Một Vạn Câu Em Yêu Anh (Nhất Vạn Cú Ngã Ái Nhĩ)

Chưa từng thấy qua Phác Xán Liệt mắc cỡ làm cho Biện Bạch Hiền nhịn không được cười vài lần.

Thật không ngờ mặt Phác Xán Liệt càng lúc càng đỏ không bình thường…… quyến rũ. Biện Bạch Hiền nghĩ không thể
cùng hắn cắt hết quan hệ, không khỏi “Xì” một tiếng cười.

Nhìn y nở nụ cười, Phác Xán Liệt không hiểu cho nên nhìn y. Kỳ quái hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Em cười cái gì?”

“Không có gì, không có gì.” Khoát tay, sao có thể nói cho hắn biết mình nghĩ gì chứ. “Đi thôi!”

“Đi bộ về?” Phác Xán Liệt mặt đều nhăn
nhó, nói thật ra hắn đã lâu không đi bộ, hôm nay sợ là thời gian hắn đi
lâu nhất từ trước giờ.

Liếc hắn một cái: “Anh không muốn đi? Nãy giờ cố gắng đi theo tốt lắm, em cũng không cầu anh.” Không biết xảy ra
chuyện gì, hiện tại chỉ cần cùng kẻ kia nói chuyện đều rất bướng bỉnh,
rõ ràng nói chuyện với người khác đều tốt lắm a!

“Không dám.” Hắn hiện tại còn trong thời gian thảo nghiệm, sao dám làm phản a!

Trời chiều, hai bóng người cứ như vậy dung hợp cùng nhau, giống như một đôi trời sinh.



“Minh Mị, cứu mạng a! Hiền muốn ta nói một vạn lần anh yêu em mới bằng lòng tha thứ cho ta.”

Minh Mị thật may mắn lúc này không phải giờ cơm nếu không khẳng định cơm cả đêm sẽ phun ra.

“Phác tổng, là ngươi thương y. Không phải ngươi yêu ta, sẽ gây hiểu lầm đó.” Hắn bẽ lưng Phác Xán Liệt, kỳ thật
cái này soi trứng chim tìm xương, ai chẳng biết Phác Xán Liệt mang toàn
bộ lời của Biện Bạch Hiền lập lại.


Chính là Phác Xán Liệt lựa chọn thời gian để gọi không đúng, thế như Minh Mị yêu thời gian mỗi ngày —- thời điểm
kiếm tiền, gọi điện thoại đến quấy rầy hắn.

Hắn tự nhiên làm khó dễ hắn một chút.

“Ngươi thật phiền toái, mặc kệ nói nhiều như vậy. Ta chỉ hỏi người bây giờ thì sao?”

“Làm sao là sao?” Minh Mị bắt đầu suy
nghĩ, ban đầu cùng Độ Khánh Thù có một sự tình không biết có thể hay
không vì chuyện đột phát này làm thay đổi.

“Ngươi ồn ào quá, đừng trách ta không nể
mặt ngươi là ông chủ, ta là người chứ không phải máy tính, dù máy tính
cũng có lúc nghẹn mạng.” Dừng lại rồi tiếp tục. “Ta hỏi ngươi, ngươi đáp ứng y chưa.”

“……” Lặng yên, hơn nửa ngày mới mở miệng nói: “Đáp ứng rồi.”

“Vậy ngươi cùng ta còn nói cái rắm gì a?” Tự nhận là người khiêm tốn, Minh Mị ngay cả lời thô tục cũng nói. “Nếu
đáp ứng rồi thì chiều theo ý của y làm đi.”

“Chính là…… chính là…… Minh Mị, là một vạn lần, ta nói đến năm nào tháng nào a?”

“Ta nói, Biện Bạch Hiền vì sao lại tạo
vấn đề cho ngươi? Người bình thường sẽ không yêu cầu nhiều lần như vậy?” Đưa ra nghi vấn, Minh Mị nghĩ y thình lình muốn làm chuyện nhàm chán
này, chắc chắn có lý do để đưa ra yêu cầu này.

“Cái kia……” Nghe tiếng ngón tay gõ nhịp
vào điện thoại nửa ngày, Phác Xán Liệt mới nói ra nguyên nhân. “Lúc chia tay, Hiền nói cho ta biết y cấp cho mình một cái kỳ hạn, nếu nói một
vạn câu em yêu anh ta vẫn không yêu y, liền cùng ta chia tay. Kết quả
chính là……” Không cần phải nói tất cả hết người khác cũng hiểu.

“Chính là ngươi bị đá phải không?” Không
móp méo sự thật, đoạn quan hệ cuối cùng cũng là do Biện Bạch Hiền đề
nghị chia tay trước.

“Ha hả…… này còn là chuyện khó nói a!” Minh Mị cười, hắn là lần đầu nghe Phác Xán Liệt bị người ta đá.

“Không được cười, trước hết giúp ta nghĩ
cách đi. Y muốn ta nói thật lòng nhưng ta bây giờ còn không biết mình
đang làm sao nữa mà.”

“Lão đại, ngươi muốn cùng y kết hôn,
ngươi còn không rõ ý trong lòng mình sao?” Thật là kẻ này không xong,
người sáng suốt cơ bản đều nhìn ra được, Phác Xán Liệt để ý đến Biện
Bạch Hiền như vậy mà còn không rõ, quả nhiên trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Ngươi ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc luôn bị u mê hay
sao? Vẫn là nói tình yêu luôn mê hoặc lòng người.

“Ta…… chính là không thể không nghĩ đến y.” Bọn họ ở chung lâu như vậy mà.

“Ngươi không phải vội, ta hỏi ngươi vài
vấn đề nếu hỏi xong ngươi vẫn không hiểu được lòng mình, ta chỉ có thể
giúp ngươi đến đây thôi, ta cũng tài lực có mức.”

“Vậy được rồi! Ngươi hỏi đi.”


“Ngươi nghe cho kỹ, vấn đề thứ nhất: nếu
bây giờ có rất nhiều nam nhân và Biện Bạch Hiền, cùng đứng trước mặt
ngươi, ngươi chọn ai?”

Không cần suy nghĩ, bên kia đã trả lời: “Đương nhiên là Hiền.”

“Có thể hỏi vì sao không?”

“Bởi vì cuối cùng chỉ có y sẽ ở lại bên cạnh ta.”

“Tốt lắm, vấn đề thứ hai, nếu bây giờ có
nam nhân theo đuổi Biện Bạch Hiền, ngươi sẽ làm sao?” Vấn đề này ít
nhiều có thể tự nhìn ra tâm của mình chứ! Minh Mị nghĩ thầm.

“Đánh hắn, Hiền là của ta. A!” Không nghĩ mình sