Mua Gái Thành Phố Về Làm Vợ
Cô lăn lộn một hồi lâu, mồ hôi nóng đầm đìa, cái đồ vật kia vẫn đang đút chặt ở giữa hai chân cô.
Trần Kiều tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, cô có chút không thích ứng với ánh sáng nên quay đầu đi.
Lý Tồn Căn bưng một bát trứng gà đường đỏ hấp cách thủy bước vào.
Anh đứng ở mép giường nhìn cô trong chốc lát, rồi đem bát đặt ở trên ghế, muốn đỡ cô dậy.
“Buông tôi ra.”
Trần Kiều trừng mắt với anh, trừng đến mỏi cả mắt.
“Em ăn trứng gà trước đi, rồi sau đó anh đút em ăn cơm, ăn xong em có thể ngủ tiếp nhé”.
“Tôi nói thả tôi ra, đồ ngu ngốc, anh là người điếc à?
“Ngày mai tôi muốn xuống đồng bằng, Hoa nhi sẽ tới đưa cơm, em phải ngoan ngoãn, qua mấy ngày nữa anh sẽ cởi trói cho em.” Anh mím môi, giống như chuẩn bị đưa ra một quyết định quan trọng “Nếu em còn dám có ý định bỏ trốn, tôi nhất định sẽ không cởi trói cho em nữa”.
Trần Kiều cười lạnh “Có bản lĩnh thì anh trói tôi cả đời đi.”
Mua vợ xinh đẹp về đã tiêu không ít tiền, còn phải nuôi dưỡng, chăm sóc và còn phải tốn sức trông coi đề phòng cô bỏ trốn, cô không tin là anh không mệt.
Lý Tồn Căn không nói gì, muốn giúp cô kéo chăn đắp, Trần Kiều bực bội không thể mở miệng nói được gì, sau đó mới uất ức nói “Anh đút cái gì phía dưới tôi vậy?”
Anh sửng sốt một chút rồi làm như không có gì nói “Không có gì, sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của em”.
Nhưng mà cô bị trướng thật sự rất khó chịu, tinh dịch còn đang ở trong bụng cô suốt một đêm.
“Lấy ra đi”
Bụng nhỏ của cô tê dại, chỗ giữa hai chân cũng không có cảm giác gì.
Có thể thấy tối hôm qua anh ta đã làm mãnh liệt hung bạo cỡ nào, trong lòng cô càng chắc chắn với suy nghĩ ‘nhất định phải trốn khỏi nơi này’.
Lý Tồn Căn căn bản không hề để ý tới yêu cầu của cô, cô không chịu ăn thì anh sẽ đứng đợi ở bên cạnh, hai người nhìn nhau không nói gì.
Trần Kiều suy nghĩ trong chốc lát, không thể cứ như vậy mãi, cô mà mang thai thì càng bị bọn họ khống chế, nhưng bây giờ cô không muốn để ý đến anh.
Cả người cô đều rất đau nhức, do bị cột quá lâu trên đầu mà hai tay cô vô cùng tê mỏi, cô muốn xoay người để đổi tư thế thoải mái hơn nhưng vừa cử động thì cái bụng căng trướng làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mắt cô đỏ lên, trông vô cùng ủy khuất.
Trong lòng cô đang mâu thuẫn, vừa nghĩ ‘không bằng cá chết lưới rách, chẳng lẽ cô cứ để anh cưỡng gian mãi’, nhưng trong thâm tâm cô luôn dâng trào khát vọng được về nhà, mà điều kiện đầu tiên là phải bảo vệ tốt chính mình.
Lý Tồn Căn thấy cô như vậy trong lòng cực kỳ rối rắm, đành nhỏ giọng thương lượng “Anh sẽ cởi trói cho em nhưng em phải hứa là không được náo loạn, phải ngoan ngoãn chăm ăn cơm và cũng đừng có suy nghĩ bỏ trốn.
Qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi, có được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...