Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

"Tiếu ~~ Đồng ~~"Lâm Thư vẫn còn cách cửa chính của
ký túc xá 500m, liền mở miệng gọi to, cũng không quản chuyện bị vô số ánh mắt
sáng như tuyết nhìn chằm chằm hay không

Vừa mới đi đến cửa, đã bị "Soạt" một tiếng bị Tiếu
Đồng và Liễu Yên Nhiên hợp lực kéo vào trong ký túc xá: "Kêu gì mà kêu, cậu
vẫn sợ cậu chưa đủ nổi tiếng hay sao?"

Tiếu Đồng khinh bỉ nói.

"Khụ Khụ, tớ muốn nói cho các cậu một sự kiện trọng đại...."
Lâm Thư phiền muộn nói.

"Cắt" ai ngờ Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên đều quăng
ánh mắt thờ ơ cho cô, cùng nhau xoay người, trở về với màn hình máy vi tính trước
mặt

"Các cậu đang nhìn cái gì đấy?" Lâm Thư cũng bước
về phía trước.

Ngón trỏ Tiếu Đồng hung hăng đâm về phía huyệt thái dương của
Lâm Thư, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Chúng tớ ở đây lo lắng cho cậu,
kết quả thì sao, nhìn dáng vẻ kia của cậu, không hề lo lắng chút nào"

"Hả...." Đó là bởi vì tớ vừa mới bị kinh sợ, Lâm
Thư ở trong lòng yên lặng châm chọc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiếu
Đồng và Liễu Yên Nhiên là thật không phải giả, sinh lòng cảm động, trong nháy mắt
liền quên mất rốt cuộc những gì bản thân cô vừa định nói.

Liễu Yên Nhiên nâng cằm: "Theo tình huống này, thì chắc
là bị thầy quản sinh cho qua rồi, nhưng nguyên nhân là gì?" Nghĩ mãi vẫn
không ra.

"Coi như là may mắn đi, không còn cái topic này, bọn họ
cũng không còn khả năng gây sóng gió nữa"

"Nhưng nếu tiếp tục mở một topic khác, tiếp tục thâm độc
cũng không phải là không thể?"

Hai người nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm diễn đàn, suy
nghĩ làm gì để ngăn ngừa lũ thiêu thân này.... trong lúc đó Lâm Thư đột nhiên mở
miệng: "Tớ nghĩ là tớ biết nguyên nhân"

Hai ánh mắt hung dữ đồng loạt quăng tới: "Nói"

"Là...." Lâm Thư bị khí thế này làm cho trấn kinh
lùi về phía sau ba bước: "Hôm nay tớ bị gọi lên phòng giáo vụ, không ngờ gặp
được Tô Mặc ở đó"


"Anh ấy tạo áp lực với thầy chủ nhiệm, đã topic kia thủ
tiêu rồi" Lâm Thư tận lực để cho mình mặt không đổi sắc nói ra những lời
này, nói xong rồi, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng mà vẻ mặt Tiếu Đồng và Liễu Yên
Nhiên cũng đã kinh hãi.

"Tô Mặc tạo áp lực với thầy chủ nhiệm?" rốt cuộc
thế giới này làm sao vậy.....

Nhưng Lâm Thư nghiêm trang gật đầu một cái, không hề nhìn ra
bất kỳ dấu vết nào của đùa giỡn.

Tiếu Đồng xoa xoa mi tâm, còn Liễu Yên Nhiên nhanh chóng tra
xét tin bát quái trên vở của chính mình, lúc này trong lòng hai người nhanh
chóng phân công như sau "Đây là cái thế giới gì vậy, một ngọn cỏ đuôi chó
như Lâm Thư, không ngờ lại hấp dẫn được một gốc cây hoa hồng?!". "Tin
tức này của Tô Mặc mình vẫn còn chưa ghi vào hồ sơ, mau mau, là tin tức mới nhất"

Dường như trong nháy mắt bản thân mình đã bị bỏ quên, Lâm
Thư không nhịn được cảm khái: "Tớ thực đạm đạm đau buồn mà...."

Tiếu Đồng liếc nửa người dưới của Lâm Thư một cái: "Cậu
không có tròn tròn"

(Mọi người còn nhớ truyện cười lần trước Lâm Thư đọc không,
câu này cũng rơi vào tình trạng đó đó, đồng âm khác nghĩa, nên thành ông nói gà
bà nói vịt)

Lâm Thư càng bi thương.

"Tại sao không có ai suy nghĩ lo lắng tới tâm trạng bi
thương của tớ một chút vậy?" lệ rơi đầy mặt

Tiếu Đồng vô cùng khinh bỉ cùng với khinh thường: "Bi
thường? Cậu đang nói đùa sao? Bây giờ lời đồn đại trên diễn đàn đã giải quyết
xong, cậu lại có thể cùng với thầy Tô thương thân tương ái rồi, rốt cuộc cậu
còn bất mãn cái gì?"

