Ngay khi nghe thấy câu này, Dan bừng tỉnh, cậu bật dậy từ trong túi ngủ, “Chuyện gì thế?”
August khẽ nhíu mày: “Tôi và Gail thuộc đội gác đêm đầu tiên, mọi người đều đi nghỉ, đàn chó cũng yên lặng.
Khoảng mười phút trước, Annie ra khỏi lều, hỏi chúng tôi có nhìn thấy Datta không.
Lúc này chúng tôi mới phát hiện cô bé biến mất.”
Dan mặc áo khoác, chui ra khỏi túi ngủ, chân mày cũng nhíu chặt: “Không phải Annie và Lucia ở chung lều sao?”
“Lucia nói cô ấy muốn sắp xếp lại tài liệu ảnh.
Trùng hợp là Gail gác đêm đầu tiên, cô ấy gác đêm thứ hai, nên cô ấy nghỉ ở lều của Gail.”
“Tôi nhớ là lều của Annie và Datta ở vị trí giữa?”
“Đúng.
Bên cạnh chúng ta là lều của giáo sư Mike, bên trái ông là Gail, bên phải là John.
Bên cạnh lều của John là cậu, phía sau bên phải lều của cậu là Peter.
Lều của Annie nằm giữa John và Peter.”
Dan lướt nhanh vị trí lều một lần: “Tôi không nghe thấy gì cả, các anh cũng không thấy gì à?”
August lắc đầu: “Không.”
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã ra khỏi lều, Annie lo lắng khoanh tay đứng trước cửa lều của họ, đầu bù tóc rối, sắc mặt cô hơi tái.
Dan không hỏi August thêm, cậu bước về phía Annie: “Những người khác đã biết chưa?”
Annie lắc đầu, níu tay áo cậu như nắm cọng rơm cứu mạng*: “Lúc đầu Datta ở cùng lều với bố.
Tối nay thấy Lucia không ở đó, em ấy xin ngủ cùng tôi.
Chính mắt tôi nhìn em ấy ngủ rồi mới đi ngủ, không ngờ thiếp đi một lúc bỗng thấy hơi lạnh, mở mắt ra thì em ấy đã biến mất.
Gail đang tìm xung quanh doanh trại, tôi không dám nói với người khác.”
(*) Bắt nguồn từ câu “A drowning man will clutch at a straw”: nghĩa là sắp chết đuối thì vớ được cọng rơm cũng bám lấy.
Dan và August trao đổi ánh mắt, August nói: “Đi đánh thức những người khác, không giấu được đâu, nhiều người tìm thì nhanh hơn.”
Annie hoảng hốt gật đầu, chạy đến lều của giáo sư Mike.
“Anh thấy sao?” Dan nói.
August tiến lên hai bước, chỉ về một phía: “Lúc đó tôi và Gail ở vị trí này.
Nhìn từ bên này, lều của John vừa vặn che khuất lều của Anne.
Tôi đã nhìn xung quanh, dấu chân rất lộn xộn, không thấy chút manh mối nào.”
“Tuy cô bé Datta rất nghịch ngợm, nhưng thực ra cô bé rất cảnh giác.
Nếu là người không quen, muốn âm thầm mang người đi… Tôi cảm thấy không thể.
Huống chi anh còn canh gác ở cách đó 50 mét, cho dù là kẻ chuyên nghiệp, nếu muốn bắt đi một người ngay trước mắt anh… không thể nào.” Dan nhìn xung quanh, không nghe thấy August trả lời, cậu thấy lạ bèn quay đầu: “Sao vậy?”
Vẻ phức tạp trên khuôn mặt August thoáng qua rồi biến mất: “Cậu chắc chắn về tôi như vậy à…” Nói được nửa chừng, dường như anh nghĩ ra điều gì, đột ngột thay đổi chủ đề: “Quan trọng nhất là, tại sao lại là Datta, mà không phải ai khác?”
Dan nhíu mày, không gặng hỏi nửa câu sau mà anh chưa nói ra.
“Hey, August.” Một giọng nói vang lên sau lưng họ, cả hai quay lại nhìn, là Gail đang thở hổn hển.
Gã chạy đến trước mặt họ: “Tôi vừa đi quanh doanh trại một vòng, không thấy kẻ nào khả nghi, ngay cả cái bóng của cô bé cũng không thấy.
Bên này có phát hiện gì không?”
August lắc đầu.
Lúc này, hầu hết mọi người trong trại đều đã dậy, áo khoác của giáo sư Mike còn chưa kéo khóa hết, vẻ mặt ông lo lắng.
John đi theo sau ông, Lucia thì ôm vai Annie, nhỏ giọng an ủi cô.
“Sao rồi, Gail? Có phát hiện gì ở xung quanh không?” Nhìn thấy Gail, giáo sư Mike lên tiếng trước.
Gail lắc đầu.
Ở bên cạnh, John do dự nói: “Hay là cô bé tự chạy ra ngoài? Peter từng kể cô bé thích một mình đến đây chơi mà?”
Annie phản bác kịch liệt: “Datta không phải là đứa trẻ thiếu suy nghĩ.
Nếu cô bé có việc gấp muốn ra ngoài, em ấy sẽ nói với tôi, hoặc đi tìm bố.
Chẳng lẽ em ấy không biết nếu em biến mất thì mọi người sẽ đi tìm sao?”
John không nói được gì.
Ánh mắt August lướt qua đám người một vòng: “Peter đâu?”
Annie khẽ sụt sùi.
Lucia vừa vỗ vai trấn an cô, vừa nói với August: “Vừa nãy tôi thấy Annie đi tìm hắn.
Chúa ơi, anh không thấy ánh mắt đó, suýt thì dọa Annie bật khóc.
Hắn không nói gì, quay lưng bỏ đi.” Nói xong, cô nhìn Annie với vẻ thương cảm, rồi thì thầm: “Cũng không thể trách Annie.
Ai mà ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
Đột nhiên, một tiếng còi sắc bén vang lên từ phía sau doanh trại, sau đó là tiếng chó sủa loạn xạ, họ thấy một người điều khiển xe trượt tuyết, xẹt qua như bay bên hông doanh trại.
Là Peter.
Đám người im lặng vài giây, giáo sư Mike thở dài: “Thế này vậy, Annie và Lucia ở lại đây, những người còn lại thì ra ngoài tìm kiếm.”
Gail bước đến chỗ Lucia, thì thầm với cô vài câu, sau đó chào những người khác, cùng John xuất phát trước.
Giáo sư Mike nhìn Dan và August, ông cười hối lỗi: “Thật ngại quá, thêm phiền cho các cậu.”
Giọng Dan rất ôn hòa: “Không sao đâu, giáo sư.
Cô bé Datta rất đáng yêu, chúng tôi mong em ấy không gặp phải chuyện gì.”
Giáo sư Mike gật đầu qua loa với hai người, ông quay người rời đi theo một phía.
August nheo mắt nhìn về phía những người đã rời đi, anh dẫn Dan đi về phía gia đình sói trắng rời đi lúc ban ngày.
Đi ra ngoài mấy trăm mét, thấy August vẫn im lặng, Dan không khỏi lên tiếng: “Có nên báo cho đội Ian tới không?”
August lắc đầu: “Không, ở đây tạm thời không cần đến họ.”
Dan nghe thấy hàm ý khác: “Anh có manh mối?”
“Chưa chắc chắn.
Cậu thấy sao?”
Dan dọn dẹp lại suy nghĩ trong đầu, cậu nói: “Tôi vẫn cảm thấy không phải là người ngoài, cũng không phải dã thú, kẻ giở trò hẳn nằm giữa chúng ta.”
Chân mày của August vẫn nhíu chặt: “Còn Peter… cậu thấy thế nào?”
Dan ngẫm nghĩ: “Tôi cảm thấy không phải là hắn.
Ban ngày tôi để ý không khí giữa hắn và Datta, họ là cha con bình thường.
Nếu hắn là điệp viên nước A, thì không cần phải dẫn theo Datta.”
Ánh mắt August trầm tư, anh dừng lại nhìn về phía sau, khi mở miệng hiển nhiên đã có quyết định: “Vừa nãy cậu có nhìn thấy Peter đi về phía nào không? Cậu đi theo phía đó coi thử.
Tôi sẽ quay về doanh trại xem thế nào.”
“Anh cảm thấy hai người trong doanh trại có vấn đề?”
August nheo mắt: “Tôi chỉ cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.”
Dan không hỏi thêm, chỉ đáp lại một tiếng.
Trước khi cậu đi, August gọi cậu lại: “Dan.”
Cậu quay đầu: “Sao vậy?”
“Súng, mang theo chưa?”
Trong phút chốc, dây thần kinh khắp sống lưng của Dan căng thẳng, cậu gật đầu.
August nhìn cậu thật sâu, dừng lại vài giây rồi mới nói: “Dù chỉ là trực giác, nhưng tôi hy vọng không cần sử dụng đến nó.
Hết sức cẩn thận.
Chúng ta gặp lại ở doanh trại.”
Xe trượt tuyết của Peter để lại dấu vết rất rõ ràng trên tuyết, hai vết thẳng nằm lẫn trong những vết chân chó lộn xộn, rất dễ phân biệt.
Có vẻ hắn đang tiến về phía chân sông băng.
Dan ngẩng đầu nhìn vách núi nham thạch màu nâu đỏ, giơ tay ấn vào vị trí ngang lưng, vách đá cứng rắn lạnh băng tựa như cho cậu thêm chút an tâm.
Có vẻ lâu lắm rồi mới được kích thích thế này.
Ông bạn già, ông cũng vậy đúng không? Có lẽ người đó nói đúng, mình là một con quái vật máu lạnh từ trong xương cốt.
Hít một hơi thật sâu, Dan bước nhanh hơn về phía trước.
Cậu đi men theo dấu vết khoảng mười phút, tuy khu vực này ở dưới chân sông băng, nhưng lại có nhiều đồi núi trập trùng, tuy không cao nhưng cũng đủ cản trở tầm nhìn của một người.
Cậu đi qua hai quả đồi nhỏ, không nhìn thấy những người khác trong đoàn thám hiểm khoa học, doanh trại cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Nếu không có những dấu chân lộn xộn trước mắt, cậu sẽ nghi ngờ liệu tất cả có phải là thực hay không.
Dấu vết của xe trượt tuyết trở nên xiêu vẹo, có thể nhận ra Peter đã giảm tốc độ.
Dan khom lưng nhìn nền tuyết, khi ngẩng đầu lên, một bóng người hiện ra từ phía sau tảng đá dung nham màu nâu trước mặt cậu.
Dan lập tức cúi xuống lùi về sau vài bước, nấp vào con dốc tuyết phía sau.
Người đàn ông trước mặt nhìn xung quanh, sau đó sải bước về phía trước.
Trái tim Dan chùng xuống.
Cậu không hiểu ánh mắt trước khi rời đi của August, không phải cậu chưa nghĩ đến khả năng đó: Vì sao không mời hướng dẫn viên khác, mà lại là Peter? Rốt cuộc tin tức về mỏ lọt ra ngoài như thế nào?
Nếu suy đoán của họ là đúng, thì phân công nhau hành động là điều tất nhiên.
Cậu chỉ hy vọng Peter có thể thông minh hơn, đừng để bị hạ gục quá nhanh.
Cậu cẩn thận bám theo người phía trước, thận trọng duy trì khoảng cách 50 mét, cứ đi như vậy chừng mười phút, cậu đột nhiên có cảm giác nghe thấy tiếng gì đó trong không khí.
Dừng bước, cậu ngẩng đầu nheo mắt nhìn, chỉ thấy chân trời cách đó không xa xuất hiện một chấm đen.
Khi khoảng cách ngày càng gần, tiếng cánh quạt đập vào không khí ngày càng rõ ràng hơn.
… Trực thăng?
Bằng mắt thường, Dan chỉ có thể nhìn thấy thân máy bay màu trắng bạc, không sơn bất kỳ ký hiệu nào, nó lảo đảo hạ cánh xuống một quả đồi phía sau.
Phía đó là doanh trại của họ.
Trái tim Dan bỗng nhiên đập mạnh, sâu trong đáy lòng bỗng trào dâng sự bất an, hệt như khi ấy.
Dừng lại một giây, ánh mắt chợt lóe lên, cuối cùng cậu vẫn xoay người đi về phía Peter..