Tiêu Hòa Hòa cảm thấy, vận đào hoa nếu đến không phải lúc, thà không đến còn tốt hơn.
Tiêu Hòa Hòa không có ấn tượng gì về Thời Lâm. Gặp nhau từ lâu như vậy, huống hồ, anh ta là bạn của Trịnh Hài.
Giống như là mẹ Hòa Hòa thường nhắc nhở thế này, cô và Trịnh Hài, tư trước đến nay là người của hai thế giới khác nhau. Hòa Hòa đâm nhầm vào thế giới của anh, đã là một sự sai lầm, nhất định không được quên bản thân mình là ai, coi quần áo của cô gái lọ lem và ma pháp huyền ảo thực sự là đồ thuộc về bản thân mình.
Cho nên, đối với người mà quen biết qua Trịnh Hài, cô không bao giờ giao thiệp sâu. Còn về phía cô, họ chỉ có một cái tên giống nhau “bạn của Trịnh Hài”, chỉ là như thế mà thôi.
Nhưng Thời Lâm này không giống với những người bạn đó của Trịnh Hài. Anh ta nhã nhặn khiêm tốn quan tâm, quanh mình phát ra một khí chất sạch sẽ mộc mạc của người tri thức, khác xa cái khí chất thúc bách cho dù có khiêm tốn đến đâu cũng không thể giấu nổi đó trên người Trịnh Hài. Còn về “những người bạn” đó của Trịnh Hài, Hòa Hòa luôn cảm thấy họ càng giả vờ khiêm tốn càng giống như là cố hạ mình vậy, không nhắc đến còn hơn.
Lúc đó nói vài câu rồi Thời Lâm và Trịnh Hài cũng nhau rời đi. Hòa Hòa nhìn bóng lưng của họ đờ đẫn một lúc, nhất thời không biết phải nói gì, nghĩ một lát, lại tiếp tục đi lấy đồ ăn. Thật sự đã no rồi, ngoài hoa quả ra không còn ăn nổi gì nữa, cô cẩn thận tỷ mỉ xếp thành hình các loại hoa quả vào đĩa, xếp đầy một đĩa, sau đó gắp thêm mấy quả anh đào để điểm xuyết. Không ngờ rằng mấy quả anh đào đó rất trơn, lăn ra khỏi đĩa hoa quả của cô, không biết lăn về đi đâu nữa. Hòa Hòa lúng túng nhìn quanh, chán nản được kêu lên một tiếng kinh ngạc, cũng không có ai chú ý đến cô, cô liền lại gắp thêm một quả nữa, lần này, quả anh đào rơi đúng vào một người, chính là Thời Lâm với khuôn mặt tươi cười đang đi về phía cô.
Trong lúc Tiêu Hòa Hòa đang nghĩ muốn tìm một khe hở nào đó mà chui vào, Thời Lâm đã cầm một chiếc kẹp hoa quả găp một quả anh đào đặt ngay ngắn vào đĩa cô: “Nhìn này, như thế dễ hơn. Đây là một con khổng tước đang tung cánh, tạo hình thật đặc biệt.”
Hòa Hòa nhìn anh cười thẹn thùng.
“Lúc nãy thấy em giải đố rất tích cực, anh còn nghĩ, cô nương nhà nào hoạt bát thế, lại thông minh nữa, trông quen quen, hóa ra thật sự là người quen. Sao em không chơi nữa?”
“Em hơi đói, hơn nữa quà em gửi ở chỗ giữ đồ đã một đống rồi.” Tiêu Hòa Hòa cuối cùng dần dần thích ứng được với cục diện kiểu này, nở một nụ cười nhẹ với Thời Lâm.
Thời Lâm nhìn cô chăm chú, dường như rơi vào ký ức: “Đúng rồi, em cười như bây giờ mới giống em khi đó. Vừa nãy nếu không phải là Trịnh Hài nói, anh quả thật có lỗi quá.”
Hòa Hòa cúi thấp đầu, chậm chậm nở ra một nụ cười, cúi đầu dùng chiếc kẹp hoa quả gẩy gẩy.
Đúng lúc đó hội trường vang lên tiếng nhạc thiếu nhi, người dẫn trường trình cũng hét lớn, đầu tiên là bài hát vỗ tay, sau đó lại là điệu nhảy con thỏ, lặp đi lặp lại từng lượt, các quý ông thục nữ hiếm khi vứt bỏ được sự thận trọng, dần dần gia nhập vào khu giữa hội trường.
Cả hội trường vô cùng náo nhiệt, Thời Lâm không hề để ý đến sự khác lạ của cô, “Chúng ta cũng ra nhảy đi, khoảng nửa đời rồi anh chưa chơi trò chơi này.” Trong chốc lát, cô đã bị Thời Lâm kéo vào giữa sân nhảy.
Mọi người vây thành một vòng tròn lớn, một nam một nữ, vì cả hội trường chỉ có 5 màu sắc, giống như là một quả cầu sắc màu. Lúc bình thường dường như chưa từng trẻ con thế này, một đám người vui vẻ hết mức, vừa nhảy vừa cười, vô cùng náo nhiệt, dường như quay lại nhà trẻ thời thơ ấu.
Trong đại sảnh không khí lạnh rất đầy đủ, cổ áo bộ váy của Tiêu Hòa Hòa rất thấp, chân váy rất ngắn, đúng lúc quay đến giữa nơi thổi gió của chiếc điều hòa, cơ thể liền hơi bị lạnh, nhưng lòng bàn tay cô lại dần dần trở nên ướt dính, khi để vào lòng bàn tay khô ráo của Thời Lâm, có một cảm giác kỳ lạ.
Thời Lâm quay đầu lại nhìn cô: “Em không được khỏe à?”
“Không. Sao vậy?”
“Tay em rất lạnh.”
“Em chỉ là không chịu được gió lạnh thôi.”
Cả một đội quay hơn nửa vòng, bỗng nhiên Thời Lâm rút một bàn tay ra cười rồi vẫy tay về hướng bên cạnh, Hòa Hòa quay đầu lại, thấy ở một nơi không xa, Trịnh Hài đứng thẳng bên cạnh tường nâng một ly rượu ; cười mà như không cười vừa nhìn họ khiêu vũ, vừa liên tục nói chuyện với người phụ nữ dụi dàng mặc bộ váy có đai màu xanh nhạt. Lúc nhìn thẳng Hòa Hòa, bỗng nhiên anh dùng bàn tay còn trống đó đặt lên đỉnh đầu tạo thành hình tai con thỏ, còn cong cong ngón tay, khuôn mặt cười ngây ngô. Hòa Hòa lườm anh một cái, quay đầu đi, không thèm để ý đến anh nữa.
Từ nhỏ Tiêu Hòa Hòa đã không có tố chất âm nhạc, ngũ âm không đủ, cảm thụ âm nhạc kém, năm lớp 1 tiểu học phải tập một điệu múa thỏ con đào cà rốt, vì thiếu người, cô cũng bắt buộc phải tham gia. Hòa Hòa biết giấu dốt, người khác tập ba lần, cô lại tập trộm thêm ba lần nữa, cuối cùng cũng theo kịp tiết tấu, không ngờ hôm diễn chính thức, vì cô quá căng thẳng, không làm sao tìm được cảm giác, luôn bị chậm hơn các bạn khác nửa nhịp. Đó là một trong những thời khắc lúng túng nhất trong đời cô, sau việc đó cô khóc đến nỗi chết đi sống lại. Khi đó Trịnh Hài cũng có mặt, không ngờ anh vẫn nhớ, vẫn không quên trêu chọc cô, thật là vô cùng đáng ghét
Hòa Hòa rất bướng bỉnh, càng khó khăn cô càng cố gắng. Trải qua sự thê thảm như thế, Hòa Hòa quyết định phải bù đắp vào cái khoảng khắc ngắn ngủi nhất trong cuộc đời của mình đó, cô âm thầm nỗ lực, đợi đến lúc lên đại học, cô đã có thể trở thành tay trống lợi hại dẫn đầu trong dàn nhạc của trường.
Nghĩ lại những việc cũ như thế, tinh thần bất an của cô dần dần bình tĩnh trở lại, buổi tiệc cũng sắp tàn, mọi người lần lượt ra về.
Thời Lâm nói: “Sắc mặt em bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, khi nãy anh đã thật sự cho rằng em bị ốm.”
“Thật sự không sao. Anh Thời, cảm ơn anh.”
Trịnh Hài thoát ra khỏi mấy người thanh niên bên đó: “Thời Lâm, hôm khác liên lạc nhé. Hòa Hòa, chúng ta đi thôi.”
Bên đó liền có người gọi: “A Hài, đừng trốn nhanh thế chứ, mấy anh em lâu lắm rồi không gặp nhau mà.”
“Tớ còn phải đưa em gái về nhà.”
“Em gái cũng đi chơi cùng với chúng ta đi.”
Hòa Hòa dùng âm lượng mà chỉ có ba người bọn họ mới có thể nghe thấy nói nhỏ: “Em tự về nhà được, ở đây rất gần. Anh không phải lo cho em.”
Trịnh Hài nhìn cô một cái, lại nhìn nhìn Thời Lâm, trên mặt hiện ra một nụ cười nhàn nhạt: “Vậy làm phiền cậu nhé, A Lâm.”
Thời Lâm đi cùng cô ra lấy túi quà, trước đó cô rảnh rỗi đến mức nhàm chán, đoán trúng rất nhiều câu hỏi, thắng được một đống búp bê linh vật thế vận hội to to bé bé. Vẫn còn sớm, hiếm khi có ngày trời nhiều mây, nhiệt độ lại không cao.
Hòa Hòa gọi điện cho Tô Nhắm Nhiếm, nói rằng có rất nhiều món quà nhỏ có thể tặng cho lũ trẻ, Tô Nhắm Nhiếm có một công việc ngoài giờ, lúc rảnh rỗi liền đi làm tình nguyện ở viện phúc lợi. Nhắm Nhiếm nói, cô đang chơi trò chơi cùng một lũ trẻ con trên bãi biển.
Sao lại trùng hợp thế chứ, xe của họ lúc này đang chạy về hướng đường quảng trường ven biển, do đó tìm thấy hội Nhắm Nhiếm rất nhanh.
Nhắm Nhiễm đem theo 7,8 đứa trẻ con nghịch ngợm lăn lộn, ngây thơ trong sáng trên bãi cát trắng, nhìn thấy cô vẫn nhận ra, gọi cô là cô Hòa Hòa, nhận được quà của cô đứa nào cũng cươi như một bông hoa nhỏ. Mấy đứa trẻ đó có một chút ít khiếm khuyết, cho nên vừa mới sinh ra đã bị bỏ rơi, cũng rất khó có người nhận nuôi. Nhưng rõ ràng đứa nào trông cũng dễ thương như thiên sứ, không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể phát hiện nổi sự khác nhau giữa chúng và những đứa trẻ khác.
Tiêu Hòa Hòa muốn bảo Thời Lâm đi trước, bởi vì cô muốn cùng hội Nhắm Nhiếm ở lại với lũ trẻ này, mới nói được nửa câu mới nhớ ra quần áo mà mình mặc dù không quá sặc sỡ, nhưng đứng trên bãi biển cũng cảm thấy không đâu vào đâu, đành ở lại một lúc, rồi về cùng với Thời Lâm.
Bãi đỗ xe rất xa, liên tục có những chiếc xe đắt tiền đi qua hai người bọn họ.
Theo định luật của tiểu thuyết ngôn tình, trong bãi đỗ xe thường xảy ra nhưng sự kinh ngạc bất ngờ, như là gặp được kỳ duyên, như là có một anh chàng đẹp trai bước ra từ trong xe, đặt biệt là kiểu ăn mặt trang điểm kỳ dị như cô bây giờ. Đáng tiếc, cái đó chỉ có giới hạn với những phụ nữ độc thân, chứ không phải là với kẻ đã có sứ giả ở bên mình như cô.
Hiện thực vẫn là hiện thực, ngay cả cơ hội mơ một giấc mơ đẹp cũng không được, haizz, Hòa Hòa không tránh khỏi than vãn.
Lại một chiếc xe sang trọng màu trắng đi lướt sát qua người Hòa Hòa, may mà Thời Lâm kéo Hòa Hòa lại, suýt nữa kéo cô vào lòng mình. Chiếc xe đó xẹt xẹt dừng lại, người trên xe mở cửa ra, không biết là muốn gây chuyện hay là muốn xin lỗi.
Hòa Hòa không hề hy vọng một lát sau sẽ có một cảnh tượng đẹp mắt xuất hiện. Mặc dù trong sách người bước xuống từ loại xe này luôn là một công tử phong độ lịch lãm, nhưng trong thực tế lại thường là những ông già
Chuẩn bị với một tâm lý như vậy, đợi lúc người trên xe bước xuống, cô vẫn bị kinh ngạc.
“…….Hòa Hòa? Là em phải không?” Người bước xuống tuyệt đối không phải là một ông già, mặc dù không bằng được cái vẻ ngoài và khí chất như Trịnh Hài, nhưng tuyệt đối cũng được coi là một anh chàng đẹp trai thật sự.
“Sầm Thế, lâu rồi không gặp.” Một ngày gặp được hai mối quan hệ cũ, lúc này cô trấn tĩnh lạ thường.
Nụ cười của Sầm Thế rất có sức lan truyền: “Hòa Hòa, em không thay đổi chút nào.” Lại nhìn về phía Thời Lâm: “Vị này là…….”
“Một người bạn.” Hòa Hòa cúi đầu trả lời.
Sầm Thế bắt tay Thời Lâm, trao đổi danh thiếp, lại đưa cho Hòa Hòa một tấm: “Hòa Hòa, anh đến đây nghỉ một tuần, nhớ gọi điện cho anh nhé.”
“Vâng.”
“À, hay là em gọi vào số điện thoại này của anh, rồi anh gọi cho em.”
Trước mặt Thời Lâm, Hòa Hòa đành ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại trên danh thiếp. Đến tận lúc điện thoại reo lên, Thời Lâm lấy ra nhìn một lát, rồi mới hài lòng từ biệt rời đi.
Trên xe Tiêu Hòa Hòa không nói gì nữa, im lặng cho đến khi đến nơi. Thời Lâm thấy dáng vẻ cô như thế, cũng không làm phiền cô nữa, chỉ tạm biệt một cách khách sáo, lưu lại cách liên hệ với cô, rồi nhìn cô đi lên lầu.
Ngày hôm sau Tiêu Hòa Hòa dậy rất muộn, ăn cơm qua loa, rồi nằm trên giường xem thế vận hội Olympic.
Chắc là vì bữa tiệc tối quá không khí lạnh quá mạnh, chu kỳ sinh lý của cô lại đến sớm hơn, đau đến mức muốn chết, ôm chiếc túi nước nóng cũng không có tác dụng gì, cơ thể cứ vã mồ hôi. Nhiệt độ bên ngoài cao 35 độ, chỉ đành bật điều hào, nhưng không khí lạnh đó lại càng làm cô khó chịu hơn, cả cơ thể nằm cuộn trong chăn.
Có hai cuộc gọi nhỡ, cô gọi lại một cuộc, là Thời Lâm.
“Anh rất muốn đi loanh quanh, nhưng lại không rõ nơi này. Em đi với anh được không?”
“Xin lỗi anh, tối qua em ngủ quá muộn, bây giờ hơi mệt. Hôm nay nóng như vậy, đi ra ngoài sẽ bị cảm nắng, hay là ở nhà xem Trung Quốc của chúng ta đạt huy chương vàng nhé.”
“Cũng đúng, em nghỉ ngơi cho khỏe, không làm phiền em nữa.”
Một lát sau, điện thoại bỗng nhiên lại reo lên, lúc nhận điện mới biết, cuộc điện thoại này không nên nghe.
“Hòa Hòa, là anh.” Giọng nói của Sầm Thế.
“Em biết.”
“Mấy năm nay, em sống tốt không?”
“Đương nhiên.”
“Anh rất nhớ em.”
“Sầm Thế, Tô Cách vẫn khỏe chứ?”
“Bọn anh năm thứ 2 sau khi ra nước ngoài liền chia tay rồi.”
“Em rất tiếc.”
“Hòa Hòa, hai ngày nay em có rảnh không? Ra ngoài ăn với anh bữa cơm nhé.”
“Cả cuối tuần em đều có sự sắp xếp rồi.”
“Vậy, hôm khác?”
“Nói sau đi.”
Tiêu Hòa Hòa nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống. Trên tivi đội Trung Quốc quả thật là đè ép cả cục diện, vô cùng có khí thế, vô cùng ung dung. Cô cảm thấy cũng nên nghĩ cho bản thân mình một chút. Mấy năm nay, cô quả nhiên là có tiến bộ rất lớn, đối mặt với sự chóng quên mang tính lựa chọn và kỹ thuật diễn cao siêu của Sầm Thế, cô lại trấn tĩnh như thế, có thể hoàn toàn không mất bình tĩnh diễn cùng với anh ta.
Trong truyền hình trực tiếp, cảnh đầu tiên là lá cờ đỏ với 5 ngôi sao được kéo lên ở hội trường Olympic, tất cả đồng thanh hát quốc ca, trong mắt quán quân lấp lánh ánh sáng của nước mắt. Cuối cùng Tiều Hòa Hòa đã tìm thấy lối thoát cho cảm xúc, cô ngồi trên giường, vùi đầu vào trong đầu gối, hoàn toàn không sợ mất mặt khóc lớn lên.
Trận khóc này của Tiêu Hòa Hòa giống như là cái mùa này luôn có mưa lớn mà không báo trước, đến nhanh, đi cũng rất nhanh. Cô sụt sịt mũi, bản thân mình đã không còn hứng thú nữa, đang định đúng dậy đi rót một cốc nước nóng để làm ấm bụng lên, điện thoại lại reo lên lần nữa, tóm lại, hôm nay ông trời không có ý định cho cô yên ổn rồi.
Lần này là tiếng mèo kêu, chỉ có Trịnh Hài gọi đến mới có tiếng chuông này. Vì Trịnh Hài ghét mèo, cho nên Hòa Hòa cố ý cài đặt nhạc chuông khi anh gọi đến thành độc nhất vô nhị
Trịnh Hài hỏi cô buổi tối có đi ăn cơm với họ không, ăn đồ nướng ngoài trời. Hòa Hòa bắt đầu tin, dạo này Trịnh Hài quả nhiên ở trong thời gian rảnh rỗi, cho nên mới tìm cô hai ngày liên tiếp, xem ra xếp cho anh danh sách mười mấy cô bạn gái là vu oan cho anh rồi.
Không đi, đương nhiên là không đi. Xúc giác của Trịnh Hài quá nhạy bén, Hòa Hòa chỉ nói có hai chữ, anh lập tức hỏi: “Mũi em sao thế?”
“Em bị cảm cúm, tối qua bật điều hòa đi ngủ.”
“Em khóc phải không.”
Haizzz, từ trước đến giờ cô vẫn luôn không giấu được anh. “Quốc kỳ vừa mới được kéo lên, em liền xúc động. Anh biết rồi đấy, em vẫn luôn như thế.”
Trịnh Hài cười ở đầu dây bên kia: “Bạn nhỏ Hòa Hòa, anh muốn phát cho em một bông hoa đỏ.”
“Không có việc gì nữa thì tắt máy đây. Sao mấy hôm nay anh rảnh rỗi thế hả.”
Trịnh Hài không hề để ý đến sự lạnh nhạt của Hòa Hòa, lại nói mấy câu tào lao với cô, cuối cùng chuẩn bị dập điện thoại, Hòa Hòa đã nói tạm biệt, giọng nói của anh lại trở nên nghiêm túc: “Ngày mai anh muốn đi thăm chú Tiêu. Em đi cùng anh không?”
Hòa Hòa sững sờ một lúc, phản ứng lại. “Không phải bình thường đều chọn ngày âm lịch sao?”
“Lúc đó vừa đúng lúc em đi công tác. Em đi không?”
“Vâng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...