Ông ngừng một chút nhìn sắc mặt hắn.
Tuy vẫn bình thường nhưng thực sự hắn không dấu nổi vẻ lo lắng.
- Người đó rất quan trọng đúng chứ?
Hắn thở dài, đặt ly trà xuống:
- Đúng là không giấu nổi ông.
Nhưng mà em ấy chỉ phó thác cho tôi, có người khác thì cũng không chịu phẫu thuật.
Ông gật đầu, lấy một tờ giấy ra.
Là bản cam kết không phẫu thuật của anh.
Ông đưa cho hắn rồi lại đưa một bản khác:
- Nói cậu ấy kí vào bản này, nộp ta ngay tối nay.
Con sẽ được phẫu thuật.
Hắn cầm lấy tờ giấy, đôi mắt rạng rỡ như đứa trẻ.
- Được, tối tôi sẽ về nhà.
* * *
Hắn chạy như bay đến hầm xe, còn chưa kịp thay áo blu đã tức tốc chạy về vùng biển nhà chú Lương.
Trên đường đi, hắn luôn nghĩ về anh.
Lần đầu tiên gặp, anh đã khiến hắn mủi lòng bởi sự kiên cường của mình.
Rồi sau đó, từ từ quan sát anh, hắn càng nhận ra anh vốn dĩ không yếu đuối.
Anh chỉ muốn được một lần vui vẻ, một lần hạnh phúc.
Có lẽ cả cuộc đời anh, đã gặp nhiều song gió.
Thực ra anh vốn dĩ mạnh mẽ hơn hắn tưởng, anh đáng nhẽ phải được hạnh phúc nhiều hơn.
Càng nghĩ hắn càng chìm đắm trong niềm vui nhỏ bé này.
Sau khi hắn rời đi thì anh quyết định ra ngoài một mình.
Tuy là cơ thể vẫn còn yếu nhưng anh cũng chẳng muốn ở lại trong phòng, cảm giác như bị giam cầm vậy.
Chú Lương đang ngồi ở ghế chờ, thấy anh ông vui vẻ mời anh nán lại uống trà.
Chú Lương pha trà rất thuần thục, tưởng chừng như một người làm trà đạo chuyên nghiệp.
Ông rót cho anh một chén đầy, khói tỏa ra nghi ngút, hương thơm vô cùng mát mẻ.
Anh khẽ chạm tay vào thành chén, hơi nóng truyền khắp ngón tay và lan tỏa khắp người.
Cảm giác ấm nóng khiến anh thích thú, cười ngây ngốc trong vô thức.
Có lẽ lâu rồi anh không ngồi đàm đạo uống trà, bình thường anh tất bật trong công việc văn phòng, cũng chẳng ăn uống cho tử tế lại thêm công tác nên càng gầy.
Tuy gầy nhưng sắc mặt lại tươi tắn, mơn mởn như mầm non.
Còn bây giờ, nhìn lại mình chẳng khác nào cành cây khô, sơ xác tiêu điều, lại chẳng màng để tâm tới sắc đẹp chỉ còn cố gắng sống cho qua ngày, tận hưởng cảm giác mỗi ngày trong vòng tay hắn.
- Cậu tên gì?
Ông bắt chuyện, ngồi nghiêm chỉnh vẻ mặt lại thân thiện vô cùng.
- Cháu tên Đoàn Thịnh, nhưng cháu thích được gọi là Thịnh Tư hơn.
Ông xoay xoay chén trà trên tay rồi đặt xuống bàn, khẽ cười nhẹ:
- Ta họ Lương, tên Phi nhưng nếu gọi là Lương Phi thì không hay lắm, cứ gọi ta là chú Lương là được.
Như vậy chúng ta cũng dễ trò chuyện hơn, đúng chứ.
Anh cười, gật đầu:
- Vâng chú Lương.
Hai người im lặng một lúc, chú Lương lại tiếp chuyện:
- Thằng nhóc đó hiếm khi dẫn người lạ về đây lắm.
Anh đang nhìn biển phía xa, liền quay lại, mặt đối mặt với ông nhưng cuối cùng lại tránh ánh mắt đầy kì vọng của người đối diện.
- Nó rất nhạy cảm.
Bản thân ta cũng chẳng phải họ hàng thân thích gì nhưng ta cũng không muốn thằng bé tổn thương.
Anh cúi đầu, trái tim anh lúc này như bị bóp nghẹt, thật sự bị đè nén.
- Cháu hiểu..
Chú Lương nhìn dáng vẻ anh đang khẽ run lên, nhưng ông vẫn nói tiếp:
- Ta chỉ là bạn thân của bố thằng nhóc ấy.
Tuy chẳng phải ruột thịt, nhưng hai người đấy rất giống nhau.
Đều cứng đầu và cố chấp theo đuổi một thứ mà biết rõ có thể sẽ chẳng tới đâu.
Anh im lặng, cảm giác rõ ràng tiếng đồng hồ đang chạy, cơn gió rít mạnh vào cửa kính.
Anh chẳng suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy bản thân sao yếu đuối, sao nhu nhược.
Kể cả anh có chấp nhận tình cảm này đi chăng nữa thì ngày anh ra đi ấy, anh cũng không muốn hắn phải đau khổ.
Nhưng nếu từ bó một thứ tình cảm lần đầu tiên làm bản thân hạnh phúc anh cũng không nỡ.
Có lẽ lần này, anh sẽ lựa cho ích kỉ để giữ hắn bên cạnh, chỉ một ngày, một giây, một phút thôi cũng quá đủ rồi.
- Cháu thực sự không biết..
Anh ngước mặt nhìn ông, lời nói có chút do dự:
- Cháu không biết ngày nào cháu sẽ rời xa anh ấy.
Cháu cũng chẳng muốn dành tình cảm cho một ai đó hết.
Ông vẫn nhìn anh, đôi mắt nhíu lại cảm giác như hắn đang ngồi trước mặt vậy:
- Chẳng phải anh ấy mới là người có lỗi sao? Tự mình đa tình, lại tự mình khiến người khác nhung nhớ, tự mình quyết định mọi đường đi, cũng tự mình yêu thích một người..
Anh nấc lên một tiếng rồi đứng dậy:
- Vì cháu không được quyết định điều gì, vậy nên giờ cháu sẽ nghe lời anh ấy..
Chú Lương chưa kịp định thần lại thì anh đã rời khỏi.
Ông chỉ cười nhẹ, đưa tay vuốt mái tóc đã rủ rồi thở khẽ ra một tiếng.
Tuổi trẻ cũng là quá sôi nổi đi, vẫn không xác định rõ ràng tình cảm trong bản thân, sống quá vội vàng.
Người ngoài nhìn vào tưởng vợ chồng son, nhưng người trong cuộc thì chẳng xác định được vị trí của bản thân ở đâu.
Ông đột nhiên thấy câu chuyện này thực giống như một vở bi hài kịch mình từng xem: Có vui, có buồn, có hài hước, có bi thương...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...