Mùa Đông Có Tuyết Rơi
“Cô nương hãy bình tĩnh lại đi.
Cô đừng có ích kỷ nữa.
Những đứa trẻ không có tội, nó cần được sống.”
Hắn ta vừa nói vừa nhìn gương mặt của ba đứa trẻ.
Đột nhiên trên trán của hai đứa trẻ xuất hiện một vệt sáng và một đứa trẻ có vệt đen.
Nếu Lý Minh đoán không nhầm thì đây chính là sư muội, Thượng Đằng và yêu nữ Ôn Nhi chuyển thế.
Vừa hay hắn ta cũng đang đi tìm bọn họ.
Lý Minh liền giành lấy hai đứa trẻ từ tay Xuân Lan, không chút lưu luyến nói:
“Cô nương chết thì chết đi, còn hai đứa trẻ này ta sẽ nuôi nó.”
Đang lúc chuẩn bị vào bờ vì vui mừng thì Lý Minh lại ngẩng người ra.
Hắn ta nghĩ đứa trẻ còn lại.
Mặc dù là yêu nữ nhưng cô ta bây giờ chỉ là một loài người không có khả năng khống chế.
Hơn nữa, cô ta còn trong cơ thể của một đứa trẻ.
Nếu như để Thiên Tử trưởng lão biết được sự vô cảm của hắn ta thì chẳng phải tội nặng càng thêm nặng.
Có khi trưởng lão tức giận mà đuổi hắn ta ra khỏi Lâm Sơn.
Lý Minh lắc đầu tự nhủ với mình ‘Không được, không được! Ma giới có thể sống ác nhưng tiên giới thì không.
Mình phải cứu luôn đứa trẻ kia.’.
Nói rồi, Lý Minh quay lại nhìn Xuân Lan nở nụ cười thân thiện.
Sau đó thì cướp lấy đứa trẻ còn lại, gương mặt tỏ vẻ thương xót.
“Cô nương ra đi thanh thản, đợi sau khi cô chết rồi ta nhất định sẽ vớt xác cô lên rồi chôn cất đoàng hoàng.
Hằng năm…à không, hằng năm thì nhiều quá, năm đầu tiên ta nhất định sẽ cúng bái cho cô nương đoàng hoàng.”
Nhìn người Lý Minh bế con mình đi, Xuân Lan cảm thấy lo lắng, bất an.
Nếu hắn ta là người tốt thì cô có chết cũng yên lòng nhưng lỡ hắn ta là người xấu thì sao.
Con của cô ngày ngày bị hắn ta đánh đập không thương tiết thì phải làm sao đây.
Nghĩ đến điều tồi tệ, Xuân Lan như vực dậy ý chí sống của mình.
Cô không tự tử nữa, quay trở vào bờ.
“Trả con lại cho tôi.”
“Cô nương, cô làm gì vậy?”
Lý Minh bị cướp đứa trẻ thì vô cùng hoang mang.
Vừa rồi chẳng phải cô ta còn muốn tự tử sao? Chưa gì đã thay đổi ý định nhanh như thế rồi.
“Tôi nghĩ lại rồi, tôi sẽ không tự tử nữa.
Tôi muốn nuôi ba đứa trẻ lớn lên, chúng nó không có tội.”
Nói rồi, Xuân Lan quay người rời đi nhưng cô nghĩ đến nhà cũng không có để về thì bật khóc nức nỡ.
“Cô nương, sao cô lại khóc rồi?”
Lý Minh bị tiếng khóc của Xuân Lan làm hoảng loạn.
Trước giờ hắn ta không biết dỗ một người phụ nữ khóc là như thế nào cả.
Nếu người đi đường nhìn thấy lại hiểu lầm Lý Minh bắt phụ nữ.
Trong lúc bối rối, Lý Minh liền nói với Xuân Lan.
“Chỉ cần cô nương không khóc muốn ta làm gì cũng được.”
