Mùa Đông Dài

Sau khi Trình Miễn quay về doanh trại, ngược lại doanh trưởng lão Mã lại
không tìm anh nói chuyện, chỉ có trại phó lão Chu, gọi anh vào phòng làm việc, nói mấy câu rồi lại để anh ra ngoài. Khi bọn họ ở đây, chuyện tối ngày hôm qua, anh cũng không có sai lầm gì lớn, giam Hạ Thanh lại đó
cũng là làm theo điều lệ, không tìm ra sai sót gì cả.

Bây giờ,
tiểu tử Hạ Thanh này vẫn bị giam giữ phòng tạm giam, vậy mà sau khi Chu
Quốc Xương tự mình đi tìm Trình Miễn, thì sự việc như được dẹp yên ngay
lập tức, tối thiểu mọi người cũng không dám ở bên ngoài công khai thảo
luận chuyện này nữa. Trình Miễn cũng hiểu rõ, bình yên như thế này chỉ
là tạm thời mà thôi.

Tuyết nhỏ rơi lất phất suốt một ngày một
đêm, trong chớp mắt, cách ngày lão binh phải rời đi chỉ còn hai ngày.
Một tuần này, là một tuần mà Trình Miễn trải qua trong vội vàng và hỗn
loạn, ngẫm lại, anh cũng không biết mình đã làm được những gì. Sau khi
trời tối, một mình anh châm rãi đi vòng quanh nơi đóng quân, thỉnh
thoảng lại sinh ra chút cảm giác mê mang. Chỉ đạo viên Từ Nghi phân tích cho anh, nói là sau khi hy vọng bị sụp đổ thì tất nhiên sẽ sinh ra cảm
giấc thất vọng sa sút, là phản ứng cảm xúc bình thường. Trình Miễn cười, có lẽ theo ý cậu ấy, chuyện này cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng
mà anh cũng rất rõ ràng, quả thật có một số chuyện, cũng không giống như vậy.

Kể từ sau ngày tuyên
bố lệnh giải ngũ ấy, Trình Miễn cũng không đi tìm Tống Hiểu Vĩ một mình
nữa, thứ nhất anh cảm thấy mình được coi như là người cho Tống Hiểu Vĩ
hy vọng được lưu đội lớn nhất, kết quả lại không được giữ lại, anh sợ
khi Tống Hiểu Vĩ nhìn thấy anh thì khó tránh khỏi nhớ đến chuyện này,
cảm xúc khó có thể điều chỉnh. Thứ hai là anh không biết nói gì với cậu
ấy, từ khi được sinh ra, anh đều lớn lên trong đại viện bộ đội, trong
nhà đại đa số trưởng bối đều nhập ngũ, ngoài quân nhân ra đối với những
nghề nghiệp khác anh cũng không hiểu rõ, đối với anh sau khi rời khỏi
doanh về quê, cũng không thể cung cấp được bất kì ý kiến nào có tính
kiến thiết nào về công việc.

Ngoài dự đoán của Trình Miễn, Tống
Hiểu Vĩ lại chủ động đến tìm anh. Khuôn mặt trẻ tuổi chất phác bao hàm
bởi ý cười, mặc bộ quân phục cũ đã bị tháo quân hàm xuống, bên trong mặc chiếc áo len mới tinh màu xanh dương. Tính toán, mới chỉ đúng hai ngày
không nói chuyện với cậu ấy, nhưng Trình Miễn cảm thấy, dường như từ
trong ra ngoài Tống Hiểu Vĩ cũng không giống trước nữa .

"Có chuyện gì sao?" Trình Miễn rót cho cậu ấy chén nước, rồi mời cậu ấy ngồi xuống.

Đến lúc này, Tống Hiểu Vĩ cũng không khách khí với anh nữa, sau khi ngồi xuống thì lấy một cái túi ra.

"Đây là cái gì?" Trình Miễn nhíu nhíu mày.

Tống Hiểu Vĩ Tiếu Tiếu: "Đối tượng của tôi khâu hai cái lót giày và giày
bằng vải bông, nói rằng để cho tôi đưa cho liên trưởng."

Trình Miễn mỉm cười: "Mọi người đã phải đi, lại còn làm quà tặng nữa à."

"Cái này cũng không giống vậy." Tống Hiểu Vĩ lấy mấy thứ đó ra, để trước
mặt Trình Miễn, "Ban đầu cô ấy muốn mời chị dâu và liên trưởng ăn bữa
cơm, nhưng hai người đều không đồng ý, sợ tốn tiền của chúng tôi. Người
nhà quê cũng không có gì có thể chọn làm quà, cũng không có gì có thể
biểu đạt sự biết ơn trong lòng chúng tôi, chỉ có những món đồ tự làm
này, mặc dù không đẹp mắt, nhưng mà thật sự ấm áp."

Trình Miễn
cầm lấy một đôi giày, đưa lên trước mắt, nhìn ngắm cẩn thận, sờ sờ bên
trong, rồi cười nói: "Đúng là rất ấm áp, nhưng mà tuổi của tôi không
dùng cái này được, để tôi cầm về nhà cho cho cụ ông của tôi dùng vậy."

Nói lời này ra, chính là đã muốn nhận. Tống Hiểu Vĩ Tiếu Tiếu nói đồng ý.

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Trình Miễn nhìn Tống Hiểu Vĩ rồi hỏi: "Gọi cô
ấy là đối tượng, nghe ý này của cậu, là chuẩn bị tiếp nhận người ta à?"

Tống Hiểu Vĩ ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tôi đã thông suốt rồi, thay vì lo
lắng sau này sẽ để cô ấy chịu khổ chịu tội, thà rằng bắt đầu từ bây giờ
cố gắng, để cho cô ấy trải qua cuộc sống tốt hơn."

Có giác ngộ rồi.


Trình Miễn rất hài lòng: "Vậy bây giờ trong lòng đã ổn định chưa?"

"Đã ổn định rồi." Tống Hiểu Vĩ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Trình Miễn,
"Liên trưởng, chỉ đạo viên nói rất đúng, người ta không sống mãi trong
quá khứ, cần nhìn về phía trước, chỉ cần bản thân tôi không thẹn với
lương tâm, thì sẽ vượt qua được tất cả."

Trả lời thẳng thắn như
vậy, tự đáy lòng Trình Miễn cảm thấy rất vui mừng. Hình như không cần
anh nói gì lời an ủi nữa rồi, anh vỗ vỗ bả vai Tống Hiểu Vĩ, âm thanh
trầm thấp mà có lực: "Tốt lắm."

Buổi chiều, cả sư đoàn doanh trinh sát mở hội nghị toàn thể, sau khi kết
thúc, ngoài ý muốn Trình Miễn nhận được điện thoại của cha mình Tư lệnh
phó Trình Kiến Minh, nói anh gần tối về nhà một chuyến.

Trình Miễn quay về phía điện thoại nhíu mày: "Con có một đống chuyện, về nhà làm gì vậy?"

Tiểu tử thúi này.

Trình Kiến Minh không vừa ý nói: "Con còn bận hơn so với ba à?"

"Không dám so sánh với ngài ạ." Trình Miễn cười hắc hắc, "Khỏi cần nhìn sao
trên bả vai ngài ít hơn so với con, nhưng vạch thì con không sánh được.”

"Bớt nói nhảm đi cho tôi nhờ." Trình Kiến Minh bị anh chọc cười, "Bảo con về thì con về đi, không cần xin phép với cấp trên, ba đã điện thoại cho
lão Chu doanh của con rồi."

Trình Miễn a một tiếng, "Ngài còn ra mặt cho con đi cửa sau, nể mặt con quá nha."

Cúp điện thoại, Trình Miễn chào hỏi với Từ Nghi, rồi lái xe của lão Chu về căn cứ đại viện. Xe dừng hẳn lại, trong nháy mắt đẩy cửa vào, khi nhìn
thấy người trong viện, anh có hơi hoài nghi có phải mình hoa mắt hay
không.

Hà Tiêu đang ngồi ở cửa ra vào, tưới cho những cây hoa do
giáo sư Triệu trồng, nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, khi nhìn thấy
Trình Miễn thì cũng hơi hơi sững sờ.

Trình Miễn hoàn hồn một
chút, thì ra là ông cụ vô cùng lo lắng gọi anh về là vì chuyện này. Đè
nén mừng rỡ trong lòng xuống, anh đi đến, rồi đỡ cô dậy.

"Đến lúc nào vậy?" Anh hỏi.

". . . . . . Vừa tới không bao lâu."

"Có phải Giáo sư Triệu gọi điện thoại bảo em đến hay không, nói anh sẽ về?" Liên trưởng Trình nhíu mày hỏi.

Gặp qua người nào hay tự kỷ tự yêu bản thân như vậy không? Đúng là Giáo sư
Triệu bảo cô đến, nhưng cũng không nói anh muốn về. Hà Tiêu ngẩng đầu
nhìn anh, "Lão binh còn chưa đưa tiễn xong, sao anh có thời gian mà về
vậy?"

"Ừ, anh về thăm hai người một chút." Hôm nay, Hà Tiêu mặc
chiếc áo len màu xanh thẫm mà lần trước mặc đi Tây Bắc, nhìn thấy nó,
Trình Miễn khó tránh khỏi phân tâm. Anh nắm lấy bàn tay của cô, "Có lạnh không? Đi vào nhà với anh nào."

Hà Tiêu đẩy tay anh ra: "Đừng làm loạn, hôm nay Trình bá bá ở nhà đấy."

"Vậy thì có cái gì phải sợ?" Trình Miễn buồn cười nói, "Sớm muộn gì cũng là vợ anh, ông ấy sẽ quen thôi."

"Em không quen có được không?"

Hà Tiêu dẩu môi, Trình Miễn nhìn thấy hoàn toàn bị mê hoặc, ngay sau đó thì không nhịn được nữa, hôn cô.

"Tiếu Tiếu, dì cả của em hẳn là qua rồi phải không?"

Hà Tiêu đỏ mặt nhìn anh: "Hỏi cái này làm gì?" Cúi đầu nhỏ giọng nói, "Hết lâu rồi."

"Vậy tối hôm nay ở lại nhé." Trình Miễn nói rõ ràng quả quyết, sau đó lại thay đổi chủ ý, "Không, hay là anh về với em nhé."


Hà Tiêu cự tuyệt ngay lập tức: "Tuệ Phương vẫn ở đây."

Lần này, liên trưởng Trình có chút buồn bực: "Nói như vậy, chúng ta chỉ có
thể đi ra ngoài thuê phòng à?" Anh nghĩ nghĩ, rồi đưa tay sờ lên túi áo, "Để anh xem có mang chứng nhận sĩ quan. . . . ."

Hà Tiêu đưa tay nhéo nhéo mặt anh, "Còn chứng nhận sĩ quan nữa, làm mất mặt một mình
anh thì thôi, đừng có làm liên lụy 230 vạn nhân dân Giải Phóng Quân."

Hai người ở cửa ra vào dây dưa một lúc rồi mới đi vào, lúc này Giáo sư
Triệu đã làm xong cơm tối, thấy anh về, thì vội gọi hai người vào bàn ăn cơm. Sau đó nhanh tay nhanh mắt kéo lấy Trình Miễn ở phía sau , ghé
vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "Tối nay đừng cãi cọ với ba con, tâm tình
của ông ấy không tốt."

Trình Miễn quay lại nhìn lão thái thái nhà bọn họ, rồi lại nhìn cha mình đang đeo mắt kính, mặt không đổi sắc đi
từ trên lầu xuống, , nhất thời có chút dự cảm xấu.

Ăn xong cơm
tối, Hà Tiêu ở dưới lầu với giáo sư Triệu nhìn bộ thêu hình chữ thập mà
bà mới mua về, Trình Miễn thì bị Trình Kiến Minh gọi vào thư phòng.

Sau khi cửa bị đóng lại, phó tư lệnh Trình cũng không dài dòng, không vòng
vo hỏi luôn: "Con với người tên Hạ Thanh có chuyện gì xảy ra?"

"Làm sao ba biết?" Trình Miễn hơi kinh ngạc hỏi.

"Ầm ĩ lớn như vậy, tôi có thể không biết sao?" Phó tư lệnh Trình không cho
anh sắc mặt tốt, "Xế chiều hôm nay, ba nhận được điện thoại của tham mưu trưởng Chu của sư đoàn con, ông ấy tự mình nói với ba."

Trên mặt Trình Miễn hiện lên vẻ hơi mỉa mai: "Con nói sao không thấy ông ấy
có động tĩnh gì, thì ra là mang sự việc kiện cáo đến tận chỗ ngài." Anh
có chút không kiên nhẫn, "Vậy ba còn ra vẻ hỏi con làm gì, chuyện này
không phải đã rõ ràng hết rồi sao?"

Dù thế nào anh cũng không
nghĩ đến người này lại có thể tố cáo như vậy, không phải là nhỏ đến lớn
anh chán ghét nhất là người ta đi tố cáo với cha mẹ mình sao? Có bản
lĩnh, thì nhằm vào anh đi?"Trình Miễn, con có thái độ gì vậy?" Trình Kiến Minh sa sầm mặt, chỉ vào anh nói, "Con đứng lên cho ba."

Trình Miễn bất đắc dĩ kéo ghế ra, kéo chiếc ghế ở trước bàn ra rồi đứng
lên trước mặt ba mình, tư thế quân đội, mang theo cảm xúc cực kì châm
chọc.

Trình Kiến Minh thu hồi sự xúc động lại: "Chuyện của con và Hạ Thanh, ba không định nhiều lời, vốn là uống nhiều quá nên xảy ra chút cãi vã dẫn
đến đánh nhau là chuyện cực kì bình thường ——"

"Hôm qua con không uống rượu." Trình Miễn tỏ vẻ cực kì oan uổng.

"Ít nói chen vào cho ba." Trình Kiến Minh tức giận trừng mắt nhìn anh,
"Không uống rượu? Không uống rượu thì tại sao không bàn bạc với người
khác?" Thấy anh cúi đầu xuống, phó tư lệnh Trình mang theo giọng điệu
không tốt nói tiếp, "Đánh nhau còn chưa tính, không dàn xếp mọi chuyện
cho ổn thỏa, còn làm lớn chuyện lên, chuyện này đối với con có lợi ích
gì à? Con nói một chút cho ba xem, ai cho con lá gan này, để cho con
chạy đi uy hiếp Chu Quốc Xương ?"

"Đây không phải là uy hiếp." Trình Miễn nói, "Hạ Thanh là hạng người gì
cả liên ai cũng hiểu rõ, bây giờ lại càng ồn ào khắp sư bộ. Chu Quốc
Xương ông ấy dựa vào cái gì mà dùng một người hèn nhát như vậy để đẩy
binh lính tốt nhất của con đi? Con không quan tâm danh dự của bản thân,
một đại đội suy yếu, thì cho dù trước ngực con mang thật nhiều huy
chương thì có ích gì chứ?"

"Vậy bây giờ ra mệnh lệnh đã được truyền xuống dưới, con bắt Chu Quốc
Xương giữ binh lính của con lại, như thế so với việc ông ấy giữ Hạ
Thanh lại thì có gì khác nhau đâu? Không nói đến đây là việc trái với kỷ luật, con một lòng một dạ muốn giữ binh lính của con lại, có nghĩ đến
mặc dù thật sự giữ cậu ta lại, người xung quanh sẽ nhìn cậu ta như thế
nào hay không? Con mở miệng mỗi câu đều là vì liên đội, vì vinh dự,

chẳng lẽ bây giờ con làm như vậy không phải chủ nghĩa cá nhân à? Nếu quả thật là chỉ vì suy nghĩ cho liên đội của con, chuyện vừa xuất hiện thì
con nên nghĩ làm thế nào để chuyện lớn hóa nhỏ, mà không phải làm thành
cục diện như lúc này! Thế nào đây, nếu như Chu Quốc Xương thật sự không
có biện pháp thỏa mãn yêu cầu của con, có phải còn muốn mang chuyện của
ông ấy báo cáo lên trên mới coi là xong chuyện à?"

Trình Miễn thừa nhận bản thân có chút thiếu suy nghĩ, nhưng đối mặt với
vấn của ba mình Trình Kiến Minh, anh vẫn muốn nói ra ý tưởng của bản
thân: "Con sẽ không đi kiện ông ấy, con cũng biết rõ bản thân không có
cách nào để giữ binh lính của con lại, con chỉ không muốn để ông ấy
thoải mái, chỉ là con không nuốt trôi giọng điệu đó." Anh nhìn Trình
Kiến Minh , "Nhất là khi con nhớ đến Chu Quốc Xương này là một tay của
ông nội đề bạt lên, cùng vào trường quân đội với ba, đến bây giờ thì ỷ
vào bối cảnh trong bộ đội rồi lập quan hệ đi cửa sau nên con khó chịu,
con không thể để ông ta muốn làm gì thì làm như vậy. Còn binh lính của
con ——" nghĩ đến đây, anh cảm thấy bản thân có phần không nói được nữa,
"Nhập ngũ tám năm, thời gian tốt nhất của một người cứ thế mà mất đi.
Con biết rõ, như một câu mà ba thường hay nói, những năm gần đây, quân
đội luôn cần người trẻ tuổi nhất, nhiệt huyết nhất, năng động nhất. Hơn
nữa, con cảm thấy, không thể sau khi dùng xong người ta thì đá văng ra
cái gì cũng không quản như vậy."

Rốt cuộc vẫn chỉ là thanh niên thôi. Không làm mất sự nhiệt tình và
thẳng thắn là chuyện tốt, nhưng mà chủ nghĩa lý tưởng như vậy, trong xã
hội hiện thực, làm sao có thể không gặp khó khăn. Bản thân Trình Kiến
Minh cũng từ nơi này tiến lên, dĩ nhiên cũng hiểu được.

Nghe xong lời nói của Trình Miễn, ông thở dài, cất lời: "Con nghĩ như
vậy, là chuyện tốt. Nhưng mà thói đời không giống như vậy, con muốn cái
gì thì sẽ được cái đó, Con phải hiểu, biết không?"

Ánh mắt thâm thúy của Trình Kiến Minh nhìn con trai của mình: "Con cảm
thấy có lỗi với bọn họ đúng không? Nhìn những người kia không có năng
lực, không có lý tưởng mà vẫn có thể tiếp tục ở lại bộ đội nên con tức
giận đúng không? Điều này không hề sai, điều này chứng tỏ trong lòng con vẫn còn cán cân lương tâm. Nhưng Trình Miễn à, chúng ta đang dẫn đầu
đội ngũ, không riêng gì lí do này, luôn có một số người như vậy, khiến
con không muốn nhưng cũng không thể giữ lại, cuối cùng chỉ có thể xin
lỗi họ, sớm muộn gì con cũng quen thôi. Có thể làm thế nào đây? Con
không có cách thao túng người khác, lại càng không thể căm hận bọn họ,
con chỉ có thể mang đến cho họ sự áy náy và hổ thẹn, mang đến cho bọn họ sự yêu thương nhiệt tình với nơi này, thì sẽ tốt hơn đấy."

Trình Kiến Minh nói xong lời này, trong thư phòng lâm vào sự im lặng.
Thật lâu sau, Trình Miễn nhỏ giọng nói: "Những thứ này con đều biết,
thời gian dài như vậy, con không nghĩ ra thì là kẻ ngu ngốc rồi. Con chỉ cảm thấy, sự việc vốn không nên như thế này, nên con muốn thay đổi,
nhưng lại không làm gì được."

"Như thế nào? Con muốn chưa chắc người khác cũng muốn." Trình Kiến Minh cười , "Được rồi, chuyện này đến giờ thì kết thúc đi, đừng để chuyện
này ảnh hưởng đến lý trí và tâm tình của con nữa."

Trình Miễn tự giễu cười. Ảnh hưởng sâu sắc như vậy lại không đến nỗi
nào, cùng lắm thì được coi là pháo hoa thôi, tuy nổ tung nhưng lực sát
thương lại không đáng gì, nhưng vẫn làm cho lòng anh kinh sợ, nhắc nhở
anh không nên ngây thơ như vậy nữa.

Hai người ở trên lầu nói chuyện, Hà Tiêu ở dưới lầu trò chuyện cùng giáo sư Triệu cũng hiểu được đại khái sự việc. Nhớ tới cái gì đó, cô nhẹ
nhàng nở nụ cười

"Con đang nghĩ, ngày hôm qua, Tống Hiểu Vĩ nhất định muốn gặp con một lần, thì ra là vì vậy?"

Giáo sư Triệu đẩy đẩy kính lão trên sống mũi: "Nói như thế nào vậy."

Hà Tiêu nói chậm rãi nói.

Ngày hôm qua, lúc cô tập yoga xong, về đến nhà thì nhìn thấy Tống Hiểu
Vĩ và Triệu Tuệ Phương ở cửa chung cư, khuôn mặt hai người đều lạnh đến
đỏ bừng, xem ra đã đợi cô rất lâu rồi. Hà Tiêu hỏi bọn họ sao không vào
trong nhà, Tống Hiểu Vĩ nói có chút việc muốn tìm chị dâu trò chuyện,
cũng khăng khăng muốn tìm một quán cơm nhỏ ở gần đó.

Hà Tiêu không lay chuyển được, nên tìm quán mì nhỏ, gọi thêm một bình
trà, gọi cho hai người một người một bát mì. Trong lúc chờ đợi, Tống
Hiểu Vĩ mới nói ra mục đích khi tìm cô nói chuyện lần này.

"Chị dâu, tôi muốn nhờ chị khuyên nhủ liên trưởng."

Hà Tiêu giật mình, vội vàng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sau khi biết
rõ, thì cũng bình tĩnh lại. Chuyện này chắc chắn do Trình Miễn làm, từ
nhỏ đến lớn anh chính là người quá mức ngay thẳng.

Suy nghĩ một chút, cô đối nói với Tống Hiểu Vĩ: "Anh ấy cũng chỉ vì lo lắng cho toàn liên các anh thôi."

"Tôi hiểu, liên trưởng còn trẻ tuổi, giống như chúng tôi nói, có rất ít

tư tâm. Nhưng anh ấy càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy không nên như
vậy."

Hà Tiêu không hiểu suy nghĩ của anh.

Tống Hiểu Vĩ cười cười: "Tôi còn nhớ rõ khi liên trưởng mới vừa điều đến liên trinh sát của chúng tôi, lúc ấy còn chưa có tuyên bố chính thức,
chỉ là phó liên. Có một lần muốn tổ chức kiểm tra thể năng, nói là phó
liên trưởng có thể không tham gia, nhưng trong doanh có hai phó liên
trưởng ở hai liên khác, bởi vì là binh lính được cất nhắc lên từ cơ sở,
nên tự nguyện tham gia kiểm tra. liên trưởng nghe nói vậy, thì nói là
cũng muốn tham gia."

Hà Tiêu mỉm cười, thật đúng là phong cách cậy mạnh, háo thắng của Trình Miễn.

"Nhưng chị cũng biết đấy, mặc dù liên trưởng tốt nghiệp lục quân ra,
nhưng so với lão binh được cất nhắc lên từ cơ sở, thể năng vẫn có sự
chênh lệch, hoặc có thể nói trên chiến trường quý giá nhất chính là lão
binh. Lúc ấy, liên trưởng nghiêm túc tập luyện 400m vượt chướng ngại
vật, cũng giống như tôi, vì thế khoảng thời gian đó cũng không ít lần
tiêu tốn thời gian ở sân huấn luyện với anh ấy. Tập luyện hơn hai tháng, cuối cùng thì giành vị trí thứ hai. Vậy mà liên trưởng vẫn không hài
lòng, nói rằng lần sau sẽ đạt vị trí đầu tiên."

Ba người nghe vậy đều nở nụ cười, Tống Hiểu Vĩ vuốt ve ly trà trong
tay, mang theo vẻ mặt ôn hòa đang chìm trong kí ức: "Trong liên chúng
tôi, thậm chí toàn bộ người trong sư đoàn hầu như ai cũng biết bối cảnh
của Liên trưởng, nhưng từ khi anh ấy được điều đến chỗ chúng tôi đều
chưa hề nghe anh ấy đề cập đến, hai năm qua anh ấy hoàn toàn dùng năng
lực của bản thân để nói chuyện, trong mắt tôi, liên trưởng của chúng tôi chính là một con người kiêu ngạo." Anh ấy nhìn Hà Tiêu, "Chị dâu, chị
nói xem, một người như vậy, tôi làm sao có thể để anh ấy vì chuyện của
tôi mà phân tranh với lãnh dạo trong sư đoàn, khiến toàn bộ mọi người
trong sư đoàn bàn luận về anh ấy. Anh ấy không nên cũng không thể như
vậy, anh ấy nên tự hào, bởi vì anh ấy xứng đáng với bộ quân trang này."

Hà Tiêu lắng nghe, lộ vẻ cực kì cảm động.

Ánh mắt của cô hơi ướt át: "Vậy anh không muốn ở lại à?"

"Tôi muốn chứ." Dường như anh ấy không hề do dự, "Kể từ sau khi nhận
được lệnh xuất ngũ, tôi đi đến chỗ nào, đều nhìn thêm mấy lần để ghi
nhớ, vì sau này cũng không thể nhìn thấy nữa rồi. Chúng ta đây, cũng
không có bản lĩnh để ở lại quân đội cả đời, cũng chỉ có thể hy vọng xa
vời là có thể được ở lại mỗi khi hết niên khóa, ở lại nhiều hơn mấy năm
nữa. Mọi người cũng chỉ nghĩ như vậy, nhưng ở quân đội là phải đánh
giặc, đó không phải là nơi thu nhận. Bản thân tôi ở đó tám năm, được dạy dỗ và rèn luyện, học được kỷ luật và những yêu cầu cơ bản về bản thân,
vậy nên cuối cùng tôi không thể làm mất mặt toàn bộ liên đội. Ngoài
những thứ đó, tôi còn có những đồng đội, có là món đồ quý báu nhất mà
quân đội có thể tặng cho tôi, tôi không bỏ được, tôi sẽ quý trọng cả
đời."

Vẻ mặt khi nói lời này của Tống Hiểu Vĩ nghiêm túc và kiên định như vậy, khiến Hà Tiêu cảm thấy khâm phục, lại cảm thấy đáng tiếc.

Lấy lại tinh thần, Hà Tiêu nghe thấy giáo sư Triệu nói: "Ngược lại, lính của nó cũng biết suy nghĩ cho nó, nhưng mà tiểu tử này từ nhỏ đã bướng
bỉnh, nếu mà bản thân nó không muốn buông tha, cho dù người ta nói như
thế nào thì cũng vô dụng. Có đôi khi, thật sự không biết là chuyện tốt
hay chuyện xấu."

Cúi đầu thở dài một hơi.

Trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, Hà Tiêu và giáo sư Triệu đưa mắt
nhìn nhau, đứng dậy đi lên lầu, khi đi đến khúc quanh, thì nhìn thấy
Trình Miễn hơi nhíu lông mày, có vẻ hơi bất đắc dĩ phủi phủi phía sau
quần, từ từ đi xuống.

Cảnh tượng này, khiến Hà Tiêu không nhịn cười được: "Có phải lại bị đá hay không?"

Trình Miễn cũng có chút mất tự nhiên: "Cười trên nỗi đau của người khác
như vậy à? Anh thấy tối nay chắc chắn phòng này sẽ phải mở ra rồi."

Nói xong thì thấy Hà Tiêu trừng mắt nhìn anh.

Anh đứng trước mặt cô, đưa mắt nhìn cô mấy giây, đưa tay kéo cô vào
trong ngực. Hà Tiêu sợ Trình Kiến Minh vẫn còn ở trên lầu, không dám làm loạn, nhưng Trình Miễn cũng không buông tay: "Đừng nhúc nhích, để anh
ôm em một cái nào."

"Làm sao vậy?" Cô muốn nhìn anh, lại bị anh ôm thật chặt .

"Không có việc gì đâu." Cọ cọ lên trên vai của cô, Trình Miễn nhỏ giọng nói.

Nhưng mà chợt cảm thấy có chút an ủi. Khi cảm xúc của anh rơi xuống thấp nhất, cô có thể ở bên cạnh anh, khiến anh cảm thấy, có chút gì đó, mà
anh có thể nắm chặt .

Như thế, cũng đủ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận