Nhớ khi chúng ta yêu nhau, nhưng giờ mỗi người một nơi, nghĩ
lại liền thấy chua xót.
Lâm Thư ai oán viết những chữ này lên dòng trạng thái, rơi
vào cảnh buồn rầu khổ não không thể tự thoát ra được.
Đột nhiên, phía dưới bên phải màn hình một cái đầu hình chim
cánh cụt nhấp nháy, Lâm Thư nhìn, là Tô Mặc tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ.
Trước đó, vì nửa đêm ba mươi tết cô bỏ lại cả một gia đình lớn
bé ra ngoài "Lêu lổng", dưới sự "Hình phạt tra tấn" của mẹ
mình, vẫn không chịu nói ra sự tồn tại của Tô Mặc, do đó, cô bị xử cực hình là
"Gác cổng"
Điều này cũng không thể trách Lâm Thư, mặc dù nói bà Thi
"Sốt ruột gả con gái", nhưng nếu để cho bà biết bạn trai bây giờ của
cô là thầy giáo cô, chắc chắn khó tránh khỏi cảnh bà sẽ lột da Lâm Thư sau đó
cho vào chảo dầu luộc ba ngày ba đêm.
Vì vậy, Lâm Thư chỉ có thể nghỉ việc ở KFC, tiến hành cực
hình gác cổng.
Mặc dù việc này không có gì là không tốt, có ăn có uống, có
giường có máy vi tính, căn bản phù hợp với nhu cầu cuộc sống của một trạch nữ,
nhưng.....
Không được nhìn thấy Tô Mặc nữa.
Đây mới là điều khiến Lâm Thư phiền muộn nhất.
Vì thế, cô nghĩ ra một cách tuyệt diệu, giúp Tô Mặc đăng ký
một cái ních trên mạng. Sống gần ba mươi năm, ngay cả một cái ních cũng không
có, vì thế Lâm Thư cực kỳ khinh bỉ Tô Mặc: "Anh là người cổ đại xuyên qua
à?"
Tô Mặc vẻ mặt lạnh nhạt: "Vậy em muốn xuyên trở về cùng
với anh sao?"
Lâm Thư: "....Không cần, em không nỡ bỏ lại máy vi tính
của em"
Tô Mặc : "Vậy tốt
nhất là em ở cùng với máy tính đi, cần gì phải gặp anh?"
(Hồ Ly: Máy tính mà anh cũng ghen sao?)
Cuối cùng, Tô Mặc chịu thua sự đeo bám dai dẳng của Lâm Thư,
chỉ có thể ngày ngày cùng cô ngâm mình trong cái khung cài đặt trên máy tính,
Tô Mặc gần như lúc nào cũng đặt ở trạng thái ẩn, khiến cho Lâm Thư rất thương cảm.
Nhưng mà hôm nay, anh lại chủ động tới tìm cô, quả thật khiến
Lâm Thư thụ sủng nhược kinh.
Nhưng vừa mở cửa sổ chát ra, chỉ nhìn thấy Tô Mặc gửi đến
cái dấu "?" bình thường.
Đây là ý gì? vì vậy Lâm Thư cũng gửi lại dấu "?"
Tô Mặc ngăn chặn ngay cái ý đồ gửi qua gửi lại, Lâm Thư vừa
nhìn, đúng là cô vừa mới gửi trạng thái : "Có vấn đề?"
"Em muốn đi đâu à?"
Lâm Thư càng không hiểu: "Em đi đâu chứ?"
Tô Mặc dễ ràng nhận thấy nói chuyện kiểu quanh co lòng vòng
với Lâm Thư, thì thật sự là thử thách lớn với chỉ số thông minh của cô: "Nếu
không đi đâu, thì vì sao lại mỗi người một nơi?"
"Bởi vì kỳ nghỉ đông sắp kết thúc rồi" Lâm Thư đối
với câu hỏi của Tô Mặc có chút không hiểu.
"Nghỉ đông?"
Cô lập tức thương cảm nói: "Em không muốn rời xa kỳ nghỉ
đông tốt đẹp này, nhưng hôm nay nó lại sắp bỏ em mà ra đi rồi"
Vừa gửi xong, cái hình biểu tượng của Tô Mặc lập tức tắt ngấm,
tại sao lại không để ý tới em nữa? Lâm Thư lần mò trong đầu như thế nào cũng
không nghĩ ra.
Cho dù cô không cam không nguyện như thế nào, dù có ra sức
giãy giụa như ra sao, thì chuyện trở lại trường, cũng không thể phản kháng được.
Qua tết nguyên tiêu (Rằm tháng giêng) Lâm Thư liền xách hành lý lên trở lại trường
học.
Lúc trở lại ký túc xá, ba người kia đã đến từ sớm chờ trong
phòng.
Vừa nhìn thấy cô, Tiếu Đồng đã chạy tới ôm chầm lấy một cách
sâu sắc: "Em gái, nhớ em muốn chết được" Dù sao hơn một tháng không gặp,
Lâm Thư cũng nói một câu từ trong đáy lòng mình: "Tớ cũng rất nhớ cậu"
còn chưa nói xong, đã nghe thấy Tiếu Đồng nói tiếp: "Kỳ nghỉ đông này
không có người để bắt nạt, thật sự rất nhàm chán"
Lâm Thư: ..... Tớ phun máu cho cậu chết thì thôi.
"Nghỉ đông tớ gọi điện thoại cho cậu, vì sao không gọi
được?"
"À..... Cả nhà tớ đi Tây Tạng, chắc là ở đó sóng điện
thoại không được tốt"
"Tớ nghe thấy chính là, thật xin lỗi, số máy bạn đang gọi
hiện nay đã tắt máy, mà không phải là, thật xin lỗi số máy mà bạn đang gọi
không có ở trong khu vực phục vụ" Lâm Thư vừa bắt chước giọng nữ, vừa
khinh bỉ nhìn Tiếu Đồng, định lừa ai chứ!
Tiếu Đồng xoa xoa mũi, cười hết sức bỉ ổi: "Cậu biết
không, thế giới hai người, không muốn bị ai quấy rầy đâu!"
Lâm Thư: ...... Cậu nghĩ là mình sẽ tin sao! Đồ con gái thấy
sắc quên bạn!
Cô "Hừ" một tiếng, xoay người thu dọn đồ đạc, còn
Liễu Yên Nhiên đẩy cái kính mắt trên mũi, bắt đầu tung tin đồn mỗi tuần:
"Đúng rồi, các cậu biết không, lúc thầy Vương và nhà tắm, ngã gãy lưng, học
kỳ này chắc môn của thầy ấy sợ rằng phải thay người đó"
"Thật đúng là tác phong của thầy Vương" Lâm Thư đầu
đầy vạch đen: "Đổi thành ai vậy?"
Liễu Yên Nhiên liền xoa xoa tay: "Không biết, không hỏi
thăm được"
Tiết Băng kinh ngạc: "Ngay cả cậu cũng không biết, người
nào mà thần bí vậy?"
"Trăm nghìn lần phải giống như thầy Vương, một thầy
giáo không nóng không lạnh khiến cho người ta thích"
"Cậu chỉ thích thầy ấy những lúc thầy chầm điểm nương
tay thôi chứ gì?" một câu của Tiết Băng đã nói toạc ra suy nghĩ trong lòng
Tiếu Đồng.
Hắc hắc, Tiếu Đồng cười mỉa: "Dù sao ngày mai cũng sẽ
nhìn thấy là thầy giáo nào thôi"
"Cầu trời khấn phận ban cho một ông giáo đẹp trai
đi" Tiết Băng hô hào.
Ai ngờ, người bước vào....
Tay phải cầm một quyển sách, mặc chiếc áo gió Burber¬ry
England, dáng người cao gầy, bờ vai rộng, đường nét cơ thể nhìn rất có lực. Lúc
bước vào lớp học mang theo một chút không khí rét lạnh, nhưng nhìn lại lại cảm
thấy sự ấm áp, dựa vào cảm giác mà nói thì người này cực kỳ thích hợp.
Tiết Băng ngây ngốc; "Ông trời đã nghe thấy lời cầu
nguyện hôm qua của tớ sao?"
Tiếu Đồng không khỏi cảm khái: "Dù sao thì cũng khôg phải
là một thầy giáo không nóng không lạnh"
Liễu Yên Nhiên trong chớp mắt lóe lên tia giảo hoạt:
"Xem ra có thể cập nhật tin tức rồi"
Chỉ có Lâm Thư nắm chặt móng vuốt, vẻ mặt bi phẫn: "Khốn
kiếp, không ngờ lại không nói trước cho mình biết"
Lúc vào phòng học, Tô Mặc cúi mặt xuống, di chuyển ánh mắt,
khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của Lâm Thư, rõ ràng là nhịn không được, lộ ra một
nụ cười nhạt.
Lâm Thư vẫn còn chưa kịp phản ứng, ba người con gái bên cạnh
đã nhao nhao lên: "A, không phải là thầy Tô vừa mới nhìn sang chỗ chúng ta
đó chứ?"
"Chẳng lẽ thầy ấy vẫn còn nhớ kỳ trước chúng ta đã học
môn tự chọn do thầy ấy dậy sao?"
"Này, Tiếu Đồng, cậu có bạn trai rồi, kích động như vậy
làm gì?"
"Thưởng thức cái đẹp là bản năng của con người mà"
Lâm Thư nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Sự thật là thầy ấy
vừa mới nhìn tớ đấy"
Tiếu Đồng khinh thường đả kích Lâm Thư: "Mặc dù trong
lòng thầy Tô cậu là người có ấn tượng lớn nhất, nhưng không chừng đó là ấn tượng
về một học trò trốn học con ma men vô lại muốn đi sửa điểm đó?"
Lâm Thư: ...... thế giới này thật sự khiến cho người ta
thương cảm, sự thật luôn đả kích những tâm hồn yếu đuối. Liếc mắt thích thú
nhìn ba người kia, cô quyết định không nói cho các cô ấy biết tin Tô Mặc là hoa
đã có chủ, tránh việc bọn họ ghen tị.
Vừa tan học, Lâm Thư lén lén lút lút rời khỏi ký túc xá, dọc
đường đi trốn trốn tránh tránh, cẩn thận theo sát phía sau Tô Mặc .
Tô Mặc rẽ ngoặt vào văn phòng ở tầng trệt, cô vội vàng đuổi
theo, thình lình nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ: "Đang lén lút làm gì đó?
Học làm 007 à?"
Cô vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Mặc đang khoanh tay,
lạnh lùng nhìn mình.
Cọ cọ chiếc áo lông lên bức tường vôi phấn, Lâm Thư đứng thẳng
lên: "Làm bạn gái của anh, em chỉ muốn tạo cho anh một niềm vui bất ngờ
thôi!"
"Đúng vậy không?" Tô Mặc nghi ngờ liếc mắt nhìn cô
một cái.
Lâm Thư coi như không có ánh mắt này, lời lẽ chính nghĩa
nói: "Không nói đến việc này nữa, vì sao anh không nói trước cho em biết,
học kỳ này anh sẽ dậy môn chuyên ngành của bọn em?"
Tô Mặc cười yếu ớt: "Em làm bạn gái của anh, anh cũng
chỉ muốn tạo cho em một niềm vui bất ngờ mà thôi"
Cô nghẹn lời không thể nói gì.
Đi theo phía sau Tô Mặc, nàng dâu nhỏ Lâm Thư đi vào văn
phòng. vào phòng anh nói: "Nói đi, tìm anh có chuyện gì?"
Lâm Thư ôm lấy cánh tay Tô Mặc, mắt sáng ngời: "Định
thương lượng với anh chuyện này?"
"Nhìn vẻ mặt này của em, chắc không phải là chuyện tốt
đẹp gì"
"Rốt cuộc em ở trong lòng anh là cái gì?" Lâm Thư
không vui nói.
Tô Mặc nhìn chằm chằm cô một lát, muốn nói lại thôi, cuối
cùng thở dài: "Thôi, bây giờ chúng ta mới vừa là người yêu, anh không muốn
đả kích em"
Lâm Thư:...... Anh như vậy mới là đả kích lớn nhất đó!
"Đúng rồi, việc của chúng ta, trước mắt không cần công
khai có được không"
Lâm Thư vừa nghe xong, nhăn nhăn nhó nhó mà cười: "Thầy
Tô, thầy thật sự là giun đũa trong lòng em mà. Em tìm anh, cũng chính là muốn
nói chuyện này"
"Về điểm này, chúng ta đều thống nhất về cách nghĩ, điều
này khiến cho anh cực kỳ vui mừng, nhưng việc làm giun đũa kia, tạm thời anh vẫn
chưa có hứng thú" Tô Mặc nhíu mày vẻ mặt chán ghét.
"Tâm ý tương thông, cái này gọi là tâm ý tương
thông" Lâm Thư khinh bỉ nhìn anh, "Thầy Tô, thầy thật không có phong
cách"
Cho dù thế nào, bị Lâm Thư đánh giá như vậy, Tô Mặc cũng thấy
không cam lòng.
****
Lâm Thư giải quyết xong họa lớn, sôi nổi trở về ký túc xá. Lại
phát hiện ba người kia lại đang ngồi thành một vòng: "Đang làm gì
đó?"
"Yên Nhiên đang bói bài Tarot, nhưng mà cậu về muộn
quá. Ngày hôm nay cậu ấy chỉ xem hai quẻ thôi, bị tớ và Tiểu Băng chiếm hết rồi"
Tiếu Đồng cười tít mắt nói cho Lâm Thư tin tức đau thương này.
Trong mấy người ở trong ký túc xá, Liễu Yên Nhiên vẫn được
coi là một "Đại thần", không chỉ vì cô ấy nắm giữ những tin bát quái
mới nhất, mà còn bởi vì, cô ấy là một cao thủ bói bài Tarot. Ngay cả người từ
trước tới nay chưa bao giờ tin vào Phật tổ hay Thượng đế giống như Lâm Thư cũng
phải cảm khái. Sau khi trải qua mấy lần Liễu Yên Nhiên dùng bài Tarot đoán trước
Mặc dù Liễu Yên Nhiên bình tĩnh giải thích: "Kiểu bói
này, có tin mới linh" Nhưng mấy người còn lại trong ký túc xá không nghĩ
như vậy, thường quấn lấy Yên Nhiên đòi được xem.
Chỉ tiếc, Liễu Yên Nhiên tình tình quái dị, mỗi tháng chỉ
xem bói một lần, nói rằng không thể tiêu hao tinh khí thần quá nhiều......
Bởi vậy, Lâm Thư chỉ có thể khoan thai đấm ngực giẫm chân,
biết vậy chẳng đi.
Tiếu Đồng và Tiết Băng xem xong, Liễu Yên Nhiên quay đầu lại,
thấy dáng vẻ tội nghiệp lã chã chực khóc của Lâm Thư, mềm lòng: "Nếu không
thì, cậu tùy tiện rút một quân ra xem vận số thế nào, được không?"
Lâm Thư vội vàng rút một quân trong cỗ bài Tarot ra, Liễu
Yên Nhiên vừa nhìn, không ngờ lại chính là quân bài người yêu, không khỏi kinh
ngạc: "Lâm Thư, gầy đây cậụ gặp đào hoa? Tớ đang định chuẩn bị nền tảng để
cho cậu tiến vào làm trạch nữ.”
"Thật không?" Liễu Yên Nhiên ý vị thâm trường liếc
mắt nhìn Lâm Thư từ trên xuống dưới, không hỏi nữa.
Tiếu Đồng lại chậm rãi, chậm rãi, cười.
Buổi tối nhân lúc Liễu Yên Nhiên và Tiết Băng xuống lầu tắm,
Tiếu Đồng mang ghế ra ngồi trước mặt Lâm Thư: "Nói đi"
"Nói gì?" Lâm Thư đang cầm điện thoại nói chuyện
phiếm với Tô Mặc, đột nhiên bị Tiếu Đồng hỏi như vậy giật mình, tay không khỏi
run lên.
"Lừa gạt người khác thì may ra có thể trót lọt, nhưng lừa
gạt tớ, vẫn còn cần mấy trăm năm nữa" Tiếu Đồng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của
Lâm Thư lên, rất giống ma ma trong phim truyền hình, hung dữ tươi cười: "Vẻ
mặt cậu tràn đầy xuân tâm nhộn nhạo (Tình yêu trai gái), không phải là đã có bạn
trai rồi, thì còn có thể là chuyện gì được chứ?"
Lâm Thư thực sự không giấu diếm nổi nữa, đành phải yếu ớt,
đem chân tướng sự việc nói rõ ràng.
"Không phải chứ, Lâm Thư, không ngờ cậu lại giấu giếm tớ
chuyện yêu đương cấm luyến này?" Tiếu Đồng chấn động kinh sợ bắt đầu run rẩy,
chỉ vào Lâm Thư, trong khoảng thời gian ngắn không thốt nên lời
Lâm Thư hoang mang nghĩ, có nặng mùi như vậy không? Nhưng cô
vẫn phải tiến thẳng trên con đường tình yêu mới.
Vài giây sau Tiếu Đồng bình tĩnh lại, vỗ đùi: "Lâm Thư,
làm tốt lắm! Tình hình này, kỳ thi cuối kỳ của chúng ta không cần phải lo nữa rồi"
Nhìn Tiếu Đồng cười điên cuồng, Lâm Thư không khỏi cảm khái,
quả nhiên là người phân theo nhóm, thần kinh của Tiếu Đồng không thể so sánh với
người bình thường.
"Đúng rồi, Tiểu Thư, chuyện này ngoại trừ tớ ra, không
nên nói cho người khác biết?" Cuối cùng Tiếu Đồng tỉnh táo lại, quan tâm
Lâm Thư: "Trong trường rất nhiều chuyện thị phi, lời đồn bay đầy trời"
Lâm Thư gật đầu, vỗn dĩ cô cũng không định tuyên truyền việc
này, nếu không thì vừa nãy cũng không gạt Liễu Yên Nhiên rồi.
Cấm luyến - thực sự là rất kích thích.
Tiếu Đồng cười tít mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...