CHƯƠNG 5: SINH NHẬT
Lý Tư biết được Trần Dật là anh họ của Chu Thần, hơn nữa anh chính là người nhờ cậy Chu Thần giúp cô, nên tâm tình rất vui sướng, ngày nào cũng cao hứng như bước trên mây. Cả ngày đều vui vẻ, dù ở đâu, làm gì cũng không nén được cười một mình. Vương Nhất Minh có chút khó hiểu vì trạng thái kỳ quặc của cô bạn cùng bàn này, rõ ràng mới hôm qua còn bị mấy cô gái xấu tính kia khi dễ đến độ muốn khóc, vậy mà hôm nay không hiểu sao tâm trạng lại tốt như vậy?... Bị bức đến điên rồi sao…? Lúc sau thấy Lý Tư giải mấy đề trắc nghiệm tích phân và đạo hàm với tốc độ chóng mặt, cậu ta đành phủ định giả thiết cô bị điên, chỉ số thông minh vẫn tốt như vậy, hẳn là đầu óc vẫn bình thường.
Lý Tư nhắn tin cho mẹ, báo hôm nay thầy chủ nhiệm giao cho cô mấy công việc, là ban cán sự cô không tiện từ chối vì vậy dặn mẹ đến đón cô muộn chút. Vương Thanh nhanh chóng nhắn lại “Ừ, mẹ biết rồi.”
Tan học, Lý Tư nhanh chóng sắp xếp sách vở chạy ra cổng trưởng, đi thẳng đến con phố ăn vặt gần đó. Nhìn từ xa cô đã nhận ra Trần Dật, anh vẫn đậu xe ở chỗ cũ, vẫn dùng tư thế quen thuộc lười biếng dựa vào xe, cô vui vẻ chạy đến, cách anh một khoảng bèn dừng lại chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc, sau đó mới tươi cười chạy đến.
Trần Dật đang hút dở điếu thuốc, qua màn khói lờ mờ anh nhìn thấy cô nhóc mới hôm qua còn khóc đến lợi hại, nay gương mặt tươi tắn đang chạy thật nhanh về phía anh. Anh từ trên xe đứng dậy, dụi đầu thuốc, bỏ tàn vào chiếc túi luôn mang theo bên mình, xỏ tay vào túi quần, ung dung chờ cô tiến lại gần.
“Xem ra hiệu suất làm việc của Chu Thần không tồi.” Anh nhìn cô, ôn tồn nói.
“Cám ơn anh.” Lý Tư vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng hiện tại khi đứng trước mặt Trần Dật cô lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, phải nói gì. Lý Tư lúng túng ngẩng đầu nhìn anh, đôi tay không được tự nhiên nắm chặt lấy tà váy, Trần Dật đứng ngược ánh sáng của đèn đường, đỉnh đầu anh vì vậy mà như có một vòng sáng vàng nhu hòa, lấp lánh nhưng cũng vì vậy mà cô không nhìn rõ nét mặt anh lúc này.
“Không cần khách khí, em tốt xấu gì cũng ngồi xe tôi lâu vậy rồi, xem như người quen.” Trần Dật nhún vai.
Lý Tư nghe anh nói vậy, tâm tình bồng bềnh như bước chân trên mây khi nãy trực tiếp bị đánh rớt xuống. Chỉ là người quen thôi sao? Nhưng em thích anh, càng ngày càng thích anh. Chớp mắt, cô nhanh chóng điều chỉnh biểu tình trên mặt, nở nụ cười nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh tên là Trần Dật ạ?”
Trần Dật có chút ngạc nhiên, thay đổi tư thế đứng, nhìn thẳng vào cô: “Sao em biết? Chu Thần nói?”
“Dạ…” Nói dối không chớp mắt. Thật ra, ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau cô đã nghe thấy một bác tài khác gọi tên anh, cũng nhớ kỹ cái tên này, chỉ là chưa có dịp chính thức hỏi.
“Vậy em tên gì?” Trần Dật rũ mắt, nhìn cô cười nói.
“Em tên Lý Tư, trong từ văn nhã.” Lý Tư có chút thẹn thùng, anh cứ nhìn cô cười như thế lại càng khiến tim cô đập thình thịch, toàn thân nóng ran, đặc biệt là hai gò má.
“Lý Tư. Tên thật dễ nghe.” Trần Dật cân nhắc một lúc, sau đó kết luận.
“Tên của anh cũng rất hay,... thật giống khí chất của anh.” Lý Tư vội vàng nói.
“Thế à. Cám ơn em.” Trần Dật duỗi tay vò vò tóc, đang yên đang lành bị một cô bé khen khiến anh hơi ngượng ngùng.
“Không cần khách khí.” Lý Tư cúi đầu cười.
“Em định bắt xe về sao?” Trần Dật mở miệng, sắc trời đã về chiều, nếu cô bé định về, thì tốt nhất là nhanh chóng đưa em ấy đi, không sẽ muộn mất.
“A… Không ạ. Hôm nay ba mẹ em qua đón em, chỉ là… chỉ là em muốn nói lời cảm ơn anh.” Lý Tư chân thành nói, vì hồi hộp, mũi bàn chân cô khẽ gõ gõ xuống nền đất.
“Ồ? Không cần phiền toái vậy đâu, chỉ là chuyện nhỏ, cũng chẳng tốn sức lực gì. Thằng nhóc Chu Thần kia ở trường học hành thế nào?” Trần Dật bắt đầu màn hỏi thăm tình hình của em trai.
“À… Lúc đầu, cứ nghĩ cậu ấy là người xấu, nhưng hôm nọ, khi cậu ấy ra tay giúp em, em thực tình nhận ra, lời đồn đều là vô căn cứ cả, con người cậu ấy rất tốt… còn có chút trẻ con.” Lý Tư thành thật trả lời.
“Thằng nhóc ấy à, rõ ràng là một tên hỗn hào, con trai nhà tôi đều thế cả, có lẽ học từ tôi mà ra.” Trần Dật nghe người khác khen người nhà, phá lệ nói nhiều hơn vài câu so với bình thường.
“Vậy ạ…”
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, ba mẹ em sắp đến chưa?” Trần Dật nhìn lên đồng hồ đeo tay xem xét.
Lý Tư quay đầu nhìn về phía cổng trường, thấy xe nhà mình đã đỗ ở đó chờ. Cô gật gật đầu, “Ba mẹ em đến đón rồi, em đi đây. Hôm nay thực sự cảm ơn anh.”
“Đừng khách khí, mau về đi thôi. Em không đói bụng hay sao?”
“Hơi hơi.” Lý Tư sờ sờ bụng mình, sau đó lại cúi đầu chào tạm biệt anh, thời điểm quay người chạy về phía xe cô có chút luyến tiếc, sớm biết vậy đã bảo ba mẹ không cần đến đón, ngồi xe máy để được anh chở về… Cô hối hận nghĩ.
Lý Vĩ Khang và Vương Thanh gần đây cảm thấy con gái họ có chút kì quái. Cô công chúa nhỏ của họ bỗng một ngày tuyên bố không cần họ đến đón nữa, mà cô có thể tự đi về. Từ đầu hai người bọn họ cật lực phản đối, nhưng sau khi thấy cô con gái bảo bối cứ buồn bực không vui thì đành thỏa hiệp. Tóm lại chỉ cần con gái vui vẻ, thì con muốn thế nào cũng được, chỉ cần con bình yên, khỏe mạnh, hạnh phúc là bậc làm cha làm mẹ như họ thấy vui rồi.
Cứ như vậy, Lý Tư trở thành bạn đồng hành quen thuộc của Trần Dật, tại sao lại nói là bạn đồng hành, bởi vì nhà cô ở sát khu anh ở, chở cô về nhà cũng tiện đường anh về. Sau nhiều lần như thế Trần Dật cũng cảm thấy ngại ngùng khi lấy cô 30 đồng. Vì trong lòng anh, hai người đã là bạn bè, bạn bè ngồi xe anh, anh lại thu giá gốc, cảm thấy thực không ổn. Vì vậy thỉnh thoảng anh nhất định không lấy tiền.
Lý Tư càng ngày càng cảm thấy thích anh nhiều hơn. Cô thích bộ dáng của anh khi hút thuốc, thích cái cách anh bình thản thổi ra từng vòng khói trắng, thích cảm giác tĩnh lặng, yên bình bên anh. Cô còn thích động tác tháo mũ bảo hiểm mỗi khi dừng xe của anh. Khi ấy anh sẽ vững vàng chống đôi chân thon dài rắn chắc xuống đất, lưu loát tháo mũ bảo hiểm, sẽ tiêu sái hất đầu theo thói quen để những lọn tóc không xuề xòa trên mí mắt. Tóm lại, cô rất thích anh, cảm xúc rung động ấy, ban đầu chỉ là một hạt mầm nhỏ bé, theo thời gian chớm nở thành nụ hoa, rồi không biết tự bao giờ đã mạnh mẽ mọc rễ cắm sâu vào lòng cô những cảm xúc mãnh liệt khôn tả.
Hôm nay, Trần Dật hơi bực bội.
Buổi chiều nay, một đồng nghiệp của anh tên Ngụy Lục chau mày nói: “Cậu nói xem, cô gái kia mỗi ngày đều đến tìm cậu ấy, có phải là thích cậu hay không?”
Trần Dật nhổ một ngụm nước bọt về phía cậu ta, khinh thường nói: “Cậu nói linh tinh gì thế?”
“Thật mà, cậu không để ý ánh mắt cô ấy nhìn cậu hay sao, giống hệt trong phim truyền hình. Gọi là gì nhỉ… Đúng rồi, là: Liếc mắt đưa tình.” Ngụy Lục cười nói, tựa như vì nhớ rõ thành ngữ này mà đắc chí không thôi.
“Cậu bị thần kinh à? Đừng ăn nói bậy bạ. Cảnh cáo cậu, nói với tôi thì được, chúng ta đều là người lớn đùa nhau không vấn đề gì, nhưng ngàn vạn lần đừng nói vớ vẩn trước mặt cô bé.” Trần Dật nặng nề đe Ngụy Lục kèm minh họa một nắm đấm.
“Được rồi, được rồi. Ai bảo cậu sinh ra dáng dấp đã tốt như thế, con gái nhà người ta đều bị cậu hớp hồn. Chẳng phải lần trước, cô gái tên Tô Thiến đó, rõ ràng tôi quen cô ấy trước, kết quả cô ấy vừa gặp cậu liền nhất kiến chung tình, mỗi ngày đều tìm trăm phương ngàn kế bò lên giường cậu hay sao. Cậu nói xem, rốt cuộc cô ấy không chấm tôi điểm gì, dù rằng tướng mạo tôi quả thật không xuất sắc bằng cậu nhưng lại là người chất phác thật thà. Hừ đúng là người phụ nữ nông cạn, chỉ thích vẻ bề ngoài.” Ngụy Lục vào đà, hãm không nổi, tiếp tục oán trách.
“Đơn giản, cậu trực tiếp chui vào bụng mẹ, tái tạo lại từ đầu đi.” Trần Dật không nể tình nói.
Nói đến chuyện này, Trần Dật lại thấy đau đầu. Tô Thiến vốn là bà chủ của một quán bar nhỏ. Trước đây, cô ta ngày ngày theo đuôi anh, nói muốn cùng anh ở bên nhau, nhưng một thời gian dài cầm cưa mà cây nhất định không đổ, biết anh không mảy may có một chút tình cảm nào với mình, cô ta liền đưa ra giao kèo, muốn cùng anh làm bạn tình. Trần Dật nhớ rõ, lúc ấy, anh nhướn mày, lập tức đồng ý. Thật ra, anh cũng chẳng phải cậu thanh niên choai choai mới lớn, mà là một gã đàn ông trưởng thành, ngày thường nhiều lúc có dục niệm là chuyện sinh lý bình thường, hơn nữa dáng vóc Tô Thiến vừa vặn là loại anh thích, ngực lớn, mông cong, dáng người kiều mị. Ngày thường hai người không liên lạc gì với nhau, chỉ khi đối phương muốn giải quyết nhu cầu thì mới gặp mặt. Mỗi lần xong việc, Tô Thiến đều chống tay nằm trên giường nhìn anh cười đến phong tình: “Anh cho rằng trước đây tôi theo đuổi anh vì thích anh? Thật ra chỉ vì chấm thân thể anh, nhìn đã biết khi làm hẳn là vô cùng sảng khoái.” Trần Dật chỉ dựa vào đầu giường cười nhạt, anh cũng vốn chẳng để ý, cả hai bên cùng thỏa mãn, vậy không phải là được rồi sao?
Bỗng nhiên tên Ngụy Lục chết bầm nói vớ vẩn, kết quả khiến cho… buổi tối gặp Lý Tư anh có chút xấu hổ. Hiện tại nhìn cô, bỗng có cảm giác vô cùng kì quái. Lý Tư vẫn giống như trước, tiếp nhận mũ bảo hiểm anh đưa, rồi lưu loát trèo lên phía sau. Trần Dật nỗ lực bỏ lời nói của Ngụy Lục ra sau đầu, chuyên chú lái xe. Cô bé này thì có tâm tư gì được cơ chứ? Đều tại tên Ngụy Lục kia nói nhăng nói cuội.
Thời điểm bước xuống xe, Lý Tư không giống ngày thường cười ngọt ngào tạm biệt anh, mà hôm nay lại có chút khẩn trương đứng im một chỗ, cúi đầu, bối rối gõ nhẹ mũi chân xuống nền đất, Trần Dật nghi hoặc nhìn cô.
“Cuối tuần này là sinh nhật em, anh có muốn đến dự không?” rốt cuộc Lý Tư cũng khó khăn mở miệng.
Trần Dật cau mày nghĩ xem cuối tuần này mình có thể sắp xếp đi được không. Lý Tư thấy anh cau mày thì sốt ruột, vội vàng nắm lấy cánh tay trần của anh, bắp tay anh rất cứng, nhưng ấm áp. “Đừng lo, em có mời cả Chu Thần và Vương Văn Văn. Anh có biết Vương Văn Văn không?” Cô nói, bàn tay nắm cánh tay anh khẽ siết chặt.
Anh đương nhiên biết Vương Văn Văn, khi còn nhỏ nhóc đó ở ngay cạnh nhà Chu Thần. Anh còn thường xuyên dẫn cô bé ấy và Chu Thần đi mua đồ ăn vặt. Chỉ là… cô bé này định nắm tay anh đến bao giờ. Anh rũ mắt, nhìn cánh tay bị cô nắm chặt, đôi bàn tay cô thon dài, trắng ngần như củ sen, đặt cùng bàn tay rắn chắc thô tráng của anh như hai hình khối tương phản, anh có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ lòng bàn tay nhỏ xinh kia, sự mềm mại khi đôi bàn tay ấy tiếp xúc với tay anh, cũng cảm nhận được sự khẩn trương của cô lúc này, thấy cô như sợ hãi anh bỏ đi mất, khiến anh không biết phải nói gì.
Lý Tư thấy ánh mắt anh nhìn về phía cánh tay bị cô nắm, đột nhiên ý thức được hành động đường đột của mình, vội vàng thả tay ra, đứng im một chỗ nhìn biểu hiện của anh.
“Được. Tôi đi. Tôi biết Vương Văn Văn. Chu Thần và cô bé ấy khá thân thiết.” Trần Dật nắm tay lái, gõ gõ lên không khí như động tác đánh piano, như thế muốn giảm bớt cảm xúc khác thường của chính mình lúc này.
“Được! Đến lúc đó em sẽ đến tìm anh.” Lý Tư cười, sau đó vui vẻ nhảy chân sáo rời đi. Trần Dật nhìn theo bóng cô, sau đó ánh mắt chuyển đến nơi tiếp xúc của hai người vừa rồi, thoáng trầm tư.
Lý Tư nằm trên giường lăn qua lăn lại, nhắn tin Wechat cho Vương Văn Văn. Sau lần được Chu Thần ra mặt giúp, Lâm Oánh không còn tìm cô gây chuyện nữa. Vương Văn Văn cũng thường xuyên chạy từ lớp mình qua nói chuyện với cô. Cô phát hiện Vương Văn Văn nhìn có vẻ lạnh nhạt, kỳ thực nội tâm là một người con gái dịu dàng và tinh tế, hơn nữa cô còn phát hiện ra một bí mật, Vương Văn Văn thích Chu Thần. Lúc trước ở ngách nhỏ, cô phát hiện ra ánh mắt Vương Văn Văn nhìn Chu Thần có điểm kì lạ, sau chú tâm quan sát một chút sẽ nhận ra ngay, cô ấy cực kì để ý cậu ấy.
Sau đó Lý Tư hỏi nhỏ Vương Văn Văn có phải cô thích Chu Thần không, khuôn mặt điềm tĩnh, lạnh lùng của cô gái nhỏ đột nhiên đỏ lựng như trái cà chua. Cô ấy thẹn thùng cúi đầu trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu, vẫn ngữ khí cực kì dứt khoát ngày thường thẳng thắn đáp: “Đúng thế.” chỉ là mặt có làm thế nào cũng không bớt đỏ.
Lý Tư che miệng cười, vui sướng khi phát hiện ra bí mật của người khác, chưa kịp đắc chí đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vương Văn Văn cất lên: “Còn cậu, thích anh họ của cậu ấy?”
Lý Tư ngẩn người, sau đó theo bản năng muốn phủ nhận, suy nghĩ một lúc thấy Vương Văn Văn đã hào phóng thừa nhận, mình sao phải phủ nhận, dù gì đó cũng là sự thật. Thích một người là cảm giác tốt đẹp biết bao nhiêu, vì sao phải thẹn thùng chối bỏ, vì vậy cô đỏ mặt đáp: “Ừ.”
Sau đó, Vương Văn Văn dùng giọng điệu của một người có nhiều kinh nghiệm đưa cho cô một loạt sáng kiến, đề xuất, khổ nỗi, tất cả ý tưởng của cô ấy, Lý Tư cảm thấy quá ấu trĩ, không thể thu hút sự chú ý của Trần Dật trừ đề nghị mời anh đến sinh nhật cô, sau đó Vương Văn Văn sẽ lôi Chu Thần ra ngoài, chừa lại không gian riêng tư cho hai người. Như vậy hai người đều có thể nói chuyện riêng với người mình thích.
Lý Tư cảm thấy… đề nghị này rất tốt. Vì vậy cô liền lập tức bắt tay thực hiện, tuy rằng ngẫm lại, đến lúc đó ở riêng với Trần Dật đảm bảo cô sẽ thẹn thùng, nhưng đây là một cơ hội tốt để thúc đẩy quan hệ và tình cảm của cả hai, cô nhất định không thể bỏ lỡ.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง ồ lên luôn đi em ơiiiii!!!!!!!!!!!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...