--------Chương 3: Vì cô, lãnh chọn một cú đánh---------
Đường Tử Hân không biết để đâu cho hết hoảng hốt, cô cũng chẳng thể ngờ được người đàn ông phẩm giá cao thương, người người hô vang cái tên Vương thiếu, mà có một ngày hạ mình, vì cô mà lãnh chọn một cú đánh.
Vương Kiến Hạo buông cô ra, cú đánh hồi nãy cũng chẳng phải nhẹ nhàng gì cho cam. Anh khẽ nhíu chặt hai hàng lông mày, từ bả vai truyền đi cơn đau nhức.
Anh quay mặt lại, trông thấy nét mặt sợ hãi cùng hoảng hốt của Đường Sâm mà ánh mắt dần trở nên hung dữ. Đường Sâm sợ như nai gặp hổ, chỉ cần đả động một chút liền bị sơi tái. Vương Kiến Hạo đoạt lấy cái xẻng trong tay ông, một phát ném đi thật xa, ông biết, anh thực sự tức giận:“Con bà nó, ngươi dám đánh?”
Khắp người Đường Sâm run rẩy một trận, sợ hãi đến nỗi răng va vào nhau, khó có thể nói lên tiếng:“Vương thiếu, ngài tha mạng, xin tha mạng!”
Đường Sâm quỳ xuống, hai đầu gối đập mạnh xuống nền đất, ông chắp hai tay đặt trước ngực:“Tôi... tôi chỉ là đang dạy lại đứa con hư hỏng kia”
Vương Kiến Hạo gầm vào mặt lão, cứng cáp như thép, đáng sợ còn hơn hổ:“Nghe cho rõ đây, ngươi bán con của ngươi cho ta thì là của ta, đến một sợi tóc cũng không được động vào. Nếu không ta đem ngươi cưa đứt đi!”
Ông gật đầu như giã gạo, run rẩy cất tiếng:“Vâng, tôi sẽ không động đến”
“Giết ngươi còn dễ hơn giết một con kiến. Nhưng để một thứ rác rưởi như ngươi chết sớm quá thì không được, phải cho nếm trải cái gọi là sống không bằng chết!”
Vương Kiến Hạo quay lại nhìn cô, đôi mắt toé lửa như có thể ăn tươi nuốt sông cô bất cứ lúc nào. Trong lòng anh dội lên cơn tức giận, anh hừ nhẹ, đã bảo cô ở yên trong khách sạn, vậy mà lại chạy về đây, đã thế còn suýt bị đánh cho trọng thương, không ngốc không phải mà!
Anh không nói không rằng, cầm lấy cổ tay Đường Tử Hân lôi đi xềnh xệch. Vết rách ở chân cô cứ mà ứa nhiều máu hơn, cô cắn môi ngăn lại đau đớn, hai hàng lông mày nhíu thật chặt. Cô căn bản bây giờ bước một bước cũng vô cùng khó khăn.
Thấy cô muốn rút tay trở lại, như là cự tuyệt không muốn đi theo, Vương Kiến Hạo bùng lên bực tức, hận không thể cắn rơi cô một miếng thịt. Anh quay lại thì thấy Đường Tử Hân ngồi gục trên mặt đất, tay đang bịt lấy vết thương ở chân. Vương Kiến Hạo đảo mắt xung quanh, lúc này mới để ý đến những mảnh thuỷ tinh rơi trên mặt đất, khuôn mặt đột nhiên tối lại.
Đường Tâm từ nãy đến giờ đến cả một câu chữ, một hành động đều không bỏ qua, chỉ tiếc là cô như con ngốc, chẳng biết chuyện gì. Cô vội vàng tiến đến dìu Đường Tử Hân lên, cô ngước mắt, đem chọn cú liếc chết người cho Đường Sâm đang quỳ rạp ở đấy.
“Nào, Tử Hân, chị đưa em vào nhà“.
Trong lòng Vương Kiến Hạo dâng lên khó chịu, anh bước đên, gạt phắt tay Đường Tâm ra, một phát đem Đường Tử Hân vác thẳng trên vai.Đường Tử Hân đầu lộn xuống dưới, cô bỗng thấy chóng mặt liền vùng vẫy đòi xuống:“Để tôi xuống, mau để tôi xuống!” tay nhỏ của cô từng nắm nhỏ, giáng xuống tấm lưng rắn rỏi của người đàn ông.
Vương Kiến Hạo bị cô đánh cho đau mới bừng bừng tức giận. Anh giơ tay, đánh vào mông cô một cái thật mạnh:“Còn không yên lặng, tôi đem cô lột sạch, ăn tại chỗ!“.
Nghe lời nói răn đe của anh, Đường Tử Hân liền thôi, không làm loạn. Người đàn ông này nói được là làm được, có gì phải kiêng dè?
Anh nhìn quanh, sau đó thì chững chạc, cất bước rời đi. Bỗng nhiên một cái bóng nhỏ chạy vụt qua, ngăn lại trước mặt. Đường Tâm giang hai tay, đôi mắt cô mạnh mẽ trừng lên nhìn anh:“Anh mang con bé đi đâu? Mau bỏ xuống!“.
“Tôi mang đi đâu là chuyện của tôi. Không cần quản!” Anh nói xong, liền đem Đường Tâm, mạnh mẽ gạt qua một bên.
Đường Tâm lảo đảo suýt thì ngã xuống đất, nhìn theo bóng lưng người đàn ông mang em gái mình đi. Đường Tử Hân chỉ sợ chị lo lắng, liền chật vật ngửng đầu lên, ánh mắt miễn cưỡng nhìn mà phía chị mình mà gọi lớn:'Chị, em không sao! Đừng lo cho em, em sẽ sớm quay về“.
Đường Tâm nghe cô nói mà thở ra một hơi, nhưng chỉ là ba phần, bảy phần vẫn là lo lắng tột cùng.
Vương Kiến Hạo vác cô trên vai, vững vàng ra khỏi con ngõ nhỏ. Anh mở cửa xe ra, đem cô nhét vào trong. Đường Tử Hân mở mắt thật toả nhìn anh, hận không thể đạp anh một phát văng ra xa. Anh ngồi vào ghế lái, không quan tâm người phụ nữa đang nhìn mình căm phẫn, nhanh chóng đem siêu xe chạy đi.
Đường Tử Hân loay hoay mãi mới xắn được tay áo lên, đập vào mắt cô là những mảng máu đỏ lập loè, cô phồng má trợn mắt thôi nhưng vẫn không bớt đi phần nào đau rát. Người đàn ông ngồi bên cạnh nhẹ liếc mắt qua, anh khẽ nhíu chặt lông mày, nói:“Cô chắc bị ấu trĩ“.
“Ấu trĩ hay không cũng chẳng liên can đến anh” Đường Tử Hân hờ hững, không nhìn anh lấy một cái.
Vương Kiến Hạo nghe thấy, bực tức như sóng nổi lên. Anh điên cuồng lao xe đi. Đường Tử Hân ngồi bên cạnh, lo lắng, mồ hôi từ trán tuôn ra không ngừng, cô sợ hãi kêu lên:“Anh mau chậm lại! Muốn đâm người thì đừng lôi tôi vào đâm cùng chứ!“.
Chiếc siêu xe vẫn không có ý định chậm lại, vẫn vùn vụt lao trên đường.
Đường Tử Hân hét lên:“Dừng xe, cho tôi xuống!“.
Anh vẫn không đoái hoài gì.
“Dừng xe, dừng xe lại cho tôi!” Đường Tử Hân tức giận, tay nắm vào đập liên hồi vào cửa xe.
“Không cần tay của mình nữa?“.
“Cho tôi xuống, tôi đi mua thuốc” lần này cô nhẹ giọng hơn, chỉ sợ làm người đàn ông này khó chịu chỗ nào, không khéo lại đâm người cũng nên.
Vương Kiến Hạo thấy tình trạng vết thương của cô càng ngày càng tệ liền đem xe đỗ vào bên lề đường. Thấy xe dừng hẳn Đường Tử Hân mới muốn mở cửa xe, chuẩn bị đặt chân xuống thì bỗng anh kéo cô lại:“Muốn phế chân đi?“.Cô bỗng nhớ ra, chợt nhìn xuống chân mình, máu chảy bây giờ đã khô lại. Vương Kiến Hạo đóng cửa xe ghế lại phụ lại cho cô, sau đó anh không nói gì liền xuống xe, thân ảnh nhanh nhẹn vòng qua đầu xe rồi đi vào một tiệm thuốc gần đấy.
Đường Tử Hân trầm ngâm suy nghĩ, cô có một chút ngạc nhiên về người đàn ông này.
Vương Kiến Hạo đi rất nhanh thì quay lại, mua thuốc chỉ vỏn vẹn trong vòng năm phút. Anh mở xe ngồi vào ghế lái, hờ hững ném túi thuốc cho cô rồi lại cho xe chạy đi.
“Anh đưa tôi đi đâu?“.
“Đi ăn“.
Đường Tử Hân dựa người vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt u ám không thôi:“Tôi không muốn ăn. Phiền anh đưa tôi đến trường“.
Bỗng Vương Kiến Hạo hỏi cô một câu:“Cô học ngành gì?“.
“Kiến trúc sư của Bạch Tích“.
Trường đại học Bạch Tích này rất lớn, lại còn vô cùng nổi tiếng, muốn vào dây thì một là phải là thiên tài, hai phải là con ông quan bà quan, nhưng gia cảnh của Đường Tử Hân như vậy chắc chắn là thuộc trường hợp một.
“Được, không đi ăn, quay về khách sạn trước đã“.
“Không, tôi không về” Đường Tử Hân kiên quyết cự tuyệt.
Vương Kiến Hạo chán ghét, anh thực sực cái tính cứng đầu này của cô, về sau anh quyết sẽ làm cho cô phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh
Chiếc xe quay đầu sang làn đường bên kia, hung hăng chạy thẳng về Bạch Tích.
*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*
Đường Tâm đứng bần thần thật lâu, cuối cùng cô vẫn chọn quay vào nhà.
Trong phòng khách Đường Sâm vẫn chưa hết bàng hoàng, một phen như thế một lần nữa, chắc ông sẽ rớt tim mà chết. Đường Tâm ngồi xuống đối diện với ông, nâng mắt lên nhìn chằm chằm:'Ba, rốt cuộc là sao? Đã có chuyện gì mà con không biết đây?“.
Ông ta không mở miệng nói nửa lời, chỉ nhẹ nhàng nhắm dưỡng thần.
Đường Tâm lại gặng hỏi tiếp:“Người đàn ông kia là ai? Sao lại có thể ngang nhiên Tử Hân đi?“.
Đường Sâm trừng mắt giận dữ:“Câm miệng, ta không muốn nghe!“.
“Ba, hắn ta nói ba chính là bán Tử Hân cho hắn, là thật sao?“.
“Ta không bán nó, nó chỉ giúp ta đổi lấy một mạng“.
Cô hét lên, cô thật không ngờ, người ba ruột của cô lại nhẫn tâm như vậy:“Ba, sao ba lại đối xử tàn nhẫn với con bé như vậy? Con bé từ nhỏ đến giờ chưa một ngày nào được hạnh phúc. Bây giờ ba lại lôi nó ra để làm vật tế?”
“Nó là con nuôi thì ta mới làm thế!“.
“Con không cần biết, Tử Hân không làm gì sai trái cả. Ba làm thế sao không nghĩ đến tương lai của con bé?“.
Đường Sâm đập tay xuống bàn, liền đem bộ ấm trà trên bàn gạt hết xuống, mảnh thuỷ tinh vỡ ra, bắn ra sàn nhà:“Nếu không phải vì nó thì mẹ ngươi mới không bỏ mạng oan uổng! Chính nó là đứa giết chết mẹ ngươi!“.
“Ba đừng đổ lỗi cho bất kì ai, đó là tai nạn, ba biết không? Đó là tai nạn, Tử Hân không giết ai cả, mẹ con bỏ mạng không phải là vì con bé!“.
“Câm miệng, câm miệng đi!” Đường Sâm giận đến sôi máu.
Đường Tâm kiềm lại cảm xúc, cô bình tĩnh hỏi ông:“Còn chuyện đính hôn của con bé, ba tính nói sao với nhà người ta?“.
Đường Sâm bỗng á khẩu. Từ lúc Đường Tử Hân thay ông trả nợ, không phải là ông chưa nghĩ đến chuyện này. Cô từ lâu đã được nhắm vào cuộc đính hôn với thiếu gia nhà họ Dương, chỉ còn vài tháng nữa là hai bên thông gia gặp mặt cùng nhau tổ chức việc đính hôn cho hai người. Nhưng vào một ngày Vương Kiến Hạo xuất hiện, làm cho mọi dự định tương lai của ông hoàn toàn đổ bể. Nếu Đường Tâm thế thân cho ông thì tuyệt đối không được, cô là con ruột của ông. Bât quá ông mới lấy Đườn Tử Hân ra thương lượng cũng chưa thể nghĩ đến những chuyện sau này.
Ông ta thở dài một hơi, quay ra nói với Đường Tâm:“Ta sẽ cố gắng trao đổi với nhà họ Dương, cho ngươi làm người thay thế“.
Đường Tâm nghe như tiếng sét bên tai, cô không nghĩ lại có thể chọn con đường đi như vậy:“Con không thể, con không có cảm tình gì với thiếu gia nhà họ Dương. Không phải anh ta rất thích Tử Hân hay sao? Nếu là con, anh ta sẽ không chấp nhận đâu!“.
Đường Sâm không muốn nghe liền bỏ đi, trước khi rời khỏi thì ông để lại cho cô một câu:“Ta không cần biết, ngươi sẽ sớm được gả vào Dương gia“.
*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*
Bạch Tích
Siêu xe của Vương Kiến Hạo phách lối đậu trước cổng trường, thấy Đường Tử Hân chật vật mãi mà chưa ra khỏi xe, anh nói:“Muốn tôi vác cô vào?“.
Đường Tử Hân lắc đầu. Cô không muốn sinh viên ở đây thấy anh và cô có quan hệ, nếu thấy được rồi họ sẽ đi rêu rao khắp trường. Học ở đây cô sợ nhất là những cái miệng của bọn họ:“Không cần, anh cho tôi mượn điện thoại“.
Cô xoè lòng bàn tay ra, sau đó Vương Kiến Hạo lấy điện thoại của mình đặt lên tay cô.
Đường Tử Hân bấm số một hồi rồi đưa lên tai. Đường dây bên kia nhanh chóng nhận được:“Alo, An Nhiễm“.
“Ừ, muốn hẹn tớ đi chơi sao?“.
“Suốt ngày chỉ nghĩ đến đi chơi thôi, cậu thật là! Xuống cổng trường đi, tớ đang đợi cậu“.
“Ừ“.
Đường Tử Hân cúp máy, trả lại điện thoại cho Vương Kiến Hạo. Rất nhanh sau đó, bóng dáng Giản An Nhiễm bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của cô. Cô liền mở cửa xe, đưa tay lên vẫy vẫy.
“An Nhiễm tớ ở đây”
Giản An Nhiễm thấy cô ngồi trong một chiếc siêu xe, chiếc xe này mấy ngày trước cô có thấy trên tivi, phải là đại gia cực giàu có mới rước được về. Cô bước lại gần thì mới phát hiện Đường Tử Hân đi cùng với một người đàn ông. Đường Tử Hân thấy cô bạn mình đến gần liền giơ tay quàng lấy cổ cô.”Cậu nhìn xem, chân tớ bị thương rồi”
“Trời ạ, bác trai làm đúng không?” Giản An Nhiễm nhẹ dìu lấy cô, nhưng cũng không quên nhìn người đàn ông trong xe. Cô nhìn thật kĩ, tỉ mỉ mà nhìn, nhưng cũng không thể tìm được khuyết điểm trên khuôn mặt anh. Anh ta rất đẹp trai, trông như nam thần của điện ảnh vậy.
Bỗng Vương Kiến Hạo quay mặt ra, mắt anh và Giản An Nhiễm khẽ chạm nhau, nhưng cuối cùng anh là người di chuyển trước, ánh mắt anh đặt lên người Đường Tử Hân đang chật vật đứng bên cạnh.
Đường Tử Hân cũng chẳng nói gì, liền đem cửa xe đóng sập vào. Chiếc siêu xe không chần chừ, cùng với gió mà lao di như bay. Khi chiếc xe của Vương Kiến Hạo mất hút trong tầm mắt, Giản An Nhiễm dìu Đường Tử Hân đi từng bước nhỏ, miệng cũng cất lên câu hỏi.
“Anh ta là ai vậy?“.
“Là tổng giám đốc của Nghiêm Châu, cậu tốt nhất là tránh xa hắn ra, nhìn thôi cũng đủ biết là rất thủ đoạn rồi” Đường Tử Hân vừa nói vừa bĩu môi. Anh dù có đỡ cho cô cú đánh đó nhưng ấn tượng về anh cô chẳng có chút gì ngoài hai chữ lưu manh!
“Nhưng cậu vừa đi xe anh ta về kia mà”
“Đó là bất đắc dĩ!”
“Cậu làm sao mà quen được người như thế vậy?” Giản An Nhiễm tò mò không thôi, còn rất nhiều thắc mắc mà cô muốn giải đáp.
Đường Tử Hân nghe được câu, sắc mặt thoáng bối rối cùng buồn bã. Cô không có can đảm để nói với cô bạn thân của mình rằng mình bị ba nuôi bán đi.
Dìu nhau mãi cả hai mới lên được phòng. Giản An Nhiễm nhẹ nhàng đặt Đường Tử Hân ngồi xuống ghế, ngay giây tiếp theo cô liền đi lấy hộp thuốc y tế cùng một chậu nước ấm. Giản An Nhiễm nhấc một chân của cô lên, lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau sạch vết máu. Đường Tử Hân đau rát, lông mày nhíu chặt, mồ hôi ở trán và thái dương đổ ra không ngừng.
“Bác trai hại cậu thành ra như vậy?” Giản An Nhiễm nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt vẫn không rời khỏi bàn chân của Đường Tử Hân.
“Là tớ giẫm phải thuỷ tinh“.
“Thuỷ tinh ở đâu ra? Do bác trai gây ra?” Giản An Nhiễm ngước mắt lên nhìn.
Đường Tử Hân biết là không thể giấu được cô bạn thân lâu năm của mình liền mang câu chuyện rõ ràng, rành mạch kể ra. Câu chuyện vừa dứt thì chân cô băng bó cũng xong. Giản An Nhiễm nghe xong thì tức giận không tả nổi.
“Sao ông ta độc ác như vậy cơ chứ?! Sống cùng nhau suốt hai mươi mấy năm qua mà một chút niệm tình cũng không có, thật là!”
Đường Tử Hân im lặng trầm ngâm. Cô không kể cho Giản An Nhiễm rằng mình bị bán đi, một số tình tiết trong câu chuyện cũng bị cô lược bỏ bớt. Cô không có can đảm để nói, và ngay cả dũng cảm để đối diện cũng trôi suông mà không giữ lại được.
Cô vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Giản An Nhiễm, nhẹ giọng trấn an:“Tớ không sao, kiềm chế nào!”
Giản An Nhiễm kéo cánh tay bị thương của cô lại, lau qua bằng nước ấm rồi bắt đầu quấn băng:“ Cô ngốc cô nhìn này, thương tích đầy mình, máu cũng chảy sắp bằng con suối nhỏ rồi mà còn không sao gì chứ?!”Ngưng một hồi, Giản An Nhiễm nói tiếp:“ Đừng tự chịu khuất phục như thế, nếu cậu không muốn bảo vệ bản thân mình thì cả đến Ông Trời cũng chẳng thể bảo vệ được cậu. Nếu có ai đó gây khó dễ cho cậu thì đừng nhẫn nhịn, chẳng có ích gì đâu”
Đường Tử Hân chăm chú nghe hết câu nói của Giản An Nhiễm, cảm xúc luân phiên hiện lên đôi mắt. Khi một lời nói này phát ra, giây phút cô thấm nhuần được lý trí của nó thì lúc ấy cô mới bàng hoàng nhận ra ra rằng, cô chưa hẳn là mất hết tất cả, cô còn một cô bạn thân.
Xử lí vết thương xong thì Đường Tử Hân liền leo lên giường, ngủ thiếp đi. Qúa mệt mỏi để chống chọi tiếp, thà rằng hãy nghỉ ngoi một chút, nhắm mắt một chút, biết đâu khi tỉnh dậy, ta có thể một lần nữa mỉm cười thì sao?
Giản An Nhiễm bước ra từ phòng tắm, thấy Đường Tử Hân ngủ say, tướng ngủ vặn vẹo trên giường. Cô thấy vậy liền chỉnh lại, rồi đắp lên người Đường Tử Hân cái chăn mỏng.
Ngày hôm sau
Đường Tử Hân và Giản An Nhiễm vẫn theo tiết học, lên lớp như bình thường. Giản An Nhiễm có khuyên cô nghỉ vài ngày để vết thương lành lại, nhưng cô nhất quyết không nghe, sắp thi rôi, nên một bữa học cô cũng không thể nghỉ.
Bạch Tích của thu tháng chín trầm luân, như ẩn như hiện giữa một đường phố Bắc Kinh xuôi ngược. Khuôn viên trường rất rộng, những cây bạch quả theo thu mà úa vàng lấy một màu.
Đường Tử Hân và Giản An Nhiễm theo chân những sinh viên khác tiến tới phong học thêm. Tiết học này là tự nguyện, không bắt buộc.
Đường Tử Hân chăm chỉ học hành đến khi trời chập choạng tối. Cô học ngành kiến trúc nên đầu óc vô cùng sáng tạo và sắc sảo. Những đường nét phác hạo trên giấy trắng của cô như rồng bay phượng múa, tuyệt mỹ, hoàn hảo.
Giản An Nhiễm thấy mẹt nên về ký túc xá trước. Cô nàng về đến phòng thì thấy một nhân viên giao đồ của hãng điện thoại Apple đang đứng trước cửa phòng. Thấy cô đem chiều khoá mở cửa, nhân viên liền đưa ngay cho Giản An Nhiễm, nói:“ Tiểu thư, đây là sản phẩm điện thoại do Vương thiếu đã đặt hàng tặng cho cô, xin cô nhận lấy ạ”
Giản An Nhiễm cầm lấy chiếc túi giấy, mở ra trong đó rõ ràng là hộp điện thoại Apple loại mới nhất hiện giờ, cô đi làm thêm cực khổ chính là muốn mua dược nó. Cô kí tên giấy nhận hàng, sau đó nhân viên chưa kịp cúi đầu chào liền đã thấy cô đóng cửa một cái thật mạnh.
Cô cầm túi giấy trong tay liền tùi tiện ném xuống giường một cái không thương tiếc. Giản An Nhiễm đi ngay vào phòng tắm, đứng dưới làn nước lạnh, cô tỉ mỉ suy nghĩ, vì sao Đường Tử Hân lại không cho cô biết về mối quan hệ giữa cô và chàng thiếu gia kia? Tại sao lại may mắn gặp được người đàn ông vương giả tài trí đó?... Giản An Nhiễm suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến nỗi cô cảm thấy bản thân mình dần chuyển biến khác thường.
Đến gần tám giờ tối, Đường Tử Hân mới trở lại kí túc xá, cô vừa mới vào phòng thì thấy Giản An Nhiễm đang sấy tóc, thấy dưới giường của cô. hộp điện thoại rơi ra ngoài túi giấy. Cô cầm lên thấy bên ngoài hãng điện thoại hiện ra rõ ràng
“Cái này của ai vậy?”
Giản An Nhiễm ngước lên nhìn một chút, sau đó thì trả lời qua loa:“Là của người đàn ông hôm qua tặng cho cậu đó“. Sau đó cô nói tiếp một câu nữa:“ Tử Hân, cậu thật sướng, quen được người như thế thật tốt quá!”
Đường Tử Hân nhăn mặt, mang điện thoại từ trong hộp ra xem, ngó nghiêng một hồi cô mới nói:“Tớ chẳng có chút quan hệ gì với anh ta cả”
Điện thoại Vương Kiến Hạo mua cho cô là loại đắt nhất hiện nay, so với cái điện thoại cũ của cô còn có phần đẹp hơn và tốt hơn nhiều. Nhưng anh cho thứ này chẳng khác nào lại nói với người ta rằng anh bao nuôi cô, cô là trò tiêu khiển của anh?
“Vậy tại sao cậu lại quen được anh ta?” Giản An Nhiễm ngồi quay lưng lại với Đường Tử Hân rồi nói
Đường Tử Hân lắc đầu, đi đến ngồi xuống cạnh cô bạn mình, đôi mắt cô chợt dấy lên u buồn:“Cậu có thể đợi không? Tớ chắc chắn một ngày nào đó, không gần cũng không xa, tớ sẽ đem hết mọi chuyện nói cho cậu.”
Cô thật sự rất biết ơn Giản An Nhiễm, nếu không có cô ấy, có lẽ cô đã không còn sức lực để đứng lên và bước tiếp. Đã quá nhiều lần cô yếu kém ỷ lại Giản An Nhiễm, nhưng lần này cô muốn tự mình vượt qua, tự mình chống dậy, sẽ không có một ai bị vô cớ liên can.
“Cậu vẫn còn chuyện giấu tớ?”
“An Nhiễm, hãy nghe tớ, tớ hứa là sẽ kể cho cậu, nhưng không phải bây giờ”
“Ding, ding, ding,...” bỗng chuông điện thoại đổ lên dồn dập, là của Giản An Nhiễm:“ Alo?”
Đường Tử Hân đứng lên, đem điện thoại Vương Kiến Hạo mua cho, ném xuống giường không thương tiếc một lần nữa.
“Tử Hân, Dương Trạch muốn gặp cậu” Giản An Nhiễm đưa điện thoại cho cô, Đường Tử Hân đưa tay đón lấy, dưa lên tai:“Alo?”
“...”
“Ngay bây giờ sao?”
“...”
“Được, tôi xuống ngay.”
Đường Tử Hân trả điện thoại cho Giản An Nhiễm, cô cấp bách mặc áo khoác vào, trước khi rời đi thì để lại cho cô bạn thân một câu:“Cậu ăn cơm trước đi, không phải chờ, tớ sẽ về sớm“.
Nói xong, cánh cửa phòng cũng dứt khoát đóng sầm lại.
------------------------- HẾT CHƯƠNG 3 --------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...