Mùa Đông Năm Ấy FULL


Đã ba ngày rồi hắn không gặp anh..
Anh lần này yếu hơn hẳn, lò sưởi mở không đủ ấm nhưng cơ thể của anh lại không nhúc nhích nổi.

Hắn bình thường sẽ chỉnh lò sưởi rồi chuẩn bị nước nóng để anh rửa tay chân.

Nhưng lần này, anh làm hắn giận đến mức chẳng buồn đi qua phòng anh huống chi là thăm anh.

Anh cũng kiên cường, cố lấy chăn cuộn tròn cơ thể chứ nhất quyết không chịu gọi y tá.

Giờ đây bên trong anh như có hàng tá mũi dao đâm tứ phía, cơ thể đau đớn quặn lại, anh ho hắng mấy tiếng không ngừng, cổ họng khô cả còn mắt thì không ngừng chảy nước.
- Phong..
Anh ngất lịm đi, tiếng cuối cùng vẫn là gọi hắn.
* * *
Hắn lần này chịu qua thăm anh nhưng rồi lại lập tức vào phòng cấp cứu, anh đang nguy kịch.

Nhịp tim giảm dần, hắn cuống cuồng chỉ biết đứng cạnh nhìn bác sĩ đang trợ tim cho anh.

Đôi tay hắn run rẩy, cơ thể trĩu nặng vô cùng.

Đáng nhẽ hắn không nên giận dỗi mà ngó lơ anh.


Đáng nhẽ hắn nên bên anh thì có lẽ chuyện sẽ không đến nước này.

Bỏ mặc tất cả các suy nghĩ rối ren ấy, hắn trở lại với khuôn mặt và phong thái của một bác sĩ chuyên nghiệp:
- Tiêm 10cc thuốc X.
Hắn ra lệnh, đôi mắt trở nên lãnh đạm.

Hắn nhanh chóng đã khiến nhịp tim anh trở về bình thường.

Mọi người nhẹ nhõm thở phào, còn hắn thì cứ nắm lấy tay anh không buông, từng ngón tay thon dài của hắn vuốt ve mu bàn tay lạnh cóng của anh.
* * *
Anh tỉnh lại, mỉm cười nhìn người con trai trước mắt.

Hắn ta không dấu nổi sự vui sướng nhưng vẫn cố gắng kìm chế lại, lãnh cảm liếc qua anh rồi thu mắt nhìn lên cuốn sách trước mặt.
- Bác sĩ chịu đến thăm tôi rồi sao?
Hắn im lặng, chẳng nói chẳng rằng, cứ ngồi im như một pho tượng sống.

Anh gắng gượng ngồi dậy nhưng cơ thể dường như một tảng đá, cứ ghì chặt anh xuống giường bệnh.

Anh nhăn mặt, cười khổ.

Hắn đau lòng nhìn dáng vẻ yếu đuối gầy gò của người mình thương nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản khuyên anh:
- Anh cứ nghỉ đi..
Anh nắm chặt bàn tay, đôi mắt di chuyển qua phía cửa sổ, hôm nay tuyết rơi ít hơn, sắp đến mùa xuân rồi.

Anh thật sự muốn làm chuyện táo bạo hơn, có lẽ đến mùa xuân anh và hắn lại có thể đi chơi công viên thì sao.

Nghĩ đến đây, hai má anh đỏ ửng, còn suy nghĩ trong đầu cứ chồng lên nhau càng lúc càng nhiều.
Trước khi mùa xuân tới, anh muốn bản thân anh một lần nữa được tồn tại.

Suy nghĩ ấy thoáng chốc lướt qua tâm trí anh.

Đột nhiên anh có ý nghĩ kì lạ, chẳng chần chừ nữa, anh quay lại nhìn hắn giọng chắc nịch:
- Tôi sẽ làm phẫu thuật..
Hắn đang đọc cuốn sách đột nhiên buông tay làm cuốn sách rơi trên sàn nhà kêu lên một tiếng, hắn kích động nhảy bổ lên, quỳ xuống bên giường bệnh, ánh mắt sáng rực như đứa trẻ được cho quà:
- Anh nói thật chứ..


anh không lừa tôi?
Anh lắc đầu cười mỉm nhưng nước mắt đã rơi tự lúc nào.

Anh sợ lắm, sợ mình sẽ bị người khác mổ xẻ, sợ nhắm mắt vào sẽ không thể mở ra hay sợ duy nhất là mình sẽ chết một cách đau đớn trên giường bệnh.

Tuy sợ là vậy, anh vẫn gượng cười nhìn hắn và đề nghị:
- Tôi muốn bác sĩ làm phẫu thuật cho tôi là anh.
Hắn sững lại, ánh mắt khác hẳn có phần lo lắng còn đôi môi thì mím chặt:
- Nhưng tôi không có nhiều kinh nghiệm như bác sĩ khác, tôi không muốn phải mạo hiểm người tôi yêu thương.
Nghe bốn chữ "người tôi yêu thương" của hắn mà anh nhất thời kích động.

Anh nhanh chóng giữ dáng vẻ ban đầu nói với hắn:
- Tôi chỉ muốn anh, nếu không tôi sẽ không đồng ý.
Anh ngừng lại chút, đưa tay sờ lên mua bàn tay hắn:
- Anh đằng nào cũng hiểu tôi 9 phần, bệnh tình của tôi có lẽ anh hiểu rõ nhất..

Với lại tôi sợ..

rằng..
Anh ngập ngừng đôi chút rồi lại nói:
- Huống chi, tôi cũng đã từ lâu chỉ phó thác bản thân cho anh.
Hắn cảm thấy được sự tin tưởng của anh, tuy vui là thế nhưng bản thân hắn vẫn khó mà có thể thực hiện ca phẫu thuật này.

Hắn cũng không phải bác sĩ nổi tiếng gì, bản thân cũng phải học hỏi nhiều.

Giờ lời đề nghị của anh như một gáo nước lạnh tạt ngang đầu hắn giữa trời đông lạnh giá.


Anh vẫn chờ câu trả lời của hắn, đầu nghiêng về một phía không nói câu gì.
Hắn suy nghĩ hoang mang, đầu óc trống rống rối ren.

Một chốc, hắn liếc nhìn dáng vẻ mỹ nam trước mắt thở dài:
- Được..

Tôi đồng ý!
Đôi mắt anh cong lên quyến rũ, hàm răng trắng tinh khôi lộ ra:
- Thật mừng quá! Tôi còn nghĩ anh sẽ từ chối.
Hắn thở dài, đứng dậy xoa lấy mái tóc nâu hạt dẻ của anh:
- Không đâu..

Tôi sẽ khiến anh khoẻ lại..

và sau đó..

chúng ta sẽ cũng đi chơi lễ hội.
Hắn có chút ngập ngừng nhưng giọng điệu có phần vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui