Mr Đà Điểu Của Tôi

Mùa hè năm 2006, trong một lần đi ngân hàng, sau khi quẹt thẻ ở máy rút tiền tự động, Bàng Thủy Sinh bị giật mình.

Ông quyết định vào tận quầy kiểm tra, nhân viên ngân hàng nói với ông là tài khoản của ông mới được chuyển vào sáu mươi hai triệu từ một ngân hàng nào đó ở tỉnh Z, người chuyển tiền sử dụng thẻ ATM nên không biết tên.

Bàng Thủy Sinh lập tức cảm thấy không bình thường liền vội vàng gọi ngay cho Cố Quốc Tường. Đã nhiều năm hai người không liên lạc với nhau nhưng ông không có thời gian hỏi thăm mà nói thẳng vào việc chính: “Quốc Tường, dạo này anh có liên lạc gì với Minh Tịch không?”

“Minh Tịch?” Cố Quốc Tường nói, “Tôi có gọi nhưng nó không dùng số điện thoại cũ nữa rồi. Về sau nó có gọi cho tôi hai lần bằng điện thoại công cộng, lần nào cũng hỏi vay tiền. Sao vậy?”

Bàng Thủy Sinh sốt sắng nói: “Anh mau kiểm tra tài khoản ngân hàng xem có khoản tiền nào mới được chuyển vào không?”

Cố Quốc Tường không chần chừ mà vội đi quẹt thẻ ATM mới biết thì ra trong thẻ mới có thêm ba trăm triệu đồng, ông hơi giật mình rồi gọi lại cho Bàng Thủy Sinh và hỏi: “Thủy Sinh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Bàng Thủy Sinh thoáng lưỡng lự rồi nói: “Tôi nghĩ là… Là… A Hàm đã qua đời rồi!”

***

Tháng tám Uông Tùng gọi điện cho Bàng Sảnh: “Tiểu Sảnh, lớp cấp ba của chúng tớ họp lớp. Mặc dù cậu chỉ học một năm nhưng vẫn là người của lớp 10A2, bọn tớ lại không liên lạc được với Cố Minh Tịch, cậu tới tham dự với tư cách của hai người đi.”

Bàng Sảnh tới dự buổi họp lớp hôm đó. Đám trẻ mười sáu, mười bảy ngày nào giờ đây đã là những người trưởng thành hơn hai mươi tuổi. Mọi người học tập ở các trường đại học trên khắp mọi miền đất nước, bây giờ được nghỉ hè mới có cơ hội được gặp nhau.

Các hoạt động được lớp trưởng tổ chức rất tốt, đa số học sinh đều tham dự đầy đủ nhưng vẫn thiếu mất một số người đặc biệt. Tiêu Úc Tĩnh và Tạ Ích đi Mỹ, còn Cố Minh Tịch thì không ai biết đang ở đâu.

Cô Đới trẻ trung ngày nào giờ đã lấy chồng và lên chức mẹ. Nhìn đám trẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều, trong lòng chị không khỏi mừng rỡ. Lúc ngồi cạnh Bàng Sảnh, chị hỏi: “Em hoàn toàn không có tin tức gì của Cố Minh Tịch à?”

Bàng Sảnh thoáng sửng sốt rồi khẽ lắc đầu.

Cô sẽ không kể cho mọi người biết về lần cuối cùng cô nhận được điện thoại của Cố Minh Tịch.

Vào một buổi tối của mấy tháng trước, hồi đó là mùa xuân hay mùa hè nhỉ? Bàng Sảnh chỉ nhớ tối hôm đó rất nóng nực, phòng ngủ đã tắt đèn thì bất ngờ điện thoại của cô đổ chuông.


Số gọi đến của số cố định của tỉnh Z, Bàng Sảnh vội cầm điện thoại trèo xuống giường. Giọng nói pha chút dỗi hờn của cô vang lên: “Cố Minh Tịch, sao lâu rồi anh không gọi điện cho em?”

Cậu vẫn không lên tiếng như mọi khi, Bàng Sảnh nói: “Em biết anh không quay lại trường B để học tiếp, em đã gọi điện cho thầy giáo ở trường B rồi. Cố Minh Tịch, anh yên tâm, em sẽ không có ý kiến gì đâu vì em biết anh làm vậy nhất định là có lý do của mình.”

“Thi xong cuối kỳ này, bọn em không cần phải học môn chuyên ngành nữa. Kỳ sau em sẽ bắt đầu đi tìm việc. Nhắc tới chuyện này em cũng không khỏi kinh ngạc ấy, không ngờ em sắp phải đi làm rồi!”

Cô khẽ bật cười rồi nói tiếp: “Cố Minh Tịch, bây giờ anh ổn chứ? Em nhớ anh nhiều lắm. Lần trước bị anh cho leo cây, em tức chết mất thôi, em còn định sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa. Nhưng mà… Em vẫn cứ nhớ anh hoài!”

“Muộn lắm rồi, anh đang làm gì vậy? Phòng bọn em tắt đèn rồi, Cố Minh Tịch, mẹ anh có khá lên chút nào không? Bố mẹ em rất lo cho bác, lúc nào cũng hỏi em có tin gì của anh không, Cố Minh Tịch…”

“Cạch” một tiếng, điện thoại bị ngắt.

Vào một ngày của mấy tháng sau đó, Bàng Thủy Sinh nói với Bàng Sảnh là có lẽ Lý Hàm đã qua đời rồi.

Ngồi cùng các bạn học cũ, Bàng Sảnh rất ít nói chuyện. Cô chỉ lắng nghe mọi người nói về dự định của mình, Chu Nam Trung sẽ tranh thủ cơ hội học nghiên cứu sinh ở trường đại học Vũ Hán, nếu không được thì cậu sẽ ôn thi nghiên cứu sinh ngay sau khai giảng.

Uông Tùng và Lệ Hiểu Yến không có ý định học nghiên cứu sinh mà chuẩn bị cùng nhau trở về thành phố E phát triển. Gia đình Lệ Hiểu Yến sẽ sắp xếp cho cô ấy một vị trí trong công ty sự nghiệp, Uông Tùng thì định thi công chức nhà nước.

Ngay trong kỳ nghỉ hè, Tưởng Chi Nhã đã bắt đầu thực tập ở đài truyền hình thành phố E. Để được lên màn hình, cô đã nén nước mắt cắt phăng mái tóc dài được nuôi dưỡng suốt bao năm. Giờ đây cô ấy để tóc ngắn, thoạt nhìn đầy năng động và phóng khoáng. Tưởng Chi Nhã dẫn chương trình dự báo thời tiết, nên bị Chu Nam Trung trêu là “Tiểu thiên sứ âm u nhiều mây”, Tưởng Chi Nhã nổi giận đuổi cậu ta khắp căn phòng.

Ngô Mân vẫn học giỏi như ngày xưa, cậu ấy nói là đã nộp đơn vào mấy trường đại học ở nước ngoài, hầu như đều được chấp nhận, cậu ấy đang đắn đo lựa chọn để ra nước ngoài học thạc sỹ ngay sau khi tốt nghiệp.



Thế rồi không biết thế nào mà mọi người nhắc tới Cố Minh Tịch. Tưởng Chi Nhã sụt sịt khóc, đôi mắt cô Đới cũng hoen ướt. Cố Minh Tịch là cậu học trò đặc biệt nhất mà chị từng có, chị vẫn nhớ những lời cậu học trò đó đã nói trong buổi tập quân sự.

Cậu ngẩng cao đầu đứng dưới bóng râm của cây cổ thụ, nói: “Đà điểu là loài chim lớn nhất trên thế giới, em tin rằng mình cũng có thể trở thành một người mạnh mẽ.”

Cố Minh Tịch đã vượt qua ba năm bằng những bước đi vững vàng của mình, cậu có đôi mắt trầm tĩnh và hòa nhã, có đôi chân linh hoạt và mạnh mẽ, cậu không nói nhiều nhưng mỗi khi gặp người khác, nụ cười bẽn lẽn luôn hiện trên môi.


Cậu cũng là người rất kiên cường và cố chấp, có sự kiên trì của bản thân, thậm chí trong lòng cậu cũng có hình bóng một cô gái như những chàng trai khác cùng độ tuổi.

Lúc không ai chú ý đến hai người, cô Đới nói với Bàng Sảnh: “Nếu một ngày em tìm thấy Cố Minh Tịch, Bàng Sảnh, em không cần phải nói gì với em ấy hết, không cần hỏi em ấy như thế nào, không cần hỏi em ấy đã phải trải qua những gì trong mấy năm qua, cũng không cần hỏi em ấy có đau khổ không, có mệt mỏi không, em chỉ cần giang tay ôm lấy Cố Minh Tịch là đủ!”

Sau ngày lễ khai giảng tháng Chín, Bàng Sảnh trở thành sinh viên năm thứ tư. Vì đã không còn phải học các môn chuyên ngành nữa nên sinh viên có thể đi tìm việc hoặc chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, cũng có người chuẩn bị đi nước ngoài. Sinh viên đại học kinh tế tài chính Thượng Hải không cần quá lo lắng khi đi tìm việc, Bàng Sảnh lại học khoa tài chính nên chỉ sau vài lần tham dự ngày hội việc làm ở trường đã có ba công ty “chìa cành ô liu” về phía cô.

Sau khi nhờ giáo viên tư vấn, Bàng Sảnh lựa chọn đầu quân vào một công ty đầu tư quốc tế ở Lục Gia Khẩu, bắt đầu trạm đầu tiên trong cuộc đời đi làm của mình.

Cô bắt đầu đi làm sau kỳ nghỉ Quốc khánh.

Bàng Sảnh mua mấy bộ quần áo không quá gò bó, mặc vào soi gương đến cô cũng thấy hơi buồn cười.

Cô bắt đầu đi xe bus hàng ngày rồi chuyển sang tàu điện ngầm để đi làm, tóc buộc gọn phía sau sao cho không một sợi nào được phép rơi ra, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, đi giày cao gót.

Trước đây khi còn đi học, mỗi lần đi tàu điện ngầm Bàng Sảnh luôn nhìn thấy những người trẻ tuổi vừa tan ca từ công ty trở về, họ đeo túi xách, dù đứng hay ngồi cũng đều có vẻ rất mệt mỏi, đến mức gần như tê liệt. Lúc đó Bàng Sảnh, Dương Lộ và Ngô Phi Nhạn cười khúc khích, cô nghĩ những người này giả vờ giỏi ghê, đi làm có gì mà mệt đến thế?

Nhưng đến lượt chính mình phải đi làm, cô mới biết rốt cuộc tại sao mọi người lại nói quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường là sung sướng nhất.

Cấp trên trực tiếp của Bàng Sảnh tên là Trâu Lập Văn, ba mươi tuổi, tuy còn trẻ nhưng rất có năng lực, song cũng rất hung dữ.

Anh ta không hung dữ theo kiểu đập bàn hay lớn tiếng quát mắng mà sẽ dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn bạn, đôi mắt thể hiện rõ sự khinh thường đối với kết quả làm việc của bạn, anh ta chỉ nói đúng hai chữ “làm lại” rồi bỏ đi mà không đưa ra bất cứ lý do nào.

Bàng Sảnh cũng từng lén lút rơi nước mắt mấy lần. Tăng ca ở công ty đến 12 giờ đêm, ký túc đã đóng cửa, tàu điện ngầm cũng hết giờ hoạt động, thế là cô nằm bò lên bàn trải qua một đêm.

Công việc của một nhân viên mới như Bàng Sảnh vô cùng nhỏ nhặt, đó là kiểm tra số liệu, làm powerpoint, học cách đưa ra phương án thị trường cho khách hàng, đánh giá giá trị của mô hình, làm báo cáo nộp cho cấp trên… Cô phải gọi điện thoại bàn luận với khách hàng, luật sư và kế toán, hứng chịu sự trách móc từ mọi phía mà vẫn phải phối hợp để tìm ra cách giải quyết. Ngoài ra còn đóng dấu, gửi fax, đóng sổ, gọi đồ ăn, mua cà phê, đặt vé máy bay… cho lãnh đạo.


Trâu Lập Văn trước nay chỉ đối xử bình thường với Bàng Sảnh, anh ta vốn định tuyển một nhân viên nam nhưng bộ phận nhân sự lại đưa tới cho anh ta một cô gái, hơn nữa cô gái này trông cũng không được khôn ngoan cho lắm, tính cách khá thẳng thắn. Hảo cảm duy nhất Trâu Lập Văn dành cho cô là đồng hương, cả hai đều là người thành phố E. Trâu Lập Văn quyết định thử đào tạo Bàng Sảnh xem sao, nếu không được thì hết thời gian thực tập sẽ không nhận nữa là xong.

Ấn tượng của Trâu Lập Văn về Bàng Sảnh thay đổi vào dịp Noel năm nay. Lễ Noel lại rơi đúng vào chủ nhật, anh ta đang tăng ca ở công ty thì đột xuất cần đến một bảng báo cáo do Bàng Sảnh phụ trách. Trâu Lập Văn liền gọi cho Bàng Sảnh bảo cô gửi tài liệu đó qua cho mình. Bàng Sảnh thoáng sửng sốt trong điện thoại rồi nói: “Sếp, anh chờ em nửa tiếng ạ.”

Nửa tiếng sau Bàng Sảnh đi tới văn phòng, cô ăn mặc rất đẹp lại còn trang điểm mắt khói, mùi rượu thoang thoảng trên người, rõ ràng đang đi chơi ở ngoài với bạn bè.

Cô sốt sắng bật máy tính, Trâu Lập Văn nói: “Máy tính ở công ty cũng có à? Vậy em chỉ cần nói cho anh biết em để file tài liệu đó ở đâu là được, anh sẽ tự tìm.”

“Không sao ạ. Vừa hay anh cho em một cơ hội chuồn êm, em cũng không thích uống rượu.” Cô gửi cho Trâu Lập Văn tài liệu đó từ máy tính của mình rồi phóng tầm mắt nhìn văn phòng vắng vẻ, nói: “Sao cuối tuần mà sếp vẫn phải tăng ca thế? Lại còn là Noel nữa chứ.”

“...” Trâu Lập Văn liếc nhìn cô, “Có một dự án phải hoàn thành kế hoạch, deadline là ngày mai.”

Bàng Sảnh hỏi: “Dự án của Hằng Phương ạ?”

“Đúng vậy.”

Cô nói: “Sếp có cần em giúp gì không?”

Trâu Lập Văn suy nghĩ rồi nói: “Cũng được, em kiểm tra giúp anh xem có lỗi chính tả hay dùng từ gì không?”

Bàng Sảnh: “...”

Hai người tăng ca đến bốn giờ sáng hôm sau, Trâu Lập Văn mời Bàng Sảnh đi ăn khuya.

Bàng Sảnh cười khúc khích: “Phải là ăn sáng mới đúng chứ?”

Ngồi trong cửa hàng đồ ăn nhanh mở cửa 24/24, cả Trâu Lập Văn lẫn Bàng Sảnh đều đói meo nên hai người ăn ngấu nghiến một lúc, sau đó Trâu Lập Văn hỏi Bàng Sảnh có ý định ở lại Thượng Hải phát triển hay không?

Bàng Sảnh đúng là ngốc nên mới khai thật: “Em định đi làm hai năm để có kinh nghiệm, sau đó sẽ thi nghiên cứu sinh hoặc trở về thành phố E làm việc.”

Trâu Lập Văn không còn gì để nói, “Em đang nói với cấp trên của em rằng em chỉ coi công việc này như một viên đá lót đường, em có ý đó đúng không?”

Bàng Sảnh: “...”


Đôi mắt khói của cô mở thật to, cất giọng tội nghiệp: “Sếp ơi, nể tình em ở lại tăng ca với sếp đến tận sáng mà đừng đuổi em đi, được không ạ?”

Trâu Lập Văn nở nụ cười hiếm hoi rồi nói: “Hai năm nữa mà có lẽ chỉ một năm nữa thôi, chắc là anh sẽ quay về thành phố E hoặc là đi Hongkong để phát triển hơn nữa. Em hãy tranh thủ hai năm này mà học hỏi cho tốt. Đến lúc đó nếu em đồng ý, anh có thể đưa em đi cùng.”

“Lương một năm được bao nhiêu ạ?” Hai mắt Bàng Sảnh sáng ngời.

Trâu Lập Văn nheo mắt hỏi: “Em có yêu cầu gì không?”

“Nếu đi Hongkong, em muốn được trả bằng lương anh bây giờ.”

“Đừng hòng!”

“Vậy một nửa!”

“Chắc là phải hơn.”

“Em đồng ý!”

Bàng Sảnh mừng húm, cô chớp chớp mắt rồi hút một ngụm coca, sau đó bất ngờ nghiêng đầu hỏi: “Sếp, tại sao anh lại tốt với em như thế chứ? Em mới đi làm được ba tháng thôi mà.”

Trâu Lập Văn kín đáo lườm cô.

Bốn giờ sáng là một thời điểm kỳ lạ, sau một đêm không ngủ đầu óc Bàng Sảnh không còn minh mẫn nữa, cũng to gan hơn rất nhiều, cô nói: “Sếp ơi, anh đừng thích em nhé, em đã có người trong lòng rồi!”

Trâu Lập Văn: “...”

Bàng Sảnh sột soạt lấy ví tiền của mình rồi lấy chứng minh thư và chìa cho Trâu Lập Văn xem bức ảnh chụp lấy ngay có hình hai người: “Em nói thật đó, anh ấy đây này. Anh có thấy đẹp trai không?”

Cô cười khúc khích, Trâu Lập Văn nhìn kỹ lại bức ảnh rồi quay sang nhìn Bàng Sảnh: “Cậu ấy...”

“Vâng, anh ấy không có tay ạ.” Bàng Sảnh cười nói, vẻ e thẹn chợt xuất hiện, “Vậy nên nếu anh giúp em vì thích em thì em chỉ có thể xin lỗi sếp thôi ạ.”

Trâu Lập Văn búng lên trán Bàng Sảnh: “Em say rồi đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui