--------Chương 15: Gặp lại--------
Từ khi ở chung với Dương Trạch, Đường Tử Hân cũng biết rằng anh rất bận rộn, mọi việc ở công ty dường như đang đổ dồn lên lưng anh. Vì thế cô cũng không muốn làm phiền đến anh. Cô muốn đi học lại ở Bạch Tích, liền ban đêm không ngủ đợi anh trở về.
“Anh về rồi, công việc có mệt mỏi lắm không anh?” Đường Tử Hân chạy ra từ phòng bếp, tay nhanh nhẹn cầm giúp anh cái áo vest nặng nề.
Anh tháo giày ra, để vào ngăn ngay ngắn rồi nhìn cô:“Đã trễ như vậy sao không ngủ? Ngày mai không phải đợi anh như vậy”
“Chỉ nốt đêm nay thôi” Cô quay người đi, đem áo vest của anh bỏ vào sọt đựng đồ.
Dương Trạch thấy trong người mệt mỏi dường như tan biến khi nhìn thấy cô. Cô giống như dòng nước mát của anh giữa những ngày nóng bức vậy.
“Anh ăn chưa? Em làm cho anh ít đồ nhé?” Đường Tử Hân ngước mắt nhìn anh, đôi mắt ánh lên tai mong chờ.
“Anh ăn rồi, đã trễ như vậy, em không phải làm gì hết”
Dương Trạch ngồi xuống ghế sofa, tay đưa lên cởi ra hai cúc áo. Cô từ trong bếp lấy ra cho anh một ly nước ấm, sau đó cũng theo anh ngồi xuống.
“Anh, em có chuyện muốn nói”
“Ừ, em nói đi” Dương Trạch đưa ly nước lên uống cạn trong tích tắc.
“Em muốn đi học trở lại được không? Vì ở nhà rất nhàn rỗi”
Anh đánh mắt nhìn cô, bàn tay đưa lên vén lọn tóc mềm của cô qua sau tai, ánh mắt anh cũng đầy phần dịu dàng:“Nhưng có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không chịu được”
Đường Tử Hân biết anh lo lắng điều gì, cô mỉm cười, cầm lấy bàn tay anh đang ve vãn ở gò má của mình mà ra hiệu cho nó ngừng lại:“Nếu anh thực sự thấy không an tâm thì có thể cho tài xế đến đón em mỗi lúc tan học, như thế được không?”
Dương Trạch khẽ cúi người, cả cơ thể của anh như không còn kiểm soát, đầu anh nhẹ gục trên vai cô, đôi tay thì ôm cô vào lòng. Sau đó anh thì thầm như tiếng gió:“Thế lúc trước vì sao em lại nghỉ học? hmm?”
“Chẳng phải có quá nhiều chuyện xảy ra sao?”
Dương Trạch nghe thấy thì im lìm đôi chút, chuyện cô nhắc đến không phải là anh không biết, mà anh còn quá rõ chuyện đó đã chấn động một thời gian dài trong cuộc sống của anh.
“Được, em muốn đi thì cứ đi. Nhưng về sau không được vì bất cứ lí do gì mà phải nghỉ học!”
“Vâng”
Và anh cũng không muốn cô giống anh, đánh mất cả ước mơ to lớn đang hình thành ngay trước mắt.
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Nhà hàng Đài Chử Tuyết.
Ngay trước cửa nhà hàng to lớn, một chiếc xe thể thao hiên ngang đậu ngay phía trước, gần như chắn mất lối ra. Nhìn sơ qua, chắc chắn sẽ có người nghĩ, một tên điên vừa đâm vào đây. Nhưng có ai nói rằng nhà hàng này không có bãi giữ xe cơ chứ?!Từ trong chiếc thể thao bước ra là một người đàn ông dáng người cao lớn. Anh mặc trên mình một bộ vest lịch lãm màu xám, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo nỉ dày màu đen.
Vừa bước đến trước cửa nhà hàng, quản lý tiếp tân liền mau chóng ra nghênh đón anh.
“Vương thiếu, mời ngài đi lối này”
Vương Kiến Hạo đi theo quản lý tiếp tân tiến đến phòng ăn cao cấp nhất ở đây. Sau đó người quản lý cung kính, mở cửa ra cho anh.
Bên trong phòng ăn đã có vài người đang ngồi tán gẫu. Người đàn ông bước vào, lập tức mọi người đều im lìm sau đó quay ra chào hỏi khách sáo. Cả năm người ngồi quy tụ trên chiếc bàn làm bằng cẩm thạch, còn xung quanh thì ánh đèn vàng đang chiếu sáng lúc đậm lúc nhạt.
Vương Kiến Hạo ngồi vào ghế, bên cạnh anh là Mạn Ngưu Trình đã ngồi ở đây từ lâu.
“Aiyo, Vương thiếu đây bận trăm công nghìn việc nên đến trễ nhỉ? Bắt bọn tôi ngồi đợi nóng cả mông”
Nhưng có vẻ đồng chí ngồi bên cạnh anh không hề biết phối hợp, mặt lạnh như tiền!
“Nóng sao không làm nguội? Tôi nhớ ngoài kia vừa có một trận tuyết”
À, thì ra ý người đàn ông này là làm nguội mông bằng tuyết...
Vương Kiến Hạo nhìn Mạn Ngưu Trình bình thản như không thể bình thản hơn, thần thái không hề bị câu nói đùa kia quấy nhiễu.
Những kẻ đáng tuổi trung niên ngồi quanh bàn ăn lớn cũng không nhịn được, bụp miệng lại cười như được mùa.
“Mạn thiếu có gian tình với Vương thiếu? Hay, hay!”
Mạn Ngưu Trình cười khẩy, đáp:“Tước tiên sinh, đồng tính luyến ái không phải phong cách của tôi”
Ngồi cạnh, Vương Kiến Hạo cười lên một cái nhẹ. Sau đó anh nhìn chung quanh rồi hỏi:“Sao chưa gọi món?”
“Đợi cậu đến, không thấy sao?”
Một lúc lâu sau, các món ăn hoành tráng được phủ đầy cả một cái bàn tròn to. Màu sắc cùng mùi hương như đang thôi miên khứu giác của người ta.
Ngay sau đó từ bên ngoài đi vào là những cô hầu gái, cô nào cũng ăn mặc như mùa hè, mà mặc dù đây là mùa đông.
Mỗi cô đều tự giác ngồi vào những cái ghế trống bên cạnh những người đàn ông. Tay chân bắt đầu hoạt động như mấy con rắn hoa quấn lấy tên đại gia này.
Vương Kiến Hạo đưa đũa gắp lấy một miếng thịt bò trên đĩa lớn, bỗng cô hầu gái luồn tay vào cổ áo anh. Mùi nước hoa của cô ta nồng đậm đến nhức mũi.
Anh nhìn cô ta hằm hằm, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu, chán ghét, lời nói lạnh tàn của anh vang lên bên tai cô:“Tránh ra, không thấy tôi đang ăn?”
Cô hầu gái bị dọa đến hồn vía tiêu tan, lập tức dừng tay, ngoan ngoãn ngồi yên như con cún.
Mạn Ngưu Trình ngồi bên cười cợt nhả, anh huých tay vào người đồng chí bên cạnh:“Sao? Không hợp khẩu vị?”
Nếu người khác không biết trình tự sự việc sẽ lập tức nghĩ Vương Kiến Hạo không thích đồ ăn ở đây.
Vương Kiến Hạo quay ra, mặt nặng mày nhẹ:“Cái nhà hàng này nấu nướng dở tệ!” Mạn thiếu cùng những người khác bật cười lên khanh khách, họ biết anh đang nói đến thứ gì.
“Người đâu, đổi món cho Vương thiếu!”
Phục vụ lật đật chạy từ bên ngoài vào, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi:“Vâng, ngài Vương thiếu có điều gì căn dặn ạ?”
“Mẹ! Căn dặn cái gì? Đổi người cho tôi!”
Phục vụ hiểu ý, cuống cuồng gật đầu, sau đó ra hiệu với cô hầu gái ngồi bên cạnh Vương Kiến Hạo. Cô ta tức giận ngấm ngầm đứng dậy rời đi.
Rất nhanh sau đó, người được đổi, cô hầu gái mới này chẳng khác gì cô kia, khuôn mặt được trang điểm như đi dọa người, nhưng được cái mùi nước hoa không nồng như cô trước. Nhưng Vương Kiến Hạo một chút cũng không động vào.
“Nào, chúng ta chơi vài ván, tiện thể cùng bàn chuyện”
“Được, được”
Bàn ăn được dọn sạch sẽ, ở trên chỉ có một bộ bài cùng vài ly rượu nặng. Khi bài được phát đi hết, Vương Kiến Hạo bỗng nói với cô hầu gái bên cạnh:“Chơi đi”
Trong đôi mắt cô gái bỗng lóe lên tia vui mừng nhưng vẫn kiềm chế, dở giọng nũng nịu với anh:“Lỡ em thua thì sao? Em chơi trò này rất tệ”
Thực ra đây chính là cái kiểu anh ghét nhất ở phụ nữ, cực kì chán ghét.
Vương Kiến Hạo thu hồi ánh mắt, nói với giọng lãnh đạm:“Cứ chơi, thua bao nhiêu nói tôi”
Cô hầu gái nghe vậy, hứng khởi lan tràn sau đó cười một cái rồi cầm bài lên.
Vương Kiến Hạo không vòng vo Tam Quốc, chưa chơi một ván nào anh đã vào thẳng vấn đề.
“Chú Tứ, Chú Tam, Tước tiên sinh và các tiền bối ở đây nghe cho rõ một câu của tôi, nếu ai phạm phải điều này thì tôi chắc chắn không nể”
Mọi người dường như đang giật lên nay nảy, khuôn mặt hiện lên rõ chột dạ. Chỉ riêng Mạn Ngưu Trình thì thần thái bình thường.
“Được, cậu nói đi” Tước tiên sinh ngồi đối diện anh, trên tay đánh xuống một lá bài.
“Một khi chung thuyền, cấm đục lỗ thuyền, lấy áo phao bơi đi trước” Câu nói của Vương Kiến Hạo cất lên không chậm không nhanh, đủ để cả cái phòng ăn lớn này nghe rõ.
Mạn Ngưu Trình ngồi bên cạnh đưa tay vuốt mũi một cái rồi cười. Vương Kiến Hạo vẫn là Vương Kiến Hạo, trong cách làm việc vẫn luôn không thay đổi.
“Sao lại đục lỗ thuyền rồi bơi đi trước? Hợp tác với nhau là điều tốt, ai nào lại đi làm chìm thuyền? Chừ khi chủ thuyền đục lỗ sẵn” Lão Tứ ngồi bên cạnh Mạn Ngưu Trình vừa cười vừa nói lên một cách bình tĩnh.
Vương Kiến Hạo dường như cũng hiểu ý rồi gật đầu:“Tôi có nghe nói Chú Tứ vừa kiếm được một lô hàng ở Thiên Tân chưa qua tái chế, đúng không chú?”
Lão Tứ nghe câu hỏi của anh mà gần như bối rối. Ông ta đã phải lặn lội sang tận Thiên Tân để tìm kiếm lô hàng đó, chẳng lẽ tên quái nhân này đánh hơi ra rồi định hẫng tay trên?”Phải, lô hàng đó cũng khá ngon ngẻ, là hợp tác cùng Cửu Thương”
Mạn Ngưu Trình bên cạnh cũng thêm lời:“Lô hàng đó chưa sản xuất nhưng khi ra ngoài thị trường Cửu Thương sẽ có hơn 60% giá trị, Chú Tứ đây chịu nhận 40% thôi?”
“Dù gì lô hàng đó cũng do Dương thiếu bỏ 60% để đấu thầu, tôi bỏ vốn ít mà đòi thu nhập cao thì không được” Lão Tứ cười, trên tay đánh xuống một lá bài.
“Tôi muốn dự án tương lai của lô hàng đó”
Một câu nói làm chấn động cả một căn phòng. Tất cả những người đang đánh bài cũng phải dừng tay mà liếc mắt đến cái người vừa cất lời.
Lão Tứ đánh mắt đi chỗ khác, trong lòng bàn tay cũng tuôn ra không ít mồ hôi.
Mẹ kiếp! Hắn bảo không được phản bội hắn mà hắn lại bảo ta đây đi phản bội người khác!
Vương Kiến Hạo mở lời tiếp:“70%, thế nào? Thà lấy 70% của trận lớn thay vì lấy 40% của trận nhỏ”
Mạn Ngưu Trình bỗng thấy thất kinh, như thế Vương Kiến Hạo sẽ lỗ nặng, mất đi không ít, nhưng rốt cuộc anh đang có mục đích thế nào mà đưa ra phương án đó?
Ánh mắt Lão Tứ lóe lên tia sáng, 70% không hề bé mà ngược lại lại rất lớn. Con cáo như Vương Kiến Hạo chấp nhận lấy 30% thôi? Có ý định gì đây?
Người đàn ông cười khẩy một cái, nụ cười gian tà lọt vào mắt bao nhiêu người. Anh đưa tay nhấp một ngụm rượu, rượu cay lan tràn cả khoang miệng anh:“Vương Kiến Hạo tôi đây chưa bao giờ nuốt lời”
Lão Tứ suy nghĩ đôi chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định, ông ta gật đầu một cái rồi đưa rượu lên không trung:“Được, quân tử nhất ngôn, nói không nuốt lời!”
Vương Kiến Hạo đưa ly lên cụng với ông, sau đó nở một nụ cười hoàn hảo.
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Bạch Tích
Đường Tử Hân từ tốn bước vào lớp học, mọi ánh mắt dường như đang đổ dồn lên người cô. Cô cúi người khúm núm, sau đó đảo mắt tìm chỗ ngồi.
Chết tiệt! Chỗ ngồi học 'phong thủy' của cô đã bị người khác cướp mất.
Giản An Nhiễm thấy cô thì lập tức nở nụ cười.
Đường Tử Hân đi lại chỗ cô bạn đang vẫy tay với mình rồi ngồi xuống.
“Đường tiểu thư hôm nay xuất hiện, chính là có ý gì đây?” Giản An Nhiễm nhìn cô, nói với hàm ý đùa cợt.
“Chính là nhớ Giản tiểu thư đấy!” Đường Tử Hân cười khúc khích.
“Aiyo, chẳng phải có Vương thiếu phong lưu đào hoa nuôi cho béo rồi sao? Nhớ ai kia chứ?!”
Bỗng nghe đến cái tên ấy cô không hề cảm thấy kì quái, lại càng không nghĩ ngợi nhiêu, nụ cười rạng rõ vẫn ở trên môi.
“Tớ đang ở với Dương Trạch, Vương thiếu gì đó đã bị tớ đá đi rồi!”
Giản An Nhiễm bỗng thấy có phần chột dạ. Hay rồi, cô chính là đầu xỏ của mọi việc đây!”Cậu đá anh ta rồi mà không bị sứt mẻ ở đâu chứ?”
“Không hề nha, anh ta cho tớ đi tớ mới đi ấy chứ”
Giản An Nhiễm mở to mắt tò mò:“Thật sao?”
“Đúng, tớ đây không gạt cậu” Đường Tử Hân trả lời một cách chắc chắn.
“Mà này, cái tên Vương thiếu đó xảo quyệt, nói cho cậu đi rồi về sau gây khó dễ cho cậu thì phải làm sao?”
Đường Tử Hân im bặt. Điều này cô cũng không phải là chưa nghĩ tới, nó còn bám vào tâm trí cô suốt mấy ngày nay ấy chứ. Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, cô chấp nhận hết, cô nghĩ Vương Kiến Hạo cũng sẽ không muốn tốn hơi sức với một người không danh phận như cô.
“Phải thử một phen sống chết thì mới biếtt mình sống hay chết chứ!” Đường Tử Hân lấy sách ra, đặt ngay trước mặt, sắc mặt cô không có cái gì được gọi là nao núng.
Giản An Nhiễm lắc đầu:“Không dễ đâu, tên Vương thiếu đó khó đối phó lắm nha!”
“Tớ mặc kệ, cuộc đời này là của tớ, không phải là của anh ta, tớ còn chưa biết yêu đấy, không muốn bị ế nha!” Đường Tử Hân đưa ngón tay lên quẹt mũi, bộ dạng lanh lợi hơn ngày thường.
Giản An Nhiễm ngẫm nghĩ, cô bạn ngốc này của cô đã biết yêu rồi? Nhớ lại ngày xưa, từng có hàng chục người con trai bị Đường Tử Hân không nể mặt mà từ chối thẳng thừng ngay trước mặt bao người. Nhưng bây giờ lại khác rồi, cô ấy đã biết làm bản thân thấy hạnh phúc.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Hết tiết cậu có bận gì không?”
Giản An Nhiễm lắc đầu. Đường Tử Hân cười tươi rồi nói tiếp:“Chị Đường Tâm có rủ bọn mình đi ăn, cậu đi không?”
“Ai khao đây?”
“Chị ấy khao, chị nói ăn uống no say, lương vừa mới lãnh”
Giản An Nhiễm gật đầu, tay luồn vào túi lấy bản thiết kế ra:“Chị cậu thực sự rất vĩ đại đấy Tử Hân à!”
Cô cười hì hì:“Chị tớ mà lại!”
Tiếng chuông reo lên, tiết học kết thúc. Hai cô gái khoác tay nhau vui vẻ ra khỏi trường.
Cả hai đứng dưới gốc cây dành dành đang trơ trụi lá, cái lạnh xâm nhập vào cơ thể nhỏ của hai người. Đường Tử Hân đưa điện thoại lên tai:“Chị, chúng em đã hết tiết, bao giờ chị đến?”
Trong điện thoại nói qua loa một chút thì cúp máy. Cô quay sang Giản An Nhiễm đang làm ấm tay nói:“Đợi chị ấy tầm mười lăm phút nữa, sắp chạy đến nơi rồi”
Đường Tử Hân tuỳ tiện đảo mắt xung quanh khu vực cổng trường. Thấy dưới lề đường bị một chiếc siêu xe màu xanh lục hiên ngang chiếm lấy, chủ chiếc xe này thật không coi ai ra gì, đậu xe như vậy thì xe trong trường làm gì còn đường ra?
Cô bỗng nhíu chặt mắt, ánh mắt đăm đăm nhìn vào biển số của chiếc siêu xe ấy, quái lạ, sao cô lại thấy biển số xe thực sự rất quen. Cô bất giác lắc đầu, trong tâm trí cô vừa hiện ra một suy nghĩ, nhưng lại bị cô nhanh chóng vùi dập, cô không muốn nghĩ nữa!Nực cười! Chiếc xe này ở Bắc Kinh đâu thiếu!
Trên bầu trời xám lại một màu u tối, từ những đám mây đen rơi xuống những bông tuyết nhỏ rét buốt, rơi rất nhiều, dường như đang cố làm mờ mắt cả người đi đường. Tự hồi nào trên đầu cô và Giản An Nhiễm đã có đầy tuyết trú ngụ ở trên.
Đột nhiên trong làn tuyết trắng xóa mờ mịt, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trong tầm mắt cô. Dáng người ấy từ từ từng bước tiến về phía cô, dù có bị tuyết làm mờ đi tầm mắt, cô cũng mơ màng nhận ra rằng bóng dáng này thực sự rất quen thuộc.
Sau đó từng đường nét khuôn mặt hiện ra ngay trước mắt cô, cô có hơi giật mình khi nhận ra nhưng lại không hề có chút nào là quan tâm. Phải, thì sao kia chứ? Chỉ là người chung chăn gối ba tháng, bây giờ không còn quan hệ, không phải đoái hoài.
Người đàn ông lãnh đạm tiến thẳng đến. Trên người anh là một cái áo nỉ màu xám dài, bên trong là một cái áo len dày màu đen. Dáng người như một cái cây to vững chãi giữa mùa tuyết lớn.
Giản An Nhiễm bỗng nhận ra anh, sau đó giật mình một cái rồi nhẹ huých vào tay Đường Tử Hân:“Này, cậu nhìn xem, là anh ta kìa!”
Trong đôi mắt Đường Tử Hân vẫn sâu lắng, một chút ngạc nhiên cũng không có.
Vương Kiến Hạo từ đầu chí cuối chỉ nhìn cô, một giây cũng không rời. Trên khóe miệng anh cười nhẹ, cô đã có thể bình yên trước mặt anh như vậy, hóa ra cô cũng chưa từng sợ hãi anh.
Rất nhanh đôi mắt phượng hoàng của anh lặng lẽ rời đi, ngay cả hướng đi cũng thay đổi.
Đường Tử Hân cứ ngỡ anh sẽ dừng lại trước mặt cô rồi gây khó dễ cho cô, nhưng cô đã lầm, Vương Kiến Hạo ấy, lạnh lùng đi ngang qua cô, trong một giây phút, cô loáng thoáng nhìn thấy đôi mắt anh băng lãnh, còn khóe miệng anh thì bất giác nở nụ cười.
Đường Tử Hân chợt quay đầu lại. Trong ánh mắt cô bây giờ hiện ra cảnh tưởng tuyệt vời biết bao, anh ôm một cô gái nhỏ xinh đẹp vào lòng. Hai người ai cũng có một vẻ đẹp hi hữu, nên không cần suy nghĩ ngôn từ đâu xa xôi, hai chữ thôi, 'xứng đôi'.
Trong lòng cô bất chợt cười lạnh, ngày đó anh bảo cô hay 'tự mình đa tình' thì bây giờ cô thật đúng như lời anh nói, không sai một chút nào.
Đang chìm trong suy nghĩ mênh mang, một cái kéo tay của Giản An Nhiễm đưa cô về thực tại:“Tử Hân, chị Đường Tâm đến rồi, mau đi thôi!”
Đường Tử Hân nhìn thấy bóng dáng của Đường Tâm đang đứng cạnh taxi, từ xa vẫy tay, miệng nhoẻn cười.
Khi taxi dừng lại, trước mặt ba cô gái là nhà hàng Đông Hầu Yên Tử, một nơi mà một món ăn thôi cũng đủ đốt tiền.
Trước khi bước vào, Đường Tử Hân bất chợt kéo tay Đường Tâm lại, vẻ mặt lộ rõ không cam tâm:“Chị, chúng ta đi chỗ khác đi, ở đây thực sự rất phung phí”
Chị nhẹ nhàng cười rồi kéo tay cô thong thả đi vào:“Đúng thế, chị đang muốn có một bữa phung phí đây”
Khi phục vụ mang thực đơn đến, Đường Tâm nhìn hai cô em gái rụt rè nói:“Muốn gọi gì thì cứ thoải mái mà gọi, hôm nay chị đặc biệt tiếp đãi hai đứa”
Hai cô em gái nhỏ gật đầu, sau đó cũng gọi kha khá món bắt mắt.
Khi thức ăn được đưa lên, bày biện đầy bàn thì cả ba người đều không thấy phí tiền, nhà hàng có tiếng thì có khác, thức ăn bắt mắt, còn mùi thơm của nó thì ngào ngạt chả chê vào đâu.
Đường Tử Hân nói với phục vụ:“Lấy cho chúng tôi hai chai rượu vang”
“Em bị đau bao tử mà, không được uống!” Đường Tâm nhìn cô, nhíu mày.
“Không sao, em uống được” Rượu vang cũng không phải loại rượu nặng, cũng không thể làm khó được cô.
Rất nhanh sau đó phục vụ đưa rượu lên, bật nắp rồi nhẹ rót vào ly rượu đế cao cho ba người. Đường Tâm nâng ly, rồi cười nói:“Nào, mừng ngày chị em hội tụ, cụng ly!”
Cả ba ly rượu chạm đanh đảnh vào nhau, vang lên tiếng lớn. Đường Tử Hân bỗng dừng tay, chưa uống, cô đưa ly rượu lên rồi lại đưa xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn như vật thí nghiệm. Giản An Nhiễm thấy màn này lập tức cười:“Đừng khảo sát nó nữa, không có độc đâu, mau uống đi!'
Đường Tử Hân nghe vậy thì mạnh dạn đưa rượu lên miệng, nhấp một ngụm lớn. Một giây, hai giây, ba giây,... Mẹ kiếp, cái này mà gọi là rượu vang à?!
Cô gấp rút đứng dậy, quay ra nói rồi lập tức chạy vù đi:“Em vào nhà vệ sinh một chút”
Đường Tử Hân chạy như điên, cái đầu nhỏ chỉ biết cúi gằm, gần đến nhà vệ sinh thì bỗng “bụp” một cái.
Chết tiệt, bao nhiêu người không đụng, lại đụng phải cô!
---------------------- HẾT CHƯƠNG 15 -----------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...