Mùa Cưới

Khoảnh khắc mà Sarah từng nghĩ sẽ không bao giờ tới cuối cùng đã xuất hiện. Lily, khoác tay cha, tiến lên trên lối đi giữa hai hàng ghế trong bản nhạc Trumpet Tune của Purcell. Trông cô thật sự xinh đẹp trong chiếc váy mà Elsa đã sửa cho cô và có lẽ chỉ những ai biết cô mang thai mới nhận thấy cái bụng bầu bé xíu của cô. Vì Sarah, mặc một cái váy lụa chiffon với một cái áo khoác màu vàng nhạt đồng màu với lớp váy trong của Lily, đang ngồi bên dãy dành cho gia đình cô dâu nên cô không thể nghe thấy bất cứ lời xì xầm hay lẩm bẩm bàn tán nào có thể có từ bên gia đình chú rể. Đó quả là một điều nhẹ nhõm.

Sarah đưa góc chiếc khăn tay lên mắt một cách kín đáo nhất có thể, nghĩ rằng có lẽ cô không còn là nhà tổ chức đám cưới mang đầy nỗi hoài nghi như trước kia nữa, và thoáng tự hỏi liệu điều này có liên quan gì đến Hugo không. Dù lý do là gì, đôi mắt cô cũng được chấm đi những giọt lệ.

Dirk, trẻ trung và điển trai, có vẻ tương đối bình thản, mặc dù Sarah nghe nói lúc trước cậu ta đã khóc sướt mướt.

Lily cũng điềm tĩnh một cách bất ngờ. Cơn khóc lóc đêm hôm trước có vẻ đã chấm dứt hẳn. Mái tóc và làn da cô ngời lên trong sắc hồng hào tươi tắn của một người phụ nữ đang mang thai và chiếc váy của cô trông thật đáng yêu, nhẹ nhàng xẻ đôi ở mặt trước như chiếc váy trong một bức họa thời Trung cổ. Elsa đã làm được những điều kỳ diệu.

Trước đó có một khoảnh khắc khiến trái tim Sarah khẽ chùng xuống khi Lily, không thể tránh khỏi, đã hỏi, “Bụng em trông có to lắm không khi mặc chiếc váy này? Mona đã kiên quyết yêu cầu em không được để lộ là mình đang mang thai và em đã hứa với bà ấy như thế.”

Sarah đã quyết định nói dối. Xét cho cùng, nó thực sự không to lắm, chỉ hơi nhô lên thôi. “Không hề. Trông em đáng yêu lắm. Chị ước gì mẹ có thể thấy em.” Sarah cảm thấy cổ họng thít chặt và cô nuốt khan.

Lily chớp chớp mắt. “Không sao, chị đã thấy em mà. Và Dirk cũng sẽ thấy em, cả bố nữa. Và mẹ có lẽ cũng đang nhìn xuống chúng ta từ đâu đó.”

Khi hai chị em ôm nhau, Sarah cảm thấy vai trò của họ đã bị đảo ngược trong thoáng chốc: Lily đang an ủi cô còn cô là người sắp òa khóc.

Lily đã chấp nhận việc sắp đặt chỗ ngồi, đồng ý với Sarah rằng chí ít với sự góp sức của cô, đám cưới sẽ không thể xảy ra quá nhiều thảm họa. Cô ấy rất nhẹ nhõm khi họ không phải đứng thành một hàng để tiếp đón khách như mẹ chồng tương lai của cô ấy muốn, mà chia thành hai hàng như Sarah đã gợi ý. Sarah, bị phân thân giữa đám cưới của em gái và đám cưới của khách hàng nổi tiếng đầu tiên của cô, cảm thấy hài lòng khi đã giúp được em gái trong ngày trọng đại của cô ấy. Cô biết cô đã làm rất nhiều việc - thực tế là nhờ có cô và những mối quan hệ của cô thì đám cưới mới được tổ chức một cách tiết kiệm như thế. Nhưng Sarah cũng biết rằng cô có thể phải rời đi sớm khi mà Lily vẫn cần tới sự giúp đỡ của cô.

Dĩ nhiên đã có vài vấn đề xảy ra trước khi họ tới được thời điểm này. Cái lều rạp, vốn được thuê với giá hời, đã bị rách toạc một mảng. Điều đó không gây ngạc nhiên cho lắm nếu xét đến tuổi tác và giá thuê rất thấp của nó, nhưng nó đã khiến cho Sarah phải dành khá nhiều thời gian cheo leo trên một cái thang với một cuộn băng dính vải.

Luống hoa nở hàng năm xinh đẹp của bà Boscastle làm nền cho một bên lều rạp, nhưng ngân sách dành cho những bông hoa trang trí là rất nhỏ. Bạn bè bà, được trợ giúp bởi nhóm Các Quý Bà Phục Vụ Tiệc (Sarah sẽ trao tặng cho mỗi người một huân chương MBE[66] nếu cô có chúng), đã vận dụng thành công các kỹ năng của họ và trang trí các bàn tiệc bằng bất cứ loại hoa nào họ có, chủ yếu được lấy từ chính vườn nhà họ. Hội phụ nữ và những người tương tự như thế, vốn bị bà Boscastle coi thường, đã chỉnh trang lại cái lều rạp lần cuối để làm cho nó phù hợp với một đám cưới. Sarah thầm mong rằng Sukie đã xoay xở được với việc trang trí hoa ở Somerby. Cô ấy rất giỏi, và quả là may mắn khi cô ấy đang rảnh rỗi, nhưng liệu cô ấy có thể kiếm đủ nguyên liệu để tạo ra một thứ gì đó ấn tượng không?

[66] Huân chương Thành viên Hoàng gia Anh.


Sarah đã liếc nhìn đồng hồ khi cha cô và Lily được chở tới trước cửa nhà thờ. Lúc đó là hai giờ hai mươi phút.

Lúc phù dâu thứ hai của Lily bước lên để đọc một đoạn thơ, Sarah biết buổi lễ diễn ra rất chậm. Theo dự kiến, lúc này cô đã phải chui vào trong xe và đang vội vã phóng đến Somerby rồi, có khi còn bị phạt vì chạy quá tốc độ và phải cộng số tiền đó vào hóa đơn thanh toán của Carrie.

Nhưng cô không thể làm thế, cô nhận ra khi cô bạn của Lily đọc vấp một chỗ trong tác phẩm Nhà tiên tri - Carrie chẳng có lỗi gì khi đám cưới của cô ấy trùng với đám cưới của em gái Sarah. Đó chỉ là một sự trùng hợp khủng khiếp. Đáng ra cô nên từ chối Carrie mới phải? Không, cô không thể. Một đám cưới như thế có thể tạo nên danh tiếng cho cô, hay - nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ - phá vỡ nó.

Cô cũng không thể bỏ đi, cho tới khi nào cha cô phát biểu xong. Phù rể, chú rể và bất cứ diễn giả ngẫu nhiên nào khác có thể tiếp tục mà không có cô, nhưng cô phải nghe bài phát biểu của cha cô.

Bên ngoài nhà thờ, thợ ảnh, chỉ được thuê để chụp vài bức mang tính hình thức, khá ngạc nhiên khi bị thúc giục gấp gáp, nhưng anh ta biết Sarah, muốn được cô dùng lần nữa, và ngoan ngoãn làm theo những gì được bảo.

“Bà không cần có ảnh của tất cả những người thân đâu,” Sarah thì thầm với bà Boscastle, khi họ ngắm cô dâu và chú rể mỉm cười với nhau. “Điều đó quá bình thường!”

Sarah đã thuê thợ ảnh này khi cô bắt đầu nghi ngờ về sự đáng tin cậy của chú Joby, và rất hài lòng với quyết định của mình, ông chú đó chỉ thích tán chuyện với Charlene hơn là chụp ảnh.

Không có thời gian để cô dâu và chú rể uống một ly sâm banh và âu yếm nhau trong xe trên đường đến tiệc chiêu đãi. Sarah đã luôn gợi ý họ làm thế nếu có thể. Đó là khoảng thời gian để cặp vợ chồng mới cưới nhấm nháp khoảnh khắc riêng tư trước khi đến với sự ồn ào huyên náo của tiệc cưới.

Tuy nhiên lần này, bạn của Dirk, người được giao phó đưa họ đến bữa tiệc chiêu đãi an toàn, đã được dặn rằng thứ tự ưu tiên đã bị thay đổi - bây giờ phải họ có mặt ở đó càng sớm càng tốt. May mắn thay nó ở rất gần và dù sao đi nữa, Lily cũng không uống rượu.

Đội ngũ đón tiếp được chia thành hai hàng đã có hiệu quả tuyệt vời. Sarah, đứng cạnh Lily để họ cùng nhắc nhau nhớ tên của những người họ hàng xa, đã nghe thấy người ta hỏi cô ấy khi nào thì thiên thần bé bỏng chào đời, nhưng chí ít Lily sẽ không biết liệu họ có nói thế với bố mẹ hai bên gia đình hay không.

“Được rồi,” Sarah nói với Lily, “hãy mời mọi người ngồi xuống với một ly rượu vang - để dành sâm banh cho màn chúc tụng.”


Cô lướt nhanh như gió tới chỗ cha cô và giải thích về vấn đề của mình. Ông đã biết rằng đám cưới của Carrie sắp diễn ra ở một nơi cách đây một vài địa hạt.

“Nhưng, con yêu à, chúng ta không thể lên phát biểu trước khi người ta ăn uống. Đây là một bữa tiệc đứng - nó sẽ mất rất nhiều thời gian.”

“Bố, con biết điều đó, và con cảm thấy mình cực kỳ ích kỷ.” Cô ngừng lại. “Có lẽ con nên mặc kệ Carrie. Ở đó có một ê kíp giỏi giang. Họ không cần con.”

“Nào, con yêu, đừng nói thế. Mẹ con sẽ rất tự hào về con. Và con biết Dirk và Lily luôn ủng hộ con mà. Chúng muốn con tổ chức đám cưới cho Carrie cũng nhiều như muốn con có mặt ở đám cưới này vậy. Con hãy làm những gì con cần làm.” Ông ngả người về đằng trước với vẻ bí mật. “Và nếu mụ già đó,” ông chỉ bà Boscastle, “thứ lỗi cho cách dùng từ của bố, nếu mụ già đó, với cái miệng như vừa mới cắn phải một quả chanh, tỏ ra ngạo mạn, hãy nói với bố và bố sẽ xử lý mụ ta.”

Sarah ôm bố, cười vào tai ông. “Con biết con được di truyền tính hách dịch từ ai rồi. Chính là bố.”

“Không có thời gian để biểu lộ tình cảm đâu, con gái,” ông nói. “Hãy rót đầy những cái ly kia đi. Bố đang sẵn sàng bắt đầu rồi!”

Cô khéo léo di chuyển qua đám đông tới chỗ Veronica, người đứng đầu nhóm Các Quý Bà Phục Vụ Tiệc. “Tôi muốn bà đảm bảo rằng mỗi vị khách đều có một cái đĩa ăn riêng và sau đó hãy đi đi lại lại giữa các bàn với những khay thức ăn và những chai rượu vang, phục vụ họ tại chỗ. Tôi cần phải đến đám cưới của Carrie gấp!”

Vì nhóm Các Quý Bà Phục Vụ Tiệc đều phấn khích khi nghĩ tới đám cưới của Carrie, nên họ rất sẵn lòng giúp đỡ. “Cứ để đó cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ phục vụ đồ ăn và thức uống cho các thực khách trước cả khi họ nhớ ra tên của họ là gì.”

Sarah tự hỏi cô có đang hống hách quá không. Mặc dù là người tổ chức các đám cưới, nhưng cô thường chiều theo ý các khách hàng. Bây giờ, khi gần như là một khách hàng, cô phát huy hết những kỹ năng tổ chức. Mọi người được xếp chỗ ngồi, ở bất cứ chỗ nào, trong vòng vài phút. Không ai được phép phàn nàn nếu họ không được ngồi ở cái bàn có tên họ - họ chỉ nhìn Sarah và làm theo những gì cô bảo.

Cô mau chóng đi tới cái bàn đặc biệt, nơi mà đáng lẽ lúc này cô phải đang ngồi ở đó. “Lily, cưng à, em có phiền không nếu bố lên phát biểu ngay bây giờ? Chị sắp phải đi rồi.”


Lily, người vốn dĩ luôn vụng về và cần được chăm sóc, đã hoàn toàn thay đổi nhờ cuộc hôn nhân này. “Saral, chị đã giúp đỡ em rất nhiều, chị cứ đi lúc nào chị muốn. Bọn em sẽ xoay xở ổn thỏa dù không có chị, đúng không, bố? Charlene sẽ làm phần việc của phù dâu, nếu cần. Bố chuẩn bị đi bố.”

“Bố,” sốt sắng gật đầu. “Nhưng chúng ta phải để họ uống một ly đã. Bài phát biểu của bố sẽ không dành cho những người hoàn toàn tỉnh táo.”

Sarah mỉm cười và vỗ vỗ vai ông, ước ao rằng cô đã không phải quá tỉnh táo như thế. “Vâng.” Cô ngồi xuống mép ghế và lấy di động ra, hy vọng không ai nhìn thấy và nghĩ cô bất lịch sự. Cô gọi đến Somerby nhưng không ai nhấc máy, vì vậy cô bấm số của Hugo gần như theo bản năng. Anh ấy sẽ biết phải làm gì. “Hugo à?” Cô thì thầm, cúi xuống như thể đang nhặt khăn tay. “Chúng tôi vừa mới ngồi vào bàn nhưng khoảng mười lăm phút nữa tôi có thể rời đi.”

“Ờ... ờ,” Hugo nói, nghe giọng điệu không được ổn lắm. “Carrie đang không được vui. Cô không thể đến đây sớm hơn một chút à?”

Sarah nhận thức được sự cấp bách trong lời anh nói - cô hiểu “không được vui” có nghĩa là “đang rất giận dữ” và biết rằng cô phải đến đó ngay lập tức. Nếu Carrie không hài lòng với việc Sarah không có mặt ở đó và từ chối trả tiền, cô sẽ bị phá sản và danh tiếng của cô cũng sẽ bị hủy hoại. Cô đã được ứng trước một khoản, nhưng không đủ để chi trả cho tất cả các nhà cung cấp.

“Vậy thì tôi sẽ phải đi ngay bây giờ. Tôi đã định ở lại để nghe bài phát biểu của bố tôi.”

Hugo im lặng một lát rồi nói, “Nghe này, cô cứ ở lại đó đi. Tôi sẽ tới đón cô.”

“Nhưng, Hugo này, từ đó tới đây mất tới một tiếng đi xe, nếu anh tới đón tôi thì cũng chẳng nhanh hơn chút nào - thực ra còn mất thời gian hơn ấy chứ.”

“Cứ ở yên đấy. Tôi sẽ đến đón cô. Tin tôi đi.”

Anh ngắt máy, để mặc Sarah băn khoăn liệu cô có thể tin tưởng anh không. Chà, cô sẽ phải tin anh. Việc Carrie giận dữ là một tin xấu. Dĩ nhiên, cô đã biết chuyện đó có thể xảy ra. Không phải là những người nổi tiếng thì khó tính hơn những người bình thường, mà là họ đã quen với một tiêu chuẩn nào đó. Và nếu Sarah đã trả tiền cho một dịch vụ, cô sẽ rất bực mình nếu cô không nhận được nó một cách đầy đủ, cho dù mọi thứ đã được bàn giao lại cho những đôi bàn tay giỏi giang. Khoảng thời gian giữa hai đám cưới là rất sít sao nhưng cô vẫn có thể đến kịp đám cưới của Carrie nếu phần nghi lễ không diễn ra quá lâu. Nhưng nó đã bị kéo dài quá mức. Và bây giờ cô đang lâm vào một tình thế khó xử, bị giằng xé giữa việc làm em gái thất vọng và làm khách hàng lớn nhất từ trước đến giờ của cô bất mãn. Mặc dù, công bằng mà nói, em gái cô tỏ ra rất thông cảm với cô về vấn đề này.

Sarah ngồi yên, gõ gõ ngón tay trên mặt bàn trong vài giây trước khi nhận ra mình đang làm gì và ngừng lại. “Làm ơn ăn nhanh lên,” cô thầm giục các vị khách. “Uống mau đi!” Cô nhấp một ngụm rượu vang, quên bẵng mất là cô đã không định uống nó. Để buộc trí óc xao lãng đi những mối lo lắng, cô nhớ cô đã vui mừng thế nào khi tìm thấy rượu vang tại một siêu thị. Cô đã nếm nó trong bãi đỗ xe, phát hiện ra nó khá ngon nên lập tức quay lại và khoắng sạch các giá hàng. Sau khi được giảm giá vì mua với số lượng lớn, giá của nó chỉ còn chưa đến một nửa.

Nhóm Các Quý Bà Phục Vụ Tiệc đang làm rất tốt công việc của mình. Cô thấy cả núi sandwich đang được tiếp qua vài cái mũ cho vài người họ hàng đang nói chuyện với nhau và điều này khiến họ tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Rồi cô nhận ra Veronica đang tiến về phía cái bàn đặc biệt với những cái đĩa trong tay. Cá hồi hun khói và salad - thật tuyệt! Cô đã giải thích rằng bà Boscastle bất mãn thế nào với ý tưởng tiệc đứng và bây giờ bà ấy có thể bị lừa phỉnh rằng rốt cuộc họ đã phải làm theo ý bà ấy trong vấn đề này.

Sarah nói chuyện với bố và mẹ kế, cố gắng giấu họ nỗi lo lắng về đám cưới của Carrie. Một chiếc trực thăng bay ngang qua trên đầu họ lúc mẹ kế đang kể cho cô nghe về chuyện bà đã mua bộ đồ của bà như thế nào và quyết định không đội mũ mà cài một cái nơ gài đầu ra sao. Sarah gật đầu và mỉm cười và hy vọng không phải là bà ấy đang mong cô thông cảm. Trong lòng cô đang chết dần chết mòn vì sốt ruột và cô biết nếu người ta có thể chết vì lo lắng thật thì cô sẽ lìa đời chỉ trong một vài phút nữa.


Khi cô quay sang người ngồi bên phải mình, hy vọng tạm nén được nỗi kinh hoảng đang dâng trào, thì có một ai đó vỗ lên vai cô. Đó là Hugo. Bằng xương bằng thịt.

“Làm thế nào mà...”

“Nào. Hãy nhanh nhanh tạm biệt mọi người đi. Taxi đang đợi chúng ta đấy.”

“Một cái taxi á? Hugo...”

Chỉ sau khi rời khỏi cái lều rạp, cô mới nhận ra cô đã không thật sự chào tạm biệt ai cả. Cô chỉ thoáng nhìn thấy Lily đang vui vẻ vẫy tay với cô, và phẩy phẩy tay về phía cửa. Khi Sarah quay đi, Lily tặng cho cô một cái hôn gió và Sarah biết rằng ít nhất một đám cưới sẽ suôn sẻ.

Cô đang định hỏi Hugo tới đây bằng cách nào, thì anh đã đẩy cô vào băng ghế sau của một chiếc taxi.

Hugo chui vào bên cạnh cô. “Lái hết tốc lực nhé, anh bạn,” anh nói với tài xế, người vẫn đang nổ máy chờ sẵn và cho xe lao vút về phía trước.

“Đi bằng taxi cũng chẳng nhanh hơn là mấy,” Sarah phàn nàn, “và đắt hơn rất nhiều. Mặc dù tôi phải công nhận rằng, anh ta đã đưa anh đến đấy rất nhanh. Tôi cứ nghĩ ít nhất phải một tiếng nữa anh mới tới đây.”

“Như thế thì sẽ quá muộn và đó là lý do chúng ta sẽ không đi bằng taxi.”

“Ý anh là gì? Đây là một chiếc taxi mà!” Sự căng thẳng khiến cô cáu kỉnh.

“Đúng vậy,” anh kiên nhẫn nói, “nhưng nó đang đưa chúng ta tới một chỗ khác.”

“Đừng nói với tôi là có một chuyến tàu tốc hành đấy nhé?” Tâm trí cô quay cuồng. Phải chăng cô có thể tới Somerby, hoặc chí ít là thị trấn gần nhất, trong khoảng thời gian nhanh nhất?”

“Không phải tàu hỏa, mà là trực thăng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui