Jaine nhận ra mình đang xoi mói tất cả đàn ông cô nhìn thấy ở công ty hôm đó, tự hỏi không biết có phải hắn là một trong số họ không. Một trong số bọn họ có thể là kẻ giết người là điều gần như không thể tin được. Tất cả bọn họ trông đều quá bình thường, hay ít nhất là bình thường như bất cứ một đội ngũ lớn đàn ông làm việc trong ngành công nghiệp máy tính. Một trong số đó cô biết và thích, một trong số đó cô biết và không thích nhưng cô không thể thấy được bất cứ ai trong số họ trông giống kẻ giết người. Rất nhiều các anh chàng, đặc biệt là các anh chàng ở hai tầng đầu tiên, cô chỉ biết mặt chứ không biết tên. Chắc lẽ Marci lại biết rõ một người trong số bọn họ đủ để cho họ vào nhà cô ư?
Jaine cố nghĩ về việc cô sẽ làm gì nếu như ai đó cô quen biết gõ cửa nhà cô bảo ban đêm, có thể là xin giúp đỡ vì xe gặp vấn đề. Cho đến tận hôm nay, cô có thể vẫn mở cả mà không hề ngần ngại, chỉ muốn giúp đỡ thôi. Kẻ giết người, thậm chí nếu hắn có là người lạ đi chăng nữa thì cũng đã cướp đi lòng tin của cô mãi mãi, tạo nên giác quan cảnh giác bên trong con người cô. Cô đã rất thích khi nghĩ rằng cô là người thông minh và cảnh giác, cô không nắm lấy những cơ hội đó nhưng đã bao lần cô mở cửa mà không cần hỏi ai đang gõ cửa? Giờ đây cô rùng mình khi nghĩ về điều đó. Cửa trước nhà cô thậm chí còn chẳng có lỗ nhìn. Cô chỉ có thể nhìn thấy ai đang đứng trước cửa nếu như cô đứng lên ghế sofa và kéo rèm ra, rướn người đủ xa sang phía bên phải. Và nửa trên cửa bếp nhà cô không là gì ngoài việc nó có 9 ô vuông bằng kính nho nhỏ, dễ dàng bị đạp vỡ và tất cả những gì mà các khách không mời phải làm là với vào trong và mở nó ra. Cô không có hệ thống báo động, không có gì để bảo vệ bản thân – không có gì hết! Điều tốt nhất cô có thể hi vọng làm là nếu có kẻ đột nhập vào nhà cô thì cô có thể chui ra khỏi cửa sổ, trong trường hợp cô có thể mở nó.
Cô có nhiều việc phải làm, cô nghĩ, để cô lại có thể cảm thấy an toàn trong ngôi nhà mình.
Cô làm thêm muộn hơn nửa tiếng so với mọi khi, cố giải quyết thêm một ít cái đống giấy tờ tích tụ hôm cô nghỉ. Khi cô đi ngang qua khu đỗ xe, cô nhận thấy chỉ còn lèo tèo vài chiếc xe và lần đầu tiên cô nhận ra rằng cô dễ bị tấn công như thế nào khi đi làm về muộn thế này, chỉ có một mình. Tất cả ba người bọn họ, cô, Luna và T.J. nên đến và đi theo đám đông để tận dụng ưu thế an toàn của số nhiều. Cô thậm chí không nói với họ là cô định làm thêm muộn.
Giờ đây cô phải suy nghĩ về quá nhiều việc, quá nhiều mối nguy hiểm rình rập mà cô chưa từng nghĩ đến trước đây.
Khi cô bước qua khu đỗ xe, tiếng gọi tên cô làm cô thức tỉnh, nhận thức xem ai đã gọi tên cô ít nhất hai lần hoặc có lẽ hơn. Cô quay lại, hơi ngạc nhiên khi thấy Leah Street hối hả đi sau cô.
“Tôi xin lỗi,” cô xin lỗi mặc dù cô tự hỏi Leah muốn gì. “Tôi đang suy nghĩ và tôi không nghe thấy cô gọi. Có gì không ổn à?”
Leah dừng lại, đôi tay tuyệt với của cô ta run run, mặt cô ta có vẻ không thoải mái. “Tôi chỉ là- Tôi muốn nói tôi rất tiếc về chuyện Marci. Bao giờ thì thực hiện lễ tang thế?”
“Tôi chưa biết.” Cô không đủ sức để giải thích lần nữa về việc khám nghiệm pháp y. “Chị của Marci đang sắp xếp.”
Leah gật đầu nhát gừng. “Xin hãy thông báo với tôi nhé. Tôi muốn tham dự.”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Hình như Leah muốn nói gì đó nữa hoặc cũng có thể không biết phải nói gì nữa; hoặc là tình thế bất tiện. Cuối cùng cô ta lắc đầu nhẹ và vội vã quay về xe của mình. Chiếc váy dài của cô ta bay phất phơ quanh đôi chân. Chiếc váy ngày hôm nay đặc biệt vô phương cứu chữa, chiếc váy in hình hoa oải hương chẳng tạo nên chút màu sắc nào với riềm cổ nhỏ nhỏ. Trông nó giống như thể đồ cũ thải loại dù lương của Leah khá cao – Jaine biết chính xác là bao nhiêu – và có thể mua sắm ở những cửa hàng đẹp đẽ. Cô ta đơn giản là không có khiếu thời trang.
“Mặt khác,” Jaine tự lầm bầm khi cô mở khoá chiếc Viper. “Mình không có con mắt nhìn người.” Nhận định của cô sai lầm một cách trầm trọng bởi vì hai người trong số những người cô không bao giờ mong nhận được sự cảm thông và nhạy cảm – ngài de Wynter và Leah Street - là hai người đã phá vỡ lệ thường mà bày tỏ sự tiếc thương Marci với cô.
Nhớ lời Sam dặn, cô lái xe đến cửa hàng đồ điện tử và mang về một bộ hiển thị số gọi đến, đăng ký dịch vụ điện thoại di động, làm xong đống giấy tờ và sau đó chọn một chiếc điện thoại. Chọn lựa làm cô mê mải; cô muốn một cái nắp gập hay thẳng? Cô quyết định chọn máy thẳng vì hình dung ra khi cô chạy trốn khỏi kẻ giết người, cô không muốn mất thời gian mở nắp trước khi quay số. Tiếp đến cô chọn màu sắc. Cô lập tức bỏ qua màu đen vì nó quá bình thường. Màu vàng neon? Nó sẽ khó có thể để đúng chỗ được. Màu xanh da trời dễ thương; cô không nhìn thấy nhiều chiếc màu xanh lắm. Mặt khác, chẳng có cái nào như màu đỏ.
Khi cô chọn chiếc điện thoại màu đỏ xong, cô phải chờ để cài chương trình. Trong lúc đó cô rời cửa hàng đồ điện tử, mặt trời cuối hè gần như sắp lặn hẳn, mây ùn ùn kéo đến từ phía tây nam, hứa hẹn cơn mưa sắp đến và cô vẫn còn phải dừng lại hai nơi nữa trước khi về nhà, cô mua bánh hamburger và đồ uống nhẹ, nuốt vội chúng khi lái xe. Bánh không ngon lắm nhưng nó là thức ăn và đó là tất cả những gì dạ dày cô đòi hỏi.
Điểm dừng tiếp theo của cô là nhà máy thiết lập hệ thống an ninh nơi cô trả lời các câu hỏi, chọn lựa hệ thống cô muốn và thanh toán một khoản lớn. Hệ thống sẽ được lắp đặt sau 1 tuần kể từ thứ bảy tới. “Nhưng như thế là 10 ngày!” Jaine cau mày nói. Người đàn ông lực lưỡng tra cứu quyển sổ sắp xếp công việc. “Xin lỗi nhưng đó là lúc sớm nhất có thể.” Cô khéo léo với qua bàn và tóm lấy tờ séc đang nằm trước mặt anh ta. “Tôi sẽ gọi thử mấy chỗ xem có ai khác có thể giúp tôi sớm hơn không. Xin lỗi là làm mất thì giờ của ông.”
“Từ từ, từ từ nào,” anh ta nói vội vàng. “Đây là một dạng khẩn cấp phải không? Nếu như ai đó gặp rắc rối thì chúng tôi sẽ đưa họ lên đầu danh sách chờ. Bà nên nói như vậy.”
“Đây là trường hợp khẩn cấp,” cô nói giọng kiên quyết.
“OK, vậy để xem tôi có thể làm gì nào.” Anh ta lại nghiên cứu quyển sổ sắp xếp công việc, vò đầu bứt trán, gõ gõ chiếc bút chì lên quyển sổ và nói. “Tôi có thể làm cho bà trong ngày thứ 7 này vì đây là trường hợp khẩn cấp.”
Cô cẩn thận không để lộ sự chiến thắng ra ngoài, trả tờ séc lại cho anh ta. “Cám ơn ông,” cô nói thật lòng.
Điểm dừng tiếp theo là cửa hàng vật liệu xây dựng. Đây là khu vực đồ sộ có mọi thứ mà người ta cần để xây nhà trừ tiền. Cô mua một cánh cửa trước có lỗ nhòm – với hướng dẫn là “Dễ dàng lắp đặt” – và một cửa bếp mới không có một nửa là kính và hai then cài cửa mới. Sau khi sắp xếp để chuyển cửa vào thứ bảy và trả phụ phí cho việc này, cô thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu về nhà.
Mưa bắt đầu rơi lộp độp trên kính chắn gió khi cô rẽ vào phố nhà cô. Bóng tối sập xuống, sâu thẳm trong màn mây bao phủ. Ánh sáng loé lên ở phía tây, chiếu sáng bụng của cơn bão và tiếng sấm đì đùng.
Nhà cô tối om. Cô thường về nhà trước khi trời tối nên cô không để đèn nào sáng cả. Thông thường cô sẽ không lo lắng khi bước vào ngôi nhà tối nhưng đêm này, cô cảm thấy cơn rùng mình lạnh giá chạy dọc xương sống. Cô sợ hãi, nhận thức rõ hơn cô có thể bi tấn công. Cô ngồi lại trong xe một lúc, ngần ngại tắt động cơ và đi vào trong. Không có chiếc xe nào đỗ ở lối đi nhà Sam nhưng có ánh đèn trong bếp nhà anh; có thể anh đang ở nhà. Cô ước giá mà anh để xe ở lối đi thay vì đậu trong ga ra để cô có thể nói được khi nào anh ở đó và khi nào anh không ở đó.
Ngay khi cô tắt đèn xe và động cơ, cô nhìn thấy có gì chuyển động bên trái cô. Tim cô chỉ trở về lồng ngực khi cô nhận thấy đó là Sam, đang đi xuống bậc thang trước nhà.
Sự nhẹ nhõm chảy tràn qua người cô. Cô vơ lấy túi, mấy túi đựng đồ mua sắm và chui ra khỏi xe. “Em ở nơi quỷ quái nào thế?” anh hét lên, lù lù hiện ra sau lưng cô khi cô khoá cửa xe.
Không ngờ anh bắt đầu la hét, cô giật mình làm rơi một trong mấy cái túi. “Chết tiệt!” Cô nói khi cô cúi xuống nhặt nó lên. “Anh có cần phải làm em hoảng sợ như thế không?”
“Ai đó mới cần doạ dẫm em.” Anh túm lấy tay cô và xốc mạnh cô lên đối diện với anh. Anh ở trần, và cô nhận thấy mình đang mũi-chạm-ngực anh. “8h rồi, em có thể đang bị tên sát nhân săn đuổi và em không thèm gọi điện hay báo cho bất cứ ai biết em ở đâu phải không? Em đáng bị trừng phạt hơn là chỉ làm cho sợ hãi.”
Cô mệt mỏi, căng thẳng, mưa càng lúc càng rơi mạnh và cô không có tâm trạng để mà nghe la hét nữa. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh trừng trừng, nước mưa chảy từng dòng xuống mặt cô. “Anh nói với em là phải đăng ký dịch vụ hiển thị số gọi đến và điện thoại đi động nên nếu em có bị muộn thì đó là do anh!”
“Nó làm em mất đến ba tiếng đồng hồ để làm xong việc mà người khác có thể làm trong vòng nửa tiếng đồng hồ à?”
Có phải anh nói cô không bình thường không? Cô giận dữ bừng bừng, đặt cả hai tay lên bộ ngực trần của anh xô anh mạnh nhất có thể. “Vậy từ bao giờ em bắt đầu phải trả lời anh thế?” Anh loạng choạng lùi lại khoảng 1 inch.
“Từ khoảng 1 tuần trước!” anh nói dữ dội và hôn cô.
Miệng anh mạnh mẽ và giận dữ, tim anh đập thình thịch như thể búa tạ dưới tay cô. Như tất cả mọi lần anh hôn cô, thời gian như thể không tồn tại, chỉ còn biết tại đây và lúc này. Hương vị anh lấp đầy cô, làn da trần của anh nóng bỏng gần như không thể chạm nổi, bất chấp mưa dội xuống họ. Anh khoá chặt cô vào mình, cánh tay anh ôm quá chặt khiến cô không thể thở sâu được, và bụng cô cảm thấy vật căng cứng của anh đang đâm mạnh vào.
Anh run rẩy và đột nhiên cô nhận ra rằng anh đã sợ hãi thay cho cô biết bao. Anh trông to lớn và dữ dội, đủ mạnh mẽ để đối đầu với một con bò tót; có thể ngày nào anh cũng nhìn thấy, không hề nao núng, những thứ mà có thể khiến người thường co rúm lại vì sợ hãi. Nhưng đêm nay anh đã sợ hãi – sợ hãi cho cô. Ngực cô đột nhiên đau nhói như thể tim cô bị bóp nghẹt. Đầu gối cô bủn rủn và cô ngả mình vào anh, tan chảy trong anh, kiễng chân lên để sức mạnh, sự đam mê của mình cân bằng với anh. Anh rên rỉ trong cuống họng, nụ hôn thay đổi, giận dữ nhoà đi nhường lại cho cơn đói khát mãnh liệt. Cô đầu hàng hoàn toàn nhưng dường như nó không đủ bởi vì anh luồn tay vào tóc cô và đẩy đầu cô ngửa ra sau, uốn cong cổ cô và chiếm cổ cô bằng miệng anh. Mưa xối xả trên gương mặt cô, mắt cô nhắm lại, bất lực hoàn toàn trong vòng xiết như sắt thép của anh và không muốn rời xa nó.
Sau những cảm xúc thay đổi liên tục trong ba ngày vừa qua cô cần phải buông thả cơ thể mình, đẩy mọi đau khổ và sợ hãi đi chỗ khác và chỉ cảm nhận mình Sam mà thôi, chỉ nghĩ về Sam mà thôi. Anh nâng cô lên khỏi mặt đất và bắt đầu bước đi, cô không phản kháng lại ngoại trừ khi anh ngừng hôn cô, không đấu tranh lại ngoại trừ để gần anh hơn.
“Chết tiệt, em có thôi ngọ nguậy đi không?” Anh gầm gừ giọng căng thẳng, dịch cô sang bên cạnh để anh bước lên bậc thang cửa trước.
“Tại sao?” Giọng cô mờ ảo và đầy gợi tình. Cô không biết rằng cô nói được kiểu như vậy.
“Bởi vì anh ra quần mất nếu em không chịu yên.” Giọng anh hơi hét lên trong sự tuyệt vọng nguyên thuỷ.
Jaine nghĩ về vấn đề của anh trong nửa nhịp tim. Chỉ còn một cách cô có thể chắc chắn không kích thích anh quá mức là lao ra khỏi vòng tay của anh và không chạm vào anh nữa, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô trừng phạt mình.
“Khó chịu,” cô nói với anh.
“Khó chịu?” Giọng anh đầy tổn thương. Anh vặn mạnh nắm cửa và mang cô vào trong. Căn phòng khách tối om, chỉ có ánh đèn hắt ra từ phòng bếp. Cơ thể anh toả mùi ấm nóng, mùi nước mưa và mùi tóc ước. Cô cố gắng trượt tay mình ôm đôi vai rộng lớn của anh và phát hiện ra cô đang trĩu người vì túi và túi mua hàng. Cô nôn nóng thả chúng xuống sàn và gắn chặt mình vào anh như vật ký sinh.
Anh chửi thề, đi loạng choạng vài bước chân và ghim chặt cô vào tường. Anh giật mạnh quần của cô ra bằng đôi tay thô nhám của mình, tấn công cúc và khoá quần cho đến khi chiếc cúc đứt ra và khoá quần cô phải đầu hàng. Chiếc quần tuột xuống thành một đống dưới chân cô. Cô đá bay đôi giày và anh nâng cô khỏi đống vải vóc đó. Ngay lập tức cô quấn chân mình quanh hông anh, luống cuống tìm cách được gần hơn, để đúc hai cơ thể họ làm một, để ngọn lửa ham muốn đang đốt cháy từ trong cơ thể cô được dễ chịu hơn.
“Chưa được!” Anh thở hổn hển đè sức nặng của mình vào người cô để giữ cô dựa nguyên vào tường và gỡ chân cô ra khỏi eo anh. Xương sườn cô bị sức nặng của anh nén mạnh, Jaine chỉ có thể gầm lên phản đối tiếng đầu tiên trước khi anh móc ngón tay mình vào lưng quần nhỏ của cô và giật mạnh chúng rơi xuống đùi cô.
Ôi.
Cô cố gắng nghĩ xem tại sao cô lại định bắt anh đợi hai tuần nữa hay ít nhất là là hết vòng kinh của cô. Cô không nghĩ ra điều gì có lý nữa, không phải khi bắt anh chờ đợi cũng có nghĩa là bắt cô chờ đợi sao – không phải khi cô quá sợ hãi rằng kẻ giết Marci cũng có thể đang nhắm vào những người còn lại trong bọn họ và cô sẽ chết mà không biết được làm tình với anh như thế nào sao. Ngay tại đây, ngay lúc này, không có gì quan trọng hơn việc thử kích cỡ của người đàn ông này.
Cô đá bay quần nhỏ của mình khi anh nâng cô dậy lần nữa, cô quấn chân quanh người anh. Đầu gối anh chà xát vào cô khi anh cởi quần mình và để nó rơi xuống. Cô giữ hơi thở mình khi rào ngăn cuối cùng giữa họ đã phá bỏ, dương v*t của mình ấn vào cô, nóng hổi, trần trụi và kiếm tìm. Cảm giác dễ chịu chạy qua người cô, khiến các dây thần kinh cô như bị đốt nóng. Cô cong người tuyệt vọng để tìm kiếm nhiều hơn, cần nhiều hơn nữa.
Anh lầm bầm chửi thề qua hơi thở và xốc cô lên cao hơn một chút để chỉnh lại vị trí. Cô cảm thấy đầu dương v*t anh thăm dò cô, mịn màng, cứng cáp và nóng hổi và rồi cô cảm thấy một áp lực lạ lùng gần như không tin nổi khi anh nới lỏng và cô trượt xuống, bao phủ nó. Ban đầu cơ thể cô chống lại nhưng sau đó bắt đầu giãn ra và chấp nhận anh, từ inch, từng inch một. Cô cảm thấy mọi thứ trong cô bắt đầu siết mạnh lại khi cảm xúc đang gào rống trong cô – Anh dừng lại, thở nặng nhọc, khuôn mặt nóng bừng của anh vùi vào cổ cô. Giọng anh bị che phủ, anh nói sống sượng. “Em đã uống thuốc chưa?”
Jaine bấm móng tay mình vào đôi vai trần của anh, gần như nức nở vì ham muốn. Sao anh lại có thể dừng lại lúc này? Chỉ có đầu bộ phận đàn ông mập mạp đang ở trong cô và nó không đủ, gần như là không đủ. Các cơ bên trong cô siết chặt anh, cô kéo anh vào sâu hơn nữa và tiếng nguyển rủ xé toạc ra khỏi họng anh.
“Chết tiệt, Jaine, em có tiếp tục uống thuốc không đấy?”
“Có,” cuối cùng cô cũng cố nói được và giọng cô cũng sống sượng như anh.
Anh chống cô dựa vào tường và với một cú đâm dữ dội, toàn bộ vật đàn ông của anh cắm sâu vào trong cô.
Cô nghe thấy mình thét lên nhưng âm thanh quá xa xôi. Mọi tế bào trong cơ thể cô mải tập trung vào mũi giáo mập mạp đang đâm ra đâm vào cơ thể mình với nhịp điệu nhanh, mạnh mẽ và cô lên đỉnh cũng nhanh, mạnh mẽ như vậy. Cảm giác bùng nổ trong cô, cô tấn công lại anh, gào thét, hông cô giật mạnh và toàn bộ cơ thể cô run bắn lên. Toàn bộ thế giới đều biến mất.
Anh lên đỉnh sau cô một giây, đâm mạnh vào cô với một lực gần như là tàn bạo. Người cô đập vào tường theo từng cú đâm sâu của anh, cơ thể cô lún xuống khiến anh còn ở sâu trong cô hơn nữa, quá sâu đến mức cô căng người dữ dội và lên đỉnh lần nữa. Sau đó, anh thả lỏng toàn bộ sức nặng của mình đè lên cô, da anh nhớp nháp mồ hôi trộn lẫn nước mưa. Anh thở nặng nhọc, ngực anh nặng nề như thể anh đang cố hút không khí vào trong. Căn nhà tối om và im lặng ngoại trừ mưa rơi như tiếng trống trên mái nhà và âm thanh hổn hển của những lá phổi làm việc quá sức. Bức tường lạnh giá sau lưng cô nhưng cứng một cách không thoải mái. Jaine cố nghĩ ra cái gì hay ho để nói nhưng đầu óc cô từ chối làm việc. Điều ngày quá hệ trọng, quá quan trọng để không thể nói lời châm biếm được. Cô nhắm mắt và dựa cằm lên vai anh khi nhịp tim dồn dập của cô đang bắt đầu đập chậm lại, bộ phận của cô nghỉ ngơi quanh bộ phận nam tính của anh. Anh lầm bầm cái gì đó khó hiểu và siết chặt vòng tay quanh cô, giữ cô bằng một tay quanh lưng cô và tay kia giữa mông cô khi bước ra khỏi đống quần jeans dưới chân và đi loạng choạng vào phòng ngủ. Anh vẫn đang ở trong cô, cơ thể cô bám vào anh khi anh ngả dần họ xuống giường và nằm lên trên cô.
Căn phòng tối tăm và lạnh giá cùng chiếc giường rộng. Anh tháo bỏ chiếc áo lụa của cô, tháo móc áo lót của cô, thả cả hai thứ đó xuống sàn nhà. Bây giờ thì họ hoàn toàn trần truồng, lông ngực anh cọ xát núm vú cô khi anh bắt đầu di chuyển. Nhịp điệu của anh lúc này chậm hơn nhưng không kém quyền năng chút nào khi mỗi cú đâm đều đưa anh vào lút sâu trong cô hoàn toàn.
Cô ngạc nhiên là cô bắt đầu bị kích thích lần nữa. Cô đã nghĩ rằng cô quá kiệt sức và không thể bị khuấy động lần nữa nhưng cô nhận ra không phải vậy. Cô xiết chặt chân mình quanh người anh và nâng hông mình lên theo từng cú đâm, bám nhằng lấy anh, đẩy anh vào trong cô thậm chí còn sâu hơn nữa và khi cô làm thế, sự bùng nổ còn mạnh mẽ hơn những lần trước. Anh rên rỉ trong họng, đạt cực khoái khi cô vẫn đang chuyển động mạnh bên dưới anh.
Một lúc lâu sau, khi xung nhịp đã chậm dần, mồ hôi đã khô và cơ bắp đã không còn đáp ứng được, anh trườn xuống khỏi cô và nằm ngửa ra, một tay che mắt. “Cứt thật,” anh nói dưới hơi thở. Bởi vì căn phòng quá yên lặng nên cô vẫn nghe thấy. Một chút tức giận loé lên làm mắt cô hẹp lại. Cô vẫn cảm thấy mềm nhũn như mì bị nấu quá lâu nên một chút tức giận là tất cả những gì cô có thể làm được. “Được, lãng mạn quá nhỉ.” Cô nói giọng châm biếm. Người đàn ông đã không thể rời tay khỏi cô cả tuần qua và bây giờ cuối cùng họ cũng làm tình với nhau, “cứt thật” là lời bình luận hay ho nhất mà anh ta có thể nói như thể toàn bộ việc vừa trải qua là sai lầm ư?
Anh nâng cánh tay đang che mắt ra và quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô. “Anh biết là em có trục trặc ngay lần đầu tiên nhìn thấy em.”
“Trục trặc, ý anh là gì?” Cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm lại anh. “Tôi không trục trặc gì hết! Tôi là người rất được ngoại trừ khi tôi giao du với những đồ thiểu năng!”
“Em gặp trục trặc tồi tệ nhất,” anh cắn cảu. “Em trục trặc về chuyện kết hôn.”
Hãy xem ba gã đàn ông đã tìm thấy điều tốt đẹp hơn là cưới cô, đó không phải là nhận xét lịch thiệp nhất mà anh ta có thể nói. Đó thực sự là điều cực kỳ đau đớn mà một người đàn ông vừa đưa cô lên đỉnh ba lần có thể mang lại. Cô vồ lấy cái gối và đập mạnh vào đầu anh rồi nhảy ra khỏi giường. “Tôi có thể tự giải quyết vấn đề này thay anh.” Cô nói, đầu bốc khói khi mò mẫn tìm áo và áo lót quanh chiếc giường tối om. Chết tiệt, công tắc đèn ở đâu thế không biết? “Vì tôi biết tôi trục trặc nặng nên tôi sẽ ở nguyên làn đường của tôi còn anh có thể ở nguyên ở cái làn đường chết dẫm của anh!” Cô gào tướng lên ở cuối câu. Có gì đó màu trắng mờ mờ, có thể là áo lót của cô. Cô nhào xuống và nhặt nó lên nhưng hoá ra là cái tất. Mùi tất. Cô ném vào người anh. Anh gạt mạnh nó sang bên và nhổm ra khỏi giường, túm lấy cô. “Anh làm cái quái gì với đống quần áo của tôi đấy!” cô rống vào mặt anh, tránh cánh tay anh đang vươn ra rồi tức tối đi khắp gian phòng tối. “Và cái công tắc đèn chết tiệt ở đâu thế không biết?”
“Em yên nào!” anh nói, giọng đáng ngờ như thể anh đang cười nhạo.
Anh đang cười nhạo cô. Nước mắt làm cay mắt cô. “Chết tiệt, không, tôi không yên đâu!” Cô hét lên và lao ra phía cửa. “Anh có thể giữ cái đống quần áo chết dẫm đó, tôi sẽ trần truồng về nhà chứ không thèm ở với anh thêm một giây phút nào nữa, cái đồ thiểu năng vô tâm...”
Một cánh tay cơ bắp rắn chắc khoá chặt quanh eo cô và nâng cô dậy. Cô la hét inh ỏi, tay vung loạn xạ và cô đáp xuống giường rồi bật nảy như lò xo, không khí thoát khỏi phổi cô tạo thành tiếng “Húp.” Cô không còn đủ thời gian nạp thêm ít không khí vào phổi nữa vì Sam đã nằm đè lên người cô, sức nặng của anh làm cô bẹp dí và đè bẹp luôn cả cơn giận của cô. Anh vẫn đang cười khi anh đánh bại cô một cách dễ dàng đến nực cười; sau năm giây bị đè bẹp, cô không thể giãy giụa được tí nào nữa.
Trong cơn ngạc nhiên và thịnh nộ của mình, cô khám phá ra anh lại bị kích thích lần nữa; nó đập mạnh vào hai đùi đang khép chặt của cô. Nếu anh ta nghĩ rằng cô sẽ mở đùi ra lần nữa sau khi – Anh dịch chuyển, khéo léo ấn nó xuống bằng đầu gối của mình và không biết làm thế nào hai chân cô lại mở ra. Dịch chuyển thêm lần nữa, anh trượt nhẹ nhàng vào trong cô và cô muốn hét lên vì anh quá tuyệt vời, vì cô yêu anh và anh là gã đần độn. Cái vận may tệ hại của cô với những gã đàn ông vẫn chưa hết.
Cô khóc oà lên.
“Nào, em yêu, đừng có khóc,” anh nói ngọt ngào, dịu dàng di chuyển bên trong cô.
“Tôi cứ làm nếu tôi muốn,” cô nức nở khi cô bám chặt lấy anh. “Anh yêu em, Jaine Bright. Em cưới anh chứ?”
“Không bao giờ!”
“Em phải làm thế. Em nợ anh tất cả những lời em chửi thề đêm nay. Em sẽ không phải trả nếu như chúng ta lấy nhau.”
“Chẳng có cái luật nào như thế cả.”
“Anh vừa tạo ra.” Anh ôm đầu cô bằng cả hai đôi tay to lớn và mơn man má cô bằng ngón cái, gạt hết nước mắt cô đi.
“Anh nói cứt thật.”
“Người đàn ông sẽ phải nói gì đây khi anh ta thấy cuộc sống độc thân vinh quang của mình đã nhanh chóng kết thúc một cách đáng hổ thẹn?”
“Anh đã cưới vợ trước đây rồi.”
“Ừ, nhưng mà không được tính. Anh còn quá trẻ để biết mình đang làm gì. Anh nghĩ rằng tình dục đồng nghĩa với tình yêu.” Cô ước anh yên lặng. Làm thế nào anh có thể tiếp tục nói chuyện trong khi đang làm cái mà anh đang làm với cô nhỉ? Không – cô ước anh câm mồm lại và hãy tập trung vào làm đúng cái việc anh đang làm ngoại trừ việc chuyển động nhanh hơn một chút. Và mạnh hơn một chút.
Anh hôn thái dương cô, quai hàm cô và và gần như là vết chẻ trên cằm cô. “Anh luôn nghe nói rằng tình dục sẽ khác nếu làm với người em yêu nhưng anh không tin. Tình dục là tình dục. Và khi anh vào trong em, cậu bé của anh bị dính chặt như thể bị điện giật.”
“Ồ. Ý anh, nó là tất cả sự rúng động và những tiếng gào thét phải không? Cô khịt mũi những đang chú ý. “Thông minh lắm. Ừ, kiểu vậy, anh không chỉ rúng động và gào thét. Nó khác, Nóng hơn. Mạnh mẽ hơn. Và khi nó kết thúc, anh muốn bắt đầu lại từ đầu.”
“Anh đã làm lại từ đầu rồi còn gì.”
“Điều đó chứng minh lời anh nói. Vì ơn chúa, anh đã làm hai lần và giờ anh lại thấy cứng rồi. Đó là điều kỳ diệu khác của làm tình, không có gì đoán trước được hay còn gọi là tình yêu.” Anh hôn môi cô, chậm chạp và sâu, dùng lưỡi của mình. “Hãy xem, khi em nổi cơn tam bành, em luôn làm anh cứng lên.”
“Tôi không có nổi cơn tam bành. Tại sao khi người đàn ông lên cơn điên thì nói là họ giận dưưữ còn đàn bà thì lại nói là nổi cơm tam bành?” Cô dừng lại, đạp lại những gì anh nói. “Luôn?”
“Luôn. Giống như khi em đá đổ cái thùng rác nhà anh rồi la hét vào mặt anh và chọc vào ngực anh.”
“Anh bị cứng lên?” cô hỏi đầy ngạc nhiên. “Như đá.”
Cô nói giọng kinh ngạc. “Con của c... súng”
“Vậy trả lời câu hỏi của anh đi.”
Cô mở miệng để nói “vâng,” nhưng sự thận trọng khiến cô nhắc nhở anh. “Em không giỏi lắm trong việc đính hôn. Cho các gã trai quá nhiều thời gian để họ suy nghĩ.”
“Anh sẽ bỏ qua mục đính hôn. Chúng ta sẽ không đính hôn; chúng ta sẽ chỉ kết hôn thôi.”
“Trong trường hợp này thì, vâng, em sẽ lấy anh.” Cô quay mặt lại vào cổ anh và hít vào phổi mùi hương và hơi nóng của anh, nghĩ rằng nếu nhà sản xuất nước hoa nào có thể đóng chai được mùi hương của Sam thì toàn bộ phụ nữ trên thế giới này sẽ nóng người không thôi.
Anh gầm lên trong sự lo lắng. “Bởi vì em yêu anh?” anh đưa giả thuyết.
Cô cười, môi cô chuyển động trên da anh. “Say mê, hoang dại, tuyệt đối, điên khùng vì yêu anh,” cô quả quyết. “Chúng ta sẽ kết hôn vào tuần tới.”
“Em không làm thế được!” cô nói kinh hãi, lùi vội ra sau, ngẩng lên nhìn anh chằm chằm khi anh hiện ra mờ mờ trước mặt cô, nhẹ nhàng di chuyển từ trước ra sau, từ sau ra trước giống như thể rong biển bập bềnh theo thủy triều. “Tại sao lại không?”
“Bởi vì bố mẹ em sẽ không quay lại... Em đã quên không tính ngày. Khoảng 3 tuần, em nghĩ thế.”
“Họ không thể về sớm hơn được à? Họ đang ở đâu?
“Du lịch quanh châu Âu. Và đây là kỳ nghỉ trong mơ của mẹ em bởi vì bố em bị bệnh Parkinson và ngay cả việc chữa bệnh thực sự có hiệu quả nhưng dạo này tình trạng đã tồi hơn một chút và em em sợ rằng đây là cơ hội cuối cùng của họ. Bố luôn bận rộn khi chưa nghỉ hưu để có thời gian đi đâu đó lâu lâu cho nên chuyến đi này quan trọng với cả hai người, anh hiểu không?”
“Ok, Ok. Chúng ta sẽ tổ chức vào ngay ngày hôm sau khi họ về nhà.”
“Mẹ sẽ chẳng kịp tháo dỡ đồ đạc gì hết!”
“Khó đây. Vì chúng sẽ không đính hôn nên chúng ta không thể tổ chức một đám cưới to ở nhà thờ được.”
“Tạ ơn chúa,” cô nói xúc động. Cô đã có kinh nghiệm này với gã hôn phu thứ hai, gã con hoang, với tất cả những tiêu tốn, lập kế hoạch, lo lắng mà cuối cùng gã lại quay lưng vào phút cuối.
Anh thở phào nhẹ nhõm như thể sợ cô sẽ nói rằng cô muốn một tiệc cưới lớn. “Chúng ta sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Tất cả những gì bố mẹ em phải làm là xuất hiện.”
Jaine thực sự đã tập trung vào việc nói chuyện với anh rất tốt trong khi anh vẫn đang làm cái việc mà anh đang làm, và ngoài sức tưởng tượng của cô, anh vẫn duy trì cuộc đối thoại trong hoàn cảnh thế này, nhưng đột nhiên cơ thể cô đạt tới điểm không dừng lại được. Cô hổn hển, hông cô rướn về phía anh dữ dội.
“Chúng ta sẽ nói chuyện sau!” cô nói giọng khàn khàn, tóm chặt lấy mông anh và kéo mạnh anh vào trong cô.
Họ không nói gì nữa một lúc lâu.
Jaine cựa quậy, ngáp. Cô sẽ dễ chịu nằm trong tay anh cả đêm nhưng một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện làm cô bật dậy. “BooBoo!”
Sam nói giọng nửa càu nhàu, nửa rên rỉ. “Gì thế?”
“BooBoo. Nó chết đói mất! Em không thể tin được là em lại quên mất nó.” Cô bò ra khỏi giường. “Công tắc đèn đâu thế? Và sao anh lại không có đèn cạnh giường thế nhỉ?”
“Gần cửa, phía tay phải. Sau em lại phải cần đèn đặt cạnh giường?”
“Để đọc.” Cô lần mò dọc theo bức tường, tìm công tắc rồi bật nó lên. Ánh sáng tràn ngập căn phòng. Sam nhíu mắt, hấp háy rồi lật người nằm sấp xuống. “Anh đọc trong phòng khách.”
Cô mất một phút để quen với ánh sáng. Khi mắt cô đã quen, mắt cô mở to nhìn vào cái đống lộn xộn mà họ đã tạo ra trên giường. Màn che bị xoắn hết lại, dúm dó, gối thì – gối ở đâu rồi nhỉ? – và ga trải giường thì bị lật tung một góc và dúm lại ở giữa giường. “Ôi trời,” cô nói giọng ngạc nhiên và quay lung tung thì quần áo.
Sam mở mắt và chống khuỷ tay dậy, đôi mắt đen của anh vừa buồn ngủ vừa hăng hái khi anh nhìn cô tìm kiếm quanh phòng. Cô tìm thấy áo sơ mi của mình dúm dó trên màn che. Cô quỳ xuống để nhìn gầm giường tìm áo lót; anh lừa lại gần hơn để anh có thể nhìn thấy mông cô nhấp nhổm trong không khí rõ hơn.
“Làm thế nào mà nó lại chui xuống gầm giường được cơ chứ?” cô nhặng xị lên khi kéo cái áo lót ra khỏi chỗ nấp.
“Bị kéo lê vào,” anh gợi ý.
Cô tặng anh một nụ cười tươi như hoa và nhìn quanh. “Còn quần của em...?”
“Ở phòng khách.”
Cô đi vào trong phòng khách, bật đèn và đang lộn phải quần ra khi Sam đi loanh quanh, trần như nhộng và mang 1 đôi giày thể thao. Jaine chẳng thèm quan tâm đến áo lót nữa nhưng mặc quần lót, quần và áo sơ mi vào. Sam xỏ quần jean và kéo lên rồi ngồi xuống, đi giày vào.
“Anh định đi đâu thế?”
“Đến cửa nhà em.”
Cô định mở miệng nói rằng không cần thiết nhưng rồi cô nhớ rằng điều đó cần thiết, ít nhất là lúc này. Cô đi giày vào, nhét áo lót vào túi xách, rồi vơ lấy tất cả đống túi mua hàng của mình. Sam lôi súng ra khỏi bao, cầm nó ở tay phải. “Đưa anh chìa khoá và ở phía sau anh,” anh nói.
Cô lôi một xâu chìa khoá ra khỏi túi, tìm chìa khoá nhà và giơ nó ra cho anh.
Mưa đã ngừng rơi, để lại cho buổi đêm hơi ấm và ẩm. Tiếng dê kêu và ở cuối đường, nghèn đèn ở góc như một quầng sáng mờ ảo. Họ băng qua hai làn lái xe và đi đến bậc cửa nhà bếp. Sam đút súng vào bao đeo ở thắt lưng khi anh mở cửa, rồi trả lại chìa khoá cho cô và lôi súng ra lần nữa. Anh mở cửa, tiến vào trong, bật đèn lên.
Anh thốt ra tiếng chửi thề tức tối. Jaine nhìn sự phá hoại được ánh đèn trên trần nhà soi tỏ rồi thét lên, “BooBoo!” và cố vượt qua Sam.
Anh khoá chặt cô lại bằng một cánh tay, quay người lại chắn lối vào. “Sang nhà anh và gọi ngay 911” anh quát. “Ngay lập tức!”
“Nhưng BooBoo...”
“Đi ngay!” Anh thét lên, xô mạnh cô khiến cô gần như bay khỏi bậc thềm. Sau đó anh quay người lại và bước vào trong nhà.
Anh là cảnh sát, cô phải tin anh trong việc này. Răng cô đánh vào nhau lập cập, cô chạy ngược lại nhà anh, vào trong bếp mà cô biết anh có cái máy điện thoại con ở đó. Túm nó lên, cô ấn núi gọi và bấm 911.
“Bà gọi từ đâu đến?” Giọng nói vô cảm và gần như không quan tâm.
“Ừm – hàng xóm.” Jaine nhắm mắt lại. “Ý tôi là tôi đang gọi từ nhà hàng xóm của tôi. Nhà tôi đã bị lục soát.” Cô cho địa chỉ nhà cô. “Hàng xóm tôi là cảnh sát và bây giờ anh ấy đang ở nhà tôi.” Mang theo điện thoại, cô đi ra mái hiên trước nhà, nhìn chằm chằm dọc theo những lối lái xe ở ngôi nhà nhỏ bé của cô, nơi ánh đèn dang toả ra từ hai cửa sổ. Như cô thấy, đèn ở phòng ngủ cô cũng bật. “Anh ấy được trang bị...”
“Ai cơ?” Giọng của người điều vận đột nhiên cảnh giác. “Hàng xóm của tôi! Hãy nói với cảnh sát nếu họ nhìn thấy người đàn ông bán khoả thân cầm súng thì đừng có bắn, anh ấy là một trong số họ!” Cô thở sâu, tim đập mạnh đến mức cô nghĩ mình ốm mất. “Tôi sẽ qua đó.”
“Không! Thưa bà, bà đừng có qua đó. Nếu hàng xóm của bà là cảnh sát thì bà hãy tránh ra. Bà có nghe tôi nói không đấy?”
“Tôi đây.” Cô không nói rằng cô đang nghe. Tay cô run rẩy làm răng cô đập lập cập vào điện thoại. “Bà hãy ở ngay cạnh điện thoại để toi có thể thông báo với các sĩ quan cảnh sát cập nhật tình hình. Đơn vị đã được điều đến địa chỉ của bà; họ sẽ ở đó trong vài phút nữa. Xin bà chỉ cần bình tĩnh thôi.”
Cô không thể bình tĩnh được nhưng cô có thể nhận biết. Cô đợi ở mái hiên, nước mắt chảy vòng quanh khi cô nhìn không chớp sang phía nhà mình nơi Sam đang kiểm tra cẩn thận nó và đặt cuộc sống của mình vào nguy hiểm mỗi khi anh bước vào phòng. Cô không dám nghĩ về BooBoo. Người điều vận nói gì đó nữa nhưng cô đã ngừng nghe dù cô đã tạo ra tiếng động để người đó biết rằng cô vẫn đang ở đây. Cô nghe thấy tiếng còi báo động chói tai ở xa xa.
Sam bước ra khỏi bậc thềm nhà bếp, ẵm BooBoo trong tay trái.
“BooBoo!” Jaine quẳng điện thoại xuống và chạy qua phía họ. Sam đưa con mèo cho cô bế rồi nhét khẩu súng vào bao đeo thắt lưng.
“Dù ai gây ra việc này thì tên đó cũng không còn quanh quẩn ở đây.” Anh nói, vòng tay quanh người cô và hối cô quay lại nhà anh. BooBoo an toàn và cáu kỉnh trong tay cô, cô cự nự. “Em muốn xem...”
“Chưa được. Để kỹ thuật viên làm việc của họ trước đã, có thể sẽ tìm được gì đó giúp chúng ta có manh mối biết gã con hoang đó là ai.”
“Anh đã đi vào...”
“Và anh cẩn thận không làm xáo trộn cái gì cả,” anh nói giọng cáu tiết. “Đi nào, ngồi xuống. Người ta sẽ ở đây trong một phút nữa.”
Cô nhớ ra cô đã vứt cái điện thoại sang một bên. Cô nhặt lên và đưa cho anh. “911 vẫn đang giữ máy.”
Anh đưa nó lên tai nhưng vẫn giữ chặt cô khi anh mô tả ngắn gọn tình trạng và nói rằng ngôi nhà không có ai cả rồi ngắt máy. Anh vòng cả hai cánh tay quanh người Jaine và BooBoo, ôm cô thật chặt.
“Anh tìm thấy BooBoo ở đâu thế?”
“Nó trốn dưới kệ ở hành lang.” Cô vuốt ve đầu con mèo, quá sung sướng khi thấy nó vẫn ổn đến mức gần như phát khóc. Mẹ cô sẽ không đời nào tha thứ cho cô nếu có gì đó xảy đến với BooBoo.
“Anh có nghĩ là hắn không?” cô hỏi Sam, giọng trầm xuống. Anh yên lặng một chốc. Tiếng còi báo động tiến lại gần hơn, âm thanh càng lúc càng to dần trong màn đêm tĩnh mịch. Khi hai chiếc xe quay vào góc đường nhà họ, Sam nói. “Anh không thể không nghĩ như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...