Mùa Đông Có Tuyết Rơi
“Nói, ngươi tên là gì?”
“...”
“Được thôi, nếu ngươi không nói thì ta vẫn có cách khác để đối phó với ngươi.”
Linh Đan buông cằm hắn ra, nói một câu tuyên bố.
“Ngươi từ bây giờ chính thức trở thành tướng công của ta.”
“...!!!”
Lời tuyên bố của một đại vương trại thổ phỉ khiến hắn đơ người ra.
Từ lâu, hắn đã nghe Mộng Xuân chuyên cướp của từ người giàu và quan lại nhưng chưa nghe đại vương của của Mộng Xuân cướp người bao giờ.
Hôm nay, A Hải gặp phải xui xẻo rồi.
Nhưng hắn sẽ không khuất phục trước Linh Đan.
Đặc biệt là không cưới một đại vương của trại thổ phỉ.
“Nằm mơ đi, có chết tôi cũng không lấy cô.”
“Không lấy ta.
Ngươi nghĩ chỉ cần một câu nói của ngươi là được sao? Ta nói cho ngươi biết là ta lấy ngươi, không phải ngươi lấy ta, còn cả ở đây ta nói gì thì là như thế.
Ngươi không có quyền từ chối.”
Giữa lúc Linh Đan đang nói với A Hải thì từ bên ngoài một tên thuộc hạ chạy vào bẩm báo.
“Báo!!! Bên ngoài có một nữ tử đột nhập vào trại của chúng ta.”
“Tỷ!”
A Hải theo phản xạ mà thốt lên nhưng lại không biết rằng điều này sẽ gây bất lợi cho mình.
Linh Đan liền nở nụ cười đắc ý, liền cho người đưa cô vào.
“Hình như chàng gọi đó là chị mình.
Vậy thì càng dễ dàng cho việc thành hôn của chúng ta.”
“Sao cơ!”
Một lúc sau, Tiêu Linh được thuộc hạ dẫn vào bên trong.
“Bỏ ra, mau bỏ ta ra!”
“Tỷ.”
Nhìn thấy Tiêu Linh, A Hải nở nụ cười vui mừng.
Không biết đây là loại cảm giác gì nhưng mỗi lần nhìn thấy cô thì tim hắn lại đập nhanh, cảm thấy cô rất gần gũi và thân quen nhưng không phải loại tỷ muội.
Giữa hai người dường như đã gặp nhau từ kiếp trước.
Còn đối với Tiêu Giao lại khác.
A Hải không có cảm giác thân thiện với cô ta.
Giống như giữa hai người có một cuộc xung đột từ rất lâu.
A Hải không vui mừng quá lâu đã bị Linh Đan cắt ngang.
“Đây là tỷ tỷ của chàng sao.”
“...”
Bị A Hải lạnh nhạt với mình, Linh Đan không vội tức giận.
Ả nhìn Tiêu Linh, cười thân thiện.
“Tỷ, đệ đệ của tỷ tên là gì vậy?”
A Hải cố ý ra tín hiệu cho Tiêu Linh.
“Tỷ đừng nói cho cô ta biết.”
“Được, tỷ sẽ không nói cho cô ta biết đâu A Hải…ôi trời, tỷ lỡ nói mất rồi.”
Đột nhiên Tiêu Linh cảm thấy có lỗi với đệ đệ của mình.
“A Hải sao.
Tên cũng được đấy.”
Ả không quan tâm đến A Hải mà chuyển sang Tiêu Linh.
Vì ả biết khai thác thông tin từ cô sẽ dễ dàng hơn hắn.
“Tỷ tỷ, nhà tỷ ở đâu?”
“Nhà…”
“Tỷ còn nói nữa chúng ta sẽ giết đấy.”
“Giết ư!”
Tiêu Linh ngay lập tức ý thức được chuyện gì vừa diễn ra.
Người ngồi trước mặt cô chính là Linh Đan, đại vương của thổ phỉ.
Cô liền thay đổi sắc mặt của mình trở nên lạnh lùng.
“Muốn khai thác thông tin từ ta ư! Đừng hòng.”
“Vậy thì ta không hỏi nữa.
Nhưng có chuyện này ta muốn nói cho tỷ biết, ta sẽ lấy đệ của tỷ làm phu quân của trại thổ phỉ.”
“Cái gì??!!”
Không những Tiêu Linh ngạc nhiên mà những tên thuộc hạ của Mộng Xuân cũng há hốc mồm trước lời tuyên bố của ả.
“Ngươi..ngươi muốn lấy đệ đệ của ta?”
Tiêu Linh lắp bắp hỏi lại một lần nữa.
Cô không nghĩ một đại vương của thổ phỉ lại có thể để ý đến nhan sắc của đệ đệ mình.
Nhưng nhìn chung, A Hải sinh ra đã có khuôn mặt mê người, cô là tỷ tỷ còn phải siêu lòng với đệ đệ.
Huống hồ, một đại vương thổ phỉ nhiều năm không có lấy một đàn ông bên mình sao không bị vẻ đẹp của đệ đệ mê hoặc được chứ.
Tiêu Linh nhìn qua A Hải lộ ra vẻ mặt suy tư.
A Hải nhận ra ánh mắt của tỷ tỷ khác thường.
Dường như cô đang suy tính điều gì đó.
Trong lòng hắn liền có một cảm giác bất an.
Mỗi khi cô để lộ ánh mắt ấy luôn có chuyện không hay xảy ra.
Với tính cách của tỷ tỷ, cô sẽ không đồng ý mối hôn sự vô nghĩa này thật chứ.
A Hải không thể để chuyện tồi tệ này xảy ra được, hắn lên tiếng nhắc nhỡ tỷ tỷ.
“Tỷ, đừng nghe cô ta nói bậy.
Đệ sẽ không lấy một người đệ không thích.
Hơn nữa, cô ta còn lớn hơn đệ gấp mấy lần, sau đệ có thể lấy một người già hơn mình là thê tử được.
Tỷ không được đồng ý với cô ta.”
“Già ư!”
Sắc mặt Linh Đan tối sầm lại.
Trước giờ chưa có ai dám nói ả già.
Vậy mà tên tiểu tử này vừa được ả sủng ái một chút thì không còn biết kiên dè trong lời nói của mình.
Dám nói Linh Đan này già, được thôi.
Để ả cho hắn biết người già khi hành sự sẽ như thế nào.
Linh Đan quay trở lại ghế ngồi của mình, ả dõng dạc nói với tất cả những người có mặt tại đó.
“Các thuộc hạ của Mộng Xuân nghe đây.
Hôn lễ của ta và tên này ngày mai sẽ được cử hành, vậy cho nên hãy chăm sóc cho tỷ tỷ của hắn thật cẩn thận đến khi hôn lễ kết thúc.”
“Cái gì? Ngươi gấp gáp đến vậy sao?”
Cô đầu nhìn Linh Đan.
Không thể để chuyện này xảy ra được.
A Hải đã nói không đồng ý, người làm tỷ tỷ này có xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ đệ đệ của mình thật tốt.
Giống như lúc nhỏ vậy, sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt được đệ.
Tiêu Linh chỉ tay về phía Linh Đan hùng hổ nói nói:
“Ngươi, không thể lấy đệ đệ của ta mà không có một chút sính lễ nào cả.
Ít nhất ngươi cũng đưa sính lễ ra mới đúng lễ nghĩa.”
“Tỷ tỷ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...