Mùa Đông Có Tuyết Rơi
"Sư huynh đừng giận nữa, muội hứa chỉ chơi một chút sau đó liền quay trở về Lâm Sơn.
Nếu như bị trưởng lão phát hiện mọi chuyện cứ để một mình muội gánh hết.”
Nhưng dường như lời nói ngon ngọt của cô không có tác dụng với Thượng Đằng, cô liền nháy mắt với Lý Minh giúp mình một tay.
Hắn ta thấy vậy liền ‘thêm dầu vào lửa’.
“Phải phải, sư muội sẽ gánh hết.”
“Gánh cái đầu ngươi!”
Thượng Đằng lườm Lý Minh.
Một mình Tinh Tuyết hắn không nói nhưng còn Lý Minh thì khác rõ biết chuyện này sẽ có hậu quả như nào mà còn muốn làm theo lời sư muội.
Đến khi chịu tội chẳng phải người đứng ra chịu trách nhiệm vẫn là hắn sao.
Rốt cuộc sư muội đã từng chịu hình phạt nào từ trưởng lão chưa trong lòng muội ấy chẳng phải là người hiểu rõ hơn ai hết sao?
“Huynh đừng nhìn ta như vậy, ta rất sợ đó.”
Lý Minh e dè trước ánh mắt của Thượng Đằng, đột nhiên cơ thể hắn ta có biểu hiện kì lạ.
Dường như có gì đó đang ngọ nguậy bên trong khiến hắn ta không kìm chế được mà bật cười thành tiếng.
“Ha ha…nhột chết ta rồi!”
“Huynh bị làm sao vậy Lý Minh?”
Tinh Tuyết buông Thượng Đằng ra, cô quan tâm đến bên cạnh Lý Minh.
Lúc này, Lý Minh không chịu được nữ mà lấy từ bên trong áo mình ra một thứ.
“Tắc kè hoa?”
Đây chẳng phải là yêu nữ Ôn Nhi đó sao? Tinh Tuyết vội lùi về sau, cô hoài nghi về Lý Minh.
“Huynh giữ con tắc kè đó trong người làm gì vậy?”
“Ta…chậc, không phải như muội nghĩ đâu.
Vốn dĩ ta định đem nó đưa cho trưởng lão nhưng thời gian lâu quá làm ta quên mất việc này, chẳng nhớ bản thân đã bắt được yêu nữ.
Bây giờ nó ngọ nguậy làm ta nhớ ra.
Để ta quay trở về đưa nó cho trưởng lão sau đó trở lại đây cùng với mọi người.”
“Vậy huynh đi nhanh đi.”
“Được.”
Vừa định rời đi, Lý Minh không ngờ tắc kè hoa lè chiếc lưỡi của mình ra quấn lấy tay mình.
Theo phản xạ tự nhiên, hắn ta buông chiếc túi ra cũng vì vậy mà tắc kè hoa thuận lợi thoát ra ngoài.
Cô ta liền biến thành hình người.
Vì một thời gian ở trong chiếc túi của Lý Minh giúp cô ta hồi phục vết thương của mình.
Ôn Nhi cười thỏa mãn:
“Ha, cuối cùng thì ta cũng quay trở lại.”
“Yêu nữ, cô đừng hòng đắc ý.
Bọn ta sẽ bắt cô nhốt vào trong chiếc túi này một lần nữa.”
Lý Minh chỉ tay về phía Ôn Nhi hùng hổ nói.
Nhưng dù vậy, Ôn Nhi lại nhìn hắn ta với ánh mắt khinh thường.
“Ngươi muốn bắt ta sao? Chẳng qua lúc đó ta bị trọng thường nên mới để ngươi bắt ta, còn bây giờ cơ thể ta đã hồi phục, muốn bắt ta…”
Đang tự kiêu hãnh với bản thân, Ôn Nhi cảm nhận có ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình.
Cô ta vô thức hơi nghiêng đầu qua đã bị Thượng Đằng dọa sợ.
Cơ thể bất giác run lên, chân theo phản xạ lùi về một bước.
Thượng Đằng, người đã khiến cô ta bị trọng thương đang đứng trước mặt.
Với thân thể hiện tại của mình, Ôn Nhi chỉ mới hồi phục được mấy phần.
Nếu phải giao đấu với hai tên này, chỉ e là lành ít dữ nhiều.
Đứng trước tình thế không có phần thắng về mình, cô ta không ngu ngốc đến nỗi phải nộp mạng.
“Chẳng phải đang nói sao? Còn không nói tiếp đi.”
Thượng Đằng trừng mắt nhìn Ôn Nhi, hắn giơ tay rút thanh kiếm ra đã khiến cô ta bị dọa sợ xanh mặt.
“Hôm nay ta không đánh với các ngươi, đi trước đây.
Cáo từ!”
Người đã chạy thoát, Thượng Đằng cũng không có ý định đuổi theo.
Hắn nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm vào trong nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Tinh Tuyết vậy mà đã đuổi theo cô ta.
“Yêu nữ không được chạy!”
“Sư muội đợi đã!”
Lý Minh lo cho Tinh Tuyết gặp nguy, hắn ta liền chạy theo cô.
Thượng Đằng bên này liền cảm thấy đau đầu với bọn họ.
Chẳng phải ngày thường tiểu sư muội ham chơi lười luyện kiếm sao? Đột nhiên hôm nay lại đuổi theo yêu quái không giống với dáng vẻ thường ngày của cô mà.
“Hôm nay hẳn không phải là chuyện tốt rồi.”
….…
Ôn Nhi bị Tinh Tuyết bám lấy không buông, cô ta khó khăn lắm mới chạy cắt đuôi được Tinh Tuyết.
Lúc dừng lại nghỉ ngơi lại không ngờ rằng bản thân đang đứng trước lỗ hổng thời gian.
Một khi rơi xuống đó liền chuyển kiếp thành con người.
Cô ta giật bắn mình lùi về sau.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.
Âm thanh phát ra từ phía sau càng khiến cô ta rối loạn tâm trí hơn.
Tinh Tuyết đã đuổi đến kịp.
“Yêu nữ không được chạy!”
Vì bắt sắp được Ôn Nhi, Tinh Tuyết chạy như điên để bắt lấy cô ta mà không biết rằng phía trước chính là nguy hiểm.
Đến lúc cô sắp bắt được người thì Ôn Nhi lại nở nụ cười gian xảo.
Cô ta né người sang một bên khiến Tinh Tuyết bị trượt tay, cả người cô cứ thế mà lao thẳng xuống lỗ hổng thời gian.
“Aa….”
Ôn Nhi bên trên vui mừng tưởng thoát được một mạng nhưng bàn tay của Tinh Tuyết bất ngờ tóm lấy vạt áo của cô ta mà kéo xuống dưới.
“Khongggggg….”
“Tinh Tuyết!”
Chính lúc đó Thượng Đằng và Lý Minh cũng chạy đến.
Nhìn thấy Tinh Tuyết bị rơi xuống lỗ hổng thời gian, Thượng Đằng không suy nghĩ ngay lập tức nhảy xuống dưới.
Lý Minh đứng bên cạnh cũng phải ngỡ ngàng vì hành động này của hắn.
“Thượng Đằng!”
Lý Minh bối rối liền trở về Lâm Sơn để bẩm báo chuyện này với trưởng lão, mong người sẽ giúp Thượng Đằng và Tinh Tuyết trở về.
“Hồ đồ! Ai cho các ngươi đến tiên giới?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...