“Công tử nói thật sao?”
Vừa hay câu nói này lại đúng ý của Xuân Lan, cô liền gạt đi nước mắt sang một bên.
Sau đó kể cho Lý Minh nghe về nỗi bất hạnh của mình.
“Cô nương đừng buồn nữa, ta biết mình phải làm gì giúp cô rồi.”
Vì để giúp Xuân Lan có một ngôi nhà mới, Lý Minh đành phải tìm nơi thích hợp để xây cho cô.
Tránh để Xuân Lan biết mình không phải người trần liền bảo cô tránh mặt đi nơi khác.
Sau đó, ngôi nhà ấm cúng cũng được dựng xong.
Nhìn ngôi nhà trước mặt, Xuân Lan cảm kích Lý Minh vô cùng.
“Cảm ơn công tử đã giúp đỡ, ơn này tôi xin ghi nhớ suốt đời.”
“Không có gì đâu.
Vậy ta đi trước đây.”
Từ biệt Xuân Lan, Lý Minh rời đi nhưng khi cô bước vào trong nhà thì hắn ta đã quay trở lại.
“Đã tìm được bọn họ rồi nhưng mình phải đứng ở bên ngoài suốt ngày sao.
Vậy thì không ổn.”
Suy đi nghĩ lại, Lý Minh liền có một dụng ý hay.
Hắn ta nở nụ cười đắc ý.
Ngày hôm sau thức dậy, Xuân Lan mở cửa ra vô tình phát hiện một ngôi nhà ở bên cạnh.
Nhưng rõ ràng hôm qua ở đây chỉ có một ngôi nhà của cô thôi.
Việc này khiến cô vô cùng tò mò mà đi qua nhà bên cạnh xem thử.
“Xin hỏi có ai không?”
“Có.”
Giọng khàn khàn phát ra làm Xuân Lan giật mình.
Người bước ra bên ngoài là một ông lão già với mái tóc bạc phơ.
Ông ta liền hỏi Xuân Lan cần gì.
“Không có gì ạ.
Cháu chỉ đến đây chào hỏi rồi về ạ.”
Nói xong, Xuân Lan liền chạy vào trong nhà.
Ông lão nhìn cô gấp gáp thì bật cười thành tiếng, sau đó biến lại nguyên hình là một Lý Minh trẻ trung.
“Kể từ bây giờ mình có thể dõi theo bọn họ mà không cần phải trốn tránh ai cả.”
Năm năm sau.
“Bọn nhóc các ngươi dám bắt nạt em của ta thì ta sẽ đánh các ngươi gãy răng.”
Giọng nói hùng hổ của Tiêu Linh chính là đại tỷ trong nhà cũng là hiện thân của Tinh Tuyết.
“Tỷ tỷ, tên đó đã chọi đá vào trán của muội.”
Tiêu Giao uất ức chỉ tay lên trán mình.
Cô bé nhỏ này chính là nhị tỷ trong gia đình, hiện thân của Ôn Nhi.
Còn cậu bé đúng phía sau nhìn hai tỷ tỷ là A Hải, con út của gia đình.
Cậu bé này chính là hiện thân của Thượng Đằng.
“Thằng nhóc kia, sao ngươi dám làm cho ta bị thương hả! Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học.”
Tiêu Linh vênh váo xông đến đấm vào mặt đứa trẻ kia khiến nó bị chảy máu mũi.
Những đứa trẻ khác vậy liền chạy đi không ngừng hét lớn.
“Yêu quái! Yêu quái đánh người rồi!”
Sau đó, gia đình của đứa trẻ kia đến đòi tiền thuốc từ Xuân Lan.
Trước khi đi, bà ta nhìn mặt lũ trẻ mà buông lời cay nghiệt.
“Những đứa trẻ yêu quái này mà cô còn dám nuôi sao? Sao này nó nhất định sẽ hại chết cô.
Con trai chúng ta về thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...