Mưa Đỏ


1.

Năm ấy ông bế cô ngồi trên một chiếc võng, đung đưa qua lại. Ánh nắng buông trên mái tóc của ông, vàng rực. Phiên Vân nằm gọn trong lòng ông, đôi mắt long lanh trẻ thơ như một dòng suối trong vắt. Cô nhìn ba của mình bằng một thứ niềm tin mãnh liệt, giống như nhìn một cái cây cao vút và xanh ngàn đang che nắng ình. Bên tai cô là giọng nói khe khẽ của ba: “Phiên Vân lớn lên phải ngoan nhé!” Những ký ức đó giống như vụn nắng, cứ rải rác dần trong cuộc đời, chẳng biết đến bao giờ thì tàn lụi.

Phiên Vân mở mắt nhìn những tia sáng từ bên ngoài hắt vào. Chúng giống như những con người vượt qua cả thời gian để cố chấp với đến nơi mà bản thân muốn tới. Cô nghĩ, bản thân từng có một người ba rất tốt. Ông luôn dạy cô những điều hay lẽ phải, luôn ôm cô vào lòng, cọ chiếc cằm lên má cô khiến cô cười. Nhưng rồi một ngày nào đó, có một người xa lạ đã cướp ông đi. Giống như chuyện bạn đánh rơi tiền trên đường, để một người xa lạ nhặt được, và thế là bạn không bao giờ tìm thấy nó được nữa.

Phiên Vân bước xuống mở cửa ban công, cô khoác thêm chiếc áo rồi bước ra ngoài. Cả ngày hôm qua cô không ăn gì mà đi ngủ ngay, đến bây giờ bụng lép kẹp như dính lại với nhau. Tuy nhiên, Phiên Vân chỉ hút một điếu thuốc, cứ đứng nhìn cảnh vật như vậy cho tới khi nỗi sợ hãi thuốc cháy hết bùng lên như một ngọn lửa. Cô vứt thuốc đi, nhìn theo sự rơi của nó rồi quay vào trong nhà.

Giờ này chắc mẹ đã đi làm rồi, căn nhà trống vắng chỉ có một mình cô. Mẹ để lại một mảnh giấy nhớ, trên đó bà viết: “Trong tủ có thức ăn”. Phiên Vân mỉm cười, có lẽ bà sợ cô sẽ chết đói trong chính căn nhà của mình. Phiên Vân mở tủ lạnh, thấy một đĩa thịt kho đã được bọc nilon để tránh mùi, canh cá đựng trong hộp kín nắp và một chút rau xào. Cô lấy mọi thứ ra rồi bỏ vào trong lò vi sóng hâm lại. Trong khoảng thời gian chờ đợi, cô gọi điện cho tôi.

“Vũ này, ba tớ lại đi rồi”. Phiên Vân nói giọng bình thản. Cô đứng dựa người vào tủ lạnh, trên tay là một cốc nước lọc.

“Sao? Lại đi rồi ư?”. Tôi rất ngạc nhiên sau khi nghe thấy cô nói vậy, không hiểu tại sao ba cô ấy về rồi lại đi.

Tôi có thể nghe thấy tiếng cười nhạt của cô, nó giống như một nụ cười khinh bỉ. Cô ấy không trả lời tôi, chỉ nói một số chuyện chẳng liên quan gì hết. Chúng không mang ý nghĩ gì, cứ vòng vo, trùng trùng rồi cuối cùng thì kết thúc. Tôi không hiểu Phiên Vân nói gì, vội hỏi: “Cậu có buồn không, Phiên Vân?”

Phiên Vân im lặng hồi lâu, rồi cô nói: “Tớ quen rồi. Những chuyện thế này…Mà thôi, cậu làm gì thì làm đi, tớ có việc chút”. Nói rồi Phiên Vân cúp máy, tôi ngồi lại thật lâu, suy nghĩ về những chuyện mà cô đã kể. Phiên Vân luôn có nỗi buồn giấu kín, cô ấy không muốn để lộ cho ai biết. Những riêng tư xa cách ấy khiến tôi luôn cảm thấy bản thân không thể nào chạm được vào cô, cũng không thể nào bước vào được thế giới của cô. Đó là một bức tường thành dày dạn.

Phiên Vân lấy thức ăn ra, im lặng thưởng thức chúng. Đồng hồ đã điểm mười giờ trưa, đêm qua có lẽ cô đã ngủ được một giấc rất sâu và rất dài. Khi tỉnh dậy có cảm giác đói, nhưng khi ăn lại không hề thấy ngon.

Phiên Vân ăn một bát cơm rồi lại cất thức ăn thừa vào trong tủ lạnh, cô với lấy điện thoại, quyết định gọi điện cho Dương Nguyễn. Có những thứ dù có cố tình xóa đi thì nó vẫn lưu lại trong ký ức. Số điện thoại của anh và con người của anh cũng thế, cô không thể nào quên được.

Dương Nguyễn bắt máy sau hồi chuông thứ hai, anh dường như khá bất ngờ khi biết cô gọi điện tới cho anh. Anh nói: “Phiên Vân?”

Phiên Vân thì lại rất bình tĩnh. Cô hỏi anh: “Dương Nguyễn, có thể tới thăm em không?”

Dương Nguyễn im lặng, có lẽ anh không muốn đến thật. Trong thâm tâm cô đã có câu trả lời, nhưng vẫn cứ cố chấp hết lần này tới lần khác. Một lúc sau, Dương Nguyễn nói: “Không, anh không thể!”.

Phiên Vân mỉm cười: “Vậy em tới chỗ anh”.

Dương Nguyễn nói giọng không được vui vẻ: “Em có thể tìm được anh sao?”.

“Em tìm anh tới chết”.

“Phiên Vân!” Dương Nguyễn hét lên. “Tại sao em lại cố chấp đến như vậy?”

“Em muốn được gặp anh. Chỉ có vậy thôi”.

“Chúng ta không thể đâu Phiên Vân. Khi anh trả lại chiếc bật lửa cho em, cũng là lúc chúng ta không còn gì liên quan tới nhau hết nữa. Phiên Vân, hãy quên anh đi!”.

“Tại sao hả Dương Nguyễn?”

“Anh biết em yêu anh, cũng biết em đang cố gắng rời bỏ anh mà không thể. Nhưng Phiên Vân, số phận của chúng ta là mỗi người một thế giới, chúng ta không thể ở bên nhau. Quên anh đi, Phiên Vân.” Dương Nguyễn nói rồi cúp máy, anh không để cô kịp gửi lại một lời nào.

Phiên Vân chạy lên phòng, cô mở toang cửa ra đón lấy những tia nắng nhạt màu. Mùa xuân đã sắp đến rồi, một năm nữa lại sắp đến rồi. Thời gian vẫn cứ vô tình như vậy, còn cô thì vẫn giữ trong tay những lụi tàn của năm tháng cũ. Đúng thế, cô là một người cố chấp, không chịu chấp nhận thứ mà con người ta vẫn hay gọi là số phận. Cô cứ vùng vẫy, tự vơ về mình những đau buồn rồi tự cô lập chính mình.

Phiên Vân chạy đến tủ, cô sắp quần áo và mọi thứ vào ba lô. Cô nghĩ mình nên đi tìm Dương Nguyễn, cô phải đi tìm anh. Đây là ý nghĩ duy nhất của cô trong lúc này. Cô không thể yêu anh, nhưng anh có thể ở bên ai được nữa chứ? Cuộc đời đã để cô và anh mãi mãi là hai cánh chim cô độc, vậy thì sao không để cô được ở bên anh?

Phiên Vân để lại ẹ một mảnh giấy nhớ, cô nói rằng cô sẽ đi tìm Dương Nguyễn. Bà không biết Dương Nguyễn là ai, nhưng cô biết bà sẽ hiểu trong trái tim cô, anh ấy là một người thế nào. Phiên Vân khoác ba lô rời khỏi con dốc. Xung quanh là những ngôi nhà mọc san sát, những kiểu kiến trúc đã cũ từ thập niên 90. Bụi cỏ ven đường vàng úa, có vài đứa trẻ đang cúi mình nhặt những viên sỏi bỏ vào trong túi nilon để chơi Ô Ăn Quan.

Tuy trong thâm tâm cô nói tất cả với Dương Nguyễn đã chấm dứt thật rồi, nhưng cô lại không thể làm thế. Vì cái đêm đó, dục vọng của anh, những gì anh cho cô đã khiến cô không thể dừng lại được nữa. Tất cả là tại anh, Dương Nguyễn. Cô không thể đổ lỗi cho bản thân, nên chỉ có thể đổ lỗi cho anh như vậy mà thôi. Đó là một sự ích kỷ trong tình yêu.

Phiên Vân đến bến xe, nhưng không biết phải chọn chiếc xe nào để đi tìm Dương Nguyễn. Cô biết anh ở đâu ư? Đúng như anh nói, cho dù cô có sự cố chấp, có tin tưởng vào bản thân mình thì hiện thực vẫn chỉ là hiện thực. Cô biết anh ở đâu để tìm sao?

Phiên Vân đứng giữa bến xe, nhìn mọi thứ lướt qua trong tầm mắt. Những chiếc xe ngang dọc, những con người vội vàng, không thể tìm lấy được một điều khiến bản thân có thể gửi gắm. Cuối cùng, cô tìm được một chỗ ngồi. Đặt ba lô xuống, cô lấy thuốc ra hút. Cô chỉ ngồi ở đó, không biết nên đi về hướng nào. Khói thuốc mờ ảo và mông lung tỏa ra trước tầm mắt, che khuất mọi ánh nhìn. Trong giây phút đó, tâm trí cô vẫn hiện lên hình ảnh của người con trai sáu năm trước, anh đi Martin trắng, khoác ba lô và mỉm cười rạng rỡ. Thực ra cô biết, Dương Nguyễn năm đó đã không còn, anh không thể quay trở lại được nữa rồi. Đúng là cô không biết anh ở đâu để đi tìm. Cô yêu Dương Nguyễn hai mươi tuổi năm đó, nhưng không thể tìm lại được anh. Có lẽ anh ấy đã chết rồi cũng nên.

Phiên Vân vứt điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, rồi cô tựa người ra sau. Những âm thanh ồn ào tại bến xe khiến cô thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngất đi ngay lúc này. Thốt nhiên, có một bàn tay đặt vào vai Phiên Vân. Cô giật mình mở mắt, phát hiện ra trước mặt là Điệp.

Điệp vẫn mặc một bộ ple nhìn rất lịch lãm, tay xách một chiếc cặp màu đen. Trông anh giống một người đàn ông thành đạt. Anh đặt chiếc cặp cạnh ba lô của cô rồi ngồi xuống, mỉm cười hỏi: “Sao cô lại ngồi đây một mình?”

Phiên Vân đáp: “Tôi chuẩn bị đến một nơi”.

“Đi đâu thế?”

“Tôi không biết!”.

Câu trả lời này khiến Điệp rất ngạc nhiên, nhưng trong đôi mắt của anh ta lại hiện lên vẻ hứng thú. Anh đưa tay xoa cằm suy nghĩ, rồi nói: “Đi du lịch hả?”

“Không”.

Điệp nhún vai vẻ khó hiểu, rồi đợi cho Phiên Vân nói về chuyến đi của mình. Nhưng cuối cùng, cả hai đều chìm vào yên lặng, không ai nói với ai câu gì. Tiếng còi xe, tiếng loa phát thanh, tiếng người trộn lẫn vào nhau tạo ra một thứ âm thanh hỗn tạp. Phiên Vân ngồi cạnh một người đàn ông gần như xa lạ, từ người anh tỏa ra mùi vị cao ngạo khiến cô cảm thấy chán ngán.

Rồi Phiên Vân xách túi bỏ đi, cô không quay lại theo tiếng gọi của Điệp. Chẳng hiểu sao cô nghĩ bản thân nên về nhà, cô không muốn đi đâu nữa cả. Dương Nguyễn với cô mãi mãi là một ngọn hải đăng xa xôi, có thể nhìn thấy bằng mắt mà không thể tìm đường đi tới bên cạnh anh.

Điệp chạy đuổi theo, kéo tay cô lại. Bầu trời đã xế chiều, Quỳnh Chi đang đợi anh về. Nhưng không hiểu sao, khi thấy bóng lưng của người con gái này, anh lại cảm thấy trong lòng có một cảm giác xa lạ rất khó chịu. Anh nắm chặt lấy tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Xung quanh hai người là những tiếng ồn ào của bến xe. Không ai để ý tơi họ, tất cả đều có một mối quan tâm lớn hơn đang chờ.

Phiên Vân nhìn xuống bàn tay của Điệp đang nắm chặt lấy tay mình. Cô mím môi, lạnh lùng rút mạnh tay ra rồi quay người đi thẳng. Trong lòng cô, người đàn ông này không phải là ký ức, cũng không phải là tình yêu, vậy hà cớ gì cô phải luyến lưu anh? Tất cả những gì mà cô biết về anh, chỉ là một cảm giác xa cách, chỉ là một lần anh đứng cạnh cô, cho cô cảm giác để hút hết điếu thuốc trong an bình…

Chỉ có vậy mà thôi.
2.


Hai ngày sau đó, Phiên Vân lại trở về căn nhà trong con hẻm của mình. Lúc cô đi, mẹ ngồi trước bậc thềm nhìn theo bóng cô, nước mắt rơi ướt nhòe khuôn mặt. Bà lẩm bẩm câu gì đó, nhưng Phiên Vân không nghe rõ. Cô cứ đi, bỏ lại tất cả đằng sau lưng.

Về đến nhà, Phiên đóng cửa, hút thuốc và làm gì nữa thì tôi cũng không rõ. Hằng ngày cô đều gọi cho tôi hai lần điện thoại, kể về những điều mà cô luôn nghĩ đến. Riêng chỉ có nỗi buồn là cô không bao giờ muốn kể cho tôi.

Phiên Vân nói: “Vũ này, tớ đã từng rất muốn đi tìm Dương Nguyễn, nhưng lại không biết anh ấy ở đâu. Tớ ngồi ở bến xe, gặp Điệp, anh ta nắm tay tớ, nhưng rồi tớ vẫn cảm thấy lạnh. Vũ, nếu cả đời này không còn người đàn ông nào có thể khiến tớ thấy ấm áp nữa thì sao?”

“Không đâu Phiên Vân, cậu mới hai mươi mốt tuổi. Mọi thứ vẫn còn rất dài và rất xa mà. Hãy cứ sống đi, sống vì bản thân cậu”.

Phiên Vân thở dài: “Có thể là vậy, nhưng tớ luôn có cảm giác hoang mang Vũ ạ! Cậu sẽ luôn ở bên tớ chứ?”

“Tất nhiên rồi Phiên Vân. Tớ sẽ luôn ở bên cậu, mãi mãi là như vậy!” Tôi quả quyết.

“Cảm ơn cậu!”

Phiên Vân cúp máy, bên tai tôi chỉ còn tiếng tút dài. Những lần gọi điện gần đây của cô đều hỏi tôi sẽ luôn ở bên cô chứ? Giống như một nỗi sợ luôn canh cánh trong lòng, không thể chắc chắn được điều mà bản thân mong muốn vậy.

Phiên Vân dọn nhà, cô dùng giẻ lau từng chỗ một. Lau cho đến khi nào bản thân mệt mỏi, nằm vật ra sàn mới thôi. Sau đó, cô lại chui vào trong phòng như chui vào trong chiếc vỏ của mình, rồi đóng kín nó lại. Phiên Vân nghĩ, có lẽ cô nên viết một câu chuyện, hoặc một cuốn nhật ký. Có những việc sẽ luôn ở lại trong lòng, còn có những chuyện sẽ chỉ nằm lại trên trang giấy. Đến mai kia đọc lại, mới bàng hoàng nhớ ra bản thân từng có một ký ức như vậy.

Buổi chiều, Phiên Vân đến siêu thị. Cô lượn lờ quanh mấy gian hàng bán đồ dùng học tập. Mua một cuốn sổ nhỏ và một cái bút. Cô nhìn những người xung quanh mình, thốt nhiên nở một nụ cười mãn nguyện.

Phiên Vân rời siêu thị, cô đi bộ về nhà. Thời điểm cuối tháng mười hai, trời lạnh cắt da cắt thịt. Phiên Vân kéo lại chiếc khăn choàng của mình rồi rảo bước thật nhanh. Phiên Vân đi qua một cửa tiệm tạp hóa, cô chợt nhớ ra bản thân đã quên mua thuốc lá cho nên liền rẽ vào.

Tiệm tạp hóa vào giờ này rất vắng khách, chỉ có một đôi tình nhân đang chọn bàn chải và Phiên Vân thì đang tìm loại thuốc lá ình. Cô hay hút thuốc hiệu Marlboro, mỗi ngày hai điếu, hôm nào tâm trạng có thể sẽ hơn. Mà thực ra, cô hút thuốc chỉ là để nhìn khói tỏa ra từ tàn lửa, dít khoảng vài ba hơi rồi sau đó sẽ vứt đi. Đây dường như đã trở thành một thói quen của cô, hay nói theo một cách khác thì đó là nghiện!

Phiên Vân chợt nhớ đến phong thái hút thuốc của Dương Nguyễn. Khi anh hút thuốc sẽ ngậm điếu thuốc lệch môi, bàn tay châm lửa thường lúng túng, đôi mày nhíu lại. Rồi sau đó, anh sẽ kẹp điếu thuốc rời khỏi môi và nhả khói, nói một câu gì đó như để lấy hơi, và lại hút. Dương Nguyễn hút thuốc tựa như một điều gì đó rất đẹp đẽ. Đối với Phiên Vân, nó giống như khung cảnh của một ngọn núi vào sáng sớm. Vừa mang chút gì đó rất thanh khiết, lại mang chút gì đó rộng lớn, cô liêu.

Phiên Vân với tay lấy hai bao thuốc rồi đến quầy thanh toán tiền. Trên quầy thanh toán có biển tuyển nhân viên. Phân Vân liếc qua rồi rời khỏi tiệm.

Khi cô bước ra khỏi cửa, có một người đã mở nó giúp cô. Phiên Vân không nói gì, chỉ bước qua người đó rồi đi thẳng. Ngoài trời lại đổ mưa bụi, những cơn mưa nhỏ mùa xuân thường khiến người ta thấy khó chịu hơn là thích thú. Chúng khiến đường phố rất bẩn, ở một đô thị ô nhiễm thì điều đó càng khiến người ta chán ghét hơn.



Phiên Vân bắt đầu tìm lại việc ình, cô đã xin vào làm ở tiệm tạp hóa đó. Bà chủ là một người đàn bà góa chồng, tên là Chuyên và có hai cô con gái đang đi học đại học. Bà ta béo, hay mặc những bộ quần áo rộng thùng thình. Tóc búi, mắt sắc, móng tay đỏ. Bà ta khá kín tiếng và khó tính, thường đặt ra những yêu cầu cao trong công việc. Phiên Vân một ngày làm tám tiếng, có người luân phiên, nhưng nếu cô muốn thì vẫn có thể làm hai ca để lấy mức lương cao hơn. Và Phiên Vân đã đồng ý.

Bà ta ngạc nhiên nói với cô rằng: “Tuổi trẻ như cô đáng ra không nên dành hết thời gian cho công việc”.

Phiên Vân vừa sắp đồ lên giá để hàng, vừa cười hỏi: “Vậy tuổi trẻ bác thường làm gì?”

“Tôi yêu!”.

Câu trả lời của người phụ nữ này khiến Phiên Vân khựng lại vài giây. Giống như đang nhìn chính bản thân mình. Phiên Vân mím môi, cô suy nghĩ một lúc rồi nhìn bà, nói: “Người đàn ông đó tốt chứ ạ?”

Chuyên cười lắc đầu, trong đôi mắt của bà hiện lên nhiều tia sầu muộn. Đó là một thời ký ức đã trôi xa của bà, giống như buổi hoàng hôn tím nhạt nào đó.

Trước kia Phiên Vân làm khá nhiều công việc, mỗi công việc cô đều làm rất chăm chỉ và trân trọng. Cô lẽ hồi đó mong ước của bản thân quá lớn, nên công việc mới trở thành một thứ khiến bản thân nâng niu đến như vậy. Còn bây giờ, Phiên Vân chỉ muốn kiếm tiền để nuôi bản thân.

Người khách đầu tiên khi Phiên Vân bắt đầu làm việc ấy chính là Điệp. Đó là một sự trùng hợp khiến Phiên Vân rất bất ngờ. Nhưng rồi khi nhìn sang bên kia đường, thấy công ty của anh cô chợt hiểu ra. Đôi khi cái mà chúng ta hay gọi là trùng hợp hay duyên phận kéo dài chẳng dứt hoàn toàn có thể lý giải được.

Điệp cũng rất ngạc nhiên khi thấy Phiên Vân, anh ta nở một nụ cười nửa miệng rồi nói: “Cô bỏ việc để đến đây làm đó hả?”

Phiên Vân cũng mỉm cười đáp lại anh: “Tôi không bỏ việc, tôi chỉ bỏ đi những con người không đáng nằm trong thế giới của tôi”.

Điệp gật đầu, không biết là anh đồng ý với câu nói của cô hay chỉ là hờ hững bỏ qua câu nói của Phiên Vân. Anh ta đặt một chai nước khoáng lên trên quầy, nói cô hãy thanh toán cho anh. Hai giờ chiều anh ta có một cuộc họp quan trọng, cần phải về công ty chuẩn bị gấp. Phiên Vân cũng không quan tâm lắm về những câu nói của Điệp, cô tính tiền cho anh rồi tạm biệt anh đầy xa cách. Điệp đẩy cửa bước ra ngoài, nhưng được khoảng hai bước chân anh ta liền quay lại, bước đến trước mặt Phiên Vân và nói: “Thật không ngờ là tôi thích em, Phiên Vân ạ!”

Phiên Vân nhìn Điệp, hai mắt mở to. Cô có thể thấy được sự bất ngờ trong đôi mắt của anh, có lẽ anh vừa phát hiện ra điều đó. Phiên Vân cười nhạt, cô chống một tay lên trên quầy, nhìn người đàn ông trước mặt mình và nói: “Nếu như anh thấy được điều gì mới lạ ở tôi thì hãy nghĩ đến Quỳnh Chi, cô ấy xinh đẹp, cá tính và cô là người dành cho anh. Cuộc đời tôi đã từng đánh mất hai người đàn ông, họ đều giống như những chiếc bóng trong cuộc đời của tôi. Tôi không thể nắm bắt được. Tôi cứ luôn nghĩ tại sao họ lại muốn rời xa tôi, cứ luôn nghĩ tại sao khi họ cần thì tôi lại không ở bên họ mà lại chạy đến một nơi xa vời nào đó. Dần dà, tôi bắt đầu hiểu, đàn ông các anh và phụ nữ chúng tôi vốn không thể cùng chung một thế giới, nhưng chỉ cần một chút xúc tác, tỷ như là tình yêu thì có thể lôi kéo nhau được nhau. Tôi và người tôi yêu không cùng chung thế giới, vì anh ấy không yêu tôi. Vậy nên anh hãy hiểu, tôi và anh cũng thế.”

Hai người đứng nhìn nhau, trong đôi mắt có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng tất cả đều bị phong bế, không thể thốt ra được một lời. Khoảnh khắc trong đôi mắt nhau là khoảnh khắc rất riêng tư, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một ước mong.

Đến tận khi Điệp đã bỏ đi rồi, Phiên Vân vẫn đứng lặng ở quầy thanh toán. Cô nhìn vào nơi Điệp vừa đứng, trong lòng có một ngọn sóng đang cuộn trào. Cô bỗng nhiên nhớ tới Bình, nhớ tới người con trai thuở niên thiếu ấy. Cậu có một đôi mắt giống Điệp, nó tỏa ra một tư vị thuần khiết và cao ngạo. Phiên Vân lắc đầu cười thầm, cuối cùng thì tất cả đều phải trưởng thành, tất cả đều phải bước qua tuổi mười tám. Sau này có lẽ cô và Bình sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng trong ký ức của Phiên Vân, cậu ấy chính là chàng trai đầu tiên đã in dấu ấn lên cuộc đời cô.
3.

Phiên Vân bắt đầu viết nhật ký, cô thường viết khi tiệm vắng khách, hoặc những lúc bản thân muốn ghi chép lại những điều muốn nhớ. Mỗi lần viết nhật ký, những xúc cảm giống như bị lôi kéo, cứ cuộn trào lên mãnh liệt. Ký ức xưa ùa về, đầy ắp những trang giấy. Cô liên tục viết, liên tục viết.

Phiên Vân có nói về Dương Nguyễn, cô kể rất nhiều về anh. Miêu tả anh từ đôi mắt cho tới những ngón tay, cơ hồ muốn vẽ anh bằng những con chữ của mình. Cô viết: Cô yêu ánh mắt có sắc trầm đại dương của anh, yêu mái tóc hất ngược của anh, yêu da thịt có mùi vị âm ấm của linh hồn rực cháy, yêu làn da màu đồng đầy nam tính, yêu dáng vẻ phòng trần, yêu cả cách anh hút thuốc bằng hai ngón tay đơn lạnh và một đôi môi gợi cảm. Cô yêu cả con người của anh. Tuy anh không yêu cô, nhưng chỉ cần cô yêu anh ấy là đủ rồi. Giữa cô và anh tồn tại một bức tường, xây từ mặt đất lên đến bầu trời xanh bao la, ngút ngàn. Hằng ngày, cô ngồi bên này nhìn những cánh chim bay lượn, muốn nhờ chúng gửi cho anh một lời hỏi thăm, nhờ chúng mang đến bên anh mà không được. Bất đồng ngôn ngữ là một điều rất khổ tâm. Khi hai tâm hồn không thể tìm được tiếng nói của nhau thì chúng ta sẽ chỉ mãi bế tắc trong tình cảm của mình. Cô và anh cũng thế, loanh quanh luẩn quẩn bên cuộc đời nhau, nhưng đến khi nhắm mắt vẫn chẳng thế đến được với nhau.

Phiên Vân đặt bút xuống, nhìn trang giấy đã kín chữ. Cô mím môi, trước mắt bỗng nhiên nhạt nhòa. Lục lại ký ức luôn khiến con người ta phải khóc. Những điều bản thân đã chôn sâu xuống, không muốn nhớ đến nữa. Thời gian trôi qua, tưởng đã quên đi được rất nhiều điều, nhưng cuối cùng vẫn là luyến lưu đến rơi nước mắt.


Cánh cửa tiệm đột nhiên mở ra, một người đàn ông xuất hiện.

Điệp bước tới trước mặt cô, trên tay là hai chiếc túi giấy. Anh mỉm cười rạng rỡ, nói: “Cùng ăn nhé!”

Phiên Vân đưa tay lau nhanh giọt nước bên khóe mắt, cô nhìn Điệp rồi nhìn đến hai chiếc túi trong tay anh. Mùa đông bên ngoài dường như trở nên thật xa cách.

Tối đó, Phiên Vân ăn cơm cùng với Điệp. Trong tiệm vắng người, cô im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông trước mặt.

Trong cuốn sổ của Phiên Vân không nhắc tới Điệp, cô chỉ nhắc tới những người có ảnh hưởng tới cuộc đời cô. Như anh Văn, như chị Hân, như Dương Nguyễn, như Bình, như ba cô, cà có thể là có cả tôi.

Từ hàng băng đĩa phía bên cạnh bật một bài hát nhẹ nhàng của Tokyo Square. Bài hát này thời đi học Phiên Vân đã nghe rất nhiều lần. Thời ấy cô thích giọng ca nữ trong sáng như tiếng động khẽ của linh hồn, mỗi ngày đều nghe chị hát, nghe giai điệu của chị đến từ con tim, nghe đến nỗi bản thân mất ngủ.


Em đã chờ đợi đến giây phút ấy. Chờ anh nói anh là của riêng em. Không thể che giấu những cảm xúc trong lòng. Hãy để em ôm anh trong đêm nay. (*)

Ăn xong cơm, Điệp nhanh chóng rời đi. Phiên Vân cũng không nói gì. Suốt thời gian hai người ở bên nhau, xung quanh chỉ có tiếng nhạc vang lên khe khẽ. Cô ngồi đối diện với anh, liếc nhìn trong câm lặng. Điệp là một người đàn ông thông minh, anh ta luôn tính được những bước chân của mình. Anh ta biết anh đang làm gì và muốn gì. Những điều này đều được đôi mắt của anh thể hiện rõ.

Phiên Vân tiếp tục làm việc, cô không muốn nghĩ nhiều tới Điệp. Hiện giờ cô cũng không muốn biết chuyện anh ta và Quỳnh Chi đã đi tới đâu. Chỉ cần không phải là người đàn ông mà cô yêu, thì dù anh ta có làm gì cô cũng không quan tâm.

Phiên Vân còn nhớ năm mười tám tuổi, ngày Bình đi, cậu ấy đã ôm cô và nói: “Phiên Vân, cả cuộc đời này cậu sẽ cô đơn thôi”.

Lúc ấy, Phiên Vân nghĩ mọi chuyện sẽ không đến mức tồi tệ như thế. Và bây giờ thì cô đã hiểu, điều ấy hoàn toàn có thể xảy ra. Những thứ mà cô muốn hoàn toàn xa tầm với. Cô là một người cố chấp, trong tình cảm thì lại càng cố chấp. Sự cố chấp của cô như một thứ keo dính, khiến cô muốn vứt bỏ cũng không thể vứt bỏ được.

Có một vài người khách vào trong cửa tiệm, họ thường mua những thứ đồ lặt vặt như bao thuốc lá, gói súp, bàn chải…Phiên Vân vui vẻ chào họ, nhìn bóng lưng họ khuất sau cánh cửa rồi cô lại ngồi viết nhật ký. Những dòng tâm tư không ngừng hiện lên, và sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Phiên Vân từng nghĩ, một lúc nào đó, khi cô tìm được người đàn ông thực sự dành ình, cô sẽ đem cuốn sổ này tặng anh, như trao cả sinh mệnh của mình, không hề hối tiếc. Thực ra mà nói, đó cũng có thể coi là một mong ước của cô.

Một lúc sau, Điệp quay về với hai hộp cà phê. Phiên Vân ngạc nhiên nhìn anh, cô nghĩ anh ta đã đi rồi, không ngờ cuối cùng lại quay về.

Phiên Vân đặt bút xuống, cô hỏi: “Anh thật sự thích tôi sao?”

Điệp gật đầu: “Ừ, tôi rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ em không phải là một cô gái tốt đẹp gì cho cam, nhưng bản thân vẫn bị thu hút. Đó là một điều bất ngờ”. Vừa nói, anh vừa đưa hộp cà phê cho cô.

Còn khoảng hơn một tháng nữa là sang năm mới, cửa tiệm đang bán dồn số hàng cũ để chuẩn bị cho đợt hàng mới. Bà chủ yêu cầu cô phân loại các loại mặt hàng và ghi chép số lượng của chúng. Tất cả, Phiên Vân đều làm hết sức cẩn thận. Cả buổi tối hôm đó, Phiên Vân để Điệp ngồi cạnh mình, nhìn cô làm việc rồi nhìn cô cười nói với khách hàng.

Trong những phút giây đó, bỗng nhiên Phiên Vân chợt nghĩ, nếu đến tận sau này, đôi mắt ấy vậy dõi theo cô như vậy thì sao? Đó là một điều hạnh phúc! Hạnh phúc là hai con chữ khiến người ta luôn ao ước, nhưng lại rất khó để đánh vần cho trọn vẹn. Nó giống như chiếc bóng, ta sẽ không bao giờ nắm bắt được. Nhưng chỉ cần ta cứ đi về phía trước, thì nó sẽ luôn luôn theo sau ta.

Đến cuối buổi, Điệp nói sẽ đưa Phiên Vân về, cô cũng không phản đối.

Phiên Vân cẩn thận khóa cửa tiệm rồi cùng anh ra về. Điệp cùng cô đi bộ, cái lạnh tràn vào khoang phổi theo từng nhịp thở, đến khi ra ngoài lại thành những làn hơi mỏng manh trắng xóa. Phiên Vân quàng một chiếc khăn len tự đan màu đỏ. Cô mặc quần jeans, áo khoát, chân đi một đôi giày thể thao đã cũ và tóc xõa.

Trên con đường về nhà, thi thoảng Phiên Vân thường hay lẩm bẩm một câu hát nào đó. Cô nhớ đã rất lâu rồi bản thân không hát. Trong một khoảng thời gian dài, cô chỉ nghe những bản nhạc không lời. Giống như tự bịt lấy những câu từ của bản thân, không để linh hồn tiếp cận bất cứ một ngôn ngữ nào. Như đưa nó trở về với sự nguyên thủy, hoang dã. Cô thu mình lại, tự cho rằng đó là một cách bảo vệ tuyệt đối.

Điệp đi bên cạnh cô, bất chợt nắm lấy bàn tay cô. Siết nhẹ. Tay của cô rất nhỏ, rất gầy và rất lạnh. Nó nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp và rộng lớn của anh. Phiên Vân để Điệp nắm lấy tay mình, không hề từ chối như lúc còn ở bến xe nữa. Không phải là cô chấp nhận anh, mà cô chỉ muốn để bản thân được một lần cảm nhận lại. Là cả cuộc đời này cô không thể tìm được một người khiến cô ấm áp nữa, hay chỉ là cô đang tự bịt kín lối thoát của mình thôi!

Hai người rẽ vào con hẻm, ngọn đèn mờ tỏa ánh sáng lạnh hiu hắt. Con đường lát bê tông xung quanh mọc đầy cỏ dại. Những bức tường rêu phong phủ kín, xanh cũ nát. Phiên Vân dẫn Điệp đi qua rất nhiều ngôi nhà sáng đèn, mỗi lần đi qua anh đều tò mò nhìn vào. Không ai rõ trong ánh mắt anh hiện lên những điều gì, chỉ thấy lòng bàn tay anh bắt đầu túa mồ hôi.

Đến trước cổng nhà Phiên Vân, cô bỗng nhiên rút bản tay mình khỏi tay anh. Mồ hôi của anh khiến cô thấy lạnh. Sau đó cô mỉm cười nói: “Cảm ơn anh, tôi nghĩ anh nên về đi thôi”.

Điệp không nói gì cả, anh ta châm một điếu thuốc. Ngón tay kẹp lấy nó, vẽ một đường cong đỏ tàn lụi mà tuyệt đẹp trong bóng tối. Hơi thuốc lá tỏa ra, khiến cô thấy nghẹt thở. Phiên Vân có thể cảm nhận được anh đang nhìn cô, bằng đôi mắt sáng và cao ngạo như ngọn núi rực rỡ trong ánh mặt trời. Rồi anh nói: “Phiên Vân, em là một cô gái không bao giờ chịu chấp nhận sự thật”.

Phiên Vân cúi đầu. Cho dù có là bóng tối, thì nó cũng không đủ để làm vỏ bọc che chắn cho cô. Phiên Vân đáp: “Không, khi tôi đau, tôi sẽ chấp nhận”.

“Tôi không thể làm đau em”.

“Tôi nghĩ ai cũng có thể làm nhau đau. Theo một cách nào đó. Điệp, anh không làm đau tôi, nhưng anh làm Quỳnh Chi đau, và cô ấy có thể làm tôi đau”.

“Em sợ sao?”

“Tôi không. Chỉ là…tôi không muốn anh xuất hiện trong cuộc sống của tôi giống như một sự ngẫu nhiên và dẫn đến bi kịch”. Ngừng một lát, rồi Phiên Vân hỏi: “Nhưng anh không yêu Quỳnh Chi sao?”.

“Tôi chưa bao giờ yêu cô ấy”.

“Vậy sao anh lại làm thế? Tại sao luôn ở bên cô ấy, cho cô ấy sự ảo tưởng?”

“Vì cô ấy yêu tôi”.

Phiên Vân ngẩng cao đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình, theo một cách quyết tuyệt nhất có thể. Điệp im lặng, ngậm điếu thuốc, nhìn cô. Sự im lặng của anh giống như màn đêm, ẩn chứa rất nhiều thứ khó đoán. Tiềm tàng nguy hiểm.

Cuối cùng, Phiên Vân nói: “Không, tôi nghĩ là do anh ích kỷ thôi”.

Rồi Phiên Vân mở cửa bước vào nhà, cô mệt mỏi nằm xuống sàn. Lưng như bị hàng ngàn cây kim nhỏ châm vào, đau nhói, buốt lạnh. Giữa bóng tối bao trùm, Phiên Vân đưa tay lên ngắm nhìn, trước mắt chỉ có cái bóng đen xì của chính bàn tay cô. Cô nghe thấy tiếng của trái tim mình đang đập, như tiếng rên rỉ đầy đau đớn từ trong sâu thẳm vọng lại. Phiên Vân bỗng nhiên bật cười. Điệp mãi mãi sẽ không dành cho cô. Bên anh cô chỉ thấy lạnh. Hơi ấm của anh đã bị cô nuốt trọn, đến tột cùng chỉ còn lại băng giá.



Tôi đến tiệm tạp hóa thăm Phiên Vân vào một ngày cuối tuần. Mùa xuân đã đến, mang theo chút ấm áp cho thành phố này. Từ cây bàng trên từng con phố đã nhú lên những mầm xanh mơn mởn. Những cơn mưa nhỏ cũng bắt đầu đến nhiều hơn, không khí như được thanh tẩy.

Phiên Vân ngồi trong quầy thanh toán, khuôn mặt lãnh đạm, dáng người gầy nhỏ, lọt thỏm trong chính chiếc áo của mình. Cô đang ghi chép gì đó, tựa như là nhật ký. Khi tôi bước lại gần thì cô vội cất nó vào trong ngăn kéo, khóa lại và mỉm cười chào.

Phiên Vân lấy một chai trà xanh trong tiệm mời tôi, cô nói ở đây đồ uống có rất nhiều, tôi có thể uống bao nhiêu tùy thích. Tất nhiên, tiền sẽ là do cô trả. Tôi mỉm cười đón lấy chai trà xanh, chỉ cầm trên tay như vậy mà không hề mở nắp.

Chúng tôi nói chuyện với nhau. Phiên Vân kể cho tôi về Điệp, về chuyện anh ta ngỏ lời với cô. Tôi im lặng lắng nghe, liên tục suy đoán. Có lẽ Điệp thích Phiên Vân là thật lòng, chỉ tiếc rằng anh ta không hiểu cô gái này cho lắm. Phiên Vân luôn có một sự xa cách, nếu không biết cách đến gần, hẳn là sẽ không bao giờ chạm được vào cô.

Qua lời kể của Phiên Vân, Điệp có lẽ là một người thông minh. Anh ta luôn im lặng khi ở bên cô, nhưng chỉ im lặng mới khiến cô thấy an bình. Còn những cái chạm nhẹ của anh lại khiến cô chán ngán. Và có lẽ, Điệp không phải là người mà Phiên Vân cần ở bên cạnh.

Tình cảm của Phiên Vân cũng chính là sự cố chấp của cô. Khi cô nói cô yêu Dương Nguyễn, thì có nghĩa là cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được người đàn ông đó. Cô sẽ không bao giờ quan tâm tới chuyện cả đời anh ta chỉ yêu chị Hân, hay chuyện cô và anh có cùng một thế giới hay không. Cô ta chỉ biết rằng, đối với cô, anh là một người mà cô luôn cần mà không thể có.

Phiên Vân nói: “Tớ đã thử yêu người khác, nhưng không thể tìm được bản thân mình trong họ. Tớ không thể yêu được ai khác nữa”.

Tôi đáp: “Thực ra cậu chưa tìm được người thích hợp thôi. Tình yêu cũng giống như một bài toán, không phải ai cũng đưa ra được lời giải đáp thích hợp”.


“Bình nói cả cuộc đời này tớ sẽ cô đơn thôi. Vũ, tớ nghĩ có lẽ là thế thật. Tớ không thể như cậu, tớ không chịu thỏa hiệp với cuộc đời. Những người như thế dễ bị trời phạt. Ha ha”. Phiên Vân cười cay đắng, từ nụ cười của cô, tôi có thể cảm nhận được những tâm tư đang không ngừng gào thét. Với Phiên Vân mà nói, thứ cô khao khát nhất chính là tình yêu. Tôi luôn biết cô muốn đi tìm người khiến cô an ổn trong cuộc đời của họ, giúp cô xua tan được những cảm giác hoang mang và sợ hãi.

Tôi vòng tay ôm lấy cô, đặt cằm lên vai cô. Phiên Vân là một cô gái khiến người ta phải lo lắng. Sự xa cách trong cô luôn khiến luôn người ta cảm thấy khó khăn. Nhưng như cô bảo, chỉ cần hiểu được bản thân mình thì có thể hiểu được người khác – cũng như hiểu chính cô.
(*): Lời bài hát Keep on loving you - bài hát do Tokyo Square trình bày :3
4.

Điệp luôn đến thăm Phiên Vân, nhưng cô chỉ hờ hững coi anh như một người xa lạ.

Suốt một tuần, Điệp kiên trì ở bên cạnh cô. Anh luôn nói rằng chỉ cần cô đồng ý, anh sẽ bỏ việc ở công ti để rời xa Quỳnh Chi. Mãi mãi. Phiên Vân cười nhạt, cô đáp anh không cần làm vậy. Thực ra những điều mà anh mong muốn đều không nằm trong mong muốn của cô. Những điều mà anh cho cô quá xa vời, cô không thể với tới. Cô nghĩ tình cảm của anh dành ình chỉ là một cơn mưa ngang qua, đến khi trời nắng, tất cả sẽ bốc hơi đi mất.

Điệp mang máy ảnh đến cửa tiệm tạp hóa. Anh chụp rất nhiều ảnh, trong ảnh đều có cô. Tuy nhiên, anh không thể có hết những xúc cảm của cô. Khuôn mặt cô lãnh đạm, luôn cặm cụi với đống sổ sách và khách hàng. Ánh mắt của cô không hướng về ống kính, da thịt cô xanh xao và xa cách. Điệp dần phát hiện ra một điều, hóa ra Phiên Vân là một cô gái cô độc đến quyến rũ. Cô ấy càng tự tách mình ra khỏi cuộc sống nhộn nhịp, thì lại càng khiến bản thân nổi bật. Trong con người của cô có những đợt sóng đang không ngừng cuộn trào. Dữ dội và có sự cuốn hút mạnh mẽ.

Cuối cùng, anh đặt máy ảnh xuống, bước đến kéo tay Phiên Vân và hỏi bằng một ánh mắt mong chờ: “Tại sao?”.

Phiên Vân nhìn anh, nhíu mày hỏi: “Ý của anh là gì?”.

“Tại sao không tin tôi? Người đó đã khiến em mất đi niềm tin thế sao?”.

Phiên Vân im lặng, rồi cô rút bàn tay mình ra khỏi tay của anh. Sau đó, cô vuốt ve khuôn mặt của Điệp. Những ngón tay cô buốt lạnh khi chạm vào da thịt khiến anh phải rụt lại. Cô mỉm cười, nói: “Điệp, anh là một chàng trai thông minh. Tuy nhiên, với tôi mà nói anh không phải loại người mà tôi cần để chung bước trên đường đời. Khi tôi chạm vào anh, anh vẫn rụt lại đầy sợ hãi. Tôi biết bản thân mang những chiếc gai có thể khiến da thịt ứa máu, mang một cái lạnh khiến người ta e ngại...Nhưng tôi tin, sẽ có một người dám dùng cả sự thương yêu và can đảm mà anh ta có để ôm ghì lấy tôi. Chỉ tiếc, người đó không phải anh Điệp ạ!”.

“Em hiểu gì về tôi?”

“Vậy còn tôi, anh biết gì ngoài một cái tên?”

“Tôi biết em là một người luôn thiếu cảm giác an toàn. Luôn cần một bàn tay để nắm lấy. Luôn chờ đợi một người đàn ông trong vô vọng. Và không bao giờ chịu để bản thân có một cơ hội bước tới hạnh phúc”.

Phiên Vân nhìn anh, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ. Cô đang tức giận. Hai môi mím chặt lại, trắng bệch. Cuối cùng, không thể kiềm chế nổi, cô vơ lấy chiếc gạt tàn trên quầy thanh toán, đáp vào Điệp rồi hét lên: “Cút đi!”

Chiếc gạt tàn rơi xuống đất kêu choang một tiếng. Điệp ôm lấy khuôn mặt đau đến tê dại của mình, chỉ để lộ ra một đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng vào người con gái trước mặt. Anh dường như không thể tin nổi về hành động của cô, chỉ biết đứng nhìn cô trong ngỡ ngàng. Không khí giữa hai người như bị ai đó kéo căng ra, tựa như một mũi tên đã được lên giây, chỉ chờ đến thời điểm xuất phát và cắm phập vào hồng tâm.

“Phiên Vân, em điên rồi!” Sau một lúc im lặng, Điệp chỉ nói có thế, anh nhìn cô lần cuối rồi quay lưng bỏ đi. Gót giày của anh dẫm vào những mảnh thủy tinh của chiếc gạt tàn, tan vỡ. Cô nhìn theo bóng lưng anh, không kìm được đưa tay lên che lấy khuôn mặt, khóc nấc.

Điệp cũng giống như chị Hân, anh ta cũng động vào những điều mà cô luôn chôn kín. Chính con người cô đã bị anh bóc trần, không còn một mảnh giáp. Cô ghét thế, cô rất ghét để bản thân phải yếu đuối đến trần trụi trước mặt người khác.

Phiên Vân ngồi xuống, đưa tay chạm vào những mảnh vỡ ở dưới sàn. Ngón tay cô vừa chạm vào đã phải rụt lại, cảm giác đau đớn len lỏi vào tận trong tim. Nhưng rồi cô vẫn nhặt chúng lên, đặt vào trong lòng bàn tay của mình. Chẫm rãi nắm chặt. Máu ứa ra thành giọt như mưa. Có rất nhiều lần Phiên Vân đã bắt gặp chúng trong giấc mơ, nhưng cơn mưa đỏ như máu nhuộm ngập tâm hồn. Sự đau đớn trên da thịt giống như một liều thuốc mạnh, thu hút được sự thương xót và quan tâm của bản thân. Sinh mạng mà một thứ hiện hữu ngay trước mắt, và bản thân không thể bỏ nó đi được.

Phiên Vân từ từ cảm nhận sự đau đớn ấy, mùi máu tanh ngọt khiến cô tê dại. Những mảnh thủy tinh cắm vào da thịt, rạch ra vết thương sâu hoắm. Năm đó, khi cô nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay của chị Hân, cô đã sợ hãi mà lùi lại. Một người con gái có quá nhiều vết thương, sẽ khiến đàn ông sợ hãi. Bởi sẽ chẳng có người đàn ông nào đủ độ lượng và can đảm đển chữa lành vết thương cho người con gái họ yêu. Nếu đủ, họ cũng sẽ không làm vậy, mà chỉ dùng tình cảm của mình để giúp cô ấy quên đi sự đau đớn vĩnh viễn. Năm đó, cô không hiểu tại sao chị Hân lại phải hành hạ bản thân như vậy. Nhưng giờ thì cô đã hiểu, mỗi vết thương là một hồi ức khiến bản thân đời đời không thể quên được. Mỗi vết thương đều là một sự đau hương mà bản thân đã trải qua. Tận trăm năm sau cũng không thể phai mờ.

Đột nhiên cánh cửa bật mở, Điệp xuất hiện. Sự xuất hiện của anh là điều ngỡ ngàng nhất trong cuộc đời. Vài năm về sau, khi cô nhớ lại cảnh tượng ấy, cô đều nghĩ đến hình ảnh của chim én mùa xuân. Đó giống như một nảy mầm, một hy vọng thầm kín.

Anh nhìn máu dưới sàn và bàn tay bị thủy tinh đâm nát của Phiên Vân. Phút giây đó trái tim liền đập mạnh, hốt hoảng. Điệp thốt lên một tiếng rồi anh nhanh chóng bước tới, nói: “Sao em cố chấp thế Phiên Vân?”

Khuôn mặt Phiên Vân càng ngày càng lạnh, có lẽ là do nó quá xanh xao vì mất máu. Cô nhìn anh, mỉm cười đáp: “Xưa nay tôi không thể dứt bỏ được quá khứ, không thể thôi hoài niệm. Điệp, xin lỗi anh!”

Điệp lắc đầu, nói: “Để sau hãy nói. Phiên Vân, tôi cần phải đưa em đến bệnh viện!” 5.

Phiên Vân nhìn bàn tay bị quấn kín mít của mình mà không khỏi bật cười. Tiếng cười của cô rất khẽ, nhưng cũng đủ để Điệp phải ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Trên nền vải trắng có thấp thoáng mùi thuốc ngai ngái. Năm đó khi cô gặp Bình trong bệnh viện, cả hai đều im lặng. Sự ngây ngô lúc đó luôn khiến cô phải mỉm cười. Điếu thuốc mà cậu và cô cùng hút năm ấy cũng đã lụi tắt, cả hai đều không thể tìm lại được nhau.

Điệp và Phiên Vân rời khỏi bệnh viện. Anh gọi một chiếc taxi và đưa cô về tiệm tạp hóa. Câu chuyện mà anh gác lại vừa rồi không hề được nhắc đến. Điệp chỉ ngồi bên cô, nói hãy cẩn thận với vết thương của mình, đừng để bị nhiễm trùng. Phiên Vân nhìn anh vẻ ái ngại, cô không muốn phải nhờ anh làm bất cứ việc gì cho cô nữa, kể cả việc ở bên cô.

Lúc xuống xe, Phiên Vân nói: “Điệp, đừng theo tôi nữa. Ở ngoài kia có rất nhiều người đang chờ anh”.

Điệp không nói gì, anh quay gót đi thẳng sang phía bên kia đường. Đối diện là công ty của anh. Phiên Vân hơi lắc đầu, rồi cô cũng quay người vào trong tiệm. Trước lúc đó anh nhận được một cuộc điện thoại của Quỳnh Chi, Phiên Vân nghĩ có lẽ cô ta gọi anh về. Quỳnh Chi là con gái của giám đốc, tính cách cao ngạo, hách dịch. Tình yêu của những người như cô cũng giống như sự độc chiếm. Vì thế sự xuất hiện của Phiên Vân là một điều khiến Quỳnh Chi lo sợ, và thời điểm cô ta phải giương những chiếc móng sắc độc lên cũng đã tới.

Cửa tiệm buổi trưa rất vắng khách, Phiên Vân ăn tạm một một hộp mỳ cho qua bữa. Cô lấy cuốn sổ trong ngăn kéo, ghi chép một vài điều xảy ra vào ngày hôm nay. Nhưng Phiên Vân vẫn không nhắc tới Điệp. Cô bỗng nhiên không muốn viết tên anh, không muốn anh xuất hiện trong những câu chuyện mà cô đang nghĩ. Có một ngày, tôi hỏi cô tại sao. Cô chỉ cười rồi suy nghĩ lung lắm, một lúc lâu sau mới trả lời tôi rằng có lẽ năm ấy cô quá cố chấp.

Khoảng hai giờ trưa, Phiên Vân lau dọn cửa tiệm. Cô xếp ngăn nắp hàng hóa và kiểm tra hạn sử dụng của chúng. Đây là những công việc mà bà chủ yêu cầu. Phiên Vân cũng không lấy gì làm khó chịu. Công việc là một thứ đòi hỏi tính kiên nhẫn và phải biết chấp nhận.

Đúng lúc đó, điện thoại cô vang lên một hồi chuông. Phiên Vân nhíu mày nhìn số lạ đang nhảy múa trên màn hình, nhưng rồi cô vẫn bắt máy.

Khi Phiên Vân còn chưa kịp nói gì, thì từ đầu giây bên kia đang vang lên một giọng nói chát chúa, sâu cay: “Phiên Vân, mày là con hồ ly tinh. Rồi mày sẽ phải hối hận, mày sẽ bị trừng phạt!”. Sau đó cô ta cúp máy.

Phiên Vân nhìn điện thoại một lúc lâu, sau đó lắc đầu cười nhạt. Thì ra là Quỳnh Chi gọi. Phiên Vân nghĩ, Quỳnh Chi có quyền hiểu lầm cô. Vì tình yêu của cô ta dành cho Điệp quá mãnh liệt, như một ngọn lửa già luôn luôn rực cháy, có thể thiêu đốt bất kỳ một thứ gì. Phiên Vân không bận tâm đến những điều mà Quỳnh Chi nói, sự trừng phạt đối với cô cũng không còn quan trọng gì nữa. Bởi vì bên cạnh cô không hề có ai, cô không cần lo nghĩ đến chuyện họ bị liên lụy hay không.

Phiên Vân tiếp tục làm việc, cô nghĩ Quỳnh Chi rồi sẽ có lúc hiểu ra tất cả thôi..



Phiên Vân đổi ca tối ột cô gái. Cô ta tên là Nguyệt, vẫn còn là sinh viên, rất năng động. Lúc nào gặp Phiên Vân, Nguyệt cũng tíu tít kể chuyện về một anh chàng mà cô thầm thích. Trong đôi mắt sáng hiện lên rất nhiều những lấp lánh, sóng sánh mong chờ. Mỗi cô gái đều có một thời mộng mơ, mỗi cô gái đều có một chàng trai trong tâm tưởng. Phiên Vân từng nghĩ, sự xuất hiện của Dương Nguyễn là quá sớm. Khi cô còn chưa kịp hình dung ra người đàn ông của cuộc đời mình thì anh đã tới. Và cũng từ đó, anh đã vô tình tạo ra cho cô một sự ám ảnh, khắc họa lên một mẫu người mà cô luôn phải nhớ tới.

Khi Nguyệt nhìn thấy bàn tay quấn băng trắng của Phiên Vân, cô ta rất hốt hoảng. Nguyệt cầm bàn tay cô lên, ngắm nhìn thật kỹ. Đôi mắt tròn to không ngừng ngó nghiêng, rồi cô ta hỏi: “Sao vậy chị? Sao lại thế này?”.

“Không cẩn thận nên tự làm tổn thương chính bản thân mình”.

Nguyệt thở dài, dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào trán Phiên Vân, nói: “Chị đó, lúc nào cũng như trẻ con ấy. Dù gì cũng phải biết tự chăm lo cho bản thân chứ!”.

Phiên Vân thần người, cô không đáp lại. Có rất nhiều người nói cô cố chấp, ngang ngạnh, nhưng chưa ai nói cô trẻ con. Nguyệt là người đầu tiên nói thế. Phiên Vân cúi đầu cười, tự cảm thấy thật thú vị! Trẻ con là một cụm từ gì đó luôn khiến người ta thấy an bình. Có lẽ đó là khoảng thời gian con người ta không phải suy nghĩ quá nhiều, không phải lo toan đến bất cứ điều gì ngoài xã hội. Khoảng thời gian trong sáng mà ai cũng ước ao.

Phiên Vân tạm biệt Nguyệt rồi xách túi ra về. Nguyệt cũng mỉm cười tạm biệt cô, còn dặn dò cô đừng để vết thương bị nhiễm trùng. Nguyệt cũng nhắc nhở cô như Điệp, họ đều lo lắng cho cô.


Mùa xuân đã về rồi, những cửa hàng trên phố không ngừng giảm giá chào xuân. Phiên Vân đi qua chợ hoa, họ bán những cành đào rất đẹp. Phiên Vân không định mua chúng, nhưng rồi cô vẫn rẽ vào. Còn gần một tháng nữa là tới giao thừa, những cành đào này đang chờ khoảnh khắc đó. Phiên Vân còn nhớ năm mình sáu tuổi, anh Văn và cô cùng với ba đốt gốc đào ngoài hiên. Mẹ ở trong nhà gói bánh chưng, luôn miệng hát một giai điệu vui tươi.

Anh Văn nói: “Phiên Vân, có biết đốt gốc đào để làm gì không?”

Phiên Vân lắc đầu. Anh trai mỉm cười, xoa đầu cô giải thích: “Để cho hoa nở đấy”.

Phiên Vân cúi đầu bước đi, những ký ức xưa cũ đang không ngừng ùa về. Len lỏi vào trong trái tim như một dòng chảy mát lạnh. Phiên Vân dừng lại trước một cành bích đào. Thân đào uốn lượn nhìn rất đẹp mắt, những cành nhỏ bị họ buộc chặt lại, giống hình dạng của nụ tầm xuân. Phiên Vân nhìn ngắm nó một lúc, đưa tay chạm vào những chiếc lá xanh rì, rồi cô bỏ đi. Những năm tháng xưa cũ sẽ vẫn ở đó, trên dòng thời gian. Dù nó có bị đưa đẩy đến đâu, thì mãi mãi vẫn là một hồi ức đẹp.

Phiên Vân rời khỏi chợ hoa, cô nghĩ mình nên về nhà và xem lại vết thương của mình. Cái lạnh khiến cô trở nên đau buốt. Vết thương luôn cần hơi ấm.


Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trong túi xách cô chợt rung lên. Phiên Vân lục tìm. Là Điệp gọi. Phiên Vân nói: “Có chuyện gì thế?”

Cô có thể nghe được những hơi thở của Điệp, đó là những âm thanh rì rì nhè nhẹ, giống như tiếng của cành liễu đung đưa trong gió. Điệp nói rằng: “Phiên Vân, tôi sắp phải đi công tác. Rất xa”.

Phiên Vân dừng chân, giữa con đường đông người đang vội vã qua lại, cô nghe thấy có một tiếng động khẽ từ trong tâm hồn. Phiên Vân hỏi: “Đi đâu?”

“Trả lời tôi trước đã, em có yêu tôi không?”

Phiên Vân nghĩ đây chính là chiêu trò của Quỳnh Chi, cô ta muốn Điệp không gặp được cô nữa. Tuy nhiên, Quỳnh Chi đã lầm, giữa Phiên Vân và Điệp không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, cô ta làm vậy chỉ tốn công vô sức mà thôi.

Phiên Vân đáp: “Không, chúng ta không thể đâu Điệp”.

“Tại sao?” Điệp cay đắng hỏi.

Phiên Vân đứng giữa dòng người xa lạ, thành phố xa lạ, và lắng nghe một người đàn ông hỏi tại sao cô lại không thể yêu anh ta. “Anh còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi tôi hút thuốc, anh đã ở bên cạnh tôi. Lúc đó tôi từng nghĩ giá như có người đàn ông như vậy dành ình”.

“Đúng, tôi yêu em. Vậy tại sao em vẫn không chịu chấp nhận tôi?”.

“Chúng ta không cùng thế giới. Tôi không yêu anh”. Phiên Vân lạnh lùng trả lời.

Điệp cười buồn, tiếng cười của anh cũng khiến cô buồn theo. Nhưng rồi anh vẫn nói: “Không phải đâu Phiên Vân, rồi một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ khiến em nhận ra được sự tồn tại của tôi. Ở ngay bên cạnh em đó thôi. Phiên Vân này, tôi sang Bắc Kinh công tác năm năm. Tôi sẽ luôn ở bên đó và đợi em”. Điệp nói rồi cúp máy. Bên tai cô chỉ còn tiếng tút dài.

Phiên Vân cũng không hề gọi lại cho anh. Cô không tin một ngày mà anh nói đến, với cô, anh mãi mãi là mộng tưởng, chỉ có thể ngắm nhìn, mỉm cười vu vơ và rồi chìm vào quên lãng. 6.

Ngày Phiên Vân nhận được tháng lương đầu tiên ở cửa tiệm tạp hóa, cô đã mua một bao thuốc và một hộp quẹt tương đối tinh xảo. Hộp quẹt được mạ bạc, trên đó chạm nổi một bông hoa màu vàng lấp lánh. Dưới bông hoa là một cánh hoa rơi, tôi nghĩ là nó đã đến kỳ tàn lụi rồi. Tôi không hiểu tại sao cô lại bỏ tiền ra mua nó, chỉ thấy rằng lúc hút thuốc, Phiên Vân nhìn hộp quẹt rất lâu, mặc cho điếu thuốc ngậm trên môi đang chờ. Thế rồi cô cất hộp quẹt đi, lấy một chiếc bật lửa và châm thuốc. Tôi nhìn cô hỏi: “Sao thế?”

Phiên Vân lắc đầu, mỉm cười: “Đôi khi tớ thấy nuối tiếc những điều đẹp đẽ. Không muốn phải nhìn nó lụi tàn”.

Tôi hiểu ý của Phiên Vân. Những điều mà cô cho là đẹp đẽ thường ngắn ngủi, không kịp nắm bắt. Chỉ có thể cố gắng từng chút một, cố đến sức cùng lực kiệt, kéo nó lại ở bên cô.

Có lẽ sự sợ hãi đó của cô khiến cô không dám nhận tình cảm của Điệp. Hạnh phúc ngắn ngủi, con người lại dễ bị tổn thương. Huống hồ, Phiên Vân là người đã có quá nhiều vết thương rồi.

Tôi cũng rút một điếu thuốc, khum bàn tay chắn gió, châm lửa và nhả khói. Tôi nheo mắt ngắm nhìn người con gái trước mắt, cảm thấy cô thật mong manh. Rất khó để nắm bắt. Thực ra mà nói, Phiên Vân giống như một cơn mưa đỏ. Vừa khiến người ta hoang mang, lại vừa khiến người ta ngây dại, thích thú như bị trúng bùa. Cơn mưa đỏ ấy giống như máu đang chảy trong người, rơi xuống và thấm nhuần. Đôi lúc nó khiến ta cảm thấy cạn kiệt, nhưng có khi lại khiến ta mãnh liệt và dồi dào.

Tôi bỗng nhớ tới những năm tháng xưa cũ, khi cô kể về những mùa hè đỏ ở ngoại ô thành phố cho tôi nghe. Lúc cô nói đến những cơn mưa, trong giọng kể như luôn cố tô màu cho nó.

Trong thâm tâm của tôi, đó là một màu đỏ.

Trong lòng cô luôn có một niềm tin mạnh mẽ, tin vào bản thân nhất định sẽ đi đến được cái đích mà mình mong muốn. Vì thế nên cô thường hờ hững với những thứ mà bản thân không cần.

Cô có con đường của riêng cô, chỉ riêng cô mà thôi.

Phiên Vân xin nghỉ một ngày ở cửa tiệm tạp hóa, bà chủ có vẻ hơi khó chịu. Bà ta nói không thể kiếm được người khiến bà ta vừa lòng như Phiên Vân. Cô chỉ cười rồi nói cô nhất định sẽ quay lại vào ngày hôm sau.

Tôi cùng cô dạo qua vài nơi trong thành phố. Ngắm nhìn những con người lướt qua khuôn mặt, cùng ăn kem, cùng bàn về một vấn đề đang nổi cộm, hay nói chuyện về một con mèo hoang đang ngồi phơi nắng trước thềm của một ngôi nhà không có người ở.

Có những điều bình thường, giản dị nhưng lại khiến ta thấy thanh thản.

Cuối cùng, nơi tôi và Phiên Vân tới vẫn là tiệm cà phê mang tên Sky đó. Chúng tôi có một niềm tin mãnh liệt vào nó, giống như tin vào cuộc sống này. Chúng tôi tin ở trong bản thân nó luôn có điều mà chúng tôi cần. Đó là an bình!

Sky được bày trí khá đại trà, cũng giống với phong cách của rất nhiều quán cà phê khác. Tường được dán giấy có màu trầm, bật một giai điệu du dương, bàn ghế mây, có cây xanh ở bốn góc tường và một cái quầy màu nâu cà phê. Nhân viên trong quán cà phê đã quá quen mặt chúng tôi, họ mỉm cười chào rất thân thiện rồi hỏi chúng tôi có uống như mọi khi không. Phiên Vân phất tay, nói rằng hôm nay cô muốn uống nước cam. Tôi gật đầu, nói với họ tôi vẫn uống như mọi khi.

Năm phút sau, đồ uống được mang ra. Cô phục vụ trẻ mỉm cười mời chúng tôi uống rồi rời đi ngay sau đó. Phiên Vân đưa tay khuấy nước cam - Đây là thói quen của hàng ngàn người trong quán cà phê, và cả tôi cũng thế.

Phiên Vân nói: “Vũ này, nếu một ngày nào đó, chúng ta đánh mất tuổi thanh xuân thì cuộc đời có vô vị không nhỉ?”

Tôi đáp: “Tớ nghĩ phần nào là có. Trưởng thành là một điều gì đó rất tẻ nhạt nhưng lại vô cùng quan trọng. Đó là hệ quả sau một khoảng thời gian dài ta vật lộn để hoàn thiện bản thân. Hoàn thiện rồi thì sao chứ? Chúng ta mãi mãi chẳng thể hoàn hảo được”.

“Tớ sợ lắm Vũ ạ! Tớ sợ cô đơn, tớ sợ một ngày nào đó cảm thấy bản thân già cỗi đi rồi mà vẫn như thế này. Vẫn một mình một thế giới, không thể kiếm tìm được ai đó trong thế giới ấy để bản thân thấy yên tâm”.

“Hãy mở lòng đi, Phiên Vân”. Tôi khuyên cô, bằng tất cả sự chân thành. Mà, đối với Phiên Vân, tôi chưa bao giờ không thật lòng cả. Tôi cầm lấy bàn tay của cô, nhìn thẳng vào mắt, nói: “Hứa với tớ, cậu không được đi xa quá nhé. Một ngày nào đó, khi cậu phát hiện bản thân không còn ai bên cạnh, thì đó cũng đồng nghĩa với việc cậu đã bỏ rơi mọi người quá xa. Phiên Vân, cho người khác một cơ hội cũng là cho chính bản thân mình một cơ hội. Cậu hiểu ý tớ chứ?”.

Phiên Vân mỉm cười gật đầu. Tôi không rõ là cô có hiểu hay không, nhưng tôi mong là thế. Với Phiên Vân mà nói, tôi nghĩ giờ cô ấy còn quá trẻ, không đủ chín chắn để chống đỡ trước cuộc đời này. Tuổi thơ của cô đã phải chịu quá nhiều áp lực, thành ra trong lòng luôn tồn tại một thứ cảm giác hoang mang, không chắc chắn. Còn tôi, tôi là người đã cùng cô bước qua cái tuổi niên thiếu. Trong khoảng thời gian đó, tôi luôn âm thầm nhìn cô. Không hiểu sao luôn có một cảm giác yêu thương xa lạ. Tôi luôn muốn ôm lấy cô, giúp cô ấy hiểu được cuộc đời này thực ra là một bức tranh đa sắc. Có thể tồn tại những điều rất tồi tệ, nhưng cũng tồn tại những điều hết sức tốt đẹp. Chỉ cần cô tin tưởng, thì một ngày nào đó sẽ tìm ra những gam màu giúp cô mỉm cười.

“Nhưng Phiên Vân này”. Tôi nói. “Cậu thật sự để lỡ Điệp à? Tớ thấy anh ấy là một người tốt”.

Phiên Vân cười, đáp: “Tốt nhưng chưa chắc đã dành cho tớ. Tớ không tin vào cảm giác, tớ chỉ tin vào những gì mà anh ấy làm được. Mà với tớ thì…anh chưa làm được gì cả”.

Tôi khẽ lắc đầu, nhìn cô rồi cười. Những người như Phiên Vân thường rất chắc chắn trong mỗi bước đi của mình. Giống như ngày xưa, lúc cô yêu thầm Dương Nguyễn, cô cũng không nói cho anh biết. Chỉ đến khi Dương Nguyễn đi rồi, cô mới đến trước mặt anh, nói một câu rồi chạy đi mất.

Phiên Vân là một người luôn khao khát thương yêu, nhưng lại sợ bản thân bị tổn thương thêm nữa. Cô luôn nghĩ rằng, chỉ cần thế gian có người đợi cô, thì nhất định sẽ tìm được cô trong bóng đêm u tối.


Chúng tôi rời Sky và về nhà của Phiên Vân. Cô ấy chưa bao giờ mời tôi về nhà, trước kia cô chỉ đến nhà tôi.

Phiên Vân đặt đôi giày của mình vào trong tủ và bật đèn. Ánh đèn màu vàng ấm cúng, nhưng trong một không gian vắng lặng và rộng thế này lại có cảm giác lạnh lùng. Phiên Vân không có nhiều đồ đạc, phòng khách của cô nhìn rất cô quạnh và trống vắng. Cô không có tivi, nhưng có một máy catssette đã cũ, một chiếc laptop để cập nhật tin tức. Phiên Vân khá đơn giản, tủ lạnh của cô chỉ toàn là đồ ăn sẵn mua trong siêu thị và một chai nước.

Phiên Vân dẫn tôi lên phòng ngủ rồi mở toang cửa ban công. Tôi bước theo sau, phát hiện dưới nền gạch ngoài ban công có rất nhiều thuốc lá. Những điếu thuốc vẫn còn nguyên nửa, đầu cháy đen xì như cái chết đọng lại, nằm im lìm trên nền đất lạnh.

Tôi bước đến bên cạnh Phiên Vân, nhìn cô hút thuốc và hỏi: “Cậu rất hay mất ngủ sao?”

Phiên Vân quay sang trả lời: “Ừ, thường xuyên lắm. Tớ không hiểu sao bản thân cứ nhớ anh Văn hoài. Nếu ngủ, tớ sẽ mơ về anh”.

Tôi cười, vỗ vai cô an ủi: “Không sao đâu, anh ấy luôn bên cậu”.

Phiên Vân không nói gì nữa, chỉ liên tục hút thuốc. Cô nhìn ra xa phía bầu trời, bầu trời mùa xuân vẫn còn rất nặng mây. Những khói bụi thành phố hòa quyện vào cái lạnh đầu năm, làm dâng lên một chút gì đó ngèn ngẹt, vồn vã. Năm tháng cứ thế trôi qua, bụi thời gian làm che mờ ký ức. Tuổi trẻ giống như một bông hoa vậy, sẽ rất rực rỡ trong một phút giây, nhưng rồi dù thế nào đi nữa thì nó cũng đến kỳ tàn lụi. Dù là sớm hay muộn, thì bạn vẫn sẽ phải nuối tiếc nó trong những dòng hoài niệm. Và chúng tôi đang trải qua tuổi trẻ của mình, đang trong quá trình hoàn thiện bản thân đầy mỏi mệt.

Khói thuốc của Phiên Vân lượn lờ, lảng bảng như sương khói. Tôi đưa tay ra hòng muốn vuốt ve chúng, nhưng rồi chúng lại tan biến ngay trong tầm tay tôi. Có những điều không bạn không bao giờ nắm bắt được, chỉ có thể chiêm ngưỡng chúng trong ước mong của chính bản thân mình, rồi nhìn nó tan biến vào hư vô. Nhưng điều đáng nói ở đây là bạn làm gì được trong khoảnh khắc nó còn tồn tại ấy. Chỉ cần xác định và thực hiện được, thì làn khói mỏng manh kia đối với bạn không còn quan trọng nữa.

Năm đó chúng tôi hai mốt tuổi, cùng đứng trên ban công ngắm nhìn bầu trời mùa xuân. Trong tầm mắt của chúng tôi, vẫn tồn tại những chú chim én đang lượn vòng, những mầm xanh mới nhú. Đó là hạt mầm của cuộc sống.

Năm đó, tôi vòng tay qua vai Phiên Vân và nói với cô ây rằng: “Vân này, sẽ có người đàn ông dùng cả trái tim của anh ta để yêu nỗi cô đơn của cậu. Tớ dám chắc là thế đấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui