Mưa Cuối Mùa

“Cạch.” Cửa phòng bệnh được mở ra. Tiêu Dữu đang gọt hoa quả, thấy có người đến cũng thả dao xuống, lặng im đi ra ngoài.

Đôi mắt của Vương Kiến Hạo dán chặt lên thân hình nhỏ bé trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình của Đường Tử Hân, cô nằm yên, tay phải đang cắm ống truyền nước. Bước từng bước đi đến, cô gái trên giường từ từ mở mắt ra, khuôn mặt cô xơ xác tái mét, đôi mắt lờ đờ, môi khô khan bật ra được một câu.

“Em nghĩ anh sẽ không đến.”

Vương Kiến Hạo đứng sững đó như một cây cổ thụ lặng gió. Anh nhìn cô không chớp mắt, cảm nhận được sự đau lòng càng lúc càng bùng phát mạnh mẽ. Bây giờ anh mới có dịp trông thấy bộ dạng thê thảm của cô gần như vậy.

Đường Tử Hân mở to mắt đối mắt với anh, cả lòng nặng trĩu, thốt ra một câu nhẹ nhàng:“Vương Kiến Hạo, anh đã chán em chưa?”

Câu hỏi ấy đánh vào lồng ngực anh một cú đau nhói, anh không thể trả lời đúng trọng tâm:“Vậy theo em, anh đã chán em chưa?”

“Rồi.”

Một chữ rất ngắn gọn, rất nhạt rất nhẹ nhưng khi rơi vào tai anh lại hóa thành một hòn đá to, ngay cả trái tim được lồng ngực bảo vệ cũng phải toạc máu.

“Vương Kiến Hạo, anh từng nói nếu anh chán em, anh sẽ cho em đi...”

“Em muốn rời khỏi anh?” Đôi lông mày của Vương Kiến Hạo nhíu chặt, gương mặt như được bao bọc một màn sương dày, cô cũng không biết anh đang tính toán điều gì.

Cơ thể của Đường Tử Hân nằm nghiêng qua, ánh nắng bên ngoài hắt vào dường như làm chói mắt cô.

“Anh phải thực hiện lời nói của mình.”

Người đàn ông có chút sững sờ, từ khi nào anh và cô lại rơi đến bước đường này? Không thể cứu vãn sao?

“Đừng nói chuyện này với anh.” Vương Kiến Hạo quay người đi, anh chưa từng nghĩ đến ngày bản thân lại trốn tránh sự thật với một người phụ nữ. Tình cảnh này, nói đúng hơn là anh không muốn đối mặt.

“Anh chưa từng nghĩ cho em, chưa từng tự hỏi rằng dày vò em như vậy em có chịu được hay không phải không?” Khóe mắt của Đường Tử Hân rướm đỏ, giọng cô cũng trở nên khàn đi. Những lúc như vậy, điều cô luôn nhắc với bản thân rằng, không được rơi nước mắt, không được yếu đuối, như vậy sẽ không có người xem thường cô nữa.

Nhưng mà chỉ cần nghĩ lại hai ngày qua, bao thứ mà cô phải gánh, bao hình ảnh mà bản thân phải chịu đắng cay tủi nhục, cô lại thấy đó chính là chuyện bất công hơn bao giờ hết, nhớ đến là nước mắt lại muốn trào ngược ra.

Trong đầu cô luôn nhắc đó là hình phạt của cô vì cô làm sai, nhưng cô thực sự có đáng phải nhận những hình phạt khắc khe như vậy không?

Người đàn ông tên Vương Kiến Hạo kia có bao giờ nghĩ cho cô, hay chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân?

Bước chân của Vương Kiến Hạo khựng lại, anh quay người sau đó bước nhanh về phía cô, anh trừng mắt, bóp chặt hai bả vai cô mà hung dữ gầm lên:“Đó là hậu quả của em!””Anh hành hạ em như vậy có phải rất vui vẻ đúng không? Tìm được cảm giác hứng thú phải không? Vậy thà anh cứ buông em ra, cho em sống cuộc sống của em, lúc ấy anh có cho em bao hình phạt em cũng cắn răng nhận lấy.” Đến lúc này, mọi cảm xúc dồn nén quá mức rồi bùng nổ như một quả bom, nước mắt cứ thế tuôn ra đê vỡ, cô muốn kìm lại nhưng con tim đã quá yếu đuối.

Ngón tay Vương Kiến Hạo nhấn mạnh vào da thịt cô, đau đớn nhưng lại chẳng thể thốt nên lời. Đôi mắt anh đỏ au, giống như quái thú xổng chuồng, từng câu nói ấy kích động anh quá dữ dội, anh muốn nhẫn nhịn nhưng vô ích. Giây phút anh gầm vào mặt cô, anh nhận thấy nỗi sợ nhỏ nhen nhóm trong đôi mắt ướt át ấy.

“Đường Tử Hân, em nghe cho rõ đây, dù chán hay chưa chán em vẫn phải ở cạnh anh! Anh quyết định rồi, dù không cưới em làm vợ, em vẫn phải ở bên anh cho đến chết! Em nhớ cho kĩ!”

Anh ghét phải nhìn thấy bả vai cô run rẩy, anh ghét bị đôi mắt ướt của cô xoay tròn, anh ghét ánh mắt hung dữ của cô nhìn anh như một con quái vật, anh ghét...

Ghét phải nhìn thấy cô rơi lệ...

Ghét việc phải đối đầu với cô...

Ghét cái khoảng cách chết tiệt này đang dần dần cuốn anh và cô về hai phía.

Anh phải làm sao?

Dường như anh còn chưa từng sử dụng đến câu hỏi đầy bất lực như vậy.

Nước mắt cô chảy xuống, giao thoa giữa cằm và cổ, cô chỉ kịp gào lên một câu đầy uất hận sau đó thấy Vương Kiến Hạo cúi đầu xuống, ngậm lấy cánh môi đang run rẩy của cô.

Một câu “Anh vô lại!” bị anh hung hăng nuốt trọn.

Nụ hôn mạnh mẽ gấp gáp kéo đến, Đường Tử Hân muốn thoát nhưng lại bị Vương Kiến Hạo kìm chặt hai tay.

Anh cứ thế mút mát môi cô như một món ăn ngon lành, mà món ăn này chỉ có một vị, đó là mặn, mặn đến nỗi cả tim anh cũng cảm thấy xót xa. Anh chưa từng nghĩ nước mắt của cô lại mặn như thế, như một loại dược độc, nó ngấm vào lưỡi anh, cho anh nếm phải mùi vị của sự đau đớn.

Đường Tử Hân nghiêng mặt, môi anh xoẹt qua gò má cô, rơi đến tận ráy tai.

“Khỏi bệnh phải lập tức trở về.” Nhịp thở gấp gáp của anh vang đều bên tai cô, trước khi buông tay cô anh cúi đầu lần nữa, đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ.

Đường Tử Hân nhìn anh trân trân, anh rời đi đã lâu nhưng đôi mắt cô vẫn hướng về phía cửa ra vào.

Bốn ngày sau.

Tiêu Dữu hai tay xách túi to túi nhỏ đi vào nhà, theo sau là Đường Tử Hân. Cô đã hoàn toàn khỏi bệnh nên lập tức xuất viện, vả lại cô không thích bệnh viện chút nào.


“Cậu chủ đang ở thư phòng đọc sách, để em báo cho cậu là cô đã về.” Tiêu Dữu sắp xếp đồ cho Đường Tử Hân thật gọn gàng mới đứng dậy nói. Suốt bốn ngày qua người ở cạnh cô cũng chỉ có cô bé này.

“Không cần đâu, để cô đi.” Đường Tử Hân gọi giật Tiêu Dữu lại. Cô rời khỏi phòng, thư phòng của Vương Kiến Hạo ở ngay bên cạnh, cô thấy cửa không khóa cũng đẩy cửa đi vào.Vương Kiến Hạo ngồi im bất động trên ghế, trong tay là quyển kinh tế tài chính. Anh chăm chú đọc, biết có người vào cũng không buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.

Cô đi đến ngồi xuống ghế sofa đối diện với anh. Đường Tử Hân tự nhiên rót cho mình một tách trà ấm, cứ thế cả hai im lặng đến khi tách trà của cô cạn sạch.

“Công trình SSS đang làm rất tốt ở khoản tiến độ, không bị chậm trễ ngày nào, có thể hoàn thành trước kế hoạch đề ra.” Rót thêm một tách trà nữa, Đường Tử Hân nâng tách lên, thổi nhè nhẹ rồi nhấp một ngụm.

Ngón tay người đàn ông chậm rãi lật qua một trang sách, môi mấp máy:“Công trình này anh không đứng ra quản lí, em muốn trao đổi thì tìm Ưng Kiết Vệ.”

Đặt tách trà trên tay xuống, ngón tay cô nhẹ miết theo vành miệng tách, im lặng một chút rồi nói ra:“Công trình hoàn thành em sẽ rời đi, dự đoán là hai tháng nữa.”

Khi nói ra những lời này cô đã phải kìm chế lắm mới không để câu chữ run rẩy, là cô lo lắng về cơn thịnh nộ của anh.

Đôi mắt phượng hoàng của anh kéo qua nhìn thẳng chính diện cô, có một màn sương đen tối vẩy đục đang bao trùm đôi đồng tử đó.

Vừa rồi anh nghe thấy trong lòng mình đang có thứ gì đó nổ ầm ầm, giống như cơn sóng lớn cuồn cuộn ngoài khơi va đập vào con thuyền lớn.

Gấp sách lại, anh đặt nó xuống mặt bàn, nhẹ đến nỗi không nghe thấy bất kì âm thanh nào. Hai tay Vương Kiến Hạo đan vào với nhau, hờ hững chống dưới cằm, ánh nhìn anh dò xét như muốn thấu cả mạch máu của người con gái trước mặt.

“Em có biết hậu quả sẽ thế nào sau khi em rời đi?”

“Em rời đi, em gánh chịu, nếu tức giận hãy trút lên người em, đừng lôi người vô tội vào cuộc.” Cô ngồi thẳng lưng, mắt đối mắt không hề kiêng sợ.

Sau lời nói đó của cô, một tiếng cười ma mãnh của anh vang lên. Vương Kiến Hạo vuốt cằm như thật như đùa nói ra:“So với việc hành hạ em, anh lại muốn cùng em trơ mắt nhìn kẻ khác bị hành hạ hơn, tất nhiên những kẻ ấy là những người xung quanh em.”

Trái tim của Đường Tử Hân nảy lên, cô nghiến răng nhìn người trước mặt, tại sao cô lại muốn bóp cổ người đàn ông này như vậy?

Nhưng cô đã quyết định, cô đã thực sự chắc chắn. Vương Kiến Hạo nhà anh muốn cản cũng không cản được.

Nếu anh muốn ra tay tàn nhẫn, vậy thì được, cô đã chuẩn bị cho cuộc chiến sinh ly tử biệt mới.

“Anh nhìn lại quãng thời gian trước kia của ta rồi cứ suy nghĩ cho thật kĩ.”

“Quãng thời gian trước kia? Bao gồm cả quãng thời gian em cùng Dương Trạch thân mật ở Hải Nam?”

Câu chuyện cũ lại bị bới móc, cô đồng ý chuyện này chính là đầu mối của các sự việc sau này. Anh bây giờ lại còn để tâm chuyện ấy, đến lúc nào anh mới thực sự không lôi chuyện này ra làm cái cớ để trừng phạt cô?

Một lời xin lỗi ở hôn lễ là chưa đủ, anh còn muốn nhiều hơn một lời xin lỗi.

“Vương Kiến Hạo, em nghĩ anh phóng khoáng nhưng không ngờ bụng dạ anh lại hẹp hòi, liệu anh có mang được những nhỏ nhen tính toán ấy vào được quan tài hay không?” Lời của cô, nửa đầu là châm biếm, nửa cuối là mỉa mai, đều là dành để xem thường anh, chê anh nhỏ mọn.Người đàn ông cười một cái rồi đứng dậy đi về phía cô, vẻ mặt anh chuyển biến khôn lường. Một tay chống lên ghế, anh cúi người, dán sát mặt mình vào mặt cô. Đường Tử Hân điềm nhiên đón nhận ánh mắt như lang sói ấy của anh, lòng đang run rẩy nhưng ánh mắt lại mạnh mẽ phi thường. Mãi một lúc thăm dò cô xong anh mới trầm trầm lên tiếng hỏi:“Chưa gì đã mong anh về với cát bụi rồi?”

Khẽ nuốt nước bọt, cô bình tĩnh đáp lại:“Anh đừng cố tình hiểu nhầm ý em.”

“Thế nào là cố tình hiểu nhầm?” Rõ ràng anh đang trêu đùa với cảm xúc của cô.

Hơi thở nóng hổi của anh phả vào gò má, Đường Tử Hân muốn tránh nhưng không tránh được.

“Là vạch đi trái hướng ý nghĩ của em.”

Người đàn ông cúi đầu, để lên gò má nóng rẫy của cô một nụ hôn nhẹ nhàng, sự ôn nhu bất ngờ ấy của anh khiến đầu óc cô như nổ đom đóm. Giây phút khi bờ môi anh hạ xuống, trái tim cô nhộn nhịp, tựa như một ảo niệm in sâu trong lòng cô.

Hôn má, là thói quen của anh, mỗi lần đi làm về nhìn thấy cô anh sẽ tặng cho cô một bông hoa nở rộ trên gò má này. Nhắc mới nhớ, lâu rồi anh không tặng cho cô bông hoa ấy nữa.

Anh tàn nhẫn rồi anh dịu dàng. Anh tuyệt tình rồi anh yêu thương. Cô không phải con quay, không thể nào theo chân cuộc chơi này.

Thế nhưng người đàn ông này chưa từng cảm nhận được sự rung động nhỏ bé này của cô, anh cứ mãi ép buộc cô như thế...

“Đường Tử Hân, anh chưa chán em, em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây nửa bước!” Bàn tay Vương Kiến Hạo ngang nhiên sộc thẳng vào áo cô, gằn từng chữ đáng sợ vào tai cô.

Đôi mắt Đường Tử Hân óng ánh, lúc ẩn lúc hiện trong vùng tối, cô cảm giác như có con rắn đang chạy ngang chạy dọc trong người mình. Có chút bừng tỉnh, tay cô giữ tay anh lại, tay kia chống đỡ ở vòm ngực anh.

“Anh không hiểu được em, em không hiểu được anh, tại sao cứ phải dày vò nhau như vậy? Anh không mệt nhưng em lại mệt.” Những câu chữ này nói lên sự bất lực của bản thân cô bây giờ, còn hiện rõ nỗi đau trong âm điệu run rẩy ấy.

Đôi mắt phượng hoàng sâu thẳm như ẩn giấu điều gì đó chôn dưới đầm sâu.

Vương Kiến Hạo nhận ra được sự thay đổi về mặt cảm xúc này của Đường Tử Hân. Cô nói đúng, anh không hiểu cô, cô không hiểu anh, cả hai chỉ đang bảo vệ định kiến của bản thân mà tàn nhẫn dày xéo nhau.

Nhưng bây giờ biết được sự thật này liệu có còn kịp? Liệu có thể cứu vãn?

Đối với cả anh và cô thì dường như là trễ rồi.


Bây giờ cô sợ anh, sợ con người anh, muốn rời khỏi anh...

Để giữ cô ở lại, anh phải biến thành quái vật, tại sao không khi từ trước đến nay trong tâm niệm của cô anh chưa từng là người?

Không có trái tim cô cũng được, chỉ cần mỗi ngày được thấy cô nằm trong vòng tay này.

“Ở lại với anh...”

Gạt phắt tay cô ra, anh tiếp tục hành động của mình. Vương Kiến Hạo cúi đầu, ngậm lấy cánh môi của cô, nụ hôn cuồng ngạo lại đến, Đường Tử Hân cứ thế như một cây gỗ cứng nhắc dưới thân anh, yếu ớt đón nhận sự tấn công mạnh mẽ này. Lưỡi người đàn ông tiến quân thần tốc vào sâu trong khoang miệng cô, ra sức quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn ngọt lịm này. Âm thanh ám muội nhanh chóng bao trùm gian phòng.

Đường Tử Hân không phản kháng, hai tay cô bấu vào nhau đặt trước ngực. Rất nhanh sau đó cô nghe thấy tiếng áo của mình bị xé rách, cô cả kinh khi trông thấy người đàn ông ở trên người mình đang cắn phá bầu ngực của mình.

Cả cơ thể nhỏ dưới thân anh run lên bần bật, co quắp lại như con tôm chín. Vương Kiến Hạo mở miệng, cắn mạnh vào bầu ngực cô, trong người bừng bừng lừa cháy, chúng như muốn thiêu rụi cả cổ họng của anh.

Bàn tay anh luồn xuống dưới cởi khóa của Đường Tử Hân rồi hung hăng kéo quần cô xuống. Cô gái cắn chặt môi, muốn hét lên mà chẳng thể hét, muốn cản anh mà tay chân lại cứng đờ, chưa bao giờ cô thấy bản thân lại vô dụng như vậy.

Vương Kiến Hạo nhìn cô, lòng đột nhiên thắt lại, ánh đèn trên trần chiếu xuống, gương mặt cô trắng ngần, xinh đẹp khiến anh ngây ra vài giây. Anh hôn lên môi cô, rồi lại di dời lên đôi mắt nhắm chặt, Vương Kiến Hạo ghé đến tai cô khẽ thì thầm một câu.

“Thả lỏng ra đi em.”

Ngay sau câu nói ấy, cả người cô lập tức nảy lên một cái, cảm nhận được ngón tay anh đã xâm nhập vào bên trong nơi ẩm ướt.

Da đầu Đường Tử Hân căng cứng, da gà nổi lên, tưởng chừng như từng dây thần kinh trong người đang đứt đoạn.

“Ưm...” Cô mở mắt, mơ hồ thấy gương mặt góc cạnh của Vương Kiến Hạo ở ngay trước mắt, ánh sáng quá tối nhưng cô hoàn toàn có thể nhận ra, dục vọng thỏa mãn đang lan tràn trong đôi đồng tử màu nâu này.

Vương Kiến Hạo cắn mạnh vào bụng cô như đang trút giận. Đường Tử Hân chỉ có thể rít lên một tiếng, sau đó nghe thấy giọng anh khàn đặc:“Đường Tử Hân, anh muốn em, rất muốn em...”

Cơn hoan lạc kích tình hoàn toàn bẻ gãy ý nghĩ tư tưởng của cô, khiến cô cứ thế để mặc anh xâm chiếm. Đường Tử Hân mềm yếu chống chọi từng đợt công phá của người đàn ông, cô thở gấp, mãi mới bật ra được một câu.

“Vương Kiến Hạo, em đang cầu xin anh, đừng ép buộc em.”

Nụ hôn của Vương Kiến Hạo lướt dọc từ bầu ngực của cô xuống dưới, nhẹ nhàng như một chiếc lá khô ngưng đọng dưới mặt hồ yên ả.

Đường Tử Hân cong người, đầu ngón tay đột nhiên tê rần. Vương Kiến Hạo chìm trong cơn u mê trầm luân dai dẳng, anh ham muốn nuốt trọn hương thơm dịu nhẹ của cô đang vấn vít quanh cánh mũi.

“Mở mắt nhìn anh.” Bàn tay anh hơi nâng cằm cô lên. Mi mắt cô mở ra theo lời anh, trước mắt cô là gương mặt nam tính đẹp như tượng tạc, cô cứ ngỡ đây chỉ là ảo giác không có thật.

Cõi lòng anh bỗng nhiên dồn lên những nhịp đập khác lạ, không có sự u tối bủa vây, không có mưu mô tính toán, không có ép buộc tàn nhẫn. Ánh mắt của anh dành cho cô sâu lắng như hắc diệu thạch ngâm dưới làn nước không vẩy đục, toát lên vẻ ôn nhu cưng chiều.

“Lần sau đừng nói với anh là muốn rời đi, được không?”

Đường Tử Hân nghe đến đây đã hiểu, ngay bây giờ anh đang mong muốn cô hơn bất cứ thứ gì khác. Cảm giác như cô chính là trái bom nổ chậm được anh nắm trong tay.Nhưng cô không thể trả lời anh, càng không thể gật đầu chấp thuận. Trước kia anh cưng chiều cô nhưng cuối cùng lại dồn cô vào chỗ chết. Bây giờ cô không còn đủ can đảm để tin tưởng anh, tương lai chưa biết chắc được anh có thực sự cưng chiều, bảo vệ cô hay không. Đường Tử Hân cô đây không muốn cá cược nữa.

Và câu trả lời tuy không nói ra bằng miệng nhưng bằng đôi mắt phượng hoàng này của mình, Vương Kiến Hạo đã thấu cả con tim cô.

Cô muốn bước chân ra khỏi cuộc sống của anh!

Đôi đồng tử màu nâu lóe lên một tia lửa giận, trong lòng ầm ầm sóng đánh. Vì cái gì cô lại cứng đầu như vậy?

Vương Kiến Hạo mạnh mẽ nhấn người, trong khoảnh khắc liền lấp đầy trong cơ thể cô.

Đường Tử Hân rên lên một tiếng đầy đau đớn, móng tay cô ghim chặt dưới ghế sofa. Nỗi đau từ thân dưới truyền đi cả người cô, dường như tất cả tế bào cũng đang run rẩy.

Ngửa đầu, cô khó khăn đón nhận từng cú nhấp nhô hung dữ của người đàn ông.

“Anh...!”

“Nói cho anh! Nói em sẽ ở lại với anh!” Vương Kiến Hạo trừng mắt, gầm thét như một con thú dữ dưới địa ngục.

Đường Tử Hân cắn răng, mồ hôi vã ra làm tóc cô bết lại trên trán, cô gần như sắp bật khóc:“Anh ép buộc em!”

Vương Kiến Hạo vẫn duy trì động tác, theo từng cú nhấn người cơn sóng trong anh lại cao và hung mãn hơn.

Cô không được phép có suy nghĩ rời khỏi anh!

Cô không được phép bước chân ra khỏi cuộc sống của anh!


“Đường Tử Hân, chính em ép buộc anh!”

“Không! Buông tôi ra!” Đường Tử Hân không kìm được mà khóc nấc lên, cô muốn phản kháng nhưng sức lực tìm đâu không thấy.

Động tác của người đàn ông nhanh dần rồi chậm lại. Dưới thân anh, người con gái ấy ủy khuất khóc thảm thiết, nước mắt cô giàn dụa hai bên gò má.

Bừng tỉnh từ cơn cuồng nộ, anh lại không kiềm chế được mà lại làm tổn thương cô.

Tiếng khóc của cô va đập vào khoảng không vô tịnh, cũng va đập vào màng nhĩ của anh, tàn nhẫn hằn lên tâm can anh. Con tim anh nhức nhối theo từng nhịp phập phồng, cổ họng như bị một hòn đá chặn lại, anh chẳng thể cất nổi một chữ.

Anh đau lòng, đau lòng đến mức thở thôi cũng thấy âm ỉ tê tái.

Đường Tử Hân khóc đến mệt lả rồi lịm đi trên vai anh. Bàn tay Vương Kiến Hạo lướt nhẹ trên tấm lưng trần nhẵn nhụi của cô. Anh âu yếm hôn lên tóc cô, rồi lên đôi mắt nhắm nghiền, cả hai gò má nóng rẫy.

Cớ sao tim lại đau? Cớ sao lồng ngực lại nhức nhối? Cớ sao tâm trí lại trì trệ?

Đường Tử Hân nhà em có thể cho anh đây một câu trả lời rõ ràng hay không?

Người đàn ông siết chặt vòng tay, đem cả cơ thể nhỏ nhắn của cô vùi sâu vào lòng.

-*-Chiếc xe đỗ lại ven đường, Dương Trạch xuyên mắt qua cửa kính, nhìn thẳng lên tòa nhà cao ngất với bảng hiệu lớn đề một dòng Công ty Xây dựng CAA.

Đã qua một tuần kể từ buổi lễ thành hôn của anh, anh vẫn chưa thấy Đường Tử Hân đi làm trở lại. Vì không yên lòng mà không còn cách nào để gặp được cô, anh chỉ có thể lén lén lút lút chạy đến công ty cô mỗi ngày, mong mỏi có thể nhìn thấy cô vẫn bình yên vô sự.

Một chiếc xe thùng hàng bỗng nhiên lùi lại, chèn ép xe anh phải nổ máy lui về sau. Dương Trạch đảo mắt quan sát phía sau xe, bỗng nhiên một khuôn mặt quen quen rơi vào tầm mắt. Anh tiếp tục lùi xe theo quán tính để thấy rõ khuôn mặt của người nọ.

Anh nheo mắt thấy kì lạ, cô gái phục vụ ở khách sạn ngày hôn lễ của anh sao lại ở đây? Cô ta cứ mãi nhìn chung quanh, bộ dạng sao lại lén lút mập mờ như vậy?

Dương Trạch bẻ tay lái, chiếc xe quành về phía cô ta chạy tới. Xe anh đậu lại bên ven đường, người cũng không đi xuống. Ánh mắt cô ta đảo qua đảo lại nhưng không hề biết có đôi mắt cú vọ đang theo sát cô ta với từng hành động nhỏ.

Rất nhanh sau đó một cô gái trẻ trung mặc đồ công sở với mái tóc nâu xoăn bồng bềnh từ tòa nhà CAA đi ra. Hai cô gái này nhìn thấy nhau liền kéo nhau về một góc mà ít người chú ý đến. Mà chỗ đó lại ngay cạnh chỗ xe Dương Trạch đang đậu.

Người đàn ông tiếp tục quan sát ở cự ly gần. Hai cô gái này cứ quan sát mãi mà chưa hề mở miệng, càng nhìn anh lại càng thấy mờ ám.

Tay anh bấm nút, cửa kính hơi hạ xuống, vừa hay tất cả các âm thanh hỗn tạp bên ngoài truyền vào và có cả cuộc đối thoại của hai người bọn họ.

Cô gái mặc đồ công sở liếc trái liếc phải sau đó vội vàng dúi một túi giấy trắng vào tay cô gái nhân viên kia.

Dương Trạch nghe cái được cái không, nhưng nhìn theo khẩu hình miệng của hai người họ, anh có thể mập mờ đoán.

Có phải là đang nhắc đến Đường Tử Hân?

Gương mặt người đàn ông nhanh chóng tối sầm lại, những đốm lửa trong người anh như hợp thể cháy thành một đống lớn.

Cuộc trao đổi đã qua đi, cô gái nhân viên kia liền lấy nón ra đội rồi rời khỏi đó. Dương Trạch mở cửa xuống xe, anh nhào đến trước mặt người nọ, hung hăng nắm lấy cổ tay cô ta, không nói không rằng liền ấn cô ta ngồi vào ghế sau xe. Dương Trạch cũng mau chóng ngồi vào, chốt cửa xe lại.

Cô gái kia vẫn chưa hoàn hồn trố mặt sợ hãi, định bụng hét lên nhưng nhận ra Dương thiếu của Cửu Thương nên vội nuốt tiếng hét vào, cô ta run rẩy hỏi anh:“Ngài, ngài làm gì vậy?”

Ánh mắt của Dương Trạch lóe lên tia lửa giận dữ. Anh bắt lấy cổ tay cô ta rồi siết chặt như hận không thể bẻ gãy ngay tức khắc:“Vì sao lại nhằm vào Đường Tử Hân? Tại sao lại cắt váy Hàm Tuệ? Vì sao phá bĩnh hôn lễ của tôi?”

Cô gái ấy sợ đến xanh mặt xanh mày, muốn thoát nhưng bốn phía bao quanh, như thiên la địa võng, căn bản thoát không ra. Đôi môi cô run rẩy nói không nên lời, giống như có một luồng điện chích vào người, chạy dọc theo sống lưng.”Dương thiếu, ý ngài là gì?”

Cơn thịnh nộ của Dương Trạch dâng cao đến cực điểm, anh khinh khỉnh nhếch khóe môi lên:“Cô còn giả ngây? Cô dùng chiêu cũng được lắm, mượn dao giết người, một mũi tên trúng hai đích! Có trời mới biết cô là kẻ phía sau giật dây!”

“Tôi nghe không hiểu...” Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, chối bay chối biến. Lớp trang điểm sắc sảo cũng không che đi được sắc mặt cô ta đang hóa trắng xanh bất thường.

“Nghe không hiểu hay cố tình không hiểu?”

Bàn tay Dương Trạch siết chặt cổ tay cô ta, đè vào mặt kính, anh gầm lên:“Tại sao lại nhằm vào Đường Tử Hân?”

“Tôi không có! Không có!” Mồ hôi trên trán cô ta vã ra, làm bết lại mấy lọn tóc xuề xòa trước mặt.

“Chính cô mua chuộc người ở khách sạn đó, dựng lên một vở kịch mà không ai biết tác giả, tôi tự hỏi khi Đường Tử Hân rơi xuống hồ bơi, khi Hàm Tuệ bị làm nhục, cô đã đứng ở đâu trong buổi tiệc cười nhạo họ!”

Cô gái thở gấp sợ hãi, vì bị Dương Trạch kích động nên bắt đầu vung tay vung chân loạn xạ, miệng không ngừng la hét:“Tôi không làm gì hết! Không làm gì hết!”

Dương Trạch nghiến răng kèn kẹt, anh vung tay xé áo sơ mi trắng của cô ta ra rồi tức tối gầm lên:“Nếu cô còn chối tôi sẽ khiến cô không còn một mảnh vải rời khỏi đây!”

Cô gái dùng tay che chắn trước ngực khóc nấc lên van xin:“Xin ngài, Dương thiếu, ngài độ lượng đừng bắt tôi làm vậy.”

Dương Trạch cười lên quỷ quyệt, anh kéo hai tay cô ta ra không cho làm động tác che đậy nữa:“Sao? Cảm giác bị xé rách phô bày thế nào? Có nhục nhã không?”

Tâm trí anh đảo quanh rồi quay về đêm hôm đó, anh biết Hàm Tuệ đã hạnh phúc bao nhiêu, vậy mà vào ngày quan trọng nhất cuộc đời cô, một sự cố đen tối xảy ra gần như phá hủy thời khắc thiêng liêng nhất.

Thủ đoạn của người phía sau quá thâm độc, làm cả Hàm Tuệ và Đường Tử Hân đâm chém lẫn lộn.

Cô ta khóc nức nở, áo đã rách nát, còn lồ lộ ra nội y màu đen. Giống hệt như lời anh vừa tường tận, cô ta cảm thấy nhục nhã đến vô tận.

“Dương thiếu, tôi không làm gì cả, làm ơn tha cho tôi.”

Dương Trạch không nói không rằng mạnh mẽ xé rách áo cô ta ra lần nữa, cúc áo bắn đi khắp nơi, vải vóc nhàu nát thê thảm. Cô ta la toáng lên rồi lập tức chắp tay lại dập đầu van xin anh.


“Xin ngài, van xin ngài, đừng như vậy.”

“Cô có chịu nhận tội hay không?”

Cô gái khóc đến thê lương, hết đường chối cãi liền phải gật đầu nhận mọi việc mình đã bày ra:“Là tôi, tôi đã làm chuyện đó, tôi có mắt như mù, mong ngài tha tội!”

“Tôi hỏi cô lần nữa, vì sao lại nhằm vào Đường Tử Hân?” Dương Trạch thấy cô ta thừa nhận, cơn giận cũng nguôi ngoai đi một ít.

Khoảnh khắc Đường Tử Hân ngã xuống hồ bơi, cô vùng vẫy, cô quẫy đạp, cô tuyệt vọng chìm xuống, mà anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị đày đọa, tất cả đều theo anh vào giấc mơ mỗi đêm, trở thành cơn ác mộng đen tối của anh.”Tôi vốn không có cảm tình với cô ta, cô ta ngang nhiên xuất hiện rồi chiếm đoạt người đàn ông của tôi.” Cô gái đó nói ra như trút bỏ mọi thống giận tràn ngập, cõi lòng cũng không hề dễ chịu.

Dương Trạch nhướn mày, bàn tay bóp lấy cổ cô ta, anh dần dần thắt chặt lực tay:“Vậy thì liền dìm người ta đến chỗ chết? Trong hôn lễ của tôi, cô ấy suýt bỏ mạng!”

Người đàn ông như biến thành Diêm Vương thật sự, đôi mắt anh trợn lên, đường máu đỏ oặt rợn người. Cô ta đập tay vào tay anh, cảm giác ngộp thở bức bách kéo đến, mặt cô ta đỏ ửng, nói không ra lời.

Anh chính là để cô ta biết được cảm giác bị tước đi không khí nó tuyệt vọng đến mức nào. Và Đường Tử Hân đã phải chịu đựng nó!

Đúng thật việc Đường Tử Hân bị đẩy xuống nước vượt quá dự liệu của cô ta, không ngờ Hàm Tuệ lại hung dữ như vậy, càng không rõ Đường Tử Hân có biết bơi hay không.

Nếu hôm nay Dương Trạch không vô tình trông thấy cô gái phục vụ trao đổi với cô ta thì sẽ chẳng ai ngờ tới cô ta chính là kẻ chủ mưu.

Dương Trạch thả tay ra, cô gái thở phì phò nuốt vào từng ngụm khí.

“Lạc Chiết?” Anh nhặt thẻ nhân viên của cô ta từ trên ghế lên, biết được tên tuổi của đối phương.

“Ngài thả tôi đi có được không? Xin ngài, thực sự cầu xin ngài!” Lạc Chiết chắp tay cầu xin anh.

Môi Dương Trạch kéo lên, tựa như ma quỷ hiện hình:“Tìm Đường Tử Hân và Hàm Tuệ thú nhận mọi tội lỗi, quỳ xuống cầu xin sự tha thứ từ hai người họ, cô làm được không?”

Lạc Chiết ngây người ra giây lát, bắt cô ta quỳ gối trước kẻ thù không đội trời chung thì thà cứ bẻ gãy chân cô ta còn hơn.

Dương Trạch mở miệng nói tiếp, lời nói ra có bao nhiêu tàn nhẫn thâm độc:“Nếu làm không được thì cởi bỏ bộ công sở này ta rồi rời khỏi xe tôi. Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không chơi qua cô.”

Như một tiếng sét giữa trời quang, Lạc Chiết bây giờ lại ước tai mình có bệnh để không nghe thấy bất kì câu chữ nào.

Cô ta hoảng loạn lắc đầu, làm vậy có khác nào vạch cho cô ta một con đường xuống thẳng địa ngục?

“Cô có quyền lựa chọn trước khi tôi đổi ý.”

Trong đầu Lạc Chiết chạy qua hàng vạn suy nghĩ, rối loạn bung bét. Cô ta không thể đưa ra lựa chọn ngay tức khắc, người đàn ông này quả thật mưu mô như ác quỷ, dồn cô ta không còn đường đối chọi.

Lạc Chiết đảo mắt, ánh mắt chạy một vòng quanh xe, ở đây thật chẳng còn thứ gì có thể che chắn cơ thể lõa lồ của cô ta lại sao?

“Dương thiếu, tôi là phụ nữ, ngài trừng phạt như vậy có quá tàn nhẫn không?”

“Vậy Đường Tử Hân và Hàm Tuệ không phải phụ nữ?”

Lạc Chiết á khẩu. Người đàn ông họ Dương này cô ta đã nghe qua rất nhiều trên báo trí, bây giờ được dịp đối mặt, ngoài vẻ hòa nhã thì anh ta còn mang một bộ mặt nạ ma mãnh quỷ quyệt.

Dương Trạch bấm nút mở cửa xe, vươn người đem cửa xe bên phía Lạc Chiết mở ra, anh đẩy mạnh vai cô ta một cái, quát lớn:“Cút khỏi xe tôi!”

Lạc Chiết vội vàng che chắn thân thể đang bị phơi bày, cô ta khóc lóc, nhúc nhích cũng không dám.

“Cút mau!” Dương Trạch mất kiên nhẫn đẩy vai cô ta lần nữa, Lạc Chiết liền khóc sống khóc chết với anh:“Tôi không thể ra ngoài trong bộ dạng như vậy được, Dương thiếu, ngài rộng lượng tha thứ!”

“Cô có biết bơi không?” Dương Trạch đột nhiên dừng tay lại, hỏi một câu.

Lạc Chiết hoảng hồn, bám chặt vào ghế xe nhất quyết không buông, mà anh đột nhiên hỏi câu như vậy có phải là muốn quăng cô ta xuống sông hay không?

“Biết không?”

Lạc Chiết giương to đôi mắt tròn xoe, ủy khuất lắc đầu.

Dương Trạch như bị ma nhập, cười rất quỷ dị rồi hùng hổ nói:“Nếu cô bày trò hãm hại một lần nữa tôi sẽ lột đồ cô ra rồi ném xuống nước, ngoi lên không được mà chìm xuống cũng không xong, cho cô đầy một bụng nước chết đi!”

Lạc Chiết bị dọa đến mặt mũi xanh mét. Dương Trạch vừa dứt lời liền đẩy mạnh cô ta xuống. Cô gái hô lên một tiếng thất thanh rồi ngã ra khỏi xe.

Người đàn ông nhìn cô ta khinh bỉ rồi ném vào mặt cô ta chiếc áo công sở nhàu nát như đống rẻ rách sau đó đóng chặt cửa xe.

Người đi qua đi lại thấy Lạc Chiết chỉ mặc độc một cái áo nội y màu đen mà đứng lại chỉ trỏ bêu rếu. Lạc Chiết thảng thốt dùng áo che đậy nửa thân trên của mình, tránh ánh mắt người nhìn cô ta vùi sâu khuôn mặt trong mớ tóc xõa rối tung.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đi, khói trắng để lại là cố tình cho cô ta ngửi hết.

Lạc Chiết rụt vai đứng dậy, khóc không thành tiếng rồi phi nước đại chạy đi tìm chỗ trú thân. Chạy được một đoạn, đột nhiên có người bắt tay cô ta lại, xồng xộc lôi đi.

Lạc Chiết muốn thét lên đánh người nhưng mới ngớ ra người đang nắm tay mình lại là Lạc Nghiễn.

Lạc Nghiễn dừng chân, thân hình to lớn che đi thân thể trắng ngần của cô ta, người đàn ông cởi áo vest khoác lên vai Lạc Chiết. Anh ôm lấy vai cô ta bước đi.

“Đi thôi.”

HẾT CHƯƠNG 48.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui