Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

"Tô Mặc..."

Lâm Thư có chút sững sờ, nhìn đôi mắt màu đen sạch sẽ thuần
túy của Tô Mặc, đột nhiên một câu cũng không nói ra lời

Ở giữa "Anh" và "Em" thêm một chữ, chữ
gì để cho bạn cảm động?

Anh yêu em? Anh nhớ em? Anh hiểu em?

Đối với Lâm Thư lúc này mà nói ba chữ "Anh chờ em"
này đã thắng được tất cả

Không phải là không nghĩ tới, khi Tô Mặc biết cô sau khi làm
việc nghĩa không chùm bước ra nước ngoài thì sữ có phản ứng như thế nào, là rã
rời, là nén giận, hay là chia tay?

Nhưng mà, giữa hai con người, khi có một người phát triển tốt
hơn, một người vẫn dậm chân tại chỗ, như vậy giữa hai con người này, sẽ không
thể vượt qua được khoảng cách

Cô yên lặng rời khỏi Tô Mặc, chỉ là không muốn làm cho cuộc
chia ly tới quá mức này hại mình hại người, nhưng mà Lâm Thư nghĩ thế nào cũng
không nghĩ ra, Tô Mặc lại lựa chọn như vậy....Đợi cô

"Tại sao anh...." Lâm Thư túm thật chặt áo lông của
Tô Mặc, giọng nói lúc này đã nghẹn ngào, nhưng cố không muốn để cho Tô Mặc nhìn
thấy dáng vẻ hai mắt đẫm lệ của mình, không thể làm gì hơn là cúi đầu, dựa vào
trong ngực Tô Mặc, muốn len lén lau nước mắt trên áo lông củaanh

Cúi mặt vào trong lồng ngực Tô Mặc, chạm vào áo lông mềm như
nhung, lúc này, càng cảm giác ấm áp. Lâm Thư nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn
anh, vừa nhìn thấy ánh mắt đen nhành mênh mông sóng nước của Tô Mặc, Lâm Thư liền
quên cả việc hô hấp


Tô Mặc mỉm cười, Lâm Thư gần như có thể cảm nhận được lồng
ngực anh khẽ chấn động

"Anh vẫn cho rằng, anh có khả năng dựng nên một tòa nhà
hoa viên thoải mái nhất, để cho em vô ưu vô lo, cho dù đến bây giừo, anh vẫn
như cũ rất tin tưởng không nghi ngờ

"Nhưng mà, anh lại quên hỏi Tiểu Thư, cô ấy có đồng ý ở
trong tòa nhà hoa viên đó không?"

"Anh quá tự phụ, cho là không gì không làm được, nhưng
mà, nhưng mà chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Tiểu Thư sẽ cảm thấy toàn hoa
viên này quá nhỏ, quá khô khan"

"Đợi đến lúc anh phát hiện ra, tiểu tư đã quyết định
quyết tâm, tìm kiếm thêm trên thế giới rộng lớn này, anh lại không có tư cách
gì để đi ngăn cản?"

Tô Mặc mỉm cười rõ ràng mang theo sự chua soát, Lâm Thư nhìn
vậy trong lòng quặn đau

"Em.... Tô Mặc, em không đi nữa, được không?"

Lâm Thư lắp bắp nói xong, nhưng Tô Mặc lắc đầu từ chối

"Tiểu Thư, anh không muốn làm cho em cảm thấy trói buộc,
Tình yêu của anh với em cũng không phải là gánh nặng trách nhiệm. Em có thể thoải
mái tự do tự tại chạy nhảy, anh chỉ hi vọng em... nhớ về nhà"

"Anh đã ba mươi, đã không còn sức lực vì một người khác
mà dốc hết tất cả, nhưng mà, Tiểu Thư, em cũng không còn phấn khích như người mới
bắt đầu"

"Tiểu Thư, em biết không? Anh rất sợ, vô cùng sợ"

Tô Mặc ôm Lâm Thư, nhẹ nhàng, giống như ôm một món đồ vô
cùng quý giá.

Lâm Thư cảm giác, không biết tại sao tất cả những thứ thấp
thỏm lo âu kia đáng ra nên thuộc về cô mới
đúng, Tô Mặc là một người xuất sắc như vậy, tại sao lại tự ti ở trong tình yêu
như vây?

Nhưng mà, biểu hiện cảu Tô Mặc lúc này, khiến Lâm Thư không
nhìn được hoài nghi, có lẽ từ trước tới nay, Tô Mặc cũng đang do dự, hèn mọn,
cũng giống như cô nhát gan không dám đối mặt?

Anh đang chờ cho anh một đáp án, một đáp án đủ để cho anh an
tâm

Có lẽ cũng chính vì thời gian một giây này, Lâm Thư đột
nhiên ý thức được, người đnà ông trước mặt này, dành cho cô một tình yêu say đắm
không gì sánh kịp

KHông có ép buộc, chỉ là chờ đợi

Đây là chuyện tốt đẹp dường nào, lòng bàn tay Lâm Thư dần dần
ấm áp, vịn vào tấm lưng rộng rãi của Tô Mặc, nghe nhịp tim anh đập loạn nhịp, rốt
cuộc nặng nề gật đầu một cái


"Tô Mặc, em yêu anh, so với bất kỳ thứ gì trên thế giới,
cho nên, anh nhất định phải ngoan ngoãn chờ em về"

Đã từng, hai chữ nà, đối với sinh mện mà nói khó thừa nhận,
cùng nó so với tương lai, mới là quý báu

Tô Mặc ôm chặt lấy Lâm Thư, sức lực lớn gần như làm cho cô
đau, không khỏi ngẩng đầu: "Sao vậy"

Tô Mặc lắc đầu một cái: "Không có việc gì, chỉ muốn ôm
em một cái, để anh cảm thấy được hạnh phúc

Nếu em rời đi, như vậy, biết bao nhiêu ngày đem, anh sẽ nhớ
đến cái ôm ấm áp này?

*********************

Lâm Thư rời đi là tháng mười, cuối mùa thu lạnh lẽo có chút
bức người, ánh mặt trời mặc dù xuyên qua tán lá vàng khô chiếu xuống mặt đất, nhưng trên đường Lâm Thư ra sân bay không nhịn
được mà kéo kéo áo khoác

Dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, Tô Mặc không tới tiễn chân

Cảnh tượng hai mắt lưng tròng thực sự khiến Lâm Thư không chịu
nổi, nhưng sợ nhất là, có chẽ chỉ cần vừa nhìn thất Tô Mặc, quyết tâm ra nước
ngoài sẽ bị dao động

Trước khi lên máy bay, Lâm tiên sinh giơ hành lý lên, còn bà
Thi nắm tya Lâm Thư chỉ nói một câu:
"Chăm sóc bản thân thật tốt"

Lên máy bay, tiếng động cơ phát ra bên tai, trong hành lanh
thỉnh thoảng truyền đến những tiếng vang nhỏ của cười đến người đi, Lâm Thư
nhìn qua cửa sổ, nhìn máy bay bay vào đám mây, cho đến bức tường mây xanh thẳm

Cuộc sống đã không thể nào quay đầu lại, đã như vậy chỉ bằng
đi trước

**********

Hùng tâm tráng trí của Lâm Thư gằng co sau một năm, cuối
cùng kết thúc


Tất nhiên, là "Bị" kết thúc

Nguyên nhân còn không phải là xuất hiện một tên tiểu tử
không nên xuất hiện sao....

"Này, chuyện này là thế nào?" Lâm Thư vùi mặt
trong căn phòng trọ, cánh biển lớn mênh mông, lớn tiếng chất vấn người nào đó vừa
mới về nước hai tuần trước

Người nào đó vô tội: "Các biện pháp tránh thai không phải
lúc nào cũng chính xác 100% đâu...."

"Anh, anh...."

Cho dù Lâm Thư có không cam lòng thế nào đi nữa, cũng chỉ có
thể kết thúc chuyến đi nước ngoài, ngoan ngoãn trở về nước kết hôn

Đợi thật lâu về sau, Lâm Thư ở trước mặt tiểu tử nhỏ than thở:
"Lúc trước nếu không phải vì con, thì nói không chừng bây giừo mẹ đã trở
thành một phóng viên nổi tiếng rồi cũng nên"

tiểu tử nhỏ nghi ngờ kéo kéo áo Lâm Thư: "Nếu như vậy,
thì không phải sẽ không tìm thấy con sao?"

Lâm Thư sờ sờ mái tóc mềm mại của con: "Con vẫn là quan
trọng nhất"

tan tầm Tô Mặc về nhà nhìn vợ và con trai thích thú thoải
mái nằm ở trên sofa, cưng chiều mỉm cười

Anh đối mặt với thể giới rộng lớn, nhưng lòng của anh quá nhỏ,
chỉ có thể chưa được người anh yêu nhất

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận