Mùa Đông Greenland


Đêm đó, Dan có một giấc mơ.
Trong mơ là tháng Mười Một giá rét.

Đường phố Belfast lúc chạng vạng.
Trước quảng trường nghệ thuật Waterfront Hall* bên bờ sông Lagan, cậu giơ chiếc máy ảnh trên tay, gọi người trước mặt: “Mia, lại gần Jason một chút.

Đúng.

Cứ như thế.

Một… hai… ba… OK.”
(*) Waterfront Hall: Là một trung tâm hội nghị và giải trí đa năng tại Belfast, Bắc Ireland.

Trong ống kính, một cô gái tóc đỏ mỉm cười rạng rỡ, bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn, mái tóc xoăn vàng của anh hơi rối vì cơn gió.

Anh đặt tay trái lên vai cô, gương mặt có vẻ căng thẳng, cánh tay phải thả xuống cứng nhắc.
Trả lại máy ảnh cho Mia, cậu vỗ vai người đàn ông, nhân lúc Mia đang xem ảnh, cậu nói nhỏ: “Thôi nào anh bạn, thư giãn đi, mấy thứ tớ bảo cậu đã chuẩn bị chưa? Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu.”
Jason căng thẳng vỗ túi quần: “Tớ mang theo rồi.”
Cậu yên lòng gật đầu: “Đừng cuống, cứ nhớ những gì tớ nói.

Mia thích cậu, tớ thấy rõ mà.”
Nghe cậu nói vậy, hình như Jason còn căng thẳng hơn, anh lắp bắp hỏi: “Thật… Thật ra, hôm nay tớ định cầu hôn Mia.”
Dan sửng sốt một giây, cậu huýt sáo: “Thử một lần chơi lớn xem thiên hạ có trầm trồ.”
Mia giật mình, quay đầu nhìn họ, trong mắt lộ vẻ hiếu kỳ: “Các cậu đang nói gì vậy?”
Dan lắc đầu: “Đâu có, tớ bảo Jason là chúng ta vào thôi, sắp đến giờ rồi.”
Đây là chuyến lưu diễn của Dàn nhạc giao hưởng London.

Nửa đầu, một nghệ sĩ cello nổi tiếng người Na Uy diễn tấu của Dvořák*, nửa sau thì biểu diễn Giao hưởng số 7*.

Jason cố ý đặt vé hạng nhất ở ghế lô tầng hai, nhưng anh không ngồi cạnh Mia mà để Dan ngồi giữa.
(*) Antonín Leopold Dvořák là một nhà soạn nhạc nổi tiếng người Séc.

Ông là một đại diện của dòng nhạc cổ điển lãng mạn của thế giới.
Cello Concerto in B Minor, Op.

104, B.


191, là bản hòa tấu solo cuối cùng của Antonín Dvořák.

Nghe tại đây.
Symphony No.

7 in A major, Op.

92, là bản giao hưởng thứ bảy trong số chín bản giao hưởng của Ludwig van Beethoven.

Nghe bản của nhạc trưởng Mengelberg tại đây.

Trên Bilibili có một video rất tâm huyết, tổng hợp nhiều bản của các nhạc trưởng khác nhau, nghe tại đây.
Giữa màn biểu diễn, Dan thoáng thấy hai tay Jason không ngừng miết vào quần.

Thực sự không nhìn nổi, cậu đè tay Jason lại, mắt vẫn nhìn thẳng, gần như nghiến răng nói với anh: “Vì Chúa, dừng lại đi Jason! Cậu định mặc cái quần tây nhăn nhúm như cải thảo muối hai tháng để cầu hôn Mia à?”
Jason giật mình nhìn cậu, anh không lau mồ hôi nữa.

Ngay khi tiếng chuông báo kết thúc phần một vang lên, anh vội trốn vào WC.
Mia nghi hoặc nhìn theo anh: “Jason làm sao vậy.”
Dan giữ nguyên nụ cười: “Tớ không biết, chắc cậu ấy đau bụng.”
Mia hơi lo lắng: “Hay chúng ta về đi, dù sao năm nào họ cũng đến diễn.”
Dan cười khô khan: “Không, không, tớ nói bừa thôi, nhỡ không phải thì sao, ha ha.”
Ánh mắt Mia nhìn cậu trở nên hoài nghi: “Dan, có phải hai người giấu tớ chuyện gì không.”
Dan giơ tay đầu hàng: “Không, tớ xin thề bằng danh dự.”
Mia trừng mắt: “Cậu mà có danh dự hả?”
Dan nghiêm mặt: “Sao chúng ta không thảo luận về bản nhạc vừa nãy.

Cô giáo Mia thân mến, cô có thích chương hai* hơn không?”
(*) Một bản nhạc giao hưởng thường gồm nhiều chương.
Sự chú ý của Mia bị cậu làm chệch hướng, cô trầm ngâm nhìn sân khấu bên dưới: “Không, tớ rất thích chương một của nghệ sĩ cello biểu diễn tối nay.

Có một đoạn khiến tớ nghĩ tới Ride of the Valkyries*.”
(*) Ride of the Valkyries là một phần của tác phẩm vĩ đại The Ring Cycle do nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức Richard Wagner sáng tác.

Trong thần thoại Bắc Âu, Valkyries thường được miêu tả như những chiến binh xinh đẹp, với làn da trắng muốt, mái tóc vàng và cưỡi ngựa thần có cánh.
Dan nhướng mày: “Theo tớ biết, chủ đề bài giảng của Jason ở trường đại học dạo này trùng hợp là .”

(*) Der Ring des Nibelungen: Là một chùm các vở opera của Richard Wagner.

Nó được sáng tác dựa trên thần thoại Bắc Âu và bài ca của Nibelung.
Gương mặt Mia ửng hồng, cô nghiêng đầu, không đáp lời Dan.
Đúng lúc Jason bước vào, nhận ra bầu không khí trong ghế lô có phần ngượng ngập, anh nghi ngờ nhìn Dan: “Sao vậy?”
Dan vẫn giữ nụ cười, cố ý nhìn Mia rồi nhún vai: “Tớ không biết.”
Mia ngồi dịch sang bên cạnh, không nói gì.

Dan tránh sang một bên, nhường vị trí giữa cho Jason.
Nửa sau, Giao hưởng số 7 vẫn vui sướng như thế, họ biểu diễn chương bốn với tốc độ gió lốc.

Kiểu gió lốc không ngừng nghỉ cuốn phăng khán giả, tựa như The Bacchanal of the Andrians*.

Mỗi khi bạn cho rằng cao trào sắp kết thúc, đoạn nhạc tiếp theo sẽ đưa bạn tới một cảnh giới vui sướng, tráng lệ và mới lạ hơn.
(*) The Bacchanal of the Andrians: Là một bức tranh sơn dầu của danh họa người Ý Tiziano Vecelli, người lãnh đạo trường phái Venice thế kỷ 16 của phong trào Phục hưng Italia.

Kết thúc màn biểu diễn, không chỉ Mia, ngay cả Jason cũng đỏ bừng mặt, anh bật dậy khỏi chỗ ngồi, ôm chặt Mia ở kế bên, trong mắt toát ra sự phấn khích: “Thật không thể tin được!”
Mia sững sờ một giây bởi cái ôm của anh, cô cũng đưa tay vòng qua lưng anh.

Jason nhận ra, cử động lập tức cứng đờ, như định buông Mia ra, nhưng Mia lại không buông tay một cách bất thường.

Ở nơi Mia không nhìn thấy, Dan nháy mắt với Jason, ra hiệu bằng miệng một câu “Khởi đầu may mắn”.
Mãi tới khi tiếng vỗ tay ở tầng dưới nhỏ dần, dàn nhạc bắt đầu diễn tiếp thì hai người mới buông nhau ra.

Mia vẫn còn đỏ mặt, nhưng một tay đã bị Jason nắm chặt.

Dan nhìn cảnh tượng này, khóe miệng cậu nhếch lên vui mừng.
Tới khi encore* kết thúc thì đã hơn 10 giờ, Dan vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi thì Jason cũng đột ngột đứng lên.

Cậu nhướng mày, lùi về sau hai bước, khoanh tay đứng ở cửa ghế lô.
(*) Encore: Là phần trình diễn bổ sung khi chương trình định ​​kết thúc, thường để đáp lại những tràng pháo tay của khán giả.
Jason xoay người quỳ gối trước mặt Mia.

Như có linh cảm, Mia từ từ đứng dậy.
“Mia, anh… anh…” Jason thử nói hai lần, nhưng tựa như có thứ mắc kẹt trong cổ họng, trong giây lát anh không thể cất lời.

Mia không thúc giục, cô lặng lẽ đứng đó, đôi mắt xanh xám nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, kiên nhẫn chờ anh nói tiếp.
Jason nhắm mắt lại, dứt khoát lấy một chiếc hộp từ trong túi áo vest.

Với chút hy vọng nhỏ nhoi, anh nói, “Mia, làm vợ anh nhé?”
Trong ghế lô yên lặng một giây, ngay cả không khí cũng như ngừng lại, Jason vẫn nhắm mắt, không dám nhìn phản ứng của Mia.
Anh cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua, lúc này tiếng cười cố kìm nén của Mia vang lên: “Jason, anh dùng cái này để cầu hôn à?”
Anh mở mắt ra, phát hiện thứ trên tay mình không phải là hộp nhẫn kim cương được chuẩn bị từ trước, mà là… hộp kính của anh.
Ở cửa, Dan thấy thảm không nỡ nhìn, cậu dùng tay che mặt.
Anh ném chiếc hộp trong tay đi như bị bỏng, ​​luống cuồng tìm trong túi, lắp bắp giải thích: “Không… không phải, anh lấy nhầm, nhẫn, nhẫn ở đây.”
Cuối cùng anh cũng lấy được một chiếc hộp màu nâu hình vuông.

Một chiếc nhẫn kim cương mặt vuông lẳng lặng nằm trên đệm nhung màu đen.
Anh giơ nhẫn lên, vẫn hồi hộp nhìn Mia, chờ đợi câu trả lời của cô.
Đôi mắt Mia ầng ậng nước từ khi nào, cô chậm rãi gật đầu, giọng hơi khàn: “Em đồng ý.”
Jason nhẹ nhàng nâng tay trái cô, đeo nhẫn vào ngón tay áp út một cách thành kính, sau cùng thì đặt một nụ hôn trang trọng lên ngón tay trắng muốt.
Họ theo những người cuối cùng rời khỏi phòng hòa nhạc.

Ban đêm xuống dưới 0 độ, nhưng gương mặt Mia và Jason vẫn đỏ bừng.
Dan nhìn Jason cởi khăn quàng cổ của anh, cẩn thận quấn quanh cổ Mia, cậu than thở: “Có cần phải vậy không? Tớ vẫn còn ở đây đấy nhé, cũng đâu có khăn quàng.”
Jason cười toe toét: “Do cậu quá kén chọn.

Từ học sinh trường chúng ta đến học sinh của Mia, có bao nhiêu cô gái đã đau lòng vì cậu?”
Dan xua tay: “Tha cho tớ.”
Mia nhìn cậu ranh mãnh: “Em nhớ Dan từng nói cậu ấy muốn tìm kiếm tri kỷ.

Mấy cô gái đó sao được?”
Như đột nhiên nghĩ ra điều gì, vẻ mặt Jason trở nên nghiêm túc: “Nói thật đi, Dan, cậu thích người đồng giới à?”
Dan suýt sặc nước miếng: “Khùng hả, sao cậu nghĩ vậy?”
Jason tỏ vẻ nghiêm túc: “Tớ không đùa đâu.

Chúng ta quen biết lâu rồi, cậu chưa từng hẹn hò với một cô gái nào, bất kể hẹn hò kiểu gì.

Nếu cậu thực sự thích người đồng giới thì cũng không cần tránh bọn tớ.

Là bạn thân, bọn tớ ủng hộ mọi quyết định của cậu.”
Lần này Dan thật sự cười gượng: “Tớ thực sự không nghĩ nhiều thế.

Tớ chỉ…” Cậu gãi đầu, như đang tìm một lời giải thích phù hợp: “Chỉ là tớ không biết đối xử với họ thế nào, huống chi tớ cũng không có tâm trạng yêu đương.

Tớ cảm thấy độc thân cả đời cũng được, không cần đeo gông xiềng hôn nhân, muốn làm gì thì làm.

Tự do.


Ừ, đúng, tự do.”
Mia lườm cậu, cô nói với Jason: “Bỏ đi, cứ để cậu ấy chạy theo tự do.”
Dan đảo mắt: “Nhưng nếu sau này các cậu có một cô con gái đáng yêu như Mia thì tớ sẽ suy nghĩ lại.”
Mia lại lườm cậu: “Nghĩ hay quá ha.”
Jason lắc đầu dở khóc dở cười, anh vừa định nói gì thì phía trước đột nhiên có tiếng ồn ào, một đám người lao về phía họ, Jason bị ép lùi về sau hai bước.
Vị trí của họ đang ở cửa chính của phòng hòa nhạc, vì đang diễn ra liên hoan nghệ thuật hàng năm nên vẫn còn rất nhiều người trên quảng trường.

Dan bỗng có linh cảm chẳng lành, cậu xoay người tách Jason và Mia khỏi đám đông phía sau, nói nhỏ: “Rời khỏi đây trước.”
Jason không nghe rõ cậu nói gì, vừa nghiêng người che chở Mia, vừa quay đầu nhìn về phía Dan: “Cậu bảo sao?”
Dan tăng âm lượng lên một chút: “Tớ nói, mau rời khỏi đây, có quá nhiều người.”
Jason gật đầu, ba người vừa chen lên mấy bước, Dan bỗng nghe thấy một tiếng “biu” không rõ ràng.
Âm thanh này quá quen thuộc, cậu không kịp suy nghĩ mà lao về phía trước, áp Jason và Mia xuống đất, hét lên: “Có một tay bắn tỉa! Mau nằm xuống!”
Nhưng đã quá muộn.
Khi tay cậu chạm vào sàn, lòng bàn tay không cảm nhận được nền gạch lạnh băng, mà là cảm giác ấm dính.
Một chiếc hộp đựng kính hình chữ nhật sờn cũ rơi bên tay cậu.
Tóc gáy dựng đứng, cậu cúi đầu dường như không thể tin nổi.

Jason và Mia vẫn bị cậu áp xuống đất, một vũng máu đỏ từ nơi họ ngã xuống đang dần lan ra.
Đồng tử của cậu mở to, trong phút chốc cậu không dám chắc đó là máu của Jason hay là máu của Mia.

Véo mạnh vào lòng bàn tay, cậu ép mình phải tỉnh táo, quay đầu tìm kiếm trong đám đông cuồng loạn.
Có người nhìn thấy vết máu trên mặt đất, ngoại trừ tiếng la hét ầm ĩ của những kẻ say xỉn, còn có tiếng thét chói tai, khắp nơi hỗn loạn, đám đông chen lấn, cậu bỗng nhiên không rõ mình đang tìm kiếm điều gì.
Hình ảnh rõ ràng cuối cùng trong tầm mắt là ánh mắt Mia, ngập tràn hoài nghi và hoảng sợ, ngước lên nhìn cậu từ dưới đất.
Mãi cho đến khi một giọng nói lo âu vang lên trong tai nghe bộ đàm, giọng nói ấy như bị trộn lẫn với vô số tạp âm, mang theo tiếng vọng, có chút xa xăm mơ hồ…
“Dan? Dan! Cậu đang làm gì vậy?! Mau cứu người!”
Không… tôi không thể di chuyển… Tôi không mang súng… Tôi không biết… Ai? Là ai? Mia? Jason? Họ còn sống không? Tôi nên làm gì đây?

“Dan? Dan?! Tỉnh lại, cậu đang gặp ác mộng.” Một giọng nói điềm tĩnh kéo cậu trở về hiện thực.
Dan bật dậy từ túi ngủ, suýt đụng vào trán August.
Trong giây phút tỉnh táo, cậu đột ngột đối diện với cặp mắt xanh xám, suýt thì sa vào lần nữa.
August nhận ra sự khác thường của cậu, một tay đè xuống vai cậu, anh khẽ nhíu mày: “Ổn không?”
Dan chống một tay xuống đất, một tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Cậu tránh ánh mắt anh, cười miễn cưỡng: “Tôi không sao.”
Cậu xoay người ngồi dậy từ túi ngủ: “Mấy giờ rồi?”
“Vừa qua nửa đêm, cậu có thể nghỉ thêm một lát.”
“Không.

Tôi sẽ canh chừng, anh nghỉ ngơi đi.” Không chờ August đáp lại, cậu rời khỏi lều như thể chạy trốn.
_______.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui