1.
Có một người nắm tay cô chạy giữa thành phố về đêm vắng lặng. Những bước chân dồn dập, hơi thở thổn thức. Phảng phất một mùi vị của đơn côi. Suốt những năm tháng trước, Phiên Vân vẫn luôn mơ một giấc mơ. Một giấc mơ phi thực. Cô luôn ngắm nhìn bầu trời xanh lặng lẽ, tự hỏi những cánh chim trên đó sẽ bay về đâu để kiếm tìm thương yêu? Cuối cùng, cô đành phải tự mình trả lời rằng: Một lúc nào đó, khi nó thấy mỏi mệt, sẽ có người bao bọc cho nó thôi.
Chuyến tàu đêm hôm ấy có rất ít hành khách. Họ ngồi cách xa nhau, im lặng và mỏi mệt. Không có ai nói với nhau câu nào. Cũng không có bất kỳ một cây cầu gắn kết nào.
Phiên Vân nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Trời đổ một cơn mưa nặng hạt. Những hạt mưa trắng xóa giữa màn đêm lạnh lẽo, tỏa ra khói sương mờ ảo. Tàu đi qua một con đường. Ánh sáng từ cột đèn đường cho cô thấy một đứa bé đang ngồi dưới một hiên nhà. Tàu đi quá nhanh, cô chỉ thấy được hình ảnh nó co ro trú mưa ở đó. Phiên Vân thần người, vội vàng đứng bật dậy. Cô chạy qua các khoang chỉ để nhìn thấy nó lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
Quảng đang thiêm thiếp, thấy Phiên Vân chạy đi liền cất tiếng gọi cô. Phiên Vân không trả lời anh, cô đứng giữa con tàu, ngắm nhìn những người đang ngủ xung quanh mình. Cô sợ hãi lùi lại, không biết nên làm gì tiếp theo.
Cảm giác mình như một con thú hoang lạc giữa những con người xa lạ luôn là một nỗi sợ cùng cực. Đó là cảm giác như bản thân sắp bị giết chết. Kết thúc sinh mạng của mình bằng những cái nhìn hằn học, giá lạnh, tuyệt tình.
Phiên Vân chợt cảm thấy chân mình mềm nhũn, cô không đứng vững nổi liền vịn tay vào một chiếc ghế ở cạnh đó. Cô đã nhìn thấy bản thân, cô đã thấy nỗi sợ của bản thân. Trong cơn mưa, chỉ có một mình cô ngồi đó. Trước hiền nhà, trong ánh đèn mờ ảo. Năm tháng cứ thế vụt qua, cô không thể với kịp một thứ gì cho riêng mình. Không thể giữ kịp bản thân.
Quảng chạy đến kéo cô vào lòng anh. Cằm cô đặt lên vai anh, cảm thấy chới với và đau nhói. Hơi ấm của anh tràn vào da thịt, khiến cô bình ổn lại đôi chút. Anh vỗ nhẹ vào lưng cô và an ủi: “Không sao đâu Phiên Vân, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Chúng ta sẽ đi khỏi đây, chúng ta sẽ quên hết những chuyện trước kia đi. Anh sẽ ở bên em”.
Cơn mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt. Mưa rơi đập vào cửa kính kêu lộp bộp. Hình ảnh bên ngoài nhòe dần trước tầm mắt, Phiên Vân không biết là do mưa hay nước mắt, chỉ biết rằng mọi thứ trong lòng vẫn cứ mơ hồ như vậy. Cô nói: “Quảng, em đã không thể quay trở lại được nữa. Tất cả chúng ta, đều không thể quay trở lại được nữa. Vậy tại sao lại phải đi?”.
“Có những chuyện mãi mãi không thể dứt bỏ được. Nên ta chỉ có thể chạy trốn và làm lại từ đầu thôi Phiên Vân. Anh biết một lúc nào đó em sẽ nhận ra, nhưng hãy cho anh một cơ hội”. Quảng tha thiết nói. Trong cái chất giọng khàn khàn của anh, cô cảm thấy có thứ gì đó mắc nghẹn. Có lẽ anh yêu cô thật, có lẽ anh cần cô ở bên đời anh thật. Anh như đang trói cô lại, bằng một sợi dây gai yêu thương mà anh có. Cho dù cô đau cũng không thể chạy trốn.
…
Lúc xuống tàu thì trời cũng đã tờ mờ sáng. Quảng xách đồ giúp Phiên Vân, hai người im lặng cho đến tận lúc ra khỏi ga. Phiên Vân còn nhớ chuyến đi một năm trước của hai người. Khi ấy cô cũng chạy trốn như thế này. Hai vợ chồng hàng xóm sửa nhà, những tiếng ồn khiến cô không thể chịu nổi. Cuối cùng cô đã tìm thấy anh trên mạng. Lúc ấy trong tiềm thức cô đã quen gọi anh bằng một cái tên là Henry. Gọi anh như thể là một người xa lạ không hơn không kém. Rồi cô hút thuốc, trông ra đám sương khói trên vùng Tây Bắc qua ô cửa sổ của con tàu. Anh ngồi bên cạnh, chăm chú vào chiếc điện thoại. Không ai can thiệp đến ai.
Một năm sau gặp lại Quảng, anh xin số điện thoại của cô. Tình yêu là một thứ khó tránh. Nó giống như một tai kiếp đối với hai người, càng cố vùng vẫy sẽ càng bị thít chặt lại. Cô theo anh về gặp mẹ để bắt đầu một chuyến đi mới. Nhưng chuyến đi này sẽ kéo dài bao lâu? Và họ sẽ được ở bên nhau bao lâu?
Phiên Vân ngẩng đầu, cô hít thở một luồng khí vào trong khoang phổi. Cảm thấy hơi lạnh tràn vào cơ thể, đánh tan sự ngột ngạt trong lòng. Có lẽ đến đây thôi, cho dù không được như ý nguyện thì có lẽ đã hết rồi. Người đàn ông này chịu ở bên cuộc đời cô, chăm lo cho co, mặc cho cô có yêu anh ta hay không. Có lẽ cô nên chấp nhận điều ấy.
Trước khi lên tàu, Phiên Vân có gửi một mail cho Điệp. Cô nói cô sẽ đi và không bao giờ quay trở lại nữa. Đã có người cần cô, và anh ấy sẽ cùng cô ngắm cả thế giới này cô độc như vậy. Phiên Vân không đợi Điệp trả lời lại. Mà nếu anh có hồi âm, chắc có lẽ cô cũng không đọc.
Quảng mua cho cô một cái bánh và một hộp sữa. Anh nói cô ăn đi rồi anh sẽ đưa cô về chào mẹ. Từ “mẹ” trong giọng của anh không hề có chút cảm xúc. Dường như cô nghe thấy sự lạnh giá trong đó. Nó không nặng nề, mà cứ nhẹ bẫng không chút lưu luyến. Dường như gọi ra chỉ là do trách nhiệm.
Phiên Vân cúi đầu ăn bánh và sữa. Tóc cô rối bám vào vành môi, Quảng giúp cô gỡ ra rồi nhìn cô ăn. Phiên Vân bẻ nửa cái bánh đưa cho anh, anh cũng không từ chối mà cầm lấy. Cô và anh ngồi trong công viên gần đó, ghế đá đã ướt đẫm sau một đêm mưa dài. Phiên Vân ngắm nhìn những chiếc lá rơi dưới chân, trong lòng chợt thấy buốt lạnh. Cô ăn bánh xong, không uống sữa, chỉ thu người vào trong chiếc áo măng tô màu be của mình. Đôi giày cao cổ dính đầy đất bụi, có cảm giác nặng nề dưới chân.
Phiên Vân chợt hỏi: “Mẹ anh sống một mình à?”.
Quảng lắc đầu: “Không biết. Có lẽ bấy lâu nay bà vẫn chạy trốn”.
Phiên Vân không nói gì, cô cầm chặt lấy hộp sữa trong tay, ngửi hương thơm từ người đàn ông bên cạnh.
Một lúc sau, khi cả hai người đều im lặng. Tiếng chim hót buổi sáng vui tươi cất lên, những người đi tập thể dục buổi sáng cũng bắt đầu chạy lại. Phiên Vân nhìn theo họ, bàn tay vô thức lần tìm thuốc lá.
Cô khum tay quẹt lửa, khói thuốc lan tỏa trong không trung. Quảng để ý thấy hộp quẹt tinh xảo của cô, như bị một ma lực thu hút, anh vội vàng nói: “Có thể cho anh xem nó được không?”.
Phiên Vân nhìn Quảng, cô ngần ngừ một lúc rồi mới đưa cho anh. Quảng nhìn chăm chú hộp quẹt, nhất là cánh hoa rơi ấy. Đó giống như một sự từ bỏ. Anh chợt nhớ đên ngày bà ngoại mất. Khi hạ huyệt, anh đã đứng yên như thế. Sau đó thả xuống cho bà một bông hoa, rồi nhìn đám đất người ta hất xuống, vùi nát bông hoa. Lời giã biệt bà ở trên đầu môi bỗng nhiên nghẹn cứng, nước mắt rơi xuống như mưa. Đó là lần đầu tiên anh khóc. Nhưng nhất quyết không chịu từ bỏ, không chịu nói với bà lời từ biệt cuối cùng.
Quảng trả lại cho Phiên Vân hộp quẹt, anh nói: “Càng đeo bám thì càng mệt mỏi. Có lẽ nên quên đi thì hơn”.
Phiên Vân hiểu lời của Quảng nói, nhưng cô vẫn chỉ im lặng. Điếu thuốc trên tay cô tỏa ra hương thơm ngàn ngạt. Cô khịt mũi, cuối cùng vứt nó xuống dưới chân và di nát. Những hồi ức đẹp vẫn sẽ ở lại, còn những đau thương thì sẽ khắc sâu vào lòng ta. Như đặt một dấu ấn lên cuộc đời. Cho dù đến lúc chết vẫn không thể quên được đâu.
…
Ngôi nhà của mẹ Quảng nằm trong một cái ngõ tồi tàn. Các khu nhà quanh đó đều được xây từ rất lâu rồi. Tường đều đã phủ rêu phong, từ khung cửa sổ có những vết ố chảy dài. Hai người cùng đi qua một ngôi nhà có giàn hoa giấy xanh ngút. Phiên Vân khẽ dừng lại, với tay hái một bông. Cô xoay xoay cành hoa bằng hai ngón tay, cảm giác như số phận của mình cũng đang xoay như vậy. Sau đó cô lại bước tiếp, theo ngay sau lưng Quảng.
Hai người dừng lại tại một cánh cổng màu nâu. Số nhà hai mươi tám. Cánh cổng cao che lấp mọi thứ bên trong, như cất giữ một bí mật.
Quảng quay người lại, anh nói: “Đợi anh một chút. Anh sẽ gọi mẹ ra mở cửa”.
Phiên Vân gật đầu.
Quảng cất tiếng gọi. Trong tiếng của anh, Phiên Vân chợt cảm thấy có những sợi gai đang chạm khẽ vào tâm hồn. Đau đớn. Cô ngẩng đầu lên khống chế, chẳng hiểu sao bản thân lại muốn chạy trốn. Trong lòng cô như có một con sóng đang cuộn trào, chúng cứ sùng sục nổi loạn khiến cô hoang mang.
Đây là một lời cảnh báo. Cảm giác này khiến cô thấy ngai ngái, buồn nôn.
Và đúng là như vậy. Khi cánh cổng được mở ra, Phiên Vân nhìn thấy một thứ ánh sáng rỡ ràng và chói lọi. Có một người xuất hiện. Phiên Vân thần người, không nhấc nổi một bước chân, cũng không cất được giọng nói. Phiên Vân nghe thấy tiếng lục bục trong linh hồn, những mảnh vỡ liên tục cứa vào khiến máu chảy không ngừng. Phiên Vân chợt ngỡ ngàng, quen Quảng hóa ra là một sự giải thoát của cuộc đời. Nhưng đồng thời cô cũng phải rời xa anh nữa, cô không thể ở bên anh.
Vì người đàn ông đang đứng trước mặt chính là ba của cô.
Ba nhìn cô, đôi mắt trừng trừng như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm. Ông ta gọi tên cô mà cứ ngỡ đang gọi một người xa lạ nào đấy. Phiên Vân từng nghĩ, cho ông một cơ hội quay lại, nhưng rồi cô đã lầm. Ông ở đây, ngay bên cạnh mộ người phụ nữ khác. Sự xuất hiện của mẹ cô hoàn toàn chỉ là quá khứ.
Đã quá muộn để quay lại, khi mà khoảng cách đã quá lớn. Sự xa cách ấy cô không thể kéo lại gần được nữa. Ông ta và cô sớm đã ở hai bờ của một con sông. Dòng chảy cuộc đời luôn vô tình thế đấy. Đến khi nhìn lại chợt thấy mọi thứ đã quá xa tầm với. Ngay cả những người mà ta luôn nghĩ sẽ ở bên cạnh ta.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng Phiên Vân gần như có cảm giác mình đã hóa thành một bức tượng. Cuối cùng, cô mỉm cười nói: “Ba!”.
Quảng đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên. Anh hết nhìn ba cô rồi lại nhìn cô. Đôi tay anh dần buông xuống, cảm giác hụt hẫng dâng lên trong cô. Đã quá nhiều nỗi đau chất chồng, Phiên Vân hoàn toàn mất đi cảm giác lúc này rồi. Cô chỉ có thể mỉm cười, như gặp lại một người nào đó mà bản thân đã cố quên đi và đã quên được. Tiềm thức cô nhớ đã từng yêu thương người này như thế nào.
Lúc đó bên trong nhà có tiếng gọi yếu ớt của một người phụ nữ. Đó là mẹ của Quảng, nhưng Phiên Vân không định vào chào bà nữa. Cô quay người rồi chạy đi mất. Gió hất ngước mái tóc, da thịt chợt cảm thấy buốt rát. Tất cả mọi thứ đều như bị tan chảy ngay trước mắt, cô chỉ thấy trong họng có vị tanh ngọt của máu. Cảm giác như bản thân sắp bùng nổ và tan thành tro bụi vậy.
Hóa ra, đây chính là cái chết đầu tiên của cô. Tất cả phải tan vỡ. Triệt để, tuyệt tình hết mức để chuẩn bị ột cuộc tái sinh.
2. Kết.
Phiên Vân chạy qua một con đường quốc lộ. Người xe đi lại như mắc cửi, giống như đang muốn lao đến giữ chặt cô lại. Phiên Vân càng điên cuồng hơn, cô lao qua con đường ấy. Đèn xanh chưa bật, những chiếc xe vẫn cứ thế lao về phía cô.
Phút chốc, Phiên Vân bỗng hiểu thực ra hạnh phúc chỉ là một xúc cảm. Cái quan trọng là ai khiến cho ta hạnh phúc kìa. Cô hiểu rõ được bản thân mình, chỉ có bản thân mới đem lại cho cô sự an toàn tuyệt đối. Nó sẽ không phản bội cô, cũng không bao giờ bỏ cô đi như anh Văn, như ba và như Dương Nguyễn. Bình nói đúng, cả đời này cô sẽ cô độc. Cậu ấy đã nói đúng, và cậu ấy đã chạy xa khỏi sự cô độc ấy của Phiên Vân.
Bất chợt, Phiên Vân chợt dừng lại. Cô quay người, cảm giác như quá khứ đang gọi tên mình.
Quảng đứng ở bên đường, ngắm nhìn cô bằng một vẻ đau đớn nhất. Dường như anh muốn nói điều gì đó, nhưng cô lại không thể nghe thấy. Cả hai bị ngăn cách bởi những con người xa lạ và sự vội vã của cuộc sống, mãi mãi không thể đến được với nhau.
Phải mất một lúc rất lâu Quảng mới đuổi kịp Phiên Vân. Khi anh nắm lấy tay cô và kéo cô vào lòng theo cái cách mà anh vẫn từng làm ấy, Phiên Vân lại cảm thấy đau nhói. Sự yêu thương của anh cô không thể chấp nhận. Bởi cô không yêu anh. Càng cố chấp thì sẽ chỉ càng đem lại đau khổ cho bản thân mình và cho người khác mà thôi.
Yêu một người không yêu mình cũng thế. Cho dù có phải trả giá bao nhiêu cũng không đem lại được hạnh phúc mà mình mong muốn. Không ai đem lại hạnh phúc cho ai, yêu thương bỗng nhiên hóa thành một sợi dây gai tàn độc.
Quảng nói: “Phiên Vân, anh không biết ông ấy là ba của em”.
Phiên Vân để anh ôm. Cả người cô thẳng như một khúc gỗ, cô đang cố gắng chống đỡ tất cả những cảm giác của bản thân trong lúc này. Kể cả cảm giác trốn chạy.
Cô nói: “Quảng ơi, chúng ta không thể ở bên nhau được đâu. Em không thể đi cùng anh, không thể tìm được thế giới mà em cùng khi mà ở cạnh anh được nữa”.
“Vì ba của em ư?”
“Phải. Quảng, em từng nghĩ anh là người mà em có thể cùng trải qua kiếp người này. Anh và em không có quá khứ, cũng không hề có bất cứ sự liên kết nào. Em cứ nghĩ ở bên anh thì em sẽ không phải bận tâm bất cứ điều gì cả. Đau thương, hạnh phúc đều chẳng còn ý nghĩa nữa rồi. Em chỉ muốn cùng ai đó ngồi hút thuốc, ngắm mọi thứ cùng em trong cô đơn. Chỉ vậy mà thôi”.
Quảng từ từ buông Phiên Vân ra. Đôi tay anh nắm chặt vai cô. Không, là bóp mạnh vai cô. Phiên Vân cảm giác như xương cốt của mình gãy vụn. Nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống. Đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô để bản thân mình yếu đuối trước mặt người khác. Quảng, anh ấy sẽ không can thiệp chứ? Anh sẽ vẫn dành cho cô sự riêng tư như anh đã từng chứ?
Quảng liên tục lắc đầu, dường như anh không muốn chấp nhận sự thật này. Anh yêu Phiên Vân - cô gái kỳ lạ có mùi vị của cô độc này. Anh yêu những tâm sự thầm kín của cô, anh yêu cái cách mà cô nhìn người khác. Sự xa lạ tuyệt đối ấy như ẩn chứa một ma lực, càng xa lánh thì càng muốn đến gần. Anh nói rằng: “Anh cần em, Phiên Vân”.
Cô cười, những giọt nước mắt trở nên long lanh lạ kỳ. Cô còn nhớ rõ ngày Bình đi, cậu ấy cũng ôm cô, nhưng không nói cần cô. Rồi cả Điệp nữa, anh ấy cũng chưa bao giờ nói anh cần cô. Mà anh chỉ nói yêu cô. Trái tim cô chợt run lên, bản thân không biết nên đi về con đường nào. Tất cả đều phủ một màn sương mù dày đặc, cô chỉ có thể đi theo hướng mà lý trí mách bảo.
Để trưởng thành, bạn cần phải từ biệt rất nhiều thứ. Những mộng tưởng, những thứ tình cảm luôn đeo nặng trong tim như một chân lý không bao giờ tách lìa. Và cả một người trong lòng nữa.
Phiên Vân đã từ bỏ Dương Nguyễn. Đã từ bỏ ý định cần phải đi tìm một người đàn ông khiến bản thân yêu thương vô hạn. Sẽ không có ai cả. Điều cô cần bây giờ chỉ là ai đó cùng với cô trong nỗi cô đơn. Hát cho cô nghe một bài mà cô thích. Ôm cô vào lòng, dùng sự động chạm da thịt để sưởi ấm cô. Chỉ cần một người như vậy mà thôi.
Phiên Vân gạt tay Quảng ra khỏi vai của mình. Vai áo cô nhăn nhúm, nhưng cô cũng chẳng để ý. Cuối cùng, cô nhìn anh và nói: “Đã quá đủ để chúng ta tìm về nhau. Em nghĩ, thời gian và tình yêu luôn là kẻ thù, nhưng rồi em đã lầm. Trong những năm tháng qua em vẫn yêu một người đàn ông, người ấy không yêu em. Còn anh, Quảng, khi em đi rồi anh sẽ yêu em được mãi chứ? Hay là không chịu nổi cô đơn mà tìm một ai đó thay thế?”.
“Phiên Vân…”.
“Quảng này, cô bạn của em…cô ấy nói rằng em không nên cố chấp nữa. Nhưng em đã thôi cố chấp từ rất lâu rồi. Hiện tại, em chỉ là muốn tiến về phía trước thôi”.
Quảng nhìn Phiên Vân, ánh mắt của anh trĩu nặng những u buồn. Cô hiểu trong lòng anh đang đau đớn thế nào, nhưng cô phải tuyệt tình với anh. Cô phải đẩy anh đi, cô không thể ở bên anh. Chính cô giờ đây đã hiểu, khi Dương Nguyễn rời xa cô, trong lòng anh cũng chẳng vui vẻ gì.
“Chúng ta liệu có gặp lại nhau không?” Quảng nói trong hơi thở. Tưởng như anh đang hỏi chính bản thân mình, những lời nói từ tận đáy lòng.
Phiên Vân lùi lại, đôi tay cô không thể chạm vào được anh nữa. Người đàn ông này cuối cùng vẫn phải xuất hiện trong những trang nhật ký của cô. Những trang nhật ký cuối cùng. Giữa cô và anh vẫn có một câu chuyện đau thương nào đó. Cô không thể yêu anh, mãi mãi không thể yêu anh được. Tình cảm của cô - hoa tình của cô không thể trổ bông được với anh. Quảng, người con trai này đến tột cùng vẫn chỉ là người xa lạ trong lòng cô.
Phiên Vân xoay người, tóc cô vẽ một đường trong không trung rồi buông xuống. Cô không bước đi ngay mà nói khẽ: “Mười năm, hai mươi năm…Cho dù là bao lâu đi chăng nữa, chỉ cần anh còn yêu em, thì nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau”. Ngừng lại một lúc, Phiên Vân nói tiếp “Riêng bản thân em không muốn anh đợi chờ lâu như vậy, bởi em nghĩ đời kiếp này em không thể yêu anh”.
Thế rồi cô bước đi. Quảng đứng lại nhìn theo bóng lưng của cô. Anh hiểu rồi, cô ấy không phải người dành cho anh, không phải người vô hình đứng đợi anh trên một con đường nào đó.
Nhưng Phiên Vân, anh vẫn sẽ yêu cô ấy. Cho đến khi nào anh không thể tiếp tục được nữa. Cho đến khi nào anh tìm được ai đó cần anh như anh cần họ.
Những con người xa lạ vẫn liên tục lướt qua, bên khóe mắt ai chợt có một dòng lệ nóng tuôn trào. Chúng ta gặp nhau rồi xa nhau, đôi khi sao lại đau thương đến vậy. Quảng sang đường, cứ đứng ở đó cho đến khi trời tối mịt. Trong lòng anh tĩnh lặng như mặt hồ, cảm giác tất cả đều đang dần dần tan biến.
Khi anh quay lưng đi, đèn đường đã lên khắp phố. Khói bụi liên miên, còi xe inh ỏi. Sự ồn ào xa lạ này mãi mãi là nỗi cô độc của thế gian.
…
Phiên Vân khoác lại ba lô, điện thoại trong túi rung lên. Cô nhìn cái tên trên màn hình, khóe môi nở một nụ cười.
Anh nói: “Phiên Vân, em đi thật sao?”
“Anh đoán xem?”.
“Dù có thế nào thì anh vẫn ở nơi đây. Đợi em”.
Phiên Vân hỏi: “Mười năm? Hay hai mươi năm?”.
“Đến trọn cuộc đời”.
Phiên Vân dừng lại, đôi tay cô chạm phải hộp quẹt trong túi quần của mình. Cảm giác vẫn cứ lênh đênh như thế. Số phận của cô đang ở trên một con thuyền ngoài đại dương. Cô hỏi anh: “Anh thử nghĩ xem, anh có cô đơn hay không?”.
Anh suy nghĩ một hồi, rồi cương quyết nói: “Anh không. Vì anh yêu em, Phiên Vân ạ!”.
Phiên Vân ngẩng mặt lên, không hiểu sao bản thân lại muốn khóc. Ba cuốn nhật ký nằm trong ba lô, như im lìm chờ đợi. Cuối cùng, cô quyết định sẽ không dành cho ai cả. Một lúc nào đó, khi cô chết đi, nó sẽ theo cô xuống mồ.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, như nắm chặt lấy cơ hội cuối cùng của bản thân. Những hạt mưa rơi xuống rồi vương lên tóc và khuôn mặt. Buốt lạnh mà thanh thản.
Cô đáp: “Vậy được. Nếu có duyên, nhất định chúng ta sẽ tìm thấy nhau”.
Rồi cô cúp máy, không để anh nói thêm lời nào nữa. Anh là người đàn ông duy nhất cô không nhắc tới trong nhật ký, là người duy nhất để lại cho cô một hồi ức thanh thản. Một lúc nào đó, khi cô tìm thấy anh, cô nhất định sẽ không gạt anh ra nữa. Cô sẽ không buông tay anh.
Hạnh phúc của cuộc đời, là nằm ở trong lòng bàn tay ta!
Phiên Vân mỉm cười. Những hạt mưa bay trước mắt như tuyết. Hình ảnh của anh Văn, Dương Nguyễn, Bình, và cả ba nữa cứ thế lướt qua trong tiềm thức. Rồi tan biến hoàn toàn. Cô xốc ba lô lên, đôi vai gầy vẫn cảm thấy đau nhói vì sự níu giữ của Quảng. Nhưng cô không thể khiến bản thân mình dừng lại.
Cô cần phải bước về phía trước. Đi tìm nơi có ai đó đứng nhìn cô hút thuốc trong cô đơn.
The end~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...