"Tớ....." Lâm Thư há to miệng, cuối cùng cái gì
cũng không nói.

Thật ra thì, cảm thấy một chút xíu, chỉ là một chút xíu tự
ti mà thôi.

*************

Mấy ngày sau, rốt cuộc Tô Mặc cảm thấy có gì đó không đúng,
bởi vì, Tiểu Thư nhà anh..... rõ ràng đang trốn anh!


Mặc dù Tiểu Thư không có làm ra hành động gì dứt khoát,
nhưng so sánh với cuộc sống "Tính phúc" mấy ngày trước mà nói thì rõ
ràng Tiểu Thư đang xa lánh anh.

Mặc dù số lượng điện thoại, tin nhắn so với trước kia chỉ có
tăng không giảm, nhưng mà, Lâm Thư dương dương tự đắc nói năng lưu loát lúc đầu
biến thành mấy chữ: "Ừm, à, hả,..... được" Rõ ràng những từ này có
tính chất qua loa đại khái, đây chính là thay đổi theo lượng từ mà.

Suy nghĩ một lúc lâu, Tô Mặc suy nghĩ rốt cuộc có chỗ nào đắc
tội với Lâm Thư, nghĩ tới nghĩ lui, rồi dừng ở lần gặp mặt cuối cùng của hai
người....

Bởi vì thân phận của anh? Nhưng mà, cái này hoàn toàn không
phải là chuyện lớn gì!

Nói đi nói lại, cũng chính là thầy chủ nhiệm xen vào việc của
người khác, lúc ấy tội gì muốn gọi Lâm Thư tới, vốn dĩ anh định lén giải quyết,
nhưng bây giờ thì ngược lại khiến cho Lâm Thư có khoảng cách với ánh....

Tô Mặc thở dài một cái, vẫn là nên để cho Lâm Thư thời gian
mấy ngày để cho tâm trạng cô hồi phục.

Mà giờ phút này Lâm Thư.... chính là đang ở trong ký túc xá
ôm vợ nhỏ (chỉ máy vi tính), xem GV cực kỳ vui sướng. Sự thật chứng minh, thầy
Tô, hoàn toàn là quá lo lắng rồi

Tất nhiên, có lẽ cũng chính là do oán niệm của thầy Tô quá mạnh
mẽ, dẫn đến, đúng lúc Lâm Thư thấy nồng nhiệt ôm vợ nhỏ lại đột nhiên "tạch"
một tiếng, sau đó, hoa lệ bãi công!

Ngơ ngác nhìn vợ nhỏ hi sinh vì nhiệm vụ, Lâm Thư sửng sốt
vài giây: "A....." một tiếng cực kỳ bi thương, tiếng kêu thảm thiết vọng
khắp ký túc xá, hù dọa vô số "Uyên ương"

Cô vẫn nhìn màn hình máy vi tính đen xì không hề có chút dấu
hiệu hồi phục, Lâm Thư che ngực, làm dáng vẻ đau thương đến không muốn sống:
"Chị Tiếu... Cứu Cứu máy vi tính, chị muốn cái gì em đều cho chị"

"Bộp...." một tiếng, một cái gối ôm bay tới, Tiếu
Đồng nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Thư một cái, ném một câu nói: "Có vấn đề,
tìm Baidu"

Được rồi, Lâm Thư lặng lẽ bò đi, bò được một nửa, lại đột
nhiên nghĩ ra một vấn đề: "Máy vi tính nhà tớ đã hy sinh, đi đâu tìm Baidu
chứ?" Nhìn trái một chút, lại ngắm ngắm, máy vi tính của Tiếu Đồng và máy

vi tính của Liễu Yên Nhiên đều đang bị họ ôm ở trong tay rồi còn đâu nữa, nhìn
lên, máy vi tính của Tiết Băng đang đặt đường hoàng trên mặt bàn.

Ha ha, trong lúc này chị em ta không khách sáo nha, Lâm Thư
mở máy vi tính của Tiết Băng lên, mật khẩu của cả bốn máy vi tính trong ký túc
xá đều là 123321, cho nên Lâm Thư không uổng sức liền hăng hái đăng nhập.

Đột nhiên nhớ mấy ngày trước Tiết Băng có nói đến tiểu thuyết
đề cử, Lâm Thư liền thuận tay mở ổ D ra, nhưng không ngờ tới, nhìn thấy một tài
liệu giáp được đặt tên là "ảnh chụp". Tiết Băng trở nên văn nghệ từ
bay giờ vậy, Lâm Thư "Chậc, chậc" hai tiếng, vốn không định
"Rình coi" nhưng không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến "tiện"
tay mở ra.

Lâm Thư trầm mặc....

Bên trong đều là các ảnh chụp, hơn nữa, tất cả đều là cùng một
người - Tô Mặc

Lúc dậy học khóe miệng thoáng mỉm cười, trong trường học vô
tình bắt gặp được nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng đều là những cử chỉ rất nhỏ, nhưng
đều được Tiết Băng chụp lại tật cả. Nhìn lại cẩn thận, bước ảnh trong chơi xuân
và bức ảnh đêm hôm đó Tô Mặc đón cô đăng trên diễn đàn đều lặng lẽ đặt ở đây

Trong lòng Lâm Thư run lên, tay run run, đóng máy vi tính lại

Dường như không cần nói đáp án cũng biết. Chỉ là, Lâm Thư
thà lựa chọn vĩnh viễn không biết sự thật.

"Thế nào, tìm được cách giải quyết chưa?" thấy sắc
mắt biến hóa của Lâm Thư, Tiếu Đồng có chút nghi ngờ.

Một lúc lâu sau, Lâm Thư mới tìm được giọng nói của mình:
"Ừ, không có việc gì rồi"

Thật sự, chuyện gì cũng không có

Trên thế giới này có nghiều người thà rằng sống ở trong giả
dối, cũng không muốn đối mặt với sự thật, có lẽ là bởi vì những sự thật đó quá
mức tàn khốc, quá mức đầm đìa máu tươi.

Có đôi khi, cần gì phải sống tỉnh táo?

Lâm Thư ngơ ngác ngồi nhìn, nhìn vị trí của Tiết Băng, một
lúc lâu không nói gì. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều có thể hiểu rõ ràng.

Tô Mặc không nói cho cô biết rốt cuộc là người nào tạo ra
topic kia ở trên diễn đàn, không phải là vì anh không tra ra được, mà vì anh
không muốn nói cho cô biết đáp án.

Thật ra thì, đáng lẽ phải phát hiện ra từ lâu mới đúng. Lần
đầu Tiết Băng nhìn thấy Tô măc, chính là dáng vẻ "Hoa si", hơn nữa
dáng vẻ "Hoa si" đó không hề giống với những lần trước đây, đó là
sùng bái, phức tạp hơn so với thích..... chính là yêu

Tiếu Đồng nhiều lần nhắc nhở cô không nên đem chuyện Tô Mặc

là bạn trai của cô nói ra, không phải là sợ người khác đồn đại, chỉ là sợ Tiết
Băng biết.

Lúc đi chơi xuân, Tiết Băng vô tình cố ý thăm dò, cũng không
phải là bát quái, mà là vì cô ấy muốn biết, rốt cuộc Tô Mặc có phải là hoa đã
có chủ hay không.

Lúc đi hát Karaoke, ánh mắt phức tạp kia của Tiết Băng,
không phải là hoài niệm tình bạn tốt đẹp của bốn người, mà là đang do dự lần cuối,
có muốn được ăn cả ngã về không hay không, tạo ra cái topic kia trên diễn đàn của
trường học.

Sau topic đó, LZ không xuất hiện nữa, không phải là vì trốn ở
một chỗ chế giễu, mà là vì.... Tiết Băng cảm thấy áy náy.

Thì ra là thế

Lâm Thư hung hăng véo vào lòng bàn tay mình, đem cảm giác
chua xót nuốt xuống, từ khóe mắt chảy ra chất lỏng, theo lông mi run rẩy, toàn
bộ biến mất.

Những người xung quanh một mực bảo vệ cô, cho dù là Tô Mặc
hay là Tiếu Đồng, như vậy cô làm sao có thể để cho bọn họ biết.

Có một số việc, bản thân nhất định phải đối mặt mới được.

**************

Từ chối đi tới căn tin cùng Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên, Lâm
Thư gọi điện thoại cho Tiết Băng.

Buổi sáng lúc ngủ dậy, Tiết Băng đã ra ngoài, lúc đi ngủ rồi
Tiết Băng mới chậm chạp trở về. Thỉnh thoảng gặp mặt một lần, cô ấy chỉ mỉm cười
nói đang bận chuyện tìm nơi thực tập

Nhưng mà, chỉ vì chuyện đó mà bận đến mức như vậy sao? Chỉ
có thể là đang trốn tránh mà thôi

"Này?" Giọng nói của Tiết Băng hình như có chút mất
tự nhiên

"Tiểu Băng, bây giờ có bận không?"

Tiết Băng lập tức có chút ấp úng: "Tớ...."

"Cho dù cậu có bận đi nữa, tớ vẫn muốn gặp cậu một
chút, có được không?" Lâm Thư cắt đứt do dự của Tiết Băng, dứt khoát nói

"Được"

Bất kể là đầu bên này điện thoại hay đầu bên kia, hai người
đều thở dài, cho dù là tình cảm bốn năm thân thiết, cũng đã không còn đường sống
vẹn toàn rồi.

Từ lúc cái topic kia được tạo nên, có một số việc đã không
thể vãn hồi rồi. Tiết Băng không phải là không biết điều này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận