Hôm sau, Diệp Mạch Trần đến trường thì thấy Quý Tâm Thiên đã có mặt.
Trên mặt cô vẫn lưu rõ dấu vết ngày hôm qua.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Diệp Mạch Trần, chuyện hôm qua, tôi… xin lỗi.” Anh lắc đầu, mỉm cười.
“Không sao đâu.” Quý Tâm Thiên chăm chú nhìn vào ánh mắt nâu sâu thẳm của Diệp Mạch Trần, cô muốn cố hết sức ghi nhớ đôi mắt này.
“Tháng tới, tôi sẽ không đến nữa.”
“Sao cơ? Không đến? Tại sao vậy?”
“Bởi vì, bà ta… Hơn nữa, cha tôi phá sản.
Nên người đàn bà đó không cho tôi đi học tiếp.”
Đôi mắt nâu của Diệp Mạch Trần toát lên vẻ buồn rầu.
“Quý Tâm Thiên, cậu… Vậy tôi có thể gặp cậu nữa không? Đừng rời đi, cậu…”
“Rời đi à? Sớm muộn gì tôi cũng rời đi mà thôi.” Cô nói.
“Nếu không gặp được cậu, tôi cũng chẳng có ngày mai.” Anh thì thầm.
Quý Tâm Thiên cắn mạnh vào môi, giả vờ chưa nghe thấy gì hết.
Diệp Mạch Trần, nếu không gặp được cậu, tôi cũng sẽ không có ngày mai.
Còn bảy ngày nữa là bước sang tháng sau.
Quý Tâm Thiên muốn bản thân có thể vui vẻ trong bảy ngày này, ít nhất thì trước khi chia tay, cô có thể khiến lòng anh tươi cười.
Không ngờ, ngày thứ ba, Diệp Mạch Trần lại không đến trường.
Anh chỉ nhờ một nam sinh gửi cho Quý Tâm Thiên một lá thư.
Trên đó viết: Cuối tháng này cậu đến bệnh viện được chứ? Nhất định phải đến, bên trong có một tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ của bệnh viện.
Quý Tâm Thiên không khỏi bất an.
Hai ngày sau, cô đến bệnh viện, tìm vào phòng bệnh của Diệp Mạch Trần.
Người con trai nằm trên giường bệnh, quanh mắt toàn là băng gạc trắng.
Anh nghe thấy tiếng động thì nhẹ nhàng hỏi.
“Là Quý Tâm Thiên à?”
“Cậu bị gì vậy? Mắt của cậu…”
“Tôi, mắt tôi sẽ mù loà nếu trong vòng ba tháng không được hiến giác mạc.
Nhưng, ở thành phố này, nó rất hiếm… Hơn nữa, cha mẹ tôi cũng chuẩn bị đưa tôi đi rồi.
Quý Tâm Thiên, cậu đi cùng tôi có được không? Chúng ta cùng nhau rời đi.”
“Quý Tâm Thiên, có được không? Nếu cậu không ở cạnh tôi, làm sao tôi sống nổi đây.
Quý Tâm Thiên, chúng ta cùng nhau đến một nơi ấm áp có được không?”
Quý Tâm Thiên im lặng. Nếu mắt của cậu ta không thể lành lại, thì cả đời này sẽ mãi mãi sống trong bóng tối.
Nếu mình rời xa cậu ta, cậu ta… sẽ mãi mãi cô đơn và tuyệt vọng.
“Quý Tâm Thiên, chúng ta, chúng ta… đi cùng nhau đi.”
Đi cùng nhau.
Cho dù tôi có xa cậu trước, thì tôi vẫn muốn ở bên cậu.
Nếu thế giới của cậu chỉ còn lại màu đen, nếu cậu không thể nhìn thấy ngày mai, nếu cậu không thể chạm đến mặt trời ấm áp, nếu nỗi cô đơn và sợ hãi của cậu không tiêu tan, thì tôi cũng sẽ rơi lệ.
“Chúng ta sẽ đi cùng nhau.” Cô trả lời.
Diệp Mạch Trần tươi cười.
“Quý Tâm Thiên, tôi sẽ bảo vệ em.
Em sẽ không còn buồn bã, không còn ngột ngạt và đau đớn nữa.”
“Mười ngày sau, chúng ta sẽ đi cùng nhau, được chứ?”
Ngày thứ tư, Diệp Mạch Trần bất ngờ nhận được tin tốt.
Một người hiến giác mạc đã chỉ định thẳng tên anh.
Lúc vào phòng phẫu thuật, trong lòng Diệp Mạch Trần tràn ngập vui sướng, anh lại có thể nhìn thấy Quý Tâm Thiên một cách rõ ràng rồi.
Lúc đó, anh vẫn muốn cùng Tâm Thiên đi chung với nhau, đến một thành phố ấm áp.
Thấy anh khôi phục thị lực, Quý Tâm Thiên chắc chắn sẽ vui mừng!
Sau cùng, phẫu thuật cũng kết thúc.
Lúc tháo băng gạc, Diệp Mạch Trần nhận ra bản thân có thể nhìn rõ hết thảy một lần nữa.
“Mình phải cho Tâm Thiên một bất ngờ.” Anh ngẫm nghĩ.
Ngày thứ chín, Diệp Mạch Trần nhận được một lá thư.
Viết rằng:
Diệp Mạch Trần, tôi xin lỗi, tôi không đi nữa.
Nghe nói mắt của cậu đã sáng trở lại, thật sự tốt quá, chúc cậu hạnh phúc nhé.
Tôi đã nghĩ rồi, tôi sẽ chỉ làm gánh nặng của cậu thôi.
Chúng ta vẫn nên sống cuộc đời riêng của mỗi người.
Tạm biệt!
Ký tên: Quý Tâm Thiên.
Diệp Mạch Trần như thể bị sét đánh.
Quý Tâm Thiên, em vẫn không có can đảm, em vẫn sợ sao.
Quý Tâm Thiên, em không phải gánh nặng mà là người quan trọng nhất với tôi.
Đến ngày thứ mười, Diệp Mạch Trần không cam lòng, anh vẫn sân ga chờ Tâm Thiên đến.
Nhưng cô không xuất hiện.
Diệp Mạch Trần muốn đi tìm cô, nhưng bị cha mẹ kéo lên xe.
Nước mắt ròng ròng, anh hét lớn.
“Quý Tâm Thiên, em là đồ lừa đảo, tôi hận em!” Gió to xé toạc thanh âm đến mức chẳng nghe rõ lời.
Phong cảnh điên cuồng trôi tuột về sau, nước mắt của anh cũng mạnh mẽ tuôn trào.
Lần đầu tiên gặp gỡ Quý Tâm Thiên, đôi mắt em ấy vô cùng buồn bã và tăm tối, em ấy đánh nhau với người khác bị anh kéo đi, em ấy bất lực dựa vào tường, mặt tràn đầy tuyệt vọng, hai người thường cùng nhau đi đến ngã ba đường…
Từng hồi ức đan xen nhau, tạo thành một vết tích khắc sâu vào lòng anh.
Quý Tâm Thiên, mùa trái tim thay đổi.
Quý Tâm Thiên, người quan trọng nhất đối với tôi.
Quý Tâm Thiên, tôi muốn vĩnh viễn bảo vệ em.
Quý Tâm Thiên, em đã rời xa tôi.
Nhưng sau cùng, tôi lại chẳng thể quên được em.
***
Hai năm sau, Diệp Mạch Trần quay về thành phố này.
Cha mẹ anh sẽ về đây làm ăn, còn anh thì muốn đi tìm cô gái đó.
Cô gái u ám và buồn rầu, cô gái mà anh muốn bảo bọc cả đời.
Quý Tâm Thiên.
Anh về trường cũ, hỏi địa chỉ nhà Quý Tâm Thiên để đến tìm cô.
Lúc gõ cửa, có một người đàn ông ra mở.
Anh nói: “Chào chú, cháu tìm Tâm Thiên.”
“À…” Người đàn ông thở dài.
“Mời vào.”
Anh ngồi xuống, gấp gáp hỏi.
“Cô ấy đâu rồi ạ?”
“Hai năm trước đã mất rồi.
Tôi là cha của con bé.”
Mất? Đã mất? Quý Tâm Thiên mất rồi ư?
“Hai năm trước, hình như nó đến bệnh viện thăm ai đó, lúc quay về, ngày thứ tư liền lên cơn đau tim khiến bệnh tình trở nặng.
Nó viết di chúc bảo rằng sẽ hiến giác mạc cho một cậu bạn tên Diệp Mạch Trần, còn gửi cho cậu ta một bức thư.
Hừm, tôi nợ con bé quá nhiều.
Quý Tâm Thiên, à… Đúng rồi, cậu có biết Diệp Mạch Trần không? Trông cậu có vẻ là bạn cùng lớp với con bé.
Vậy cậu gửi cái này cho cậu ta đi.”
Là một cái hộp gỗ nhỏ.
Diệp Mạch Trần vô thức bước đi.
Quý Tâm Thiên không còn nữa? Em ấy đã chết rồi?
Tại sao hình ảnh của em vẫn hiện ra trước mắt tôi? Dáng người mảnh mai, gầy gò.
Quý Tâm Thiên, gặp em chỉ là duyên phận tình cờ, thế mà tôi lại tưởng là mãi mãi đợi chờ.
Trái tim đau đớn tê dại, em lại đem đôi mắt của chính mình trao cho tôi, rồi một mình đi đến cái nơi âm u, cô độc.
Quý Tâm Thiên – mùa trái tim thay đổi.
Mà tôi lại chẳng có cách nào trao cho em một mùa ấm áp.
Lúc đó, Quý Tâm Thiên trốn trong phòng, nước mắt rơi lã chã.
Làm sao Diệp Mạch Trần biết được.
Hôm ấy, lúc đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói rằng bệnh tim của cô nặng thêm, quá lắm chỉ sống được khoảng hai năm nữa.
Vì vậy, cô quyết định hiến giác mạc cho anh, chính mình không thể ở cạnh vậy thì để ánh sáng của bản thân mang đến hy vọng cho anh thôi.
Diệp Mạch Trần là người đầu tiên bảo vệ cô, là người đã hứa sẽ xua tan buồn bã và tuyệt vọng của cô, là người mang đến chút ấm áp ngắn ngủi cho cô, là người đầu tiên nói thích cô, anh đã từng chút từng chút khiến băng giá trong lòng cô tan rã, khiến cô dám hy sinh vì một người.
Trong hai năm, cuối cùng cô cũng biết rằng mình có thể yêu ai đó mà không cầu tương lai, không cần hồi đáp.
Ngày hôm đấy, Mạch Trần đi đến ngã ba quen thuộc, phảng phất nhìn thấy hai hình bóng cách đây hai năm.
Người con trai đi bên phải, người con gái đi bên trái.
“E là, em ấy sẽ không quay lại.” Anh thầm nghĩ.
Lúc này, từ bên trái xuất hiện một dáng dấp chầm chậm đi đến, vừa xa lạ vừa thân quen.
Đó là một cô gái cầm theo cây gậy cho người mù, đang từ từ đi tới.
Diệp Mạch Trần bị sốc, là Quý Tâm Thiên ư?
Anh chạy như bay, dù có là ảo giác, anh cũng mặc kệ.
“Quý Tâm Thiên!” Anh giữ chặt bàn tay của cô gái đó.
“Thì ra em không chết, vì sao lại gạt tôi? Chẳng lẽ không có em, tôi còn có ngày mai sao?” Cô ngẩn người, cô đã chờ đợi giọng nói này suốt hai năm qua, bây giờ rốt cuộc cũng nghe được, cô không dám tin, thực sự là anh sao?
“Quý Tâm Thiên, em không nhìn thấy sao? Tại sao em lại làm như vậy…”
“Bởi vì anh là tương lai của em, nên em đem ánh sáng của mình trao cho tương lai của em, để anh được hạnh phúc.”
“Quý Tâm Thiên, tôi mặc kệ mình có thể thấy đường hay không, tôi chỉ cần em ở bên mình, lúc trước vì sao em lại muốn…”
Quý Tâm Thiên dịu dàng lắc đầu, gió nhẹ vờn qua.
“Diệp Mạch Trần, em thích anh, thực sự rất thích anh.”
Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh.
“Đây là đôi mắt của Trần, một đôi mắt nâu, sâu thẳm.”
“Em nhớ rõ, rằng trong đôi mắt nâu ấm áp của Trần có hình bóng của Quý Tâm Thiên, đúng không?”
Diệp Mạch Trần không nén nổi nước mắt.
“Quý Tâm Thiên, em…”
“Đừng khóc, em không muốn anh khổ sở.
Vậy nên em tưởng, cho anh biết em đã chết, thì anh sẽ quay lại nhịp sống bình thường của mình, thế mà không nghĩ đến, ta lại gặp nhau lần nữa.”
“Diệp Mạch Trần, trước kia nói không thích anh là giả, thực lòng thì em vẫn luôn thích anh.”
“Diệp Mạch Trần, anh còn nhớ rõ bài [Cầu nguyện] hay không?”
“Em nhớ rõ từng khoảnh khắc của chúng ta đấy.”
“Sau cùng chính là không thể quên được.”
“Quý Tâm Thiên, đừng xa nhau nữa, có được không?” Diệp Mạch Trần hỏi.
Quý Tâm Thiên mỉm cười.
“Được, không bao giờ xa nhau.”
“Diệp Mạch Trần, anh biết không, chỉ cần trong lòng em còn có anh, thì cho dù không nhìn thấy, chỉ cần ở bên anh, em vẫn có thể níu kéo ngày mai.
Chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”
“Diệp Mạch Trần, cho đến khi già đi, chúng ta vẫn mãi hạnh phúc.”
“Sẽ không xa nhau, vĩnh viễn không xa nhau, được chứ?”
“Thực ra tôi vẫn luôn thích em.”
Quý Tâm Thiên vừa mỉm cười hạnh phúc, vừa rơi nước mắt.
Những giọt nước mắt mằn mặn ướt đẫm, lăn dài.
“Sao em khóc vậy?”
“Không có.
Em thật sự rất vui, rất hạnh phúc, Diệp Mạch Trần, gặp được anh thì tất cả bất hạnh đều không còn, sau này Quý Tâm Thiên cũng sẽ không đau thương nữa.
Anh đã khiến thời khắc tốt đẹp trong em vĩnh viễn chẳng đổi thay.”
“Đôi mắt của anh, đúng là một màu nâu ấm áp.”
“Bây giờ em muốn nói với anh rằng, Diệp Mạch Trần, anh chính là niềm yêu thích của em, là niềm hạnh phúc của em!” “Em sẽ mãi mãi thích anh!”
“Cỏ cây, xa lạ, bụi bặm đều là tên anh.”
“Em thích anh.”
“Chúng ta không bao giờ xa nhau, được chứ? Diệp Mạch Trần, không bao giờ xa nhau nữa.”
Giọng nói của Tâm Thiên nhỏ dần.
Cô từ tốn bật cười, buông tay Diệp Mạch Trần ra, một giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống, ngưng đọng giữa không trung, sau đó biến thành hàng ngàn lời từ biệt.
Cô cảm thấy cuộc đời mình đang từng chút tan biến, trái tim này không cách nào cầm cự nổi.
“Diệp Mạch Trần, đừng quên em, em yêu anh, em là Quý Tâm Thiên, mùa trái tim vĩnh viễn, vĩnh viễn không đổi dời…” Dứt câu, cô lặng lẽ ngã xuống đường.
Cô dần dần tắt thở nơi ngã ba đường, bản thân như thể nhìn thấy chàng trai tóc xoăn cùng đôi mắt nâu đậm.
Vết thương lòng đều biến mất.
Nước mắt trong lòng cũng tiêu tan.
Hận thù trong lòng chẳng còn nữa.
Bởi vì anh, bản thân lần nữa được yêu.
Tên của người đó là Diệp Mạch Trần.
“Tạm biệt, Diệp Mạch Trần, em yêu anh.”
Cứ như thế, Quý Tâm Thiên chìm vào giấc ngàn thu.
Trong giấc mộng có hy vọng, có vầng dương.
Trong giấc mộng cô tìm lại được những gì đã mất và lần nữa tràn ngập hy vọng vào tương lai.
Ngoài ra, còn có một chàng trai đã hứa sẽ bảo vệ cô mãi mãi.
Diệp Mạch Trần ngây người, anh lập tức lấy di động gọi cho bệnh viện.
Anh cuống cuồng la to.
“Bác sĩ, mau lên! Mau cứu Quý Tâm Thiên!”
“Cô ấy chết rồi, đưa đến bệnh viện cũng vô ích, vốn dĩ cầm cự hai năm đã không dễ gì.
Hai năm trước, lúc đến đây, cô ấy đã biết mình chỉ còn sống được hai năm thôi.”
Nghe xong lời của bác sĩ, cuối cùng trái tim Diệp Mạch Trần vỡ nát.
Hai năm, hoá ra vì nguyên nhân này, em mới rời bỏ tôi. Vì em không muốn làm tôi đau lòng, phải vậy không?
Quý Tâm Thiên.
Anh nhìn cô bị phủ vải trắng, đẩy ra ngoài.
Cảnh tượng này lại tái hiện như một cơn ác mộng.
“Quý Tâm Thiên, Quý Tâm Thiên! Đừng, xin các người, đừng mang em ấy đi! Em ấy sẽ cô đơn, sẽ lẻ loi, hiu quạnh! Không có ai bảo vệ em ấy, Quý Tâm Thiên, sau này, ai sẽ bảo vệ em đây?”
Anh khóc lóc, gào thét.
Vươn tay ra để ngăn cản nhưng bị bác sĩ giữ chặt.
“Bác sĩ, đừng đi! Em ấy chỉ đang ngủ thôi! Tôi sẽ kêu em ấy dậy mà!”
Mùa trái tim vĩnh viễn không đổi dời.
Có thật không? Một mình đến nơi tối tăm đó, em nhất định cô đơn lắm phải không?
***
Một ngày sau, Diệp Mạch Trần im lặng nơi ngã ba đường, tự mình mở chiếc hộp gỗ.
Bên trong có một gói giấy con nhộng.
Mở ra thì thấy một tờ giấy được cuộn tròn.
Trên đó viết: Bất luận em ở đâu, anh vĩnh viễn trong tim em, em sẽ vì anh mà cầu nguyện, sẽ vì anh mà bảo vệ tương lai, anh nhất định phải hạnh phúc.
Bởi vì hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc của em.
Quý Tâm Thiên mãi luôn thích Diệp Mạch Trần, anh cứ đọc đi đọc lại, trên mặt giấy như còn vương vấn hơi thở của cô.
Nước mắt rơi làm trang giấy ướt nhoè.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi lên, mang theo mảnh giấy bay vào không trung.
Diệp Mạch Trần chắp tay cầu nguyện, nhìn tấm giấy bay xa.
Tựa một cánh chim trắng.
“Em ở bên kia phải hạnh phúc đấy.
Tôi sẽ cầu nguyện cho em, để mọi ánh đèn hoá thành một mảnh sao trời, thắp sáng tương lai của em.”
Anh mỉm cười, đồng thời rơi lệ.
Anh thoáng thấy một cô gái cúi đầu đi về bên trái.
Anh biết rõ, cô gái tên Quý Tâm Thiên đó, cuối cùng cũng không thể quên đi.
Bất kể không gian lẫn thời gian, tôi đều biết chúng ta sẽ chờ đợi nhau, sẽ nhung nhớ nhau, sẽ nở nụ cười vì nhau như một lời hứa đẹp đẽ nhất.
Quý Tâm Thiên, có phải không? Mùa trái tim vĩnh viễn không đổi dời.
Bởi vì có một người đã đem thời không vĩnh viễn ngưng đọng trong tim tôi.
“Mỗi ngày, tôi sẽ vì em mà cầu nguyện, vì em mà bảo vệ tương lai.”
“Em sẽ không cô đơn, sẽ không còn sợ hãi, sẽ không còn tuyệt vọng nữa.”
“Quý Tâm Thiên, tôi yêu em.”
“Không bao giờ quên mất đối phương, có được không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...