Cô ngã xuống lề đường, cô nằm trên một vũng máu tươi, người đi đường bu lại xung quanh, họ cảm thấy tội cho cô gái trẻ như cô.
5 phút sau xe cấp cứu đến, chở cô đến bệnh viện.
Một lúc sau anh đã đến trước cửa phòng cấp cứu do lúc nảy người đi đường tìm thấy số điện thoại của anh trong điênn thoại của cô.
Khoảng 1h sau thì bà cô và dì Lam cũng đến.
" Hạo Văn, Y Y sao rồi, Y Y sao rồi "
Bà dịnh tay anh mà tay bà cứ run run.
" Cửa phòng vẫn chưa mở "
Anh nói trong vô vọng.
" Ai là người nhà của bệnh nhân "
Anh vừa dứt câu thì cửa phòng mở, bác sĩ bước ra.
" Là tôi "
Bà cô chưa kịp trả lời thì anh đã đi đến trước mặt bác sĩ.
" Vậy anh đi làm hồ sơ và đóng viện phí cho bệnh nhân đi "
Ông bác sĩ bỏ hai tay vào túi áo.
" Cháu gái tôi nó bị làm sao vậy bác sĩ "
Dì Lam đỡ lấy bà, vì lo lắng cho đứa cháu gái thân yêu của mình mà bà không còn chút sức lực.
" Do bị mất quá nhiều máu nên cô ấy bị rơi vào tình trạng hôn mê sâu, chỉ là hôn mê, không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng thời gian hôn mê của cô ấy tôi không thể xác định được nhưng sẽ thôi "
Ông bác sĩ nói rồi quay lưng đi.
Anh ngồi xuống ghế thơ thẩn, nếu anh chịu nói với cô rằng anh dã tha thứ cho cô, anh vẫn còn yêu cô rất rất nhiều thì cô đâu phải nằm trong đây, anh củng đâu phải hối hận.
Tối đó anh bảo bà và dì Lam về, anh củng gọi cho Trịnh Kiên bảo Trịnh Kiên chăm Tiểu Khương và Tiểu Thiên giúp anh tối nay anh sẽ không về.
Anh bước vào phòng bệnh của cô, anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
" Em dậy đi "
Anh sờ má cô, nước mắt của anh củng chảy xuống.
Gần 1 năm qua ngày nào anh củng đến bệnh viện giúp cô thay đồ, ngồi nói chuyện với cô mặc dù anh biết cô không thể nghe được.
Có hôm anh bế Tiểu Khương đến thăm cô, Tiểu Khương ngoan lắm, đã biết gọi nào là bố, chú, anh và cả mẹ nữa, anh củng thương xuyên đưa Tiểu Thiên đến mong là sau khi tỉnh lại cô có thể xen Tiểu Thiên như con của mình để gia đình họ được hạnh phúc.
" Em à, gần một năm rồi anh không nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên và nụ cười vui vẻ của em rồi đó, ngày mai là con trai chúng ta tròn một tuổi rồi, mau thật "
Anh vuốt tóc cô.
" Sao em ngủ mãi thế, em dậy đi mà anh hứa, anh hứa sẽ không giận anh nữa, anh xin lỗi em mà, em.... "
Anh đang lay lay người cô thì thấy đầu cô cử động rồi cô mở mắt ra.
" Anh.... anh nói rồi đó "
Dù đang rất mệt mỏi và bị cơn đau hành hạ nhưng cô vãn cô gắng mỉm cười nhìn anh.
" Ờ... "
Đột nhiên anh thu lại ánh mắt cầu xin cô tỉnh lại mà thay vào đó là ánh mắt bối rối, anh cũng biết ngại ngùng đấy chứ.
" Anh đi gọi bác sĩ "
Anh luống cuống một hồi thì đứng dậy chạy đi gọi bác sĩ, do luônd cuống quá mà anh làm ngx cadi gái khiến cô phì cười.
Anh đi một hồi thì bác sĩ vào khám cho cô.
" Tình trạng cô ấy phát triển rất tốt, không lâu nữa sẽ khỏi thôi "
Ông bác sĩ nói rồi đi ra ngoài.
Ông bác sĩ vừa đóng cửa thì cửa lại mở đi vào là Tiểu Thiên và Tiểu Khương.
" B...ba....ba..a "
Tiểu Khương đã bước đi chập chững và biết gọi anh là ba rồi.
" Ba "
Còn Tiểu Thiên lại ra dáng một người anh trai, Tiểu Thiên xách mộy vỏ trái cây có vẻ rất nặng, gân tay đã nổi hết cả lên.
" Chú Kiên đâu sao lại để con vác thế này "
Anh đi lại lấy vỏ trái cây trên tay của Tiểu Thiên đặt lên cái bàn cạnh giường bệnh của cô.
" Tôi đây này, không có tôi chắc hai cậu quý tử nhà cậu đến đây được "
Trịnh Kiên mở cửa bước vào.
" Chào anh Kiên "
Cô nở nụ cười tươi nhìn trịnh Kiên, nụ cười ấy đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy, nó đã khiến anh đứng hình vài giây.
" Mẹ "
Anh bừng tỉnh bởi tiếng gọi của Tiểu Thiên, Tiểu Thiên chạy lại, hai tay đặt lên giường bệnh của cô.
" Ừm "
Cô sờ má rồi hôn lên trán của Tiểu Thiên, đôi mắt cô giờ đây đã long lanh.
Anh ẫm, đặt Tiểu Thiên lên giường của cô rồi anh bế Tiểu Khương lên.
" Gọi ma ma đi con "
Anh âu yếm nhìn Tiểu Khương.
" Ma.......m..a "
Tiểu Khương nhìn cô, cười tít mắt.
Để trả lại không gian riêng tư cho gia đình của anh, Trịnh Kiên đã rời đi từ lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...