Mùa Đông Có Tuyết Rơi
" Huynh không thể thắp sáng ở phía trước được à!"
Từ bên trong bóng tối, có một đôi mắt đang im lặng quan sát nhất cử nhất động của họ.
Mà điều này, Thượng Đằng sớm đã phát hiện ra..
Hắn giơ tay lên miệng ra hiệu cho cô im lặng.
Nhưng thật không may, Lý Minh đứng bên vô tình đụng trúng viên sỏi trên vách đá khiến nó rơi xuống đất tạo ra tiếng động.
Đôi mắt ấy như một tên lửa lao tới nơi phát ra tiếng động.
Tiếng vỗ cánh của nó làm chấn động cả hang.
Thượng Đằng thấy tình hình không ổn, liền tạo ra ánh sáng trên các vách đá.
Vô tình, điều này để lộ một tổ chim lớn trong hang.
Mà đôi mắt đen ấy nhìn thấy thân thể mình bị ánh sáng chiếu rọi, gia đình của nó đang gặp nguy hiểm.
Ngay lập tức liền trở về vị trí cũ, dang đôi cánh rộng lớn của mình ra che chở cho vợ con của nó.
Từ trong miệng nó phát ra một loại âm thanh chói tai nhầm xua đuổi kẻ thù.
Tinh Tuyết đứng một bên không khỏi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con chim với kích cỡ lớn.
Nó còn lớn hơn con của năm đó.
Để ý một chút, cô thấy được mắt bên trái nó hình như mất một chùm lông.
Điều đó làm cô nhớ lại con chim trước kia, nó cũng mất một chùm lông bên mắt trái.
Chẳng lẽ con chim này chính là con chim năm đó.
Cô tỏ vẻ trầm trồ nhìn nó.
Công nhận thời gian qua đi, nó đã lớn như vậy rồi.
Còn có vợ và con nữa chứ.
Xem ra, nó bây giờ đã là một ông chồng và một ông bố.
" Thượng Đằng, nó là con chim năm đó đấy!"
" Là nó ư!"
Lý Minh đứng một bên nghe họ nói, hắn ta cũng tờ mờ hiểu được một chút.
Sư muội đã từng kể cho hắn ta nghe về chuyện nhìn thấy con chim kích cỡ lớn.
Lúc đó, Lý Minh tưởng cô đang kể chuyện hư ảo cho hắn ta nghe.
Bây giờ có thể tận mắt chứng kiến rồi.
" Nó không chỉ ở cùng gia đình mà còn có nhiều gia đình khác ở đây."
Hắn chỉ tay vào các tổ chim khác đang xây dang dỡ.
Những cái tổ chim này trông có vẻ rất chắc chắn và kiên cố.
Mấy cái công trình trên vách đá cũng thật đặc biệt.
Hai bên hông tổ để ý sẽ thấy có một mạch nước nhỏ.
Thượng Đằng nhìn vách đá bên cạnh mình.
Hắn sờ tay vào xem thử, thứ mà hắn nhận lại được chính là lớp rêu trơn nhẵn.
Đặc biệt, lớp rêu này lại sinh sôi rất tốt trên các vách đá.
Có lẽ, đường mạch nước nhỏ kia chính là lí do.
Mà điều này khiến cho những con rắn trộm trứng không thể với bò lên.
Phòng bị khá tốt nhưng nếu con người xuất hiện thì nó sẽ làm gì.
Chẳng hạn như bây giờ.
Thượng Đằng lấy một viên sỏi cầm trên tay, hắn nhắm vào con chim trước mặt không do dự mà bắn viên sỏi về phía nó.
Thị giác của con chim này cũng khá nhạy bén, viên sỏi còn chưa tới thì nó đã né đầu sang một bên.
Chỉ thấy nó làm một hành động rất kì lạ.
Nó hướng mỏ lên trên hang động như đang tích tụ thứ gì đó trong người.
Khoảng tầm mười giây sau, từ trong cơ thể nó phóng ra một ngọn lửa xanh chặn ngang cửa hang.
Cả ba người phải lùi về sau vì sự an toàn.
Lý Minh muốn dập tắt ngọn lửa nên đã dùng linh lực.
Mà việc này khiến họ phát hiện ra một bí mật mới.
Linh lực khi chạm vào ngọn lửa xanh thì vụt tắt ngay lập tức.
Lý Minh có chút ngờ ngợ, hắn ta muốn thử lại lần nữa xem sao.
Nhưng lại thất bại.
" Sư huynh, tại sao ngọn lửa này lai không dập tắt được?"
Tinh Tuyết quay sang hỏi Lý Minh.
" Cái này huynh cũng không biết."
" Đây là lửa phượng hoàng."
"LỬA PHƯỢNG HOÀNG!"
Cả hai đều đồng thanh nói.
Nhìn thấy dáng vẻ ngờ ngợ của hai người họ.
Thượng Đằng đành giải thích rõ.
Chim phượng hoàng là một loại chim thời cổ đại.
Trong cơ thể nó tích tụ một loại dung dịch có dạng màu xanh.
Thứ dung dịch này khi kết hợp với lượng không khí bên ngoài nó sẽ tạo thành một hỗn hợp.
Cơ thể con chim sẽ được dùng như một vật chứa, đợi đến khi hỗn hợp đạt đến giới hạn tuyệt đối.
Nó sẽ dùng cơ thể của mình nén thứ dung dịch ra bên ngoài.
Khi dung dịch tiếp xúc với mặt đát liền tạo thành một đám lửa màu xanh.
Ngọn lửa này lại mang một đặc tính đặc biệt.
Nước không thể dập tắt, linh lực càng không.
Nó chỉ ngừng cháy hoàn toàn khi xung quanh không còn không khí.
* Chú ý: Đây chỉ là giả thuyết hư ảo, không có thật
" Thường Đằng, huynh thật lợi hại."
" Cũng thường thôi.
Đây là những kiến thức cơ bản được viết trong sách cổ mà lần trước trưởng lão đã giảng qua cho chúng ta nghe."
" Ò."
Tinh Tuyết vờ gãi đầu.
Lần trước mà sư huynh nói hình như cô cùng với Lý Minh đi hái trái cây dại ở trên rừng thì phải.
Cốc...
" Au.."
Tinh Tuyết ôm đầu mình xoa xoa.
" Muội đấy, chỉ biết ham chơi thôi."
Thượng Đằng khẽ gõ vào đầu cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...