Đôi tay anh bấu chặt vào eo cô, kéo cô lại để chỗ giao hợp của hai người dán sát lại với nhau.
Đồng thời anh hung hăng đẩy mạnh hông, đưa côn thịt đâm lút cán vào trong, thiếu chút nữa là đút luôn cả hai viên tinh hoàn vào trong luôn.
Vốn dĩ anh đã sắp tước vũ khí đầu hàng, nhưng anh không muốn rời khỏi nơi sung sướng này, mà vẫn tàn nhẫn tiếp tục đâm sâu đem hoa huyệt càng mở rộng ra.
Lần này quá kích thích, da đầu Lý Tồn Căn tê dại, trong mắt anh léo lên một tia ánh sáng, lưng anh đổ mồ hôi đầm đìa vì cảm nhận được sự vui sướng trong tình dục.
Côn thịt đã mở chốt bắn nước, một dòng tinh dịch nóng bỏng được anh nhanh chóng bắn vào hoa huyệt cô, tựa hồ nó quá nhiều nên anh bắn mãi vẫn chưa xong.
Đến khi bụng nhỏ của cô hơi căng lên, anh mới rút gậy thịt ra, mã mắt vẫn đang còn phun ra chút tinh dịch còn sót lại.
Cô hoàn toàn trở thành nô lệ của anh, đùi cô tự nhiên rộng mở để anh bắn thoải mái, chỗ giữa hai chân cô như bị xé rách, cảm giác căng trướng khó chịu vô cùng.
Vành mắt Trần Kiều ửng hồng, không phát ra được chút âm thanh nào, tay chân cô bị trói mở rộng ra thừa nhận toàn bộ mọi thứ của anh.
Anh lại đâm côn thịt vào khiến bụng cô căng trướng lên như phụ nữ mang thai vậy.
Dáng vẻ mềm yếu thê thảm như bị làm nhục của cô càng gợi lên thú tính trong người anh.
Sau khi bắn xong, côn thịt đã mềm đi một chút, nhưng nó vẫn rất thô to khiến hoa huyệt cô vẫn không thể thích ứng được.
Anh đi vào một lúc rồi nhưng không thể động đậy.
Lý Tồn Căn thử rút ra một chút, nhưng nó vẫn không chịu di chuyển, lại chọc chọc khiến cả người cô có rút lại.
Anh cởi bỏ dây trói trên người cô, đỡ một chân cô đặt lên eo, côn thịt vẫn ở trong đường đi ngoáy ngoáy khiến cả hai người đồng thời kêu lên “hừ hừ...!Anh nằm nghiêng ở bên người cô, mặt đối mặt, đôi mắt dịu dàng, ẩn nhẫn nói “A Kiều, em kẹp anh đau quá, nhưng mà vẫn rất thoải mái.”
Anh thực sự sợ hãi A Kiều sẽ không an phận ngoan ngoãn mà cứ náo loạn ầm ĩ mãi, bây giờ cô đang nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn là khoảng thời gian tốt đẹp nhất, anh nhỏ giọng an ủi “Anh biết em khó chịu nhưng đừng bỏ trốn được không? Em hứa không chạy nữa anh sẽ đi ra ngoài.”
Tuy rằng cảm giác chôn sâu trong cơ thể cô rất sướng, anh muốn lấp kín miệng huyệt chứa tinh dịch để nó mãi nằm trong bụng cô, một giọt cũng không thể chảy ra.
Nhưng lời hứa của cô là quan trọng nhất.
Trần Kiều đã sắp mất đi lý trí, cô không thể tiếp thu nổi, nửa thân dưới của cô đau nhức, tựa hồ như đã mất đi mọi tri giác, chỉ cần coi thở mạnh một chút cũng đau.
Lý Tồn Căn chờ đợi đã lâu, anh chờ mong câu hứa của cô mà không thấy cô nói gì, ánh mắt anh ảm đạm rũ xuống.
Sau một giấc ngủ dài, khi Trần Kiều lần nữa tỉnh lại, thiếu chút nữa cô đã cho rằng bản thân mình thật sự đã chết, nhưng mà không phải, có vẫn còn sống.
Bây giờ chắc là buổi chiều, ánh hoàng hôn màu cam vàng từ khe cửa sổ chiếu vào phòng, bên ngoài có tiếng chó kêu còn có âm thanh tiếng gà gáy, xa xa còn có còn có tiếng người nông dân hét con trâu cày bừa.
Cô nhắm mắt lại để kiềm chế cảm xúc, cả người như chết lặng, cơ thể đau nhức, tay chân cô vẫn bị trói ở trên giường, muốn cử động cũng không được.
Trong lúc đang lơ đãng suy nghĩ lung tung, cô bỗng mở lớn đôi mắt, cô còn đắp chăn nhưng sao bụng cô lại phồng lên, cô nằm thẳng cho nên cái khối nhô kia lên rất rõ ràng.
Đó là cái gì, cô hoảng sợ muốn biết đó là gì, hai chân cô cọ xát vào nhau vài cái, mới phát hiện có thứ gì đó đang nhét trong tiểu huyệt, nhất định là Lý Tồn Căn làm, tối hôm qua sau khi bắn tinh đầy bụng cô không biết anh đã dùng thứ gì để chặn lại.
Trần Kiều vừa tức lại vừa hận, cô nỗ lực thả lỏng hoa huyệt chặt khít, muốn đem cái đồ vật đó rút ra nhưng nó lại có hình trụ và quá thô to làm căng trướng cả hoa huyệt cô.
Nó lại còn rất dài, cắm vào sâu trong hoa huyệt cô, lại bị hoa huyệt cô xoắn chặt cơ bản không thể rút ra.
Nó giống như là một cái nút chai cứng, cô vừa động đậy thân thể một chút liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...