Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Cái gì mà, "Thầy tô, thầy đừng rời khỏi chúng em chứ?"

Trong tích tắc đó, Lâm Thư liền rơi vào trạng thái hoảng sợ,
nghe tiếng khóc lóc của Tiết Băng, quả thực là vô cùng thảm thiết, rốt cuộc Tô
Mặc đã xẩy ra chuyện gì?

Lâm Thư yếu ớt đến gần mấy người trong ký túc xá hỏi,
"Thầy Tô, anh ta....?"

Vẻ mặt ba người con gái kia giống như cha chết mẹ chết khiến
cho Lâm Thư cực kỳ lo lắng, gần như không chịu nổi khi nghe câu trả lời. Mặc dù
nói cô hận không thể có một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập chết
Tô Mặc, nhưng nếu thực sự có chuyện gì xẩy ra với Tô Mặc, trong giây phút này
Lâm Thư lại phát hiện, đó cũng không phải là sự mong đợi của cô.

Chỉ nghe Tiếu Đồng thở dài nói: "Thầy Tô xin nghỉ bệnh,
bây giờ đang nằm ở trong bệnh viện"

Bệnh viện? Tô Mặc, anh ta làm sao mà phải vào bệnh viện?

Chẳng lẽ.... tai nạn xe cộ? Bệnh ung thư? bệnh tim? bệnh
Xiđa?

Tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng mà Lâm Thư lại
không dám biểu lộ ra ngoài. Quan hệ trước kia của cô và Tô Mặc, dù sao cũng chỉ
có Tiếu Đồng biết mà thôi.

Lâm Thư không ngừng nháy mắt với Tiếu Đồng, hi vọng cô ấy có
thể mau nói ra tình trạng của Tô Mặc. Nhưng mà, không ngờ Tiếu Đồng lại giống
như sói đuôi dài vậy, vừa nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Thư liền làm bộ như
không thấy, sau đó chạy đến bên cạnh Tiết Băng cảm khái, bày ra dáng vẻ chỉ hận
không thể móc tim móc phổi ra cho Tô Mặc, chứ nhất định không nói rõ.

Rõ ràng là... Lâm Thư cau mày, gấp đến độ bộ lông trên đầu
cũng dựng đứng cả lên rồi.

Còn Liễu Yên Nhiên trầm mặc rất lâu, sau đó lại lộ ra vẻ mặt
bi thương, "Bởi vì vậy, nên tạm thời thầy Tô không thể dậy lớp chúng ta nữa
rồi"

"Nghiêm trọng lắm sao? rốt cuộc là bệnh gì vậy?"

Liễu Yên Nhiên lắc đầu, đem mấy phiếu màu phấn hồng nhét vào
trong tay Lâm Thư, "Ài... Cái khác thì tớ cũng không nói, cậu đại diện cho
lớp chúng ta đi thăm thầy Tô đi, cậu chính là sinh viên mà thầy ấy để ý nhất
mua chút hoa quả đến tặng cho thầy Tô đi"


Lâm Thư bị dọa đến kinh sợ, nghe các cô ấy nói như vậy, giống
như Tô Mặc không thể sống ở trên đời này được bao lâu nữa vậy? Không phải tục
ngữ nói tai họa do trời sao? lấy đẳng cấp yêu nghiệp của Tô Mặc mà nói, làm sao
có thể nghĩ đến việc cùng ở chung với bốn chữ "Trai trẻ mất sớm" được
chứ?

"Này, cứ như vậy để cho Tiểu Thư đi à?" Tiết Băng
nhìn Lâm Thư bước ra khỏi cửa có chút lo lắng.

"Nếu không, cậu đi sao?" Tiếu Đồng đưa tay vén
tóc, phong tình vạn chủng

"Cái này...." Tiết Băng không nói gì nữa.

Liễu Yên Nhiên lại coi đó như chuyện phải làm, vẻ mặt chính
nghĩa, "chúng ta cũng không có ép cậu ấy, những người khác ở trong lớp đều
bị khí chất của Tô Mặc khiến cho chết rét, mặc dù vui vẻ đứng nhìn từ xa, nhưng
cũng không nguyện ý tiếp cận. Tiểu Thư, cậu ấy là tự nguyện đi thăm thầy giáo,
điều này đã thể hiện cậu ấy là người có tinh thần tập thể không biết sợ
hãi"

Mãi cho đến lúc Lâm Thư lần thứ hai ý thức được việc này,
thì cô đã đứng ở trước cửa phòng bệnh, ôm một bó hoa hoa cúc nhỏ (thực sự khâm
phục Tiểu Thư, tặng cả hoa cúc cho người ốm)

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Lâm Thư lén lút ngó vào trong phòng bệnh
một cái. Tô Mặc dường như đang ngủ ở trên giường bệnh, im lặng, thi thoảng có
tiếng hít thở rất nhỏ.

Tô Mặc mặc bộ quần áo màu lam dành cho bệnh nhân, sắc mặt có
chút tái nhợt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa sổ chiếu vào làn da
của Tô Măc, cảm giác có hơi trong suốt. Trên cằm râu ria không cạo mọc lởm chởm,
tóc cũng thế, hoàn toàn không giống với dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái ngày trước,
mà có chút xộc xệch.

Trong nháy mắt đó, Lâm Thư không khỏi nhớ tới cuộc đời Mỹ
Niên Thiếu. Sau khi gia môn gặp cảnh bất hạnh, đấu tranh trốn ra được, nhìn thấy
cả phủ lớn bị lửa lớn thiêu trụi, kêu khóc ngã xuống đất ngất đi; đúng lúc tiểu
công đi tới đó gặp phải tình cảnh như vậy, tiếp đó, chính là vừa gặp đã thương,
hai thấy là nhốt, ba thấy là XXOO....

Thế giới như vậy thật tốt đẹp biết bao nha, Lâm Thư gần như
lau nước miếng, tâm hồn vẫn chưa trở lại từ trong thế giới YY bao la rộng lớn,
đột nhiên cảm nhận được có người đang nhìn mình, vừa nghiêng đầu lại.... nguy rồi,
Tô Mặc tỉnh!


Tô Mặc nhìn thấy cô, nở nụ cười quyến rũ hàm ý sâu xa,
"Em đến đây làm gì?" Giọng nói rõ ràng là mang theo một chút vui vẻ,
nhưng mà... liếc mắt nhìn một cái, lại thấy được bó hoa cúc trên tay Lâm Thư vẫn
còn chưa kịp bỏ xuống, nụ cười mỉm kia liền cứng ngắt ở trên mặt, trong phòng đột
nhiên nổi lên cơn gió lạnh buốt, Lâm Thư sửng sốt, ngẩng đầu nhìn điều hòa trên
trần nhà, hình như không có mở mà?

Thấy Tô Mặc nhìn chằm chằm vào bó hoa cúc trên tay mình, lúc
này Lâm Thư mới giật mình nhớ tới mục đích cô đến đây. Vốn dĩ trong lòng vẫn
còn đang cân nhắc suy tính một chút nhưng đột nhiên lại hiểu ra, thay vào bằng
vẻ mặt đau thương, "thầy Tô về chuyện của thầy, em cảm thấy thực đáng tiếc"

Tô Mặc: ..... "Câu nói này của em là có ý gì?"

"Mặc dù sau này thầy không thể dậy lớp em nữa, nhưng
mà, thầy vẫn sẽ sống mãi ở trong lòng em" Không sai chứ? Hình như trong
các tang lễ đều nói như vậy.

"Sống ở trong lòng?" Sắc mặt Tô Mặc có chút cổ
quái, nhìn vẻ mặt thành khẩn của Lâm Thư, đột nhiên không biết nên nói gì cho
phải.

"Chuyện này, thầy Tô à" Lâm Thư nhìn sắc mặt của
anh mặc dù không tốt như bình thường, nhưng cũng không hề giống như mắc bệnh
nan y, có chút nghi ngờ hỏi, "Rốt cuộc thầy mắc bệnh nan y gì vậy?"

"Người nào nói tôi mắc bệnh nan y?" Tô Mặc giận
quá thành cười, giọng nói cũng dần dần bình thường trở lại, nhưng mà vẫn làm
cho người ta có cảm giác tương đối bức bách.

Lâm Thư đồng tình nhìn Tô Mặc, "Thầy à, thầy không nên
nổi giận, mặc dù trước đây em cực kỳ chán ghét thầy, nhưng mà thầy đã rơi vào
tình trạng như này rồi, thôi thì mọi truyện để nó cuốn theo gió đi, em vẫn sẽ ủng
hộ thầy, cho đến khi hồi phục" lúc nói ra những lời này, Lâm Thư vung tay
lên, rất có khí thế tiêu sái.

Tô Mặc: "Học trò Lâm Thư à, không phải là em hiểu lầm
điều gì đó chứ?"

"Hả...?"

"Chẳng qua tôi chỉ bị mắc một bệnh nhẹ thôi, nghỉ ngơi ở
trong bệnh viện vài ngày là khỏe, nhìn dáng vẻ này của em thật sự làm cho tôi
tôi lại thấy hình như bác sĩ che giấu bệnh tình thật của tôi thì phải"


Lâm Thư: ......"Con nha đầu lừa người Liễu Yên Nhiên
kia"

***

Có câu tục ngữ gọi là trời sinh voi sinh cỏ.

Nhưng lúc này Lâm Thư lại càng đứng ngồi không yên. Ngây ngốc
bị mắc lừa, ôm hoa chạy tới chỗ này, trái tim vốn đang lơ lửng, lập tức lại bị
ném trở về chỗ cũ. Cái giảm giác này giống hệt như chơi trò Yun-night Speed,
khiến cho Lâm Thư rất không thoải mái. Cái cảm giác, này, giống như... Cô thực
sự vô cùng lo lắng cho Tô Mặc vậy, nhưng thật ra, anh ta lại không bị như vậy
chứ?

Trong lòng thầm oán hận một lúc lâu, nhưng Tô Mặc không hề để
ý đến vẻ mặt hối rắm của Lâm Thư, không bảo cô đi, cũng không nói chuyện tán gẫu
với cô, chỉ ngồi ở trên giường bệnh say sưa lật giở quyển tạp chí tài chính và
kinh tế.

Lâm Thư ngẩng đầu nhìn trời, rõ ràng là một giáo viên dậy tiếng
anh, lại đi đọc tạp chí kinh tài chính và kinh tế, thật sự là tục tằng! Nhưng về
sau, Lâm Thư mới hối hận một nghìn lẻ một lần, lúc đó không phát huy tinh thần
Bát Quái vĩ đại, tìm hiểu tới cùng.

Một phút, hai phút..... mười phút, hai mươi phút.....

Lâm Thư lắc lắc đầu mấy cái, đúng lúc hai mắt cô dường như sắp
không mở ra được nữa thì, "Tôi đói"

Ừ, tôi cũng vậy, Lâm Thư ở trong lòng âm thầm đồng ý một tiếng,
lần thứ hai từ từ "Dán" hai mắt lại, "Về nấu cơm giúp tôi, đổi lấy
điểm số trong kỳ thi cuối kỳ"

hai mắt Lâm Thư sáng lên, cái gì? Cô không
nghe nhầm chứ?

Tô Mặc nhìn Lâm Thư, nhàn nhạt gật đầu, "Đúng vậy..."

Lâm Thư suy nghĩ trái phải một lúc, "Giao dịch này nghe
cũng không tồi lắm"

Tất nhiên, mặc dù sau này chứng minh, thiên hạ không có bữa
ăn nào là miễn phí cả, lúc ấy Tô Mặc tính toán điểm số của cô, một môn thi
không được cho ai trong lớp học bị trượt, nhưng mà, lúc này Lâm Thư, vẫn chỉ là
một kẻ ngu si đần độn cảm thấy bản thân đã chiếm được tiện nghi lớn, vui vẻ đi
về nhà Tô Mặc

Bước vào căn nhà quen thuộc của Tô Mặc, Lâm Thư kinh ngạc
phát hiện ngoại trừ việc vòng một của Bánh Bao béo hơn so với trước đây, thì
hình như không có gì thay đổi hết. Thậm chí ngay cả cái gối dựa trước đây cô mặt
dày mày dạn đưa cho Tô Mặc, cũng vẫn im lặng nằm ở trên sofa như trước.

Trong lòng Lâm Thư đột nhiên xuất hiện một chút do dự, có điều

Bánh Bao rất nhanh chóng chạy ra cọ cọ vào chân cô, "Gâu, gâu..." Kêu
lên vài tiếng, nhìn qua hình như là đói bụng, lúc này Lâm Thư mới nhớ tới ở
trong bệnh viện cũng có một người mở miệng kêu đói như vậy.

Nấu cho Tô Mặc cái gì thì tốt, Lâm Thư suy nghĩ một lúc.

Dựa vào tay nghề nấu nướng của Tô Mặc, thì một chút tài nghệ
của cô hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ. Vì không muốn bị mất mặt, Lâm Thư quyết
định làm món đơn giản nhất - Mì sợi.

Từ trước đến nay Lâm Thư có một điều khác hẳn với những người
bình thường khác, đó chính là, thích ăn dấm chua! Dấm chua ở đây, đương nhiên
là là chỉ gia vị nấu ăn thông thường - dấm chua! Hơn nữa từ xưa đến nay lúc ăn
mì Lâm Thư đều không chút keo kiệt mà đổ cả nửa bình dấm chua vào trong bát mì.
Nhớ hồi còn bé, Lâm Thư đặc biệt thích điểm tâm bằng món mì sợi Lan Châu ở nhà
bên cạnh, cuối cùng..... ông chủ quán mì mỗi khi nhìn thấy cô phản ứng đầu tiên
chính là đem tất cả các lọ dấm trong quán giấu đi!

Lúc nóng hầm hập bước vào phòng bệnh, Tô Mặc híp híp mắt hơi
hơi cười. Lâm Thư đem bình thủy đặt xuống thật mạnh trước mặt anh

Tô Mặc mở bình thủy ra, bên trong lập tức bay ra một mùi
chua....

"Đây là...." Tô Mặc cau mày, thoáng có chút sửng sốt

"Nếu cảm thấy không thể ăn được, thì không cần miễn cưỡng",
cô trả lời có chút khó chịu.

Lắc đầu, Tô Mặc cười gắp mì sợi lên, "Không đâu, rất
thơm"

Lúc Lâm Thư nhìn đúng lúc Tô Mặc đang há miệng ăn đút gắp mì
thật lớn, tự nhiên xuất hiện một cảm giác kiêu ngạo, bác sỹ đúng giờ đến kiểm
tra phòng, liếc mắt nhìn bát mì, vừa nhìn một cái, không chút do dự đập đôi đũa
Tô Mặc đang cầm trên tay, "Cậu bị lóe dạ dày đó, không ngờ lại dám ăn nhiều
dấm chua như vậy?"

Lâm Thư ....... quay đầu nhìn Tô Mặc, nhưng anh ta vẫn cười
nhàn nhạt như cũ, dáng vẻ không hề để ý gì.

Lúc bác sĩ rời đi liên tục dặn dò, phải ăn uống cẩn thận!
Lâm Thư nhìn nhìn những ngón tay nhỏ, trầm mặc một lúc lâu, ngập ngừng nói,
"Sao trước đó anh không nói cho tôi biết?"

Tô Mặc vẫy vẫy Lâm Thư, kéo cô ngồi xuống mép giường bên cạnh,
đôi môi mờ ám vào tai cô nhẹ giọng nỉ non: "Em đang quan tâm tôi đó
sao?"

Lâm Thư đỏ mặt, dùng sức muốn đẩy Tô Mặc ra, không ngờ....

Trong nháy mắt đó, đầu lưỡi của Tô Mặc chợt liếm qua viền
tai Lâm Thư, Lâm Thư hóa đá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận