Mùa Đông Có Tuyết Rơi
" Tinh Tuyết!"
Thiên Tử trưởng lão bước đến chỗ cô, nhìn thùng nước đã lưng đi một nửa, khẽ vuốt bộ râu của mình ông lắc đầu.
Tinh Tuyết cũng biết được ẩn ý của trưởng lão, cô liền cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt của ông ta.
Lỡ như trưởng lão lại bắt cô chịu phạt nữa thì làm sao đây.
Không không, cô không muốn nhận thêm hình phạt nào nữa đâu.
Nhưng trưởng lão lại bất ngờ lấy thùng nước đặt xuống, ông ôn tồn nói:
" Bị phạt như này, con thấy phục không?"
" Có có."
Dù có không phục cô vẫn phải gật đầu đồng ý nếu không trưởng lão lại cho thêm hình phạt mới thì sao.
Quan trọng hơn là trưởng lão bỏ thùng nước không cho cô gánh nữa, có phải là hết trách phạt cô rồi không? Tinh Tuyết ngây thơ hỏi:
" Trưởng lão đã hết trách phạt con rồi à!"
" Ta chỉ phạt người có tội.
Con có tội không?"
" Con..."
Không thể nói được.
Cô thấy bản thân cũng có một chút tội, một chút không tội.
Vậy cô có nên nhận phạt hay không?
Thiên Tử trưởng lão lại nói tiếp:
" Tội của con là tinh nghịch, còn con rắn kia vốn đã ở đó từ trước.
Con không có tội.
Vì vậy, thùng nước chỉ chứa phân nửa."
" Trưởng lão, người đã biết rồi sao!"
Vẻ mặt cô đầy ngạc nhiên.
Làm sao trưởng lão biết được lúc chiều cô chỉ lấy có phân nửa thùng nước? Chẳng lẽ việc gian lận đã bị phát hiện! Nhưng mà cô có dùng linh lực của mình để biến thùng nước đầy.
Lần trước trưởng lão còn không phát hiện cô gian lận ở trụ linh lực thì giờ sao có thể biết.
Hay là lúc nãy nhìn thấy thùng nước còn nửa thùng nên trưởng lão mới suy đoán như vậy.
Thôi chết! Tự nhiên lại phản ứng như vậy làm gì nữa, chắc chắn trưởng lão sẽ nghi ngờ cô cho xem.
" Biết những việc cần nên biết."
Thiên Tử trưởng lão ngập ngừng rồi nói:
" Con có ước mơ gì không Tinh Tuyết?"
Cô ngáp ngắn ngáp dài đáp lại lời của trưởng lão.
" Con sao? Có chứ.
Con rất thích khám phá những gì mình chưa biết."
" Là khám phá ư! Thôi ta hiểu rồi."
Trong đầu Thiên Tử trưởng lão đột nhiên lại có những suy nghĩ táo bạo.
Thông qua ước mơ của cô, ông biết bản thân cần phải làm gì.
Trưởng lão nhìn cô cứ ngáp lên ngáp xuống, ông thờ dài bảo cô chịu phạt xong thì có thể vào trong nghỉ ngơi.
Tinh Tuyết nghe thấy vậy, cô rất vui.
Cúi đầu cảm ơn trưởng lão rồi chạy một mạch vào trong.
Còn một mình trưởng lão đứng bên ngoài, ông chấp tay ra phía sau ngẩn đầu lên nhìn bầu trời.
" Môn phái của ta cần phải có cuộc thi rèn luyện về nhân cách và tính đạo đức."
Ngày hôm sau, Thiên Tử trưởng lão triệu tập tất cả đệ tử.
Ông ta có chuyện muốn thông báo với tất cả mọi người.
Đại sư huynh Cát Ôn đứng lên phía trước.
Hắn ta chính là người sẽ thay trưởng lão nói về việc tụ tập này.
" Các sư muội và sư đệ nghe đây.
Hôm nay, Thiên Tử trưởng lão muốn kiểm tra linh lực của mỗi người, vì vậy đã tổ chức một cuộc thi.
"
Cầm viên ngọc ngọc bích trong tay giơ lên cao.
Cát Ôn lại nói tiếp:
" Trong tay ta đang giữ một viên ngọc, viên ngọc này sẽ được giấu vào trong quả cầu phép thuật của trưởng lão.
Nhiệm vụ của các đệ là vào trong quả cầu tìm, lấy viên ngọc trở về đây.
Ai đem viên ngọc trở về sẽ nhận được năm trăm linh lực."
Nghe thấy phần thưởng mọi người đều trầm trồ.
Nếu có được linh lực đó, sức mạnh của họ sẽ được tăng lên đáng kể.
Các tiểu tiên đều nhốn nháo cả lên, ai cũng muốn bản thân là người nhận được năm trăm linh lực đó.
Chỉ riêng Thượng Đằng là trầm tư.
Không phải hắn không thích phần thưởng này nhưng phần thưởng chỉ đơn giản là kiểm tra linh lực thôi ư! Điều này làm hắn có một suy nghĩ chẳng lành.
Đột nhiên Thiên Tử trưởng lão gọi Cát Ôn lại.
Ông ta thì thầm to nhỉ vào tai đại sư huynh.
Hình như hai người họ đang trao đổi với nhau việc gì.
Một lúc sau, Cát Ôn trở lại.
Đại sư huynh lại nói thêm một điều nữa.
" Vì trong quả cầu phép thuật của trưởng lão rất rộng nên một người không thể đi tìm được.
Cho nên, trưởng lão đã quyết định cho hai người vào cùng một nhóm để dễ dàng tìm kiếm."
Một nhóm hai người ? Đình Ân nhìn sang Thượng Đằng, cô mừng thầm trong bụng.
Cô và Thượng Đằng sẽ chung một đội.
Vì vậy, cô sẽ nắm bắt thời cơ này.
Đình Ân đi đến chỗ Thượng Đằng.
" Thượng Đằng, chúng ta cùng một nhóm nhé!"
***
Bên trong quả cầu phép thuật.
" Tỷ tỷ đi qua này nè.
Có lẽ, viên ngọc đang giấu trong đây."
Tinh Tuyết nói luyên thuyên trên suốt đường đi.
Việc này làm Đình Ân muốn phát điên lên.
Tại sao cô với cô ta phải đi chung với nhau? Đúng là oan gia!
Chuyện này phải nói đến trước đó.
Đình Ân muốn Thượng Đằng và mình cùng chung đội nhưng Cát Ôn đại sư huynh lại cắt ngang.
Đại sư huynh lấy ra một thùng phiếu.
Bên trong chính là các con số.
Mỗi một người sẽ bốc một phiếu, hai số giống nhau sẽ là một nhóm.
Tinh Tuyết và Đình Ân đều bốc trúng số ba.
Bởi vậy mới có cảnh hai người họ đi chung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...