Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Thông qua sát hạch của Lâm tiên sinh và bà Thi, đáng lẽ ra
Tô Mặc phải nên vui vẻ hài lòng, nâng cốc chúc mừng, nhưng mà, hiện tại Tô Mặc
cực kỳ là u buồn

Vì sao ư? Dùng một câu để giải thích - Vì cuộc sống JQ bị cắt
đứt. (=.=)

Vốn lúc đầu Lâm Thư ở trong nhà Tô Mặc, lúc nào hai người
cũng "Chàng chàng thiếp thiếp", cùng lắm, thì cũng chỉ có duy nhất
Bánh Bao làm kỳ đà cản mũi. Thỉnh thoảng hứng trí lên, bất cứ lúc nào cũng có
thể lao vào nhau. Nhưng mà, bây giờ....

Lâm Thư trở về nhà cô, đừng nói đến chàng chàng thiếp thiếp,
cho dù là gặp mặt một lần đều phải trải qua "Khảo nghiệm" gay gắt. Mặc
dù đối với việc xin cơm của anh, bà Thi luôn có vẻ mặt hoan nghênh vô cùng,
nhưng nếu quá thường xuyên, khó tránh khỏi việc làm cho hai vị nhị lão khinh bạc,
có ấn tượng không tốt.

Cho nên, lúc ở nhà họ Lâm ăn cơm, cũng chỉ có thể duy trì
khoảng cách mười phân với Lâm Thư, bất kỳ hành động nào quá mức thân mật, tất cả
đều bị pass hết. Tô Mặc cũng không muốn hình tượng khó khăn lắm mới tạo dựng được
lại bị sụp đổ trong lúc nhất thời xúc động.

Nếu như vậy thì, con đường đến nhà họ Lâm lập tức bị bịt
kín, như thế thì chỉ có thể dẫn Lâm Thư ra bên ngoài.

Nhưng mà, từ trước đến nay nhà họ Lâm có một quy định bất
thành văn, nhất thiết trước mười hai giờ phải có mặt ở trong nhà, nếu không, liền
bị coi như đi đêm không về, cứ theo quy định mà xử lý, hơn nữa đây còn là tội lớn

Cho nên, cho dù Tô Mặc có thể đưa Lâm Thư ra ngoài ăn một
"Bữa tối dưới ánh nến" thì cũng chỉ có thể dừng ở đây mà thôi. Bước kế
tiếp chỉ có thể hung hăng nuốt vào trong lòng, tự mình mơ mộng.

Tục ngữ gọi, cái này là "Con vịt đã nấu chín, đến miệng,
lại bay"

Vì vậy, Tô Mặc rơi vào cảnh đau thương sâu sắc.

Trong buổi tối một ngày, sau khi Tô Mặc mở miệng khen ngợi
tài nghệ nấu ăn điêu luyện của bà Thi, lại ngồi một chỗ với Lâm Thư xem ti vi,
đến độ chán không buồn chết.

Thỉnh thoảng lọn tóc Lâm Thư quệt qua, thoang thoảng mùi
chanh thơm mát, khiến trong lòng Tô Mặc ngứa ngứa. Nhưng Lâm Thư lại không hề tự
giác, cười đến không tim không phổi

Trên tivi đang chiếu bộ phim truyền hình gần đây khá ăn
khách chính là , lúc này, đúng lúc thời khắc mấu chốt của kết cục.

Sau khi nam chính trải qua tai nạn xe cộ, cuối cùng cũng sắp
sửa tỉnh lại, trong lúc đó đột nhiên nam chính lại hóa thân thành bạch liên
hoa, vì muốn tác thành cho nữ chính và nam phụ, nên đã rời ra quê hương. Phát
hiện thì ra người mà bản thân mình yêu vốn là nam chính, nữ chính lại biết được,

thì ra hồi nhỏ đã từng gặp nam chính, thật ra hai người là thanh mai trúc
mã.... Vì thế, một lần nữa dòng lệ nóng lại dâng trào, thề sẽ đợi nam chính trở
về....

Lâm Thư nhìn nữ chính khóc lóc mất hết hình tượng, khóe miệng
giật giật, phim thần tượng bây giờ, tại sao càng ngày càng phát triển theo hướng
thần tượng kinh khủng như vậy nhỉ?

"Anh xem, cái này là mất đi rồi mới hiểu được sự quý trọng
của nó, thật sự là cứt sắt mà"

Nhưng mà, Tô Mặc nghe xong, vẻ mặt liền biết sắc.

Cõ lẽ Lâm Thư chỉ là vô tâm nói thôi, nhưng Tô Mặc nhớ lại
chuyện đã xẩy ra trước đây, trong cổ họng giống như là có một cái gai, nhổ ra
không được, nuốt vào cũng không xong, trong lòng ngột ngạt hốt hoảng

"Tiểu Thư, anh xin lỗi"

Lâm Thư sửng sốt, không nghĩ tới việc Tô Mặc lại đột nhiên
nói một câu như vậy, có chút không hiểu, mà Tô Mặc lại nhìn vẻ mặt ngu si đần độn
của Lâm Thư, cưng chiều nhéo mặt cô, đúng lúc đang định nói cái gì đó thì....

"Tiểu Thư, nhớ rửa bát giúp mẹ"

"A...." Đúng lúc cảm xúc đang nổi lên, liền bị cắt
đứt, Lâm Thư sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên ghế sofa xuống đất, may mà
có Tô Mặc nhanh tay lẹ mắt, kéo cô trở lại.

Vừa vỗ vỗ ngực, vừa nén giận, "Mẹ à, mẹ đi đường nào vậy,
sao một chút tiếng động cũng không có?"

Bà Thi khinh thường liếc cô một cái: "Cho dù tôi có
phát ra tiếng động, thì chắc gì cô đã nghe thấy sao?"

Lâm Thư im lặng, đỏ bừng mặt. Thở hổn hển chạy đi rửa bát,
còn bà Thi quay người lại liếc mắt nhìn Tô Mặc bằng một ánh mắt hàm ý sâu xa,
Tô Mặc mặt không đổi sắc, ngồi nghiêm chỉnh

Ở lại tới chín giờ ba mươi phút, Tô Mặc thật sự không còn lý
do gì có thể ở lại nữa, không nói hai lời, kéo Lâm Thư đi, vẫn không quên để lại
một câu: "Tiểu Thư, em muốn tiễn anh sao?"

Nghe tiếng, Lâm tiên sinh và bà Thi vội vàng từ trong phòng
đi ra: "Tiểu Tô, ở lại chơi lúc nữa đã?"

"Không được ạ, đã muốn lắm rồi, quấy rầy hai bác nữa
thì thật là xấu hổ" Tô Mặc nghiêm trang nói, Lâm Thư nhìn mà không nhịn được
âm thầm oán thán, cứ như vậy cô liền "Bị" Tô Mặc dẫn đi

Xuống đến dưới lầu, Lâm Thư giẫy giụa tay chân, đang định
quay về, lại bị Tô Mặc kéo lại.

"Tiểu Thư, chúng ta tâm sự một chút đi...." Tô Mặc

nhíu mày, khuôn mặt vốn xinh đẹp, lúc này dưới ánh trăng, càng phát ra vẻ anh
khí bức người, khéo miệng nở ra nụ cười nhàn nhạt (Tiểu Thư lại bị trúng mỹ nam
kế rồi)

Vào mùa hè, ban đêm nhiệt độ vẫn rất cao, nên Lâm Thư vẫn nhớ
nhung căn phòng mát lạnh trên lầu, hoàn toàn không hiểu phong tình, giùng giằng
muốn quay về: "Có chuyện gì sao?"

"Em không nhớ anh chút xíu nào sao?" Tô Mặc mất hứng
rồi.

"Cái gì mà nhớ mới nhung chứ? Không phải cứ hai ba ngày
lại có thể gặp một lần đó sao?" sau lưng Lâm Thư đã thấm chút mồ hôi rồi,
cau mày đáng thương nói.

Cả mặt Tô Mặc đột nhiên đen lại.

Cho dù Lâm Thư có ngu ngốc hơn đi nữa, cũng ý thức được lúc
này tâm trạng của Tô Mặc không thoải mái cho lắm, nhẹ nhàng kéo góc áo Tô Mặc:
"Này, không phải là em nói sai câu gì đó chứ?"

Mỉm cười, đáy mắt Tô Mặc dần dần tràn ra sự dịu dàng:
"Tiểu Thư, em thật sự là đồ ngốc mà"

Em không ngốc!

Lâm Thư ấm ức xoay người, không vừa ý với câu nói của Tô Mặc.

Nhưng Tô Mặc hoàn toàn không buông tay, ngược lại khẽ dùng sức,
ôm chặt cái người ngu đần nào đó trong ngực, cúi người xuống, chặn ngang cái miệng
khiến người ta "Chán ghét" kia.

Lại là một nụ hôn có tính chất trùng phạt, dùng sức cắn nuốt,
Lâm Thư cảm giác hơi đau, phát ra tiếng ưm, nhưng Tô Mặc không chỉ không dừng lại,
mà càng thêm hăng hái cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi lập tức luồn vào trong, cùng
nhau triền miên.

Lâm Thư theo bản năng nhắm hai mắt lại

Nụ hôn của Tô Mặc càng ngày càng sâu, bàn tay đặt trên eo cô
cũng càng lúc càng xiết chặt, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể có thể cho thấy
trái tim Lâm Thư cũng không không chế được mà rung động hô hấp cũng rối loạn

Không biết bao lâu sau, cuối cùng Tô Mặc mới buông tay ra,
lúc Lâm Thư mở mắt ra, ánh mắt có chút rời rạc, nhưng vừa ngẩng đầu, vẫn như
trước có thể thấy đôi mắt của Tô Mặc, hàng lông mi thật dài che ở phía dưới, tất
cả đều là u ám mờ mịt thích thú

Ánh trăng không say người, nhưng người tự say.

Lâm Thư cũng không nói gì thêm, để mặc Tô Mặc nhẹ nhàng ôm lấy
cô.


Thực tế, có lẽ thật sự cô cũng có một chút xíu, muốn cùng với
anh, hai người chung sống.

Ban đêm nơi này thật yên tĩnh, Lâm Thư cảm thấy khá thoải
mái

"Khụ khụ...." Nếu như không phải là đột nhiên xuất
hiện âm thanh này.

Lâm Thư vừa quay đầu nhìn, thiếu chút nữa thì sợ tới mức
chân muốn nhũn ra: Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn thế nào, người nào đem quần áo tàng
hình bán cho mẹ vậy?

"Ôi, Tiểu Tô, vẫn chưa đi sao?" bà Thi nhìn Lâm
Thư nháy mắt, nụ cười quả thực không khác gì vừa trộn được cục đường của một đứa
bé.

Cho dù nội tâm Lâm Thư có mạnh mẽ đến mức nào đi nữa, nhưng
khi bị mẹ nhìn thấy dáng vẻ này, mặt cũng khẽ đỏ lên

Tô Mặc buông Lâm Thư ra, lùi về phía sau, "Vâng, cháu về
ạ"

Sau đó, bước đi ba bước liền quay đầu lại, lúc này mới lưu
luyến không nỡ đi

"Con phải suy nghĩ cho kỹ, để cho con đến ở nhà Tô Mặc
cũng được, dù sao, tâm cong còn cũng không ở trong nhà, không nhất thiết phải
làm khó dễ hai đứa"

Lúc bà Thi dẫn Lâm Thư lên lầu, ngoài dự đoán đột nhiên nói
một câu như vậy.

Lâm Thư kinh hãi nhìn bà Thi, mẹ, cái người này cũng..... cởi
mở quá rồi, con gái như con vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đâu.

"Đi tới đi lui sinh thành thù, đúng là sinh con gái thật
phiền phức" bà Thi liếc nhìn Lâm Thư: "Đứa nhỏ Tô Mặc này cũng không
tồi, sẽ không bạc đãi con đâu"

"Nhưng mà...." Giọng bà Thi đột nhiên trở nên
nghiêm túc, trong lòng Lâm Thư thoáng lo lắng: "Nhớ kỹ phải áp dụng các biện
pháp an toàn, nếu con mang thai, mẹ và cha con sẽ rất nhức đầu đó" Nói
xong, lại nháy mắt với Lâm Thư vấy cái, dáng vẻ "Yên tâm đi, mẹ biết
mà"

Lâm Thư: [email protected]#%*$! Mẹ à, rốt cuộc trong đầu mẹ nghĩ cái
gì vậy?

Trầm mặc một lúc, giường như là Thi muốn tìm lại vẻ mặt đứng
đắn: "Một người, cả đời, quan trọng nhất chính là nhìn rõ được tâm mình.
Yêu, thì phải nắm thật chặt, trăn ngàn lần cũng không được buông tay; không
yêu, cũng không nhất thiết phải dây dưa, tiêu tiêu sái sái"

"Vâng"

Lâm Thư bị ánh đèn dịu dàng cảu bà Thi làm cho choáng váng,
trong lòng dần dần xuất hiện sự lo lắng. Từ trước đến nay, hai mẹ con cô, luôn
luôn là chèn ép và bị chèn ép, châm chọc và bị châm chọc, dường như lúc nào
cũng đùa vui ầm ĩ không chút rảnh rỗi. Nhưng, đây chính là ràng buộc sao?


(Dĩ nhiên Lâm Thư không biết là, mười phút trước đã xẩy ra
chuyện....

Bà Thi và Lâm tiên sinh hai người "Bỉ ổi" nằm ở
trước cửa sổ, "Này, này, liệu Tiểu Tô có nhất thời xúc động không?"

Bởi vì không chiến được chỗ quan sát tốt, Lâm tiên sinh vội
vàng hỏi bà Thi, Còn bà Thi lại cười xấu xa: "Không tồi, không tồi, cứ
theo tình hình này mà phát triển, thì chắc chắn không phải lo việc không gả được
con gái đi"

Nhưng tâm trạng Lâm tiên sinh lại rất phức tạp: "Này,
hai đứa vẫn còn chưa có kết hôn đâu, như này, không phải Tiểu Thư đã chịu thiệt
lớn rồi sao?"

"Ông thì biết cái gì", đối với sự bảo thủ của Lâm
tiên sinh, hiển nhiên bà Thi rất khinh thường: "Tốt xấu gì tôi cũng có
lòng tin với Tiểu Tô, Tôi nghĩ đứa nhỏ này không phải là người có thể dễ dàng đồng
ý"

"Nói cũng đúng.... nhưng mà, bà nói xem, Nhà họ Tô có
thể đón nhận Tiểu Thư không? Dù sao...."

Bà Thi trừng mắt: "Tiểu Thư nhà ta thì làm sao, cho dù
là nhà họ Tô, thì thế nào?"

Lâm tiên sinh cũng gật gật đầu: "Nhưng mà, liệu có phải
hai đứa chúng nó đã bị ảnh hưởng bởi những điều không tốt của xã hội bây giờ rồi
không? Đúng là xã hội cua đồng" Chỉ chỉ hai người dưới lầu đang triền
miên, Lâm tiên sinh đầu đầy vạch đen.

"Đúng là có chút...." Bà Thi đưa mắt nhìn xa:
"Thôi, để tôi đi giải quyết"

Nói xong, liền xách một túi rác đi đổ, đi xuống dưới lầu, một
lần làm kẻ ác "Gậy đánh uyên ương)

************

Vì thế, cứ như vậy, lần thứ hai Lâm Thư trở lại nhà Tô Mặc.....

Cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua rất thoải mái, nếu như
không phải lại nhận được một cuộc điện thoại không ngờ.

"Tiểu Thư...." Ngườ đầu dây bên kia cười duyên một
tiếng, khiến Lâm Thư không nhịn được rùng mình một cái: "Lâu rồi, cậu
không liên lạc gì với tớ hết"

"À..... cũng không có chuyện gì" trong lòng Lâm
Thư nhất thời âm u tính toán bắt đầu hoa chân múa tay.

"Không có việc gì thì cậu sẽ không để ý đến tớ
sao?" Giọng nói ai oán, nếu là những người khác nghe xong, nhất định sẽ mềm
lòng

"Thứ bảy này, họp lớp cấp ba đó, cậu không thể vắng mặt
đâu.... tớ đã hứa với những người khác, là nhất định sẽ đưa được cậu tới "

Trang Hiểu Hàm, cô ta luôn luôn như vậy "tốt bụng"
giúp người khác đưa ra quyết định

Lâm Thư cười cười: "Ừ, tớ sẽ tới"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận