Mr Đà Điểu Của Tôi

Trên chuyến tàu trở về thành phố E, Bàng Sảnh ngả đầu vào vai Cố Minh Tịch ngủ thiếp đi. Cố Minh Tịch thì không hề thấy buồn ngủ chút nào, từ đầu đến cuối chỉ quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Chuyến tàu băng qua thành phố rồi đến với nông thôn, phong cảnh trước mắt cậu từ nhà cao tầng biến thành ruộng đồng bát ngát. Nhìn phong cảnh biến mất thật nhanh trước mắt, đôi mắt Cố Minh Tịch thoáng vẻ mơ hồ.

Những lời Bàng Sảnh vừa nói với cậu, Lý Hàm chưa từng nhắc tới trước mặt con trai. Lần thi nào Cố Minh Tịch cũng giành được vị trí nhất khối, Lý Hàm hiếm khi hỏi đến chuyện học hành của cậu. Còn một năm nữa mới thi vào cấp ba, chị cũng chưa lần nào hỏi Cố Minh Tịch có ý định thi vào trường nào?

Nhưng có lần Cố Minh Tịch đã vô tình nghe thấy bố mẹ nói chuyện riêng với nhau. Hai người đứng trong bếp, Cố Quốc Tường hạ giọng nói nhỏ với Lý Hàm: “Đừng quan tâm Cố Minh Tịch muốn thi vào trường cấp ba nào, điều mà vợ chồng mình phải lo lắng là trường nào sẽ chấp nhận nó?”

Mấy năm nay Cố Minh Tịch không lúc nào không chăm chỉ học tập. Chữ cậu viết bằng chân rất đẹp, ngay cả chữ tiếng Anh cũng tròn trịa rõ ràng, đằng sau mỗi con chữ cậu còn thêm vào một cái đuôi nhỏ xinh xắn; những hình vẽ cậu dùng eke, thước đo góc vẽ ra vừa chính xác vừa sạch đẹp, trình bày bài giải toán gần như giống hệt với đáp án tiêu chuẩn; trí nhớ và khả năng tiếp thu của cậu tốt vô cùng, đến cả những môn phụ cậu cũng rất nghiêm túc học tập, không hề lơ là chểnh mảng, thậm chí nhờ sự giúp đỡ của các bạn, cậu còn biết làm thí nghiệm bằng chân.

Mặc dù cuộc sống đơn giản và trong sáng nhưng thực ra cũng không khỏi có phần nhàm chán. Đa số thời gian cậu đều dùng vào việc học, những lúc rảnh rỗi sau giờ học thì vẽ tranh. Còn thời gian dùng cho việc nghỉ ngơi hầu như đều có liên quan đến Bàng Sảnh.

Xem bộ phim Bàng Sảnh gợi ý, nghe bài hát mà Bàng Sảnh yêu thích, xem bộ phim hoạt hình Bàng Sảnh cuồng si, may mà có sự tồn tại của Bàng Sảnh nên cuộc sống của Cố Minh Tịch mới trở nên phong phú hơn một chút.

Đúng là cậu chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai, dù sao còn chưa tốt nghiệp cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, thậm chí còn dài hơn nữa, Cố Minh Tịch bây giờ sao phải nghĩ đến công việc sau này của mình kia chứ?

Nhưng Lý Hàm đã bắt đầu nghĩ tới, chị muốn hướng cho cậu theo ngành kế toán, Cố Minh Tịch hoàn toàn không biết gì về công việc này. Cậu biết Kim Ái Hoa là kế toán viên, cả ngày chỉ ngồi bàn giấy bấm máy tính. Cảm giác buồn phiền thoáng chộn rộn trong lòng Cố Minh Tịch, cậu bấm máy tính bằng chân chậm lắm, chậm lắm!

Cậu không muốn làm kế toán một chút nào!

***

Khi Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh về đến nhà đã là bảy rưỡi tối. Sau ba ngày hai đêm, hai đứa trẻ đều đen hơn, trông cũng có vẻ lôi thôi lếch thếch. Bàng Sảnh đói meo, vừa về đến nhà đã mè nheo đòi ăn cơm. Còn việc đầu tiên sau khi Cố Minh Tịch về nhà là nhờ bố cho đi “nặng”.

Cậu đã thấy hơi “buồn” từ tối qua nhưng sự thôi thúc đó không mãnh liệt lắm nên cậu cố nhịn lại, tính ra đã nhịn cả một ngày đêm rồi.

Từ sau ngày bị cắt tay, điều này hình như đã trở thành một kỹ năng đặc biệt của Cố Minh Tịch, không tính những khi bị tiêu chảy, bình thường Cố Minh Tịch có thể nhịn tới hai, ba ngày cũng không sao.

Ăn xong món cơm rang trứng đích thân bố làm cho mình, lúc Bàng Sảnh đang ngồi trên bàn ăn nho thì Kim Ái Hoa phe phẩy cái quạt bên cạnh, lân la hỏi con gái: “Sảnh Sảnh, nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc đám các con đến Thượng Hải chơi gồm mấy người?”

Bàng Sảnh nhè vỏ nho ra khỏi miệng, chột dạ trả lời: “Chẳng phải con đã nói với bố mẹ rồi sao, bốn người.”

“Đúng là bốn người chứ?”

“Vâng.”

Kim Ái Hoa đặt mạnh chiếc máy ảnh chụp lấy ngay của Bàng Sảnh xuống mặt bàn: “Đến lúc mẹ rửa ảnh ra mà thấy trong ảnh không có đủ bốn người thì tự con biết phải làm sao rồi đấy!”

Bàng Sảnh cuống lên, cô thực sự không nghĩ mẹ mình còn có chiêu này, đành thanh minh: “Mẹ, ban đầu chúng nó bảo có đi…”

Kim Ái Hoa giận bừng bừng, giáng ngay một cái tát xuống mặt Bàng Sảnh: “Con điên này! Mày muốn chết phải không! Nếu bác Cố không sang nói thì đến cả tao cũng không biết chỉ có mày và Cố Minh Tịch ở Thượng Hải! Mày biết nói dối từ bao giờ thế hả?! Hả?! Đồ mặt dày mày dạn!?”

Bị đau, Bàng Sảnh khóc toáng lên: “Đau đau đau đau quá! Mẹ, con nào có mặt dày!”

Kim Ái Hoa nổi cơn lôi đình, liền đánh thêm vài cú vào gáy con gái: “Còn cãi hả! Minh Tịch là con trai! Mày là con gái! Mày dám đi chơi với nó! Lại còn qua đêm! Cùng một phòng! Bác Lý nói Minh Tịch ở ngoài không đi vệ sinh một mình được! Mày có biết không hả?!”

Bàng Sảnh ôm đầu chạy trốn: “Con biết!”


Kim Ái Hoa giận tái mặt: “Biết?! Biết mà mày còn đi cùng với nó! Vậy tao hỏi mày một câu, ở Thượng Hải mày có giúp Cố Minh Tịch đi tiểu lần nào không?”

Bàng Sảnh ôm đầu không trả lời, Kim Ái Hoa lại giáng thêm một cái tát nữa, “Tao đang hỏi mày đấy!”

Bàng Thủy Sinh nghe thấy tiếng động trong phòng khách liền thong thả đi ra, nói: “Sảnh Sảnh vừa về đến nhà, mới ăn cơm xong sao em đã đánh mắng con rồi?!”

Kim Ái Hoa đập bàn nói: “Anh đi mà hỏi con gái bảo bối của anh ấy! Minh Tịch đã mười lăm tuổi rồi! Chỉ có hai đứa đi chơi, Minh Tịch đi vệ sinh kiểu gì được?!”

Bàng Thủy Sinh nhìn Bàng Sảnh bằng ánh mắt dò hỏi. Sau một thoáng chần chừ, Bàng Sảnh nói: “Cố Minh Tịch có thể tự đi vệ sinh! Con chỉ giúp anh ấy... một lần... thôi.”

Giọng cô bé ngày càng nhỏ lại, vì nhận ra cả bố lẫn mẹ đều đang trợn mắt nhìn mình.

Bàng Sảnh vẫn cố vớt vát: “Có gì đâu, thực sự chỉ có một lần thôi. Ngày xưa chẳng phải ngày nào con cũng tắm chung với Cố Minh Tịch, sờ qua sờ lại khắp nơi còn gì...”

Lý Hàm thu quần áo xong mang vào phòng ngủ, nói với Cố Quốc Tường: “Nhà bên cạnh sao thế nhỉ, Sảnh Sảnh vừa mới về mà, Ái Hoa sao lại đánh con bé, Sảnh Sảnh khóc to quá đi mất.”

Cố Quốc Tường không để ý đến vợ, anh ngả lưng lên đầu giường, tay cầm quyển sách chăm chú đọc.

Lý Hàm gấp gọn quần áo rồi cất vào tủ, sau đó đi tắm rồi quay lại với một bộ váy ngủ có thắt lưng nơ.

Chị nằm xuống bên cạnh Cố Quốc Tường, sau khi thuận tay chuyển kênh ti vi mấy lần liền cất giọng ngại ngùng: “Quốc Tường, hôm nay em... đang trong kỳ.”

Tầm mắt Cố Quốc Tường không rời khỏi trang sách, thuận miệng hỏi: “Kỳ gì?”

“Kỳ rụng trứng ấy.” Lý Hàm cụp mắt lại, chủ động áp sát về phía Cố Quốc Tường, “Lâu rồi vợ chồng mình không quan hệ, hôm nay thử nhé, được không anh?”

Cố Quốc Tường thoáng trầm ngâm rồi đặt quyển sách xuống, tháo kính ra, khẽ xoa chóp mũi rồi nói với Lý Hàm: “A Hàm, hôm nay anh thấy hơi mệt.”

Lý Hàm thất vọng vô cùng. Dù sao trong một tháng cũng chỉ có một, hai ngày rụng trứng. Nếu để lỡ lần này thì phải chờ đến tận tháng sau. Nhưng chị sẽ không làm trái ý Cố Quốc Tường.

Lý Hàm ừm một tiếng rồi dùng điều khiển tắt ti vi đi, xuống giường rót cho Cố Quốc Tường một ly sữa và không dặn dò: “Em đi ngủ trước, nếu anh thấy mệt thì uống sữa rồi cũng nghỉ sớm đi.”

Chị đặt mình xuống giường nằm nghiêng quay lưng về phía Cố Quốc Tường. Không lâu sau, phía sau lưng có tiếng anh uống sữa rồi tắt đèn, anh cũng nằm xuống.

Cố Quốc Tường ôm lấy Lý Hàm từ phía sau. Lý Hàm không lên tiếng, chị hiểu rất rõ Cố Quốc Tường, biết là anh có chuyện muốn nói với mình.

Quả nhiên sau một hồi trầm ngâm, Cố Quốc Tường lên tiếng: “Còn nhớ Lâm Vệ Bân mà anh từng nói đến với em không? Đó là người bạn ở Thượng Hải mà anh đã quen mười năm nay.”

“Nhớ.” Lý Hàm đáp.

“Hôm nay anh ta gọi điện cho anh, luôn miệng giải thích.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Hôm qua anh nhờ anh ta sắp xếp chỗ nghỉ cho Minh Tịch với Sảnh Sảnh. Trưa nay, anh ta đưa vợ con đến mời hai đứa trẻ đi ăn, kết quả đang ăn thì mất vui.”


Giọng nói của Cố Quốc Tường vẫn đều đều, Lý Hàm không biết ý anh muốn nói đến điều gì, bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Lâm Vệ Bân nói đứa con gái mười một tuổi của anh ta giật mình khi nhìn thấy Minh Tịch nhà ta. Trẻ con không hiểu chuyện nên đã nói ra những lời không nên nói.”

Lý Hàm: “...”

“A Hàm, anh có rất nhiều bạn ở Thượng Hải. Lần nào đi công tác, họ cũng xếp hàng mời anh đi ăn. Họ gọi anh là kỹ sư Cố, biếu thuốc lá, biếu rượu, thậm chí có người còn biếu cả tiền cho anh. Trong lúc nhậu nhẹt, thỉnh thoảng mọi người đều nói về con cái mình. Có người hỏi anh, này kỹ sư Cố, con anh bao nhiêu tuổi rồi? Là con trai hay con gái? Anh đã trả lời là con trai, đang học cấp hai. Họ lại bảo khi nào có dịp nhớ dẫn con trai đến Thượng Hải chơi một chuyến, bởi vì Thượng Hải cũng đâu xa thành phố E là mấy. Anh cũng chỉ biết trả lời là con mình bận học hành, không có thời gian đi chơi. Con tôi năm nào cũng dẫn đầu khối, nghỉ đông nghỉ hè còn phải học vẽ. Họ liền khen đứng nhất khối thì chắc chắn tương lai sẽ là một nhân tài.”

Lý Hàm: “…”

“Bây giờ Lâm Vệ Bân đã biết chuyện của Minh Tịch, không bao lâu nữa các bạn của anh ở Thượng Hải cũng sẽ biết hết. Họ sẽ nói gì đây, liệu có cười anh nói dối như Cuội, con của Cố Quốc Tường không có tay, làm sao biết vẽ vời gì? Lại còn đứng đầu khối!”

Nói đến đây, Cố Quốc Tường bật cười khe khẽ, “A Hàm, anh thường nghĩ nếu đứa bé trong bụng em ngày trước vẫn còn khỏe mạnh thì đến giờ chắc nó cũng được bốn, năm tháng rồi nhỉ?”

Nước mắt Lý Hàm đã tuôn rơi tự khi nào nhưng chị vẫn cắn chặt răng không để nghẹn ngào thành tiếng. Cố Quốc Tường thở dài, thả lỏng vòng tay rồi nói: “Không nói chuyện nữa. Ngủ thôi.”

***

Tháng chín khai giảng, Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh đều lên lớp Chín. Cho dù Nguyên Phi là một ngôi trường không ra gì, thì đám trẻ trong lớp chọn vẫn phải bắt đầu học hành một cách nghiêm túc.

Đó là năm cuối cùng của thế kỷ, là năm chuyển giao giữa hai thiên niên kỷ. Ngày ba mươi mốt tháng mười hai, Bàng Thủy Sinh đưa vợ con về nhà bố mẹ ăn cơm. Trên đường về nhà, tiếng pháo, mùi khói rộn ràng không ngớt.

Bàng Sảnh không thích đốt pháo, cô sợ lửa và chẳng ưa gì mùi thuốc súng sau khi pháo hoa đã tàn.

Bên ngoài tiếng pháo nổ đôm đốp rợp trời, Bàng Sảnh ôm một hộp chocolate tới gõ cửa nhà Cố Minh Tịch.

Cô lễ phép chúc mừng năm mới Cố Quốc Tường và Lý Hàm rồi đi vào phòng của Cố Minh Tịch.

Thấy Cố Minh Tịch đang làm bài tập, Bàng Sảnh thật bái phục cậu sát đất, sau khi lột vỏ một viên kẹo chocolate nhét vào miệng Cố Minh Tịch, cô ngồi lên giường cậu lắc lư đôi chân.

Cố Minh Tịch ngoái lại nhìn cô, trên môi là nụ cười hiền hòa. Bàng Sảnh mỉm cười hỏi: “Ngon không? Chú em đi du lịch nước ngoài mang về đấy.”

“Ngon lắm.” Cố Minh Tịch đứng dậy ngồi xuống mép giường bên cạnh Bàng Sảnh: “Tìm anh có việc gì không?”

Bàng Sảnh nổi giận trừng mắt: “Không có việc thì không được sang tìm anh hả?!”

“Gì mà ghê thế. Anh không có ý đó, chẳng phải em không ăn tối ở nhà sao?” Cố Minh Tịch nói, “Anh tưởng em sang tìm anh có việc.”

Bàng Sảnh hứ một tiếng, bĩu môi nói: “Đúng là chẳng có việc gì cả, em sang đây chơi một lúc thôi. Này, anh có cuốn truyện tranh nào mới không?”

“Có, vài hôm trước anh lén mua mấy quyển Thám tử Kindaichi.” Ngồi vào bàn học, Cố Minh Tịch khom lưng dùng chân lục tìm trong ngăn bàn bên trên ngăn kéo, hồi lâu sau mới dùng ngón chân kẹp ra một cuốn truyện tranh. Cậu lặp lại động tác này vài lần, tổng cộng lấy ra bốn cuốn truyện.

Bàng Sảnh vui lắm: “Anh giấu kỹ y như em vậy, òa… bụi quá này.”

“Đành chịu thôi, mẹ anh mà phát hiện chắc chắn sẽ tịch thu.” Cố Minh Tịch trở lại ngồi xuống cạnh Bàng Sảnh. Bàng Sảnh bóc vỏ hai viên kẹo, một để mình ăn, một viên nhét vào miệng Cố Minh Tịch. Cô mở cuốn truyện ra, nói: “Em chưa đọc truyện này bao giờ, cho em mượn nhé.”


“Ừa, nhưng đừng làm mất của anh đấy.”

“Em làm mất của anh bao giờ?”

“Em làm mất của anh bốn quyển lận! Một quyển Rurouni Kenshin, hai quyển Hành trình U Linh Giới, một quyển Thợ săn!”

Bàng Sảnh nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ: “Em làm mất á?”

“Dĩ nhiên rồi!” Vừa ăn kẹo Cố Minh Tịch vừa nói: “Anh còn chưa kịp mua bù vào.”

“Đồ keo kiệt, em cũng cho anh mượn truyện đọc, lại còn mời anh ăn kẹo chocolate nữa.” Bàng Sảnh bĩu môi, “Cố Minh Tịch, anh thật nhỏ mọn, hôm nay là giao thừa mà anh còn tính toán với em. Cùng lắm sau này em mua trả lại cho anh là được chứ gì?!”

“…” Gặp phải kiểu chơi xấu của Bàng Sảnh, xưa nay Cố Minh Tịch chỉ biết trơ mắt nhìn mà thôi.

Lát sau Bàng Sảnh đã cởi giầy nằm lên giường Cố Minh Tịch. Cô ăn chocolate, đọc truyện tranh, hai chân bên dưới thì cứ lắc lư liên tục.

Đang ngồi bên cạnh nhìn Bàng Sảnh, chợt Cố Minh Tịch nhớ ra một chuyện, nói: “Bàng Bàng, em biết không? Khu tập thể ở Thành Tây sắp xây xong rồi.”

“Hả?” Bàng Sảnh có vẻ rất hứng thú với đề tài này, bèn ngồi ngay dậy, nói: “Thật không?”

“Ừ.” Cố Minh Tịch vui vẻ gật đầu, cậu cũng cho hai chân lên giường, chống cằm lên đầu gối, nói: “Bố anh nói thế, không sai đâu. Bố anh bảo bây giờ đang lắp nội thất rồi, chắc khoảng tháng bảy năm sau là giao nhà. Sau đó nhanh thì cuối năm là có thể dọn tới ở.”

“Oa, vậy nghĩa là chỉ cần em thi đỗ Nhất Trung thì nửa năm sau là có thể dọn tới nhà mới? Lại còn có cả cầu thang máy?”

Thấy cô vui như vậy, Cố Minh Tịch cũng cảm thấy rất phấn khởi, nụ cười tươi rói đến mức đuôi mắt cũng cong cong, “Ừ, nửa năm là đủ.”

“Quá tuyệt!” Bàng Sảnh ngửa mặt nằm xuống giường Cố Minh Tịch, ôm lấy gối của cậu mà lăn lộn, “Không biết bọn mình có thể tiếp tục là hàng xóm không nhỉ?”

Cố Minh Tịch ung dung nhún vai, “Được ở cùng một khu là tốt lắm rồi. Nếu nhất định phải là hàng xóm, anh đành nhờ bố anh tìm cách vậy.”

“Hay quá!” Bàng Sảnh vui kinh khủng. Thành tích học tập của cô bây giờ rất ổn định, thi vào Quảng Trình hay Cửu Trung hơi khó nhưng nếu cứ đà này phát huy thì thi vào Nhất Trung ngon ơ.

Cố Minh Tịch mím môi, bèn nói ngay: “Bàng Bàng, nếu chúng ta vẫn ở cùng một khu nhà với nhau, anh thấy mình vẫn nên thi vào Nhất Trung thì hơn.”

Bàng Sảnh thoáng sửng sốt, ngồi dậy nhìn cậu.

Cố Minh Tịch nhìn cô không hề trốn tránh, nói: “Mấy hôm trước mẹ đã đưa anh đến Quảng Trình. Mẹ anh đưa bảng điểm cho giáo viên tuyển sinh nhưng họ khuyên anh không nên đăng ký vào Quảng Trình.”

Bàng Sảnh: “…”

“Cửu Trung cũng vậy, anh cũng đến rồi nhưng họ không muốn nhận anh vào học.” Cố Minh Tịch cười hiền hòa, nói: “Anh bảo mẹ là anh thích thi vào Nhất Trung, bởi vì em cũng đăng ký Nhất Trung. Mẹ anh đã đồng ý là mấy hôm nữa đưa anh tới Nhất Trung gặp giáo viên trước, hỏi thử xem sao.”

Bàng Sảnh sốt sắng hỏi: “Vậy nếu bên Nhất Trung cũng không nhận thì sao?”

“Không nhận thì anh cũng đành chịu thôi.” Cố Minh Tịch cụp mắt, quay sang nhìn hai bên tay áo trống không dưới bờ vai mình, “Nhưng anh nghĩ rồi sẽ có một ngôi trường nào đó chịu thu nhận mình, bởi vì anh đâu có gây cho họ phiền phức gì, đúng không?”

Bàng Sảnh đờ đẫn gật đầu. Cô không biết phải an ủi Cố Minh Tịch thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Cố Minh Tịch, anh phải cố lên! Lúc nào đến Nhất Trung gặp giáo viên, anh hãy nói với họ là một người bạn thân của anh cũng sẽ thi vào trường này, nhờ trường chia anh vào cùng lớp với người bạn đó. Người bạn đó sẽ xung phong ngồi cạnh anh, giúp đỡ anh trong học tập cũng như cuộc sống thường ngày, không phải phiền đến những bạn khác.”

Cố Minh Tịch ngây ngô nhìn cô, khóe môi cậu giật nhẹ, hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: “Người bạn em nói… không phải là Tạ Ích đấy chứ?”

“Anh điên à! Sao em lại kêu Tạ Ích giúp anh được?!” Bàng Sảnh giơ tay véo lên eo cậu, vỗ ngực nói: “Người em nói đến chính là em! Đồ ngốc!”

Mặc dù bị cô véo rất đau nhưng nụ cười trên môi Cố Minh Tịch lại hết sức vui vẻ.


Lời giao hẹn cùng thi vào một trường cấp ba đã được hai đứa trẻ đặt ra một cách vui vẻ như vậy đấy!

Thế nhưng khi đến Nhất Trung, sau khi xem bảng điểm của Cố Minh Tịch, nhìn cậu dùng chân viết chữ, mở sách vở, mặc quần áo và làm một số công việc khác ngay tại đó, giáo viên phụ trách việc tuyển sinh của trường đã tỏ ý có thể nhận cậu vào học. Vậy là đến thời điểm điền đơn đăng ký thi, cả Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch đều ghi nguyện vọng là trường Nhất Trung của thành phố E. Bàng Sảnh không đặc biệt chú ý đến nguyện vọng của Tạ Ích, bởi kể cả Tạ Ích có đăng ký vào Quảng Trình, Cửu Trung, Nhị Trung, Tam Trung, Ngũ Trung hay gì đi nữa, cô cũng sẽ không thay đổi quyết định của bản thân.

Kỳ thi vào cấp ba được diễn ra vào tháng Sáu năm 2000. Cuối tháng, khi thành tích được công bố rộng rãi, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch đều giành được số điểm rất tốt. Nhất là Cố Minh Tịch, cậu không chỉ là học sinh thi được điểm cao nhất của Nguyên Phi mà còn dẫn đầu mấy trường cấp hai trong khu vực.

Đầu tháng bảy các trường cấp ba công bố điểm trúng tuyển, Bàng Sảnh đỗ vào Nhất Trung một cách thuận lợi. Sau khi gọi tới hệ thống kiểm tra, cô chạy vội sang nhà đối diện, cầm ngay số báo danh của Cố Minh Tịch để gọi điện kiểm tra luôn cho cậu.

Cố Minh Tịch dở khóc dở cười: “Anh điểm cao hơn em mà, em đỗ chẳng lẽ anh lại trượt?”

“Đừng nhiều lời!” Bàng Sảnh nghe thật kỹ tiếng nói phát ra từ điện thoại rồi cười sung sướng: “Cố Minh Tịch Cố Minh Tịch! Cả hai chúng ta đều đỗ Nhất Trung rồi!”

Cố Minh Tịch cũng rất vui, cậu nói: “Chúng ta phải đi chúc mừng mới được, anh mời em một bữa McDonald’s nhé?”

“Khoan đã.” Bàng Sảnh hớn hở nói: “Em phải đi hỏi bố em, em đã thi được vào trường cấp ba trọng điểm đã đến lúc bố em phải thực hiện lời hứa rồi! Haha Cố Minh Tịch, em vui chết đi được, cuối cùng chúng ta dọn về nhà mới, có thể tiếp tục là hàng xóm!”

Cố Minh Tịch gật đầu như gà mổ thóc, “Bố em đồng ý xong anh sẽ mời em một bữa thật hoành tráng!”

Nhưng cậu không đợi được tin tức từ Bàng Sảnh. Bởi trong suốt ba ngày hè, cậu hoàn toàn không thấy bóng dáng cô.

Lúc Cố Minh Tịch đến gõ cửa nhà số 501, Kim Ái Hoa ra mở cửa nói với cậu: “Minh Tịch à, nhà cô đang có việc, trước mắt cháu đừng đến tìm Sảnh Sảnh, vài hôm nữa cô sẽ bảo nó sang gặp cháu.”

Mặc dù rất lo cho Bàng Sảnh nhưng Kim Ái Hoa đã nói như vậy, Cố Minh Tịch biết phải làm sao, đành thất thểu trở về nhà. Cậu có hỏi qua Lý Hàm, hình như mẹ cậu biết phong phanh nhưng lại không chịu nói ra.

Khi Cố Minh Tịch nhìn thấy Bàng Sảnh thì đã là một tuần sau khi biết tin trúng tuyển.

Lúc Bàng Sảnh sang nhà Cố Minh Tịch, bố mẹ cậu đều đã đi làm. Bàng Sảnh ngồi thẫn thờ trước mặt Cố Minh Tịch hồi lâu, cậu không thúc giục cô mà chỉ ngồi bên cạnh một cách im lặng. Cuối cùng Bàng Sảnh nói: “Cố Minh Tịch, anh có thể đi cùng em đến chỗ này được không?”

Họ đi rất xa, hỏi đường rất nhiều lần mới tìm được một trạm xe bus.

Trên xe không có điều hòa, không khí nóng bức như lò thiêu. Cố Minh Tịch mồ hôi như tắm, Bàng Sảnh ngồi bên cạnh bần thần như người gỗ.

Phong cảnh bên đường chuyển từ sầm uất đến hoang vu, thậm chí còn có cả cánh đồng lúa. Cố Minh Tịch ngỡ ngàng nhìn ra ngoài, chiếc xe bus lắc lư chạy hơn một tiếng mới đến trạm dừng chính. Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh xuống xe, ngay trước mắt họ là một khoảng không rộng lớn.

Dưới ánh nắng gay gắt trên bầu trời, môi Cố Minh Tịch khô đến tróc cả da, cậu nheo mắt nhìn bốn xung quanh rồi nghiêng mặt, cọ cằm lên vai để lau đi một ít mồ hôi. Sau đó mới quay sang nói với Bàng Sảnh: “Hỏi đường thôi, anh chưa tới đây bao giờ.”

Bàng Sảnh gật đầu, hai đứa trẻ đi bộ mười phút mới gặp được một người đàn ông trông có vẻ là công nhân xây dựng. Cố Minh Tịch đứng ra hỏi đường, may mà không đi lạc.

Họ tìm được điểm đích theo hướng mà người đàn ông đó chỉ, đó là khu vực nhà máy rất rộng đang trong giai đoạn thi công. Xung quanh nhà máy là vài tòa cao ốc đã xây dựng xong với bức tường bên ngoài màu vàng nhạt, cửa sổ màu cà phê, được thiết kế rất ưa nhìn. Dưới ánh mặt trời, những căn nhà mới hiện lên rõ nét như trên quảng cáo sau khi đã được photoshop, những mảnh kính khúc xạ ánh sáng làm mắt Bàng Sảnh nhức nhối.

Đứng dưới mấy tòa kiến trúc, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch cùng ngước lên nhìn. Được một lúc thì Bàng Sảnh bất ngờ òa khóc.

Cố Minh Tịch không biết phải làm gì chỉ có thể luôn miệng dỗ dành cô, an ủi cô, hỏi cô bị làm sao, sao lại không vui. Bàng Sảnh không đáp, chỉ lu loa khóc.

Khóc phải đến mười phút mới dần ngừng lại, Bàng Sảnh dùng mu bàn tay gạt nước mắt rồi quay sang nhìn Cố Minh Tịch. Người cậu ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt đầy lo âu. Thấy Bàng Sảnh đã bình tĩnh lại, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Bàng Bàng đừng khóc, có chuyện gì em nói với anh đi.”

“Cố Minh Tịch.” Bàng Sảnh sụt sịt nhìn cậu, mắt sưng như hai quả táo: “Bố anh có nói với anh là sau khi chuyển nhà máy, công ty kim khí sẽ thay đổi cơ chế không?”

“Thay đổi cơ chế?” Cố Minh Tịch lắc đầu, “Anh không biết.”

“Em cũng chưa nghe bố em nhắc đến bao giờ, mọi người giấu em lâu quá!” Bàng Sảnh vừa nói vừa bắt đầu khóc, nước mắt tuôn rơi như những hạt trân châu đứt dây, “Cố Minh Tịch, bố em bị sa thải, đã nghỉ việc mấy tháng nay rồi. Bố mẹ sợ làm ảnh hưởng đến kỳ thi vào cấp ba của em nên không cho em biết. Bây giờ em thi xong rồi bố mẹ mới nói. Vậy nên…”

Dưới ánh mắt ngày càng trở nên ảm đạm của Cố Minh Tịch, Bàng Sảnh nói: “Vậy nên Cố Minh Tịch, chúng ta không thể là hàng xóm được nữa rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui