Mùa Đông Sẽ Về

Ở một nơi xa…

Nam Cung Lãnh ung dung ngồi trên ghế, trong đôi mắt không hề che dấu sự thị huyết. Anh nhìn người thuộc hạ, giọng thản nhiên hỏi:

- Bọn chúng sao rồi?

Người kia cung kính trả lời:

- Chúng tôi đã làm theo phân phó của ngài, dùng roi da đánh bọn người đó, xát chanh lên vết thương rồi phủ lên một lớp mật ong, quăng bọn họ vào tổ kiến lửa.

Nam Cung Lãnh nhíu mày hỏi tiếp:

- Có tên nào khai ra điều gì chưa?

Người thuộc hạ kia quỳ xuống, giọng nói không che dấu sợ hãi:

- Thứ lỗi thuộc hạ bất tài, đến giờ bọn chúng cũng không chịu nói.

Anh tức giận đập mạnh bàn rồi nhanh chóng càng bình tĩnh lại, nở một nụ cười rạng rỡ làm cho người ta không biết anh đang nghĩ gì:


- Không trách các ngươi được, mấy tên đó đã bị tẩy não từ nhỏ rồi.

Bọn sát thủ tàn dư mà Tiêu Lãnh đào tạo đúng là không tệ, bất chấp khổ hình vẫn không chịu cung khai. Chỉ tiếc là bọn chúng sẽ không nghe lời anh, bằng không anh cũng không ngại sử dụng bọn họ…

Nam Cung Lãnh vẫn giữ nguyên nụ cười như có như không kia, giọng nói trở nên băng lãnh:

- Đến chỗ quỷ y lấy chất thuốc mà lần trước ông ta thí nghiệm ra.

Người kia run người sợ hãi:

- Thứ thuốc đó vẫn chưa hoàn thiện, người sử dụng tuy rằng sẽ nói hết mọi điều mình biết nhưng sau đó sẽ thất khiếu chảy máu đến chết.

Anh nhíu mày, tỏ vẻ không kiên nhẫn:

- Bọn chúng không để cho ta sử dụng, thì chẳng bằng cứ giết luôn cho xong.

Tên thuộc hạ kia thoáng giật mình rồi cũng chấp hành mệnh lệnh, trong lòng không khỏi cảm khái một chút. Từ khi Thủy Miên tiểu thư rời đi, chủ nhân lại trở về như lúc trước, hơn nữa còn thêm vài phần quyết đoán và tàn nhẫn.

Rất nhanh, tên thuộc hạ đã mang kết quả đến báo cáo:

- Chủ nhân, tất cả bọn họ đều khai rằng mình vẫn còn một đồng bọn đang lẫn tránh ở bên ngoài.

Ngón tay anh khẽ gõ trên bàn, có chút nghĩ ngợi. Bọn người này rõ ràng mang tâm lí ngọc đá cùng tan, muốn dùng mạng chúng đổi mạng anh, như thế nào lại không dốc toàn lực? Rõ ràng kế hoạch của chúng rất hoàn hảo, nếu không phải anh bố trí lực lượng ngầm để tránh Thủy Miên rời đi thì khả năng rất cao là hiện tại anh không yên ổn mà ngồi đây. Thế thì tại sao, vẫn còn một tên không tham gia vào vụ ám sát hôm đó, còn bình yên chạy thoát?

Càng suy nghĩ, anh càng thấy chuyện kia có điều gì không ổn. Nhưng anh vẫn không tìm được rốt cuộc là chuyện không ổn ấy rốt cuộc là chuyện gì. Anh cố gắng áp chế cảm giác tò mò của mình, thôi không nghĩ ngợi nữa, nhưng không hiểu sao, trong lòng anh vẫn có một cảm xúc bất an khá mơ hồ.

Nam Cung Lãnh cũng gọi cho Ám, nhờ hắn hỗ trợ tìm tung tích của con cá cuối cùng lọt lướt kia. Dù sao thì sức lực một mình anh chẳng đáng kể gì so với Hắc Long, vẫn là nhờ gã huynh đệ kia hỗ trợ thì tốt hơn.

- - - - - - -

Trên một đoạn đường vắng…

Một thanh niên mặc quần tây, áo sơ mi, cổ thắt cà vạt thoạt nhìn ra vẻ trí thức đã bị chặn lại bởi một đám người. Tuy nhiên, trong con ngươi đen nhánh của hắn ta chẳng có chút sợ hãi nào cả, ngược lại càng lóe lên vài tia điên cuồng:


- Huyết quả nhiên không khiến người khác thất vọng, nhanh như vậy đã tìm được tung tích của ta.

Đám người cũng nhanh chóng tránh qua một bên, để cho một người như đế vương cao cao tại thượng bước đến. Anh mỉm cười:

- Ngươi cũng rất không tồi, có thể ẩn tránh được lâu như vậy.

Trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, hắn bất ngờ đổi chiều cây bút đang cầm trên tay, trở thành một cây dao bén nhọn đâm về phía anh. Nhưng anh không chút nào nao núng, thân thủ nhanh nhẹn nhanh chóng khống chế cổ tay hắn, bẻ ngược về phía sau, con người không khỏi hiện lên một tia trêu tức:

- Ngươi nên nhớ, ta cũng là một sát thủ, hơn nữa bài danh còn cao hơn ngươi.

Người thanh niên đó không hề lo lắng, ý cười trong mắt càng thêm càn rỡ:

- Ha ha, không hổ là Huyết, thân thủ đúng là rất lợi hại. Chỉ tiếc là ngươi có lợi hại hơn nữa cũng không thể quay ngược lại thời gian, cô nàng mà ngươi coi là trân bảo kia, có lẽ đã chết dưới viên đạn của ta rồi cũng nên.

Trong con ngươi anh thoáng co rút lại, lực ở cổ tay cũng dần dần buông lỏng ra. Ngay khoảnh khắc tên kia định nhân cơ hội bỏ trốn, anh nhanh chóng tóm lấy cổ hắn:

- Ngươi đã làm gì Miên Miên.

Hắn ta liếm môi, ánh mắt trở nên mơ hồ, dường như lâm vào hồi ức:

- Thì một viên đạn xuyên qua bả vai thôi. Lẽ ra thì viên đạn ấy phải xuyên qua tim cơ, bất quá lại bị một tên tiểu tử phá rối, đẩy mạnh cô gái của ngươi nên mới tạo ra sai sót đến thế.


Lực đạo của tay anh càng lúc càng gia tăng, dường như sắp bẻ gãy cổ của tên kia. Hắn vẫn không ngừng nói:

- Sao nào, cảm giác mất người yêu thương nhất không tệ chứ. Lẽ ra ta cũng không định xuống tay với một cô nàng yếu ớt như vậy đâu, bất quá ai bảo cô ta lại là người yêu của Huyết. Hơn nữa cô nàng có vẻ rất yêu ngươi nha, thấy ngươi gặp chuyện liền quay trở lại.

Anh nhanh chóng quăng lại tên đó cho bọn thuộc hạ, rồi trở về nhà, bên trong con ngươi đen nhánh chỉ đong đầy sự chua sót. Thì ra không phải là cô rời đi không tin tức, mà là cô đã xảy ra chuyện. Vậy mà trong lúc cô cần anh ở bên cạnh nhất, anh đang làm gì? Trong lúc đó, anh lại đang từng bước thôn tính Hạ thị, phá hoại tâm huyết của ba cô. Miên Miên, anh biết mình đã sai, sai thật rồi.

Nếu có thể để thời gian quay trở lại, anh thà gánh chịu viên đạn kia, để nó xuyên vào cơ thể anh thay cho cô gái nhỏ đó. Nhưng có thể sao? Câu trả lời là không. Anh đã khiến cô chịu tổn thương quá nhiều, về cả linh hồn lẫn thể xác. Làm sao anh có thể bù đắp lại được cho cô đây?

Chiếc xe màu đen đã dừng lại trước cửa nhà, nhưng anh hoàn toàn không có ý định đi vào. Không được, mọi chuyện là tại anh nên mới ra nông nổi này, anh làm sao có thể vào nhà được chứ. Anh phải đi tìm cô ngay.

Xe lần nữa lăn bánh chuyển động, chạy trên một con đường quen “lạ”. Đoạn đường này đúng là rất quen thuộc, nhưng không phải với anh mà là với Lí Thần. Không sai, mục tiêu của anh chính là đến nhà của Mộ Dung Tuyết Băng. Cô ta là bạn thân nhất của Miên Miên, chắc chắn biết hiện tay bé ngốc đó đang ở nơi nào.

Ngoài trời bắt đầu mưa nặng hạt. Chiếc xe màu đen lần nữa dừng lại trước một căn biệt thự nguy nga. Anh mở cửa xe, bước xuống ấn chuông, mặc kệ trời đang mưa tầm tả.

Tuyết Băng nghe thấy tiếng chuông cửa, ngỡ là Lí Thần đến nên cũng nhanh chóng cầm ô chạy ra. Nhưng vừa đến rào, cô thấy một bóng người ướt sũng vì đứng dưới mưa, nhưng từ cơ thể vẫn toát lên một loại khí thế không hề tầm thường. Người đó không ai khác là Nam Cung Lãnh.

Ngay lúc cô định xoay người bỏ mặc thì cô nghe giọng nói trầm thấp kia vang lên, ẩn chứa sự cô độc cùng bi thương:

- Miên Miên đang ở đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui