Tách… tách.
Tiếng nước trên đầu hang động đá rơi xuống, từng giọt, từng giọt. Có mấy giọt rơi lên phiến đá xanh nhẵn nhụi, cũng có mấy giọt rơi trên gương mặt của tiểu nam hài. Khuôn mặt tuấn mĩ vốn nghiêm nghị, khi chìm trong giấc ngủ mới bất chợt thấy được chút nhu hòa nên có ở trẻ con.
Hắn yếu ớt, nhướng đôi mi lên, nhìn xung quanh, yếu ớt gọi:
- Lâm thúc.
Đáp lại lời hắn, chỉ có bốn bức vách lặng yên. Nước mắt từng giọt lăn trên khóe mi. Từ nay, sẽ không còn ai dạy hắn cách tự bảo vệ mình trước những đòn tấn công tàn bạo của bọn thuộc hạ của Dạ Đế. Cũng sẽ không còn ai bất chấp hình phạt của người nó mà lén mang cho hắn chút đồ ăn. Nhưng hiện nay, người mà hắn kính trọng nhất, cũng là người duy nhất quan tâm đến hắn trên cõi đời này đã ra đi. Hắn tự giếu bản thân. Nếu người kia mà nhìn thấy hắn rơi lệ như thế này, chắc sẽ hài lòng và tìm thêm vài người thân thiết với hắn để xử tử. À, mà không, ông ta có muốn cũng không thể, người thân cuối cùng của đã ra đi rồi còn gì?
Bên ngoài cửa động, những bông hoa tuyết rơi thập phần xinh đẹp, nhưng chỉ làm cho đáy lòng tiểu nam hài càng thêm chán ghét. Mùa đông giá lạnh này, lại lần nữa cướp đi người thân của hắn. Mặc cho cơn sốt đang hoành hành, chực chờ làm hắn gục ngã, hắn bước ra ngoài, cố lần theo vết máu mong manh đã bị tuyết xóa nhòa. Hắn muốn tìm Lâm thúc.
Một rồi lại một bước chân, nam hài loạn choạng bước đi. Hắn đi, đi rất xa. Tuyết đã rơi hơn một khắc, đã đủ dày để xóa đi vết máu – chỗ dựa duy nhất để hắn tìm Lâm lão. Hoang mang, hắn bước đi, không chút định hướng. Cuối cùng, thân thể không cách nào kiên trì được, hắn ngã gục đi.
- - - - - - -
- Mẹ ơi, ở đây, có một đại ca ca đang ngất xỉu.
Một tiểu cô nương có gương mặt thanh tú, đôi mắt đẹp long lanh như chú nai con còn chưa biết sự đời. Chiếc áo bông màu trắng cùng khăn quàng cổ hồng phấn càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo dù còn mang nhiều nét non nớt. Cô bé như một tiểu tinh linh giữa tuyết trời trắng xóa, vừa linh động lại hoạt bát, đáng yêu.
Người phụ nữ vội vả đến chỗ con. Quả thật, có một cậu bé đang nằm trên nền tuyết trắng. Cậu không mặc quần áo mùa đông, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
- Mẹ, hay là chúng ta cứu đại ca ca này đi.
Bà nhìn con gái, đầy bất đắc dĩ. Bà và chồng lấy nhau được bao nhiêu năm, chỉ sinh ra được một cô con gái bảo bối, từ khi còn nhỏ đã được cả nhà thương yêu. Cô bé không kiêu căng, lại hiếu thuận, làm cho bà rất hài lòng. Chỉ mỗi việc là đứa con bé bỏng này lại vô cùng dễ tin người. Nhìn những vết thương đáng sợ trên người cậu ta, cũng biết cậu ta không phải là người có xuất thân tốt đẹp gì. Chỉ sợ rằng tương lai, gia đình bà sẽ bị chuyện này ảnh hưởng.
Nhìn ánh mắt đầy do dự của mẹ, cô bé vội vả chạy đi tìm “cứu tinh”.
- Ba ơi, ngoài kia có một đại ca ca bất tỉnh trong tuyết. Chúng ta cứu huynh ấy đi.
Vừa nói, hai tay cô bé khẽ níu níu ống tay áo ông, không quên cọ cọ đầu vào người ông làm nũng.
- Đi mà ba, ba thương Miên Nhi nhất mà, phải không.
Đôi mắt cô bé chợt hiện lên một chút giảo hoạt và nhanh chóng biến mất để rồi thay vào trong đó sự thành khẩn. Quả nhiên, ông Hạ, khi nhìn thấy con gái bảo bối mắt ngấn lệ không khỏi mềm lòng, vội vàng đáp ứng:
- Được rồi.
Hạ phu nhân nhìn ông, ánh mắt chất đầy sự lo lắng. Ông khẽ thở dài:
- Chúng ta không thể gặp chết mà không cứu. Cứ cứu cậu bé đó trước, rồi sau đó, cậu ta ra sao thì phải do chính cậu ta.
Trong lúc hai người nói chuyện, không ai để ý, bàn tay nhỏ nhắn của tiểu nam hài khẽ run.
- - - - - -
- Mẹ ơi, đại ca ca tỉnh rồi.
Cô bé gọi mẹ, đầy vui mừng. Bà đến nhìn, thấy tiểu nam hài quả thật đã tỉnh.Theo thói quen, bà đưa tay đặt lên trán cậu, định xem cậu đã thật hạ sốt chưa nhưng đã bị cậu đã nghiên đầu, tránh né đôi bàn tay ấy. Đôi mắt đen láy không nhìn ra sâu cạn đang thản nhiên đánh giá bà. Nhìn đứa trẻ này, bà có cảm giác như đang gặp gỡ một người thành thục, giàu kinh nghiệm trong cuộc sống. Bỗng, giọng nói thanh thoát của cô bé khẽ vang lên, mang theo chút ngại ngùng, cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người:
- Đại… đại ca ca…. anh … tên gì?
Nhìn bé con đang ấp a ấp úng, dùng đôi mắt tròn xoe không pha chút tạp chất nhìn mình, hắn không khỏi có chút ấm áp.
- Hàn.
Cô bé nhìn hắn, hai má khẽ phùng lên vô cùng đáng yêu như định nói gì rồi lại thôi, hiển nhiên là khá bất ngờ với cái đáp án siêu ngắn gọn của hắn. Hắn không khỏi có chút buồn cười, khẽ ho khan và nhanh chóng bổ sung:
- Anh tên Mặc Hàn. Mặc trong thủy mặc, Hàn trong cô hàn.
Nghe được đáp án “như mong đợi”, cô bé cười thật tươi trả lời, hiển nhiên quên đi sự lúng túng khi nãy:
- Chào anh Mặc Hàn, em tên là Thủy Miên. Thủy trong thu thủy, Miên trong thảo miên.
Có lẽ, Hạ Thủy Miên cũng không ngờ, cuộc gặp gỡ năm đó của cô và anh lại khiến lại mở đầu cho rất nhiều ân oán về sau. Âu cũng là duyện phận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...