Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

"Ai ôi.....Ai ôi .........Ai ôi, này........ mẹ là mẹ
ruột con, hạ thủ lưu tình, hãy thương xót cho xương cốt yếu ớt đáng thương của
con....."

Tám giờ sáng chủ nhật, nhà họ Lâm oanh oanh liệt liệt trình
diễn hoạt động "Con hiếu bên dưới gậy gộc” Bà Thi cầm chìa khóa, mở tung
cánh cửa phòng đang đóng kín, tung chiếc chăn bông dày cộm đang bị Lâm Thư cuộn
thành nhộng lên, xuống tay mạnh mẽ dứt khoát, không chút lưu tình.

Lâm Thư đang mơ mơ màng màng ngủ bị bà Thi xách ra khỏi
phòng, tiện tay ném lên sôfa, sau đó cô bắt đầu "bị" tiến hành
"Đảng giáo dục"

"Mày nhìn bản thân mày đi, đừng làm cho mẹ cảm thấy đã
sinh ra một con heo được không? Để cho mẹ khỏe mạnh một chút đi."

"Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu. Con trở thành
như vậy......." Lâm Thư nhỏ giọng nói thầm.

"Mày nói gì?" Bà Thi trừng mắt lạnh lùng, một ánh
mắt lập tức chém qua người cô.

"Không có gì....." cô sợ hãi phát run tiếp tục co
lại thành một cục, nhìn lướt qua phòng một lượt thấy trong phòng vẫn có một
sinh vật nhỏ bé khác còn sống, không ngờ ông Lâm lại đang ngồi "Bịch bịch"
cắn mỳ sợi, không quên lấy cho mình một lon bia, dáng vẻ rất sung sướng.

Lâm Thư bi phẫn, hung dữ trừng mắt nhìn ông.

Dường như cảm nhận được ánh mắt hình ngọn lửa của cô, ông
Lâm ngẩng lên, thấy Lâm Thư đang bị lải nhải, dáng vẻ quẫn bách vô cùng khổ sở,
liền hiểu ngay cười: "Con gái, đến uống với cha một chén đi"

Vốn dĩ bà Thi đã bắt đầu mệt mỏi, sau khi nghe câu đó xong,
liền hất bay lon bia trên tay của ông Lâm, nghiêng đầu sang chỗ khác, càng quát
to hơn: "Mày và ông ấy câu kết với nhau làm việc xấu, con gái thì nên thục
nữ, nếu không chắc chắn không lấy chồng được đâu...."

Lâm Thư vừa chăm chú lắng nghe, vừa thảm thiết nghênh đón những
viên bi ở dạng lỏng của bà Thi đang bắn vung vẩy, vừa gằn từng chữ từng chữ
nói: "Cha, cha cố ý đúng không, chắc chắn là cha cố ý"

"Buổi trưa đi xem mắt cho tao" Cuối cùng, bà Thi kết
thúc bằng bảy chữ ngắn ngủn, khiến cô cả kinh đang híp mắt ngủ gật lập tức từ
trên ghế sofa nhảy dựng lên.

Hôm qua mẹ cô nói mấy câu này, không phải chỉ vì không chịu
được những cảnh xúc động trên phim truyền hình thôi? Không lẽ cô thực sự đang
phải đối mặt với âm mưu có tính toán trước, có tổ chức, có kế hoạch hãm hại đó
chứ?

Mối tình đầu của cô, nụ hôn đầu tiên của cô, đêm đầu tiên của
cô, chẳng lẽ đều phải chôn vùi trong lần xem mắt này sao?

Không cần oa oa..... Lâm Thư gào khóc trong lòng, cha cứu
con!


Lúc này, cha cô - một người cảnh sát quốc gia anh dũng - một
người chiến sĩ tốt - làm việc nghĩa không chùm bước đẩy bát mì trước mặt ra, đứng
“bật” dậy.

Lâm Thư cảm động lệ rơi đầy mặt.

Bà Thi quay đầu lại, nhìn ông Lâm từ trên xuống dưới một lượt

Chỉ nghe thấy ông Lâm ho nhẹ một tiếng, chính nghĩa nói:
"Con gái, cha có một đồng nghiệp, con của ông ấy chưa tới ba mươi tuổi,
đang làm giáo viên của một trường học, mặc dù tuổi tác có hơi lớn một chút,
nhưng tình tình rất tốt, dáng vẻ tuấn tú, công việc ổn định. Con xem, cũng đã hẹn
người ta rồi, buổi chiều đi xem mặt, được không?"

"Cha....." Lâm Thư run run rẩy rẩy vươn ngón tay
ra chỉ về phía ông Lâm, tại sao cha lại làm phản lúc này, tại sao lại bán con
đi như vậy..... Cha, cha, cha..........

Sau đó kết cục đã định, biết vậy đã chẳng làm!

Sự việc đến đây vẫn còn lâu mới kết thúc, bà Thi nắm bả vai
Lâm Thư xõa tung "Bộ lông" của cô, nhíu mày nhìn bộ áo ngủ Winnie the
Pooh trên người cô, "Khe rãnh" trên trán càng lúc càng sâu.

"Đi ăn mặc gọn gàng lại cho tao" Bà Thi bày ra một
loại tư thế giết heo, nghĩ một lát lại chán nản nói: "Thôi, tốt nhất để mẹ
làm, mày căn bản không có tư duy thẩm mỹ”.

Mẹ....... Con thật sự là con gái mẹ sinh ra sao? Con thật sự
không phải do mẹ nhặt từ trong đống rác ra? Con muốn xem giấy chứng sinh!

Thật ra ngũ quan Lâm Thư không hề tồi, tóc ngắn cũng có thể
tạo cho cả người cô cảm giác sôi nổi hoạt bát. Chỉ tiếc, cô không có thói quen
chăm sóc cho bản thân, dẫn đến làn da thô ráp, tóc cũng thường xuyên ở trong trạng
thái tổ quạ.

Sau khi chờ đợi hơn một giờ đồng hồ, chọn trang sức trang
nhã, mặc một bộ chiếc áo len màu trắng có đan kim tuyến rộng, phối hợp với quần
bò đơn giản, bên ngoài Lâm Thư mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, mới khiến
cho bà Thi hài lòng gật đầu.

Nhưng, Lâm Thư lại.......

"Mẹ, bên ngoài gió bắc rét lạnh thấu xương, con chắc chắn
sẽ bị đông chết mất, con kháng nghị"

"Kháng nghị không có hiệu quả" Bà Thi lành lạnh
bác bỏ: "Nếu mày dám mặc nguyên cái áo lông, bọc mình giống như gấu bắc cực,
thì xem mẹ mày trừng trị mày như thế nào"

Lâm Thư lệ rơi đầy mặc.......

Vì đề phòng việc Lâm Thư lâm trận bỏ chạy, bà Thi tự mình áp
tải cô đến trước pháp trường, đợi gần đến giờ hẹn, chính là mười một giờ ba
mươi phút. Theo như lời bà Thi nói, khi con gái hẹn hò, hiểu biết rõ địa hình mới

là hành động sáng suốt nhất.

"Sau khi kết thúc con có thể đi thẳng về trường học"
Nói xong, bà Thi liền như gió bước đi thẳng.

Nhưngmà, bà Thi đã quên một vấn đề khá nghiêm trọng, Lâm
Thư......... cô là một người mù đường siêu cấp

Đối với Lâm Thư mà nói, Thượng Ý Vi một nơi vô cùng mới mẻ độc
đáo với lối thiết kế dạng mê cung, quả thực là vết thương trí mạng. Khó khăn lắm
cô mới tìm được đến phòng 402, đã muộn một phút.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn" Đẩy cửa ra, Lâm
Thư luống cuống cúi đầu nói.

"Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi, mời ngồi"

Rất thân sĩ nha, cô thầm hài lòng gật đầu, giọng nói cũng
không tồi, chỉ là tại sao lại nghe quen quen như vậy? Vẫn là nên nhìn tướng mạo
xem như thế nào, ngẩng đầu lên, lập tức, cô bị hợp chất titinium (một nguyên tố
hóa học) chọc mù hai mắt.

Trong tích tắc ấy, ý niệm duy nhất trong đầu cô là.......
Thì ra, con khỉ thật sự có khả năng ở trên đường lớn khiêu vũ!

Ai đó có thể nói cho cô biết, vì sao Tô Mặc lại xuất hiện một
cách thần kỳ trong căn phòng này không? Xuyên qua sao?

Sau khi tiến hành gửi vô vàn lời chào tạm biệt đối với may mắn
của mình, Lâm Thư từng bước run rẩy ngồi xuống vị trí.

Trái lại, Tô Mặc rất lạnh nhạt ung dung mở miệng: "Nếu
như tôi nhớ không nhầm, thứ sáu vừa rồi chúng ta vừa mới gặp nhau xong, đúng
không?"

Cô ngồi nghiêm chỉnh, mày chau mặt ủ lén lườm anh một cái, vẫn
là khuôn mặt với những đường nét hoàn mỹ, không ngờ sống mũi thẳng tắp kia khi
không có chiếc kính mắt, chợt lóe lên một tia tà mị khiến cô hết hồn.

Theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, cô yếu ớt mở miệng:
"Chào thầy Tô...."

Tô Mặc nghiêng đầu "Thiện ý" cười cười: "Ở
đây không phải là trường học, không cần câu nệ như vậy, gọi tôi là anh Mặc, A Mặc
hay Mặc Mặc đều được"

Sấm sét ầm ầm...... Lâm Thư vẻ mặt chấn kinh nhìn về phía Tô
Mặc, gần đây thiên tai nhiều lắm sao? Bão, động đất hay là đất đá sạt lở, sóng
thần? mới khiến cho đầu óc anh ta vặn vẹo thành như vậy, rất nhiều sức mạnh
không thể đối kháng nha?

"Thầy Tô, thầy đừng nói đùa chứ" cô cười mỉm, lau
mồ hôi lạnh trên trán.


Anh nhíu mày, càng cười vui vẻ hơn: "Tôi không có nói
đùa......"

Lại liếc mắt một cái thấy càng nhiều nếp nhắn quấn quýt trên
mặt cô, Tô Mặc lỗ mãng nói một câu: "Nếu Tiểu Thư không quen, quyết định
như vậy đi, tôi cũng không làm khó"

Dáng vẻ giống như có rất nhiều oan ức.

Lâm Thư trầm mặc, trực giác nói cho cô biết, lúc này tình thế
đã nghiêng về phía anh ta rồi, càng nói sẽ càng sai.

"Xin hỏi, hai vị dùng gì ạ?" Người phục vụ cung
kính lễ phép lên tiếng phá tan bầu không khí lúng túng, làm cho Lâm Thư chậm
rãi nhẹ nhàng thở ra.

"Tôi muốn xem thực đơn" Tô Mặc quay người mỉm cười
lịch sự với người phục vụ, sau đó quay đầu lộ ra nụ cười tươi tắn cực kỳ
"vô hại" với Lâm Thư: "Ở đây đồ ăn của Pháp khá ngon, có thể thử
xem"

Những món ăn nổi tiếng ở Thượng Ý Vi cô cũng có nghe nói
qua, khổ nỗi vì độ dày của ví tiền mà vẫn chậm chạp không có xuống tay. Lần xem
mắt hôm nay, mặc dù thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả đều không được đầy đủ,
nhưng có thể đến ăn chùa một bữa cơm, cũng coi như là viên mãn rồi.

Đương nhiên, đối mặt với Tô Mặc, có thể tiêu hóa được hay
không, lại là một vấn đề sâu sắc khác.

Nhưng mà.... Tại sao..... nhìn thực đơn hoàn toàn không hiểu?
Đây là một chuỗi dài các ký tự tiếng pháp bảy xoay tám vặn đó sao? Tuy cô biết
bên trong Thượng Ý Vi đều là hàng cao cấp, nhưng có cần thiết ngay cả thực đơn
cũng phải cao cấp như vậy không?

Lâm Thư cắn răng, liếc mắt nhìn Tô Mặc, thầm nghĩ, địch
không động, ta không động, trong lòng lại luống cuống, lúc này cần phải giả bộ
điềm tĩnh, mỉm cười điềm đạm. Chờ anh gọi món trước, sau đó gọi một phần giống
như vậy. cô lập tức bị "cái khó ló cái khôn" của mình làm cho đắc
chí.

"Tiểu Thư, em cầm thực đơn lộn ngược rồi......"
Đúng là Tô Mặc hoàn toàn không hiểu "lòng của đàn bà", cực kỳ tàn nhẫn
phá vỡ hình tượng.

Mặc dù bề ngoài cô bình tĩnh nhanh chóng quay ngược thực
đơn, ngược lại trong lòng điên cuồng ba giây: "Tôi xé nát hồn anh"

Sau đó, liền mỉm cười nịnh nọt: "Ngay cả tiếng pháp thầy
Tô cũng biết, thật là giỏi nha"

"Tôi không biết" Tô Mặc nhàn nhạt nói.

"Vậy sao thầy biết em cầm ngược, còn...." Lâm Thư
quẫn, rõ ràng lật giở thực đơn một cách kinh khủng.

Bình nứt không sợ vỡ, ít nhất cũng phải chết minh bạch một
chút.

Tô Mặc đưa mắt nhìn, cười nói: "Tôi biết em cầm ngược,
là vì số trang của em ghi ở phía trên" Lâm Thư liếc mắt nhìn không chớp mắt
vào con số nhỏ, im lặng.

"Còn về phần tại sao tôi biết thực đơn......." Anh

kéo dài giọng, đem thực đơn ở trong tay mở ra trước mặt cô: "Bởi vì thực
đơn có hai bản, quyển tôi cầm, là quyển tiếng trung"

Khốn kiếp! Lâm Thư giận, thực đơn của cô rõ ràng là do anh
ta đưa, Tô Mặc, anh đùa giỡn tôi!

Cô thật sự muốn lấy H2SO4 hắt lên trên mặt người nào đó ngồi
phía đối diện! Để cho anh ta cười đến sáng lạn, cho anh ta cười đến độ nở đầy
hoa!

Tôi, tôi, tôi.......

"Ha ha, thầy Tô thật là thú vị" Thôi, con gái tốt
không chịu thiệt trước mắt, trong tình huống không có năng lực chiến đấu thắng
được kẻ thù, nhịn!

Lâm Thư kiềm chế lắm mới ăn xong bữa cơm, năm đó thi vào trường
đại học cũng chưa từng nhàm chán như vậy, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc kết
thúc, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một cái, cầm túi chuẩn bị rời đi.

Không ngờ: "Tiểu Thư chuẩn bị đến trường sao? Tiện đường,
để tôi tiễn em một đoạn"

"Cái này........ không cần phiền đến thầy đâu" Lâm
Thư ngoài cười nhưng trong không cười.

"Không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng đã là quan
hệ này rồi"

Rốt cuộc là quan hệ gì chứ........ Lâm Thư điên cuồng chảy mồ
hôi, ông trời, cầu xin ông cho sự nhầm lẫn này đi đến chung kết đi!

"Không được, không nên phiền đến thầy giáo Tô, cách đây
không xa có một trạm xe buýt, em tự mình đến trường học là được rồi" Lâm
Thư bày ra dáng vẻ một thục nữ tiếp tục mỉm cười cứng ngắc.

Xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó cô chạy như điên chạy
ra khỏi Thượng Ý Vi.

Bên ngoài gió bắc rét lạnh thấu xương, Lâm Thư nhanh chóng mặc
chiếc áo khoác vào, lạnh run, vẫn không quên gọi điện cho bà Thi: "Mẹ à, mẹ
muốn hại chết con gái mẹ sao?"

"@#&!%....."

Bà Thi:....... (Đã xảy ra chuyện gì vậy?)

Đợi một lúc lâu, xe buýt vẫn chưa tới, nhưng Lâm Thư đã lạnh
cóng đến mức ngón tay run lên, lúc này, một chiếc xe chậm rãi dừng lại ở trước
mặt.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mà Lâm Thư muốn đánh vô
số lần trong buổi tối nay: "Tiểu Thư, mặc dù cảnh người đẹp đứng trong gió
lạnh khiến người ta cảm thấy rất mỹ lệ. Nhưng mà, nghe thầy khuyên một câu, giữ
gìn sức khỏe, em không cần phải hi sinh lớn như vậy vì thầy, biết không?"

Nói xong, vẻ mặt "Bi thống" kéo cửa kính lên,
nghênh ngang rời đi.

Để lại Lâm Thư ở trong gió rét tiêu điều hỗn độn. Tô Mặc là
một tiểu nhân nham hiểm.....

Thực sự Tô Mặc đã khiến cho cô hiểu được một chuyện, đi xem
mắt cần phải cư xử thận trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui