Rẽ vào một dãy núi thấp màu nâu ở phía trước, xe trượt tuyết của Peter lọt vào tầm mắt.
Người đàn ông Inuit cao lớn đứng dưới chân sườn núi, tay che trán nhìn xung quanh, nét mặt không giấu được sự lo lắng.
Gail đứng bên cạnh hắn, cũng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói gì đó với Peter.
Dan chậm rãi bước tới, có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của họ trong gió lạnh.
“… Sao anh chắc chắn Datta sẽ đến đây?”
Peter nhìn gã, vẻ mặt hơi sốt ruột: “Đây là nghĩa trang của vợ tôi, Datta từng theo tôi tới đây.
Ngoại trừ nơi này, tôi không nghĩ ra con bé còn có thể đi đâu.”
“Sao anh lại chôn cất vợ mình ở đây? Theo như tôi biết, người Inuit hình như không có phong tục này, hay do nơi đây có gì đặc biệt?”
Peter đang định lên tiếng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau cắt ngang hắn: “Tôi muốn hỏi anh Gail, sao anh quan tâm tới chuyện nhà người ta như vậy.
Hay là, anh hứng thú với thứ gì ở vùng đất này?”
Gail bị giật mình.
Gã quay người lại, khi nhìn thấy khuôn mặt Dan thì thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng ai.
Dan, sao cậu cũng tới đây.”
Vẻ mặt Dan lạnh nhạt: “Tôi đi theo vết xe trượt tuyết, thấy anh ở đây tôi cũng rất kinh ngạc.”
Vẻ mất tự nhiên thoáng qua trên gương mặt Gail, gã cười miễn cưỡng: “Tôi cũng chỉ tình cờ tới đây.”
“Thật sao.
Đúng rồi, Peter, nói cho anh biết một tin tốt,” Dan quay sang Peter, “Đã tìm thấy Datta.”
Ban đầu Peter bị bối rối vì mùi thuốc súng trong cuộc trò chuyện của hai người họ.
Nghe thấy Dan nói vậy, hắn sốt ruột tiến lên một bước: “Thật sao? Ở doanh trại à? Con bé ổn chứ? Không có chuyện gì chứ?”
Dan lướt qua vai hắn, nhìn thẳng vào Gail, lộ ra một nụ cười: “Cô bé rất an toàn, cũng không gặp phải chuyện gì.
Chỉ là… chúng ta nên nghĩ đến điều đó sớm hơn.”
Vẻ mặt Gail khó coi trong một giây rồi lập tức bị gã giấu đi: “Vậy thì tốt rồi.
Nếu đã tìm được người thì chúng ta trở về trại thôi.”
Dan không nhúc nhích, ý cười trên mặt không hề giảm nhưng nụ cười không còn ở đáy mắt: “Đương nhiên phải trở về.
Anh Gail, tôi có nên chúc mừng anh hay không, rốt cuộc cũng có được tọa độ mong muốn?”
Peter quay đầu lại đúng lúc thấy vẻ mặt Gail ngây dại, gã nói: “Cậu nói gì vậy? Tọa độ gì?”
Không giống như gã, vẻ mặt Peter ngay lập tức trở nên cảnh giác.
Hắn nhìn Dan, lùi sang bên cạnh một bước, lặng lẽ tiến đến xe trượt tuyết của mình.
Dan tiến lại gần Gail thêm một bước: “Không thể phủ nhận mấy người thực sự rất khôn ngoan, lợi dụng mối quan hệ của anh và Lucia để xóa tan nghi ngờ của chúng tôi.
Chắc vợ anh cũng chẳng biết anh đang làm gì, đúng không?”
Gail không trả lời.
“Lúc trước chúng tôi luôn tự hỏi tin tức bị rò rỉ như thế nào.
Rốt cuộc thì ngay cả quân đội cũng không biết vị trí cụ thể.
Bây giờ ngẫm lại nguyên nhân kết quả, mọi chuyện đã được xâu chuỗi.
Vì không phải là nhà khoa học chuyên nghiệp, muốn bảo mật trong phạm vi lớn là không thể.
Chỉ cần hơi để tâm hỏi thăm tại sao dạo này có nhiều người lạ đến và rời khỏi thị trấn Paamiut, và bắt đầu từ khi nào.
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, luôn có những tin tức nhỏ nhặt bị lộ ra ngoài.
Để xác nhận vị trí cụ thể, mấy người đành phải tự mình đến đây.”
Gail mất tự nhiên quay đầu, tránh ánh mắt Dan: “Cậu đang nói gì vậy, mạch* gì… Tôi không biết.”
(*) 矿脉 Trong địa chất học, mạch là một thể khoáng vật kết tinh dạng tấm được phân biệt rõ ràng với các đá xung quanh.
Nụ cười trên mặt Dan nở rộ: “Anh Gail, tôi chưa từng nhắc đến chữ ‘mạch’.”
Gail sững người một giây rồi đáp lại một cách mỉa mai, “Chỉ bằng một chữ? Xin cho tôi nói thẳng, quý ngài, ngài còn bằng chứng nào khác không? Chỉ vì tôi đang ở đây? Tôi có thể nói hoàn toàn là trùng hợp.”
Dan thở dài: “Dựa vào những gì anh vừa nói, có thể thấy não anh thật sự không tốt bằng kẻ đó.
Anh nghĩ sao tôi lại ở đây nói nhảm với anh? Anh nghĩ ai tìm thấy Datta?”
“Chờ đã, ý cậu là việc Datta mất tích có liên quan tới mạch? Có liên quan tới kẻ này?” Peter to tiếng cắt ngang họ, quai hàm bạnh ra.
Dan quay sang phía hắn: “E là vậy.”
Trước khi Gail kịp lên tiếng, Peter đã rút súng săn từ xe trượt tuyết, chĩa vào Gail: “Rốt cuộc mày đã làm gì Datta? Đồ chó chết!”
Dan bình tĩnh đè tay lên súng của mình, chậm rãi tiến lên một bước: “Peter, bình tĩnh đi.
Datta rất an toàn, tôi cam đoan.
Trước mặt anh là gián điệp nước A, theo thủ tục thông thường thì cần giao cho quân đội dẫn độ*.”
(*) Dẫn độ là một hành vi trong đó chủ thể có quyền lực pháp lý đưa ra yêu cầu một người bị buộc tội hoặc bị kết án phạm tội ở một khu vực tài phán khác, cho cơ quan thực thi pháp luật của họ thực hiện.
Peter hổn hển chửi thề: “Ý cậu là tôi không thể bắn thứ rác rưởi này?”
“E là vậy.” Dan nhìn chằm chằm tay hắn, lo hắn đột nhiên nổi khùng.
Peter bất ngờ vung tay lên, đập báng súng vào vai Gail khiến gã phải quỳ một chân xuống đất: “Cái này là vì Datta.
Nếu như tôi quay lại trại phát hiện con bé thiếu một sợi tóc…” Hắn uy hiếp nhìn Gail, có ý gì không cần nói cũng biết.
Gail che nơi bị đập, quỳ một chân dưới đất khẽ cười.
Gã ngẩng đầu nhìn Dan: “Mấy người thuộc quân đội? Lực lượng đặc biệt?”
Dan tìm thấy một đoạn dây thừng trên xe trượt tuyết của Peter để trói tay gã, cậu không trả lời.
“Sao Thiên Lang?”
Dan ngẩng đầu nhìn gã, vẫn không đáp.
“Ha ha…” Như đã xác nhận được điều gì, Gail chợt ngửa đầu cười.
Dan nhíu mày: “Anh cười cái gì?”
“Tôi thua trên tay cậu không oan uổng gì.
Nhưng tôi muốn hỏi, kẻ ở lại doanh trại là đội trưởng của cậu?”
Thấy Dan không đáp lời, Gail có vẻ chắc chắn: “Ha ha… Quả nhiên, tôi thừa nhận đã thua dưới tay cậu.
Nhưng phía bên kia, ai thua ai thắng thì chưa chắc.”
Sự bất an mà Dan đè nén dưới đáy lòng nãy giờ lại dâng trào.
Toàn bộ hành trình, cậu và August chỉ trao đổi bằng ánh mắt.
Tất cả những gì cậu vừa nói, ngoại trừ lừa gạt Gail thì cũng là đánh cược liệu August có suy nghĩ giống cậu hay không.
Đánh cược anh có thể tìm thấy Datta sớm nhất có thể, kiểm soát tình hình ở đó.
Đồng thời cũng đánh cược kẻ đó không ra tay tàn nhẫn với Datta.
Nhưng chiếc trực thăng cậu nhìn thấy vừa nãy trên đường cho thấy đối thủ còn có hậu thuẫn.
Hiện giờ trong doanh trại chỉ có August, dù anh có thông báo cho đội Ian thì nhanh nhất cũng phải nửa ngày đến một ngày họ mới tới được.
Nếu chiếc trực thăng đó là do đối phương phái tới, vì sao lại đột nhiên qua đây, vào thời điểm này? Doanh trại xảy ra biến cố gì… Hay đây là kế dẫn rắn ra khỏi hang của August? Nếu đối phương đã phát hiện ra thân phận của họ từ trước, tung Gail làm mồi nhử để dẫn cậu đến đây, thì August sẽ phải đối mặt với điều gì? Cậu… có thể tới kịp không?
Nếu cậu tới trễ? Nếu cậu và August đoán sai? Liệu cậu có gặp lại một thi thể lạnh băng?
Dan hít sâu một hơi, biết khi tình huống còn chưa rõ ràng thì kỵ nhất là lộn xộn vị trí.
Cậu nhéo mạnh vào lòng bàn tay, cố nén mồ hôi lạnh sau lưng.
Đá vào xương bắp chân của Gail, cậu đẩy người lên xe trượt tuyết rồi quay đầu nói với Peter: “Đi thôi, trở về trại.
Mau.”
Sau khi anh và Dan chia nhau ra hành động, August cố tình chọn một phía ít gây chú ý để từ từ tiếp cận trại.
Anh và Dan vốn chưa đi xa, chỉ mất mười phút là đến chuồng chó phía sau trại.
Chú chó kéo xe đầu đàn thấy anh đến thì phấn khích đứng dậy, cái đuôi lông lá vẫy mạnh về phía sau.
August vội ra hiệu “suỵt”.
Chú chó hiểu ý, ngoan ngoãn ngồi yên không động đậy.
August đi tới xoa đầu nó.
Giấu người sau lều của Peter, anh lặng lẽ thò đầu nhìn ra ngoài.
Trên bãi đất trống vẫn giống như trước khi họ rời đi.
Bếp chắn gió vẫn dựng ở đó nhưng lửa đã tắt.
Xung quanh không một bóng người, cả Lucia và Annie đều không thấy.
Anh kiên nhẫn ngồi xuống, bắt đầu đếm nhẩm từng giây.
Khoảng 15 phút sau bỗng nghe thấy một tiếng “xoạt” vang lên gần đó, một bóng người xốc lều bước ra ngoài.
Là Annie.
Cô ta cầm một chiếc điện thoại vệ tinh*, nói chuyện với người ở đầu dây bên kia bằng vẻ mặt sốt ruột.
(*) Điện thoại vệ tinh là một loại điện thoại di động kết nối đến các vệ tinh trên quỹ đạo thay vì các trạm mặt đất.
Điện thoại vệ tinh thường được dùng phổ biến trong các cuộc thám hiểm đến những vùng xa xôi nơi không có phủ sóng điện thoại di động.
“Mấy người bị ngu à?”
…
“Nếu là quyết định của hắn, hắn sẽ phải chịu trách nhiệm về mọi hậu quả.
Tôi không hiểu, hắn không thể bình tĩnh chờ thêm hai ngày? Tôi đã báo cáo tình hình trước đó, có hai người gia nhập vào đoàn giữa chừng.
Tôi cảm thấy –”
…
“Được được, hắn là sếp, hắn quyết định.
Trực thăng đâu? Tôi không quan tâm vị trí, cậu chỉ cần nói cho tôi biết sẽ mất bao lâu! Tôi chỉ có – tối đa mười phút.”
…
“Cái gì? Tiếp viện? Mấy người thực sự nghĩ lão Mike là đồ ngu à?!”
…
“Được, tôi không nói nhảm với mấy người.
Mười phút, quá thời hạn thì đừng trách tôi không hợp tác.”
…
Vẫn không thấy bóng dáng Lucia.
Annie đi về phía ngoài trại.
Lều của cô và Lucia cách vị trí của August mười mét, anh thận trọng bước ra khỏi nơi ẩn nấp.
Dưới sắc trời mờ tối của ban ngày vùng cực, anh cẩn thận đi tới lều của họ rồi vén rèm lên nhìn vào trong –
Lucia nằm ở một bên túi ngủ, hai mắt nhắm nghiền.
Có thể nhìn thấy một phần cánh tay dưới lớp chăn lộn xộn bên người cô, ống tay áo là loại vải lông cừu đặc trưng của người Inuit.
Không ngoài dự đoán.
August mở bộ đàm, khẽ báo tọa độ cho đội Ian và yêu cầu họ đến ngay lập tức.
Vừa ngắt kết nối, anh nhạy bén nhận ra sự chuyển động bất thường trong không khí.
Ngẩng đầu nhìn về phía Nam bầu trời, anh chỉ thấy một chấm đen không ngừng phóng đại trong tầm mắt.
Là trực thăng.
Có vẻ con mồi đã mất kiên nhẫn.
Khóe môi anh nhếch lên một độ cong lạnh giá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...