Hắn chạy xe gần hai tiếng đến bệnh viện.
Vừa tới nơi, liền gặp ngay một ca cấp cứu.
Hắn chẳng kịp trở tay, bệnh viện đang thiếu người đành phải thực hiện.
Khi hắn vào phòng mổ, hắn bất giác ngước lên đài quan sát của phòng mổ.
Hắn thấy viện trưởng đứng đó, tay vẫy chào hắn như thể đã được sắp đặt từ trước.
Ông ta đang muốn kiểm tra hắn sao? Hắn nhoẻn miệng cười nhẹ một cái còn không thèm quan tâm đến người đàn ông kia đang quan sát nhất cử nhất động của mình.
Hắn chỉ nghĩ đã thấy nực cười, việc gì phải thử thách hắn, năng lực của hắn so với các bác sĩ trong đây quả thực cũng ngang tầm các bác sĩ lâu năm ở bệnh viện.
Tuy lý thuyết là thế, hắn cũng ít khi tham gia các ca mổ lớn hay một mình phẫu thuật, toàn là làm phụ cho các bác sĩ khác.
Bởi vì có lẽ hắn sợ phải gánh vác trách nhiệm quá lớn.
Hắn sợ rằng người ngoài kia đang quá kì vọng vào phép màu của các bác sĩ trong đây, hắn sợ phải đối mặt với người thân bệnh nhân và nói: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức." Cố gắng? Nghe thật nực cười.
Không phải là cố gắng hết sức mà phải là không thế cố gắng được nữa.
Đâu ai kiên trì mà cố gắng ở bên bệnh nhân mãi.
Bác sĩ cũng chỉ là một người lạ qua đường, sở dĩ chẳng có tí tình cảm nào với bệnh nhân, vậy nên chẳng có cố gắng hết sức gì ở đây cả.
Có người còn khuyên hắn giao bệnh nhân của hắn cho họ, vậy chẳng phải là đang muốn hắn đẩy trách nhiệm cho một người khác hay sao.
Lần này hắn một mình trong phòng mổ, cả chân tay cũng bất giác run lên.
Đương nhiên hắn chẳng để điều đó ảnh hưởng đến mình.
Hít một hơi thật sâu, hắn lấy lại phong độ và bắt tay vào việc.
Viện trưởng đứng trên đài quan sát, chăm chú nhìn người dưới đang làm việc.
Ông hết ngồi xuống rồi lại đứng lên vẻ mặt lo lắng nhưng hắn thì chẳng để ý đến người xung quanh, chỉ chuyên tâm làm việc.
Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, chẳng có gì đáng ngại bởi với khả năng của hắn thì chẳng có gì quá khó.
Hắn mệt mỏi nằm dài ra ghế, đưa tay gác lên trán.
Một bác sĩ phụ mổ nhìn hắn tỏ thái độ khinh miệt, bị hắn liếc một cái lại sợ hãi bỏ đi.
* * *
Hắn vốn là con nuôi của viện trưởng, từ nhỏ đã tiếp xúc với nghề y, với môi trường này.
Bố hắn mất từ sớm, mẹ tái hôn với một viện trưởng của bệnh viện.
Ông vốn dĩ đối xử với hắn rất tốt, nhưng có điều ông luôn muốn hắn theo đuổi con đường bác sĩ của mình, muốn giao phó cả bệnh viện cho hắn thế nên đôi lúc, ông vô cùng khắt khe khiến hắn dần dần không nghĩ được đến ước mơ nữa, mà chuyên tâm làm bác sĩ.
Dần dần, khi tiếp xúc nhiều, hắn phần nào thấy thích thú với nghề này.
Năm mười tám tuổi, hắn được chứng kiến viện trưởng phẫu thuật.
Tuy ca phẫu thuật thất bại, nhưng hắn cảm thấy tay nghề ông quả thật khó tin khiến hắn mở mang tầm mắt.
Hắn học đại học cũng vô cùng xuất sắc, hầu như khá nổi tiếng với các giáo sư trong ngành.
Toàn bộ những gì viết trong sách hắn đều nhớ như in, liên tục được giải thưởng khoa học kĩ thuật.
Ông vô cùng tự hào về hắn, nhưng có lẽ vì đều là đàn ông nên khó mở lời.
Ông cũng chỉ gật đầu khi gặp hắn nhưng những cái bằng khen hay danh hiệu gì, ông đều cất giữ rất cẩn thận.
Bởi vì hắn bây giờ cũng đã là một phần trong gia đình ông.
Ông vốn là trẻ mồ côi, nên đương nhiên hiểu rõ hơn bao giờ hết việc mất mát người thân đau khổ thế nào.
Ông muốn vun đắp tình cảm cho hắn, nhưng cũng là lần đầu làm cha mẹ, ông chẳng biết phải làm sao cho đúng.
* * *
Là một người bố, lần đầu tiên ông thấy hắn vô cùng sốt sắng trong cuộc họp.
Ông không biết là hắn thật sự muốn giúp đỡ bệnh nhân, hay hắn muốn thực hiện ca mổ khó này hay hắn có ý gì khác.
Càng nghĩ ông càng tức giận do bản thân mình không quan tâm được đến đứa con trai này.
Đúng là "mấy đời bánh đúc có xương" nhưng có lẽ, ông cũng đang cố gắng hết sức để trở thành một người bố tốt.
Tiếng gõ cửa cắt ngang đi dòng suy nghĩ của ông, hắn bước vào dáng vẻ vẫn ôn nhu, hết sức bình thường:
- Chào viện trưởng.
- Ta tưởng con còn phải đánh một giấc mới đến gặp ta.
- Tất nhiên đó là điều tôi sẽ làm, nhưng bây giờ có lẽ không tiện.
Tôi sắp phải đi ngay nên ngài hãy vào vẫn đề chính đi ạ.
- Con đi đâu sao?
Ông nhíu mắt, tỏ vẻ lo lắng.
Hắn thì lại nhìn đồng hồ rồi gật đầu:
- Về nhà chú Lương.
Ông cười, gật gù:
- Con đưa bạn gái về đó sao?
Hắn nhếch mép, cầm ly trà ông rót lên, thổi một hơi:
- Không, bạn trai tôi đó.
Ông cũng vẫn không nói gì gật đầu:
- Về chuyện phẫu thuật..
Hắn ung dung bắt chéo chân chờ ông nói.
Tay vẫn cầm ly trà khẽ lắc nhẹ khiến trà sánh ra ngoài một ít.
- Ca phẫu thuật đó rất khó, đòi hỏi kĩ thuật cao.
Thật sự nếu con tự tin thì không sao ta sẽ phó thác.
Nhưng con nên cân nhắc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...