Mũ bảo hiểm màu hồng



CHƯƠNG 23: THÍCH ANH CHƠI EM NHƯ THẾ SAO? (H)
 
Mấy hôm nay Lý Tư bị Trần Dật quấn lấy đêm ngày, đến nỗi không còn chút sức lực nào, nếu không phải giúp anh thủ dâm, thì chính là mỗi sáng ai đó sức lực không giải tỏa hết lén lút lúc cô ngủ liên tục cọ xát côn thịt vào háng cô để giải tỏa, hoặc là giải tỏa trên ngực cô. Nhưng nhìn chung dù bằng cách nào thì anh cũng nhất quyết không chịu thật sự tiến vào. Cô biết anh làm vậy vì... cô còn đang đi học, anh không muốn ảnh hưởng đến việc học của cô. 
 
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai là cuối tuần. 

 
Lý Tư không muốn thừa nhận, nhưng khi nghe Vương Văn Văn miêu tả, cô thật sự cực kì mong đợi, mà mấy ngày nay anh chàng lão luyện tình trường nào đó cho cô thử nghiệm không biết bao nhiêu thứ mới mẻ, cảm giác cũng không tệ chút nào, cô luôn muốn… tiến thêm một bước nữa cùng anh. 
 
Mấy hôm nay Trần Dật cực kì khó chịu, Tư Tư của anh dịu dàng, nhu thuận khiến tim anh như muốn tan ra thành nước. Đặc biệt khi cô mềm mại, vô lực nằm dưới thân anh, để mặc anh bài bố, con thú đen tối trong đầu anh như không ngừng hô hào, xúi dục anh: “Chà đạp cô ấy, hung hăng chà đạp cô ấy.” Thứ dục niệm ấy càng ngày càng lớn đến độ bản thân anh đã không còn khả năng khống chế nổi nó nữa. 
 
Lý Tư nhu thuận ngồi ngay ngắn ăn cơm vô cùng chuyên chú. Bộ dáng điềm đạm, khả ái. Hôm nay Trần Dật cũng ăn không ít, sau khi cơm nước no nê, anh buông đũa, cố ý hỏi: “Hôm nay là thứ sáu đúng không?”
 
Lý Tư đỏ mặt, cắn đũa, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
 
“Ngày mai em không phải đi học.” 
 
“Dạ.”
 
Trần Dật vươn tay nâng cằm cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hồng thắm, “Vậy tối nay làm tới bến, được không?” Anh cố ý đè thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn từ tính. Câu nói ra cũng không phải một câu hỏi mà là một lời khẳng định. 
 

“...Được.” Lý Tư bị anh ép ngẩng cao đầu, khóe miệng khẽ run, tròng mắt lấp lánh nhìn anh, cả khuôn mặt đỏ bừng như phủ lên màu của hoàng hôn. Thật là… ngại ngùng chết mất thôi.
 
Sau khi ăn xong, Lý Tư thu thập bát đĩa đâu vào đó, rồi nói muốn đi tắm. 
 
Trần Dật nhìn cô cười, vừa nghĩ đến việc sắp xảy ra, côn thịt bên dưới đã căng cứng, anh đổi động tác, che lại hạ thân, khoát tay, “Em đi đi.”
 
Lý Tư đứng trong phòng tắm, kì cọ thật sạch sẽ, cẩn thận, từ bầu ngực trắng đầy đặn đến âm hộ bên dưới đều được cô chà qua chà lại nhiều lần, bỗng nhớ đến… anh thích nhất hai nơi này, khuôn mặt bỗng nóng như thiêu. Xong xuôi, Lý Tư khoác lên mình một bộ áo ngủ lụa màu đen, toàn thân toát ra vẻ đáng yêu, thanh thuần, gương mặt trong gương có chút thẹn thùng, từ má đến tai nhuộm một màu hồng phấn. 
 
Hít sâu một hơi, cô mở cửa, chậm rãi bước ra ngoài. 
 
Trần Dật tựa vào tường, đứng cách đó không xa, chờ cô. Anh cúi đầu hút thuốc, nghe thấy tiếng mở cửa, cau mày ngẩng đầu lên. Thấy bộ dáng xinh đẹp, nhỏ nhắn của người trong lòng, trái tim chấn động, thẫn thờ bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, dụi vào gạt tàn bên cạnh. Sau đó trực tiếp, nhanh gọn cởi áo trên người mình. Trút bỏ lớp áo phông rộng thùng thình, đập vào mắt Lý Tư là bờ vai rộng của Trần Dật. Làn da tráng kiện đẹp như tạc tượng, ánh lên màu đồng hấp dẫn lòng người dưới ánh sáng vàng óng ả. Gương mặt anh tuấn, hàng lông mày sắc nét, chiếc cằm với độ cong gợi cảm, lồng ngực cơ bắp nhấp nhô lên xuống theo hơi thở của anh. Cô thừa nhận vóc dáng này hội tụ đầy đủ nét đẹp khiến người con gái mơ tưởng.
 
Lý Tư ngốc nghếch ngẩn người nhìn anh, lại thấy anh nhanh nhẹn đưa tay, ngón tay dài đặt lên chiếc khóa dây lưng, “Tạch.” tiếng kim loại va chạm vào nhau rơi xuống không gian yên tĩnh, phá lệ rõ ràng, 1 giây sau đã thấy chiếc thắt lưng bị anh vứt xuống mặt đất, chiếc quần nhanh chóng trượt xuống chung số phận. Thân thể anh trần trụi trước mắt cô, chỉ còn sót lại chiếc quần lót bó sát lấy từng múi cơ rắn chắc của anh, cơ bụng gồ lên những đường cong rõ nét, dưới đường nhân ngư là một sức mạnh cường tráng. Một túp lều nhỏ hiên ngang nhô lên như muốn đâm rách chiếc quần nhỏ gò bó. Lý Tư vừa nhìn đã thấy choáng váng.
 
Trần Dật đến gần, mỉm cười, lưu manh hỏi: “Thế nào? Đẹp chứ?”
 
“Rất… rất đẹp…” Lý Tư nhỏ giọng, giọng nói ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng, không nhìn vào mặt anh, mà đôi mắt dán chặt vào chỗ đó. 
 

“Anh còn phải đi tắm nữa, em muốn tắm cùng không?” Trần Dật vuốt ve gò mà cô, bạc môi mỏng dán vào lỗ tai nhạy cảm vừa thổi vừa thì thầm. 
 
“Không…” Cô nhỏ thẹn thùng đáp, giọng nói nhỏ như muỗi kêu. 
 
“Vậy ngoan ngoãn lên giường nằm chờ anh nhé.” Trần Dật cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, nhưng không dời đi luôn mà nhẹ nhàng day cắn. 
 
“Vâng…” Cô nhu thuận đáp ứng. 
 
Lý Tư nằm trên giường của anh, tim đập rộn ràng, toàn thân nóng rẫy, hồi hộp chờ đợi anh bước vào. Cô cũng không rõ cảm giác lúc này của mình nữa. Tóm lại chính là mong chờ, có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là khao khát. 10 phút sau, Trần Dật đẩy cửa bước vào, nước trên người còn chưa lau khô, những hạt nước li ti từ trên đầu vai, thuận theo cơ ngực chảy xuống bụng cuối cùng mất tích trên đám lông phía giáp bụng và phần thân dưới, phần lông này không quá dày vẫn loáng thoáng thấy lớp da màu đồng săn chắc của anh. Hạ thân được che nửa hở nửa kín bằng một chiếc khăn lông tối màu nhưng Lý Tư biết, lớp lông mao bên dưới rất dày và rậm rạp. 
 
Trần Dật trực tiếp ngồi xuống giường, dùng tay không xoa những bọt nước còn lại trên người, sau đó nhìn thẳng vào cô, cái nhìn chăm chú đầy thèm khát của anh khiến mặt cô đỏ như son. 
 
“Chưa bắt đầu đã đỏ mặt.” Trần Dật nhẹ nhàng nhéo tay cô.
 
Lý Tư bị anh khéo léo kéo lại gần, còn chưa định thần đã bị anh giật mạnh, ngã nhào vào lồng ngực. Mí mắt của cô chạm vào đầu ti của anh, da thịt tuyết trắng áp lên làn da màu đồng khỏe khoắn, cường tráng, bên mũi chỉ toàn mùi hương thuộc về riêng Trần Dật của cô. 
 
Trần Dật ôm lấy cằm Lý Tư, ép cô ngẩng lên nhìn thẳng mình, sau đó mãnh liệt hôn xuống. 
 
Lý Tư nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, ngửa đầu tiếp nhận sự đòi hỏi của anh. 
 
“Vươn đầu lưỡi ra.” Trần Dật ngậm lấy cánh môi cô, mờ hồ nói. 
 
Lý Tư ngoan ngoãn làm theo, chiếc lưỡi lập tức bị Trần Dật cuốn lấy, anh không ngừng trêu đùa đầu lưỡi của cô, phát ra âm thanh “toát toát” dâm mĩ. 
 
Trần Dật rốt cục cũng buông tha cánh môi cô, cô kịch liệt thở hổn hển, bộ ngực lên xuống theo hơi thở gấp gáp của cô, thi thoảng run lên vì những kích tình mạnh mẽ. 
 
Đôi con ngươi Trần Dật trầm xuống, vươn tay giật đai áo lót của cô xuống. Bầu ngực tuyết trắng được giải thoát, lồ lộ bật ra ngoài không khí, đỉnh châu màu đỏ hồng vì sự động tình của Lý Tư mà dựng thẳng lên như mời gọi. Trần Dật thấy mặt chóng mắt hoa, mê mẩn phủ một tay lên vò nắn nắm tuyết lê non mềm trước mặt, mặt úp xuống cắn lấy bên còn lại mà gặm nhấm, trêu chọc cô liên tục thở gấp. 
 
Lý Tư có thể cảm nhận được thứ chất lỏng ẩm ướt ồ ạt chảy ra dưới hạ thân. Cô ngửa đầu nhíu mày, dựa theo nhịp điệu nhào nắn trên ngực của Trần Dật mà như lạc vào biển lớn, bồng bềnh, mơ màng trong những cơn sóng tình liên tiếp. 
 
Trần Dật không thể thỏa mãn chỉ với bộ ngực sữa mê người trước mắt, anh muốn nhiều hơn thế, khao khát cô nhiều hơn thế. Anh rướn người, đẩy cô ngã xuống giường, Lý Tư đôi mắt ướt lệ nhìn anh. Trần Dật nửa ngồi, nửa quỳ trên giường, đôi mắt gắt gao nhìn vào đáy mắt cô, khoát tay, chiếc khăn tắm dắt lỏng lẻo ở eo anh trượt xuống. 
 
Đập vào mắt Lý Tư là côn thịt đang dựng thẳng, bên dưới cán là lông mao dày, đen nhánh, trên đỉnh là quy đầu bóng loáng, thấp thoáng lỗ nhỏ đang thoát ra một ít chất lỏng đặc sệt màu trắng. Không hiểu sao, một cơn nóng rực bốc lên từ bụng dưới của cô, Lý Tư thẹn thùng, quay đầu đi.

 
Trần Dật nhìn biển hiện e thẹn này của cô thì khẽ cười, nhanh chóng vén làn váy mỏng lên, đôi chân dài miên man cùng “miệng nhỏ” đầy ắp xuân thủy bên dưới phô bày hoàn toàn trước mặt anh.
 
“Cuối cùng, có thể tận tâm tận lực làm rồi.” Anh thấp giọng, cầm lấy mắt cá chân cô. 
Lý Tư xấu hổ đến độ từ má, tai đến đầu đều nóng hổi, cô khẽ run. Hai chân mảnh mai bị Trần Dật banh ra, anh thuần thục đặt tay lên “miệng nhỏ” bên dưới. Dị vật đột ngột xâm nhập, khiến đóa hoa ướt át, nhạy cảm dưới thân không ngừng chảy ra thứ nước kích tình, dính ướt cả tay anh. 
 
Anh cúi người hôn xuống cái bụng nhỏ bằng phẳng của cô, dịu dàng nói: “Em thật mẫn cảm. Nhìn xem ướt át đến nhường này.” Câu cuối mang ý trêu chọc. 

 
Mặt Lý Tư sớm đã bị cơn nóng thiêu cháy, cô đưa tay đẩy đầu anh ra, thể hiện sự dỗi hờn của mình, lại bị anh nắm lấy. 
 
Trần Dật ngẩng đầu, hôn lên lòng bàn tay cô, còn liếm liếm vẻ dỗ dành.
 
Lý Tư thu tay lại, đôi con mắt nhiễm tình long lanh, mơ màng như làn nước thu. 
 
Trần Dật đè cô xuống, cẩn thận hôn lên đôi mắt hạnh yêu kiều, ngón tay cũng không rảnh rỗi phủ lên âm hộ phía dưới, thuần thục đút một ngón tay vào thăm dò. Môi lưỡi quấn quýt nuốt xuống toàn bộ tiếng rên rỉ của cô. 
 
Lý Tư có thể cảm nhận được tỉ mỉ, chi tiết sự ra vào, xoa nắn của ngón tay anh trong thân thể mình, từ đầu cô cảm thấy khó thích ứng… nhưng càng về sau… càng thoải mái, dễ chịu. 
 
Trần Dật khéo léo đút thêm vào một ngón tay, hai ngón tay nằm trong “miệng nhỏ” thi nhau khuấy động, vách thịt mềm mại, ấm áp hút chặt khít hai ngón tay của anh. Trần Dật thở gấp, hận không thể đem cậu nhỏ của mình trực tiếp cắm vào, nhưng công chúa của anh mới bao tuổi, đây lại là lần đầu của em ấy, nếu anh cứ tùy tiện đi vào sẽ khiến cô đau. Anh không nỡ. 
 
Lý Tư cảm thấy những ngón tay đưa vào càng ngày càng nhiều, động tác ra vào cũng nhanh hơn, cô khó chịu lắc lư thân thể, môi lưỡi vẫn rong ruổi đuổi bắt cùng anh, nhưng bên dưới quá thực khó chịu đến chết, vừa ngứa, vừa chướng… còn có nước chảy ra như lũ lụt bên dưới, khiến chăn đệm ướt một mảng. Lý Tư ngượng ngùng kẹp chặt hai chân. 
 
“Tiết kiệm sức lực tí kẹp anh đi, Tư Tư.” Trần Dật mạnh mẽ cắn bờ môi cô, hung hăng nói. 
 
Lý Tứ nghe thế, đành buông lỏng hai chân, ngửa đầu thở dốc, mặc cho anh càn quấy trên thân thể mình. 
 
“A…” Lý Tư cắn môi, rên rỉ. Anh lại cho thêm một ngón tay nữa vào, tốc độ vẫn không suy giảm, nơi đó ứa nước ra nhiều như lũ, bắn tung tóe khắp nơi, “Phốc, phốc, phốc, phốc” tiếng động xấu hổ vang lên rõ ràng hơn trong căn phòng tĩnh lặng. 
 
“Bảo bối, anh đi vào, được không.” Trần Dật nhìn cô, cô đã bị anh giày vò đến không còn sức, yếu ớt nằm trong tay anh, đôi mắt mơ màng từ từ mở ra nhìn anh nhu tình đáp: “Được.”
 
Trần Dật ngồi dậy, đẩy đùi cô ra, cửa mình theo động tác của anh mà được mở rộng hết cỡ phô bầy khe thịt ướt át hồng, cùng nước dịch róc rách chảy xuống, đẹp như một đóa hoa đẫm sương buổi sớm. 
 
Đôi mắt Trần Dật đỏ lên, anh rốt cục không thể nhẫn nại nổi nữa, cầm lấy côn thịt đã căng cứng từ lâu, cắm thẳng vào cửa hoa huyệt của cô, nhẹ nhàng đi vào. Mới nhét được quy đầu vào trong, anh đã cảm thấy như đến cửa thiên đường, vách thịt non mềm, hút chặt lấy anh như mời gọi, toàn thân Trần Dật dễ chịu, khoan khoái, lưng nổi lên từng đợt tê dại. Anh thoải mái thở dài một hơi. 
 
Lý Tư cảm thấy không dễ chịu lắm, thứ đó của anh quá lớn, lại cứng, cô cảm thấy hạ thân mình như bị nứt ra làm đôi, cánh môi vì cảm giác đau đớn, xa lạ mà mím chặt lại. 
 
Trần Dật áp tay lên má cô, đau lòng hỏi: “Đau không?”
 
“Không sao.” Lý Tư cười nhẹ lắc đầu, chỉ cần anh thích, cô sao cũng được.
 
“Vậy anh vào nhé?”
 
“Vâng.”
 
Hình như Trần Dật nhanh chóng tiến quân, chỗ ấy của cô thật sự quá chặt chẽ, vách thịt non mềm gắt gao bọc chặt lấy côn thịt của anh, như có hàng trăm hàng nghìn chiếc miệng nhỏ xíu hôn nên chỗ nóng bỏng, nhạy cảm ấy, anh than nhẹ một tiếng đầy thỏa mãn. 

 
Lý Tư cắn môi, tinh tế thở dốc. Đau, đau quá. Nước mắt đột nhiên trào lên, từ trên hốc mặt, chảy dọc theo gò má xinh đẹp, làn tóc mai đen nhánh thấm xuống ga, ướt một mảng. 
 
Trần Dật nắm lấy eo cô, càng vào sâu càng mạnh bạo, đem hết côn thịt cứng rắn của mình thập nhập hoàn toàn vào cơ thể cô. Đến khi toàn bộ cậu nhỏ bị hoa huyệt nuốt sạch, một dòng điện từ xương cụt chạy thẳng lên đại não của anh, khiến Trần Dật sung sướng đến mức toàn thân run lên. 
 
“Thật chặt, thật thoải mái.” cánh môi của anh dán bên tai cô, đầu lưỡi vươn ra uống sạch những giọt nước mắt long lanh đậu trên bờ mi cong vút, yêu kiều. 
 
Đợi khi Lý Tư thích ứng được với vật đó của anh, Trần Dật bắt đầu chậm rãi di chuyển, biên độ rất nhỏ, sợ làm cô đau. 
 
Lý Tư dần dần cảm nhận được khoái cảm ân ái. Đau đớn trôi đi thay thế bằng sự dễ chịu thoải mái, trong đầu, trong tim, trong thân thể cô, tất cả đều là anh, của anh. Cô ngừng rơi lệ, bắt đầu nhỏ giọng rên rỉ, giọng rất yếu đuối, mong manh, giống như một chú mèo con.
 
Trần Dật nghe tiếng rên của cô, liền tăng tốc độ, đôi bàn tay to phủ lên bờ mông mịn màng của cô không ngừng vuốt ve. Tiếng vách thịt va vào nhau “Ba ba ba ba” hòa cùng tiếng ra vào không ngừng nghỉ của côn thịt “Phạch phạch, phạch, phạch. Tất cả tạo nên bản giai điệu dâm mị hút hồn khiến Lý Tư như say như mê. Thi thoảng lông mao phần cán thiết trụ của anh, chạm vào hoa huyệt của cô mang đến những cảm giác đê mê khó tả, khiến Lý Tư cong đùi, cuộn tròn ngón chân, ngân lên. 
 
“Bảo bối… Dễ chịu à.” Trần Dật ghé người xuống, liếm mút bầu ngực sữa đang lắc lư theo nhịp di chuyển của anh. 
 
“A… Dễ chịu.”
 
“Thích anh chơi em như thế này sao?”’
 
“Thích... thích… A…” 
 
“Thích gì?” Trần Dật đột nhiên đùa ác, dừng hoạt động, côn thịt vẫn chôn bên trong hoa huyệt của Lý Tư, hăng hái chờ cô trả lời. 
 
Lý Tư mãi mới dễ chịu được một chút thì anh đột nhiên dừng lại, cô đỏ mặt dùng tay nện vào vai anh, đôi mắt ướt sũng nước oán trách nói: “Thích… thích… thích anh làm em như thế này.” Da mặt cô vốn mỏng, lại bị ép phải nói ra mấy lời xấu hổ này, nói xong mặt cô càng đỏ hơn. 
 
“Cái miệng nhỏ bên dưới này đúng là thật chặt.” Anh thẳng lưng, tiếp tục đâm thẳng vào vách thịt của cô, lần nào cũng dùng hết sức. Vừa đẩy vừa trêu cô. 
 
“Em không có…” Lý Tư ỉu xìu phủ nhận, toàn thân đã nhũn ra như sợi bún. 
 
“Còn nói không có, anh sắp bị em hút đến muốn bắn rồi.” Anh đột nhiên đâm mạnh vào vách thịt. 
 
“A…” Đầu óc Lý Tư choáng váng, anh… anh vào quá sâu. 
 
“Bảo bối, bảo bối nhỏ của anh… Tư Tư…” Trần Dật không ngừng lặp đi lặp lại tên cô, hôn lên môi, cắn bầu ngực….
 
“Ừm… A… A” Lý Tư vô cùng phối hợp với anh, khóe miệng bật ra những tiếng rên vụn vỡ, đê mê. 
 
“Em thật là ngọt, chỗ nào cũng ngọt đến say lòng.” Trần Dật cắn nhẹ vành tai cô, thổi khí. 
 
Lý Tư bị ngứa, theo phản xạ muốn né tránh, hạ thân vì vậy co rụt lại. 
 
“Ư… Tiểu yêu tinh giảo hoạt này?” Anh đột nhiên đâm vào thật sâu, rồi rút ra, chưa vào vội mà từ từ đâm vào, vừa đâm và nhìn côn thịt tím đỏ, cứng rắn của mình bị tiểu huyệt non mềm của cô nuốt lấy. Trần Dật không biết đã làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ cảm giác ra vào trong thân thể cô sướng đến phát điên, anh giữ chặt eo cô hưng phấn làm tình không biết mệt. 

 
Cơ thể Lý Tư chưa từng phải đau đớn và mệt mỏi như vậy, cảm thấy như da thịt xung quanh đều nứt vỡ, nhưng cô lại muốn có được sự nóng bỏng và thỏa mãn này một cách kỳ lạ. Cô nắm lấy tóc anh, khó chịu nhích eo lên, vòng eo nhỏ tạo thành một đường cong duyên dáng giữa không trung. 
 
“Quá nhanh… Quá sâu… A… Trần Dật… Dừng lại…” Cô không ngừng hô hào, giọng nghẹn ngào gọi tên anh. 
 

Trần Dật hiện tại sao còn tỉnh táo nữa, anh bị hoa huyệt nhỏ bé mê người kia khiến phát điên rồi, càng làm càng hưng phấn, tay giữ chặt eo cô, ra vào không biết mệt. 
 
Lý Tư bật khóc, bị anh làm đến kiệt sức, cô cảm thấy tất cả không khí và sực lực của mình như bị người đàn ông trước mặt hút sạch, chỉ còn biết bám víu vào anh. 
 
Cô nức nở: “Trần Dật… Dừng lại… Nhanh quá… Em không chịu nổi...A…” 
 
“Có thể… bảo bối.” Trần Dật đưa tay yêu thương lau nước mắt của cô. 
 
“Không… không được.” Lý Tư đáng thương lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy Trần Dật ra. 
 
“Tư Tư, anh yêu em.” Trần Dật cúi xuống hôn lên mắt cô, đồng thời nuốt trọn những giọt nước mắt lăn long lanh trên mí mắt. 
 
Đột nhiên anh gia tăng tốc độ, hai trái tinh hoàn va đập mạnh mẽ lên bờ bông cô. 
 
“A… A a a…” Lý Tư cảm thấy trong đầu mình như có một ánh sáng vụt qua, lưng cô tê đi. Lý Tư co quắp eo, hành lang nhỏ hẹp vì động tác này mà không ngừng co rút lại, đè chặt lên côn thịt của Trần Dật. 
 
Trần Giật bị cô hút chặt đến không chịu nổi, bờ mông run lên, nhanh nhẹn tự cầm lấy côn thịt của mình rút ra, toàn bộ tinh dịch bắn lên thân thể lõa lồ của Lý Tư. 
 
Lý Tư thở dốc, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ dâm mị, làn da như được phủ một tầng phấn hồng yêu kiều, bụng dưới phập phồng lên xuống, phía trên toàn là tinh dịch đậm đặc… Chân cô dang ra, tiểu huyệt vừa bị ai đó điên cuồng “yêu thương” còn chưa kịp khép lại, tạo thành một cái cửa hàng màu đỏ thẫm, không ngừng ứa ra dâm thủy…
 
Trần Dật vươn tay dịu dàng lau mồ hôi cho cô, vuốt tóc mai lòa xòa sang một bên, lại cưng chiều hôn lên vầng trán xinh xắn của cô.
 
“Em mệt không?”
 
“Hơi hơi…’” Lý Tư mở mắt nhìn anh, nhẹ nhàng thở ra. 
 
“Giúp em lau sạch sẽ, rồi mình đi ngủ, nhé?” Trần Dật vuốt ve gò má cô, nhẹ nhàng nói. 
 
“Được.” Lý Tư ngoan ngoãn trả lời. 
 
Trần Dật lau sạch sẽ dấu vết hoan ái ban nãy trên người cô, rồi ôm cơ thể trần trụi, yêu kiều vào lòng. Giữa hai người không có bất kì khoảng cách nào, dính chặt vào nhau. 
 
“Vừa rồi thật hận không thể chết trong thân thể em.” Trần Dật chống trán mình lên trán cô, tình tứ nói. 
 
“Không được nói thế…” Lý Tư đưa tay che miệng anh lại, gò má lại bắt đầu đỏ bừng. 
 
Trần Dật liếm liếm lòng bàn tay cô, sự ngứa ngáy này khiến cô ngay lập tức thu tay lại. 
 
“Đi ngủ thôi.” Trần Dật hôn lên trán cô, siết chặt vòng ôm. 
 
“Vâng.” Lý Tư quả là học trò ngoan, hôn lên ngực anh, rồi ngoan ngoãn ghé đầu lên. 
 
Trần Dật cúi đầu nhìn cô, cảnh cáo nói: “Em còn cử động nữa, anh chơi em đến hết ngày mai cũng không xuống giường được bây giờ.”
 
Lý Tư ngậm miệng, không dám cãi, cũng không dám cử động. 
 
Rốt cuộc, lúc sắp chìm vào giấc ngủ, Lý Tư nghĩ ngợi, Trần Trạch Khải có thể làm nhiều lần trong 20 phút sao? Hừ, cô còn bị Trần Dật giày vò hơn 1 giờ đây này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui