôn.
Nói gì thì nói, so với những nam diễn viên nổi tiếng trên TV thì anh còn đẹp hơn.
Nếu là lúc bình thường, cô sẽ rất vui khi gặp và làm quen được với một anh chàng đẹp trai như vậy, nhưng trong hoàn cảnh này, dù anh có đẹp trai đến đâu thì cũng không thể bù đắp được những tổn thương trong lòng cô.
Chính người này đã hủy hoại cô, khiến cô không thể trở về nhà, không thể gặp lại người thân của mình, cô rất hận anh.
Anh không ở nhà và cũng không có ý định cho cô ra khỏi phòng.
Bây giờ khi đưa cơm cho cô, Hoa nhi cũng không vào phòng, cô ấy chỉ đưa đồ ăn cho cô từ khung cửa sổ.
Trần Kiều nhếch mép, càng thêm khẳng định anh đang giả vờ dụ dỗ để cô ngoan ngoãn và không bao giờ thật cô ra khỏi căn phòng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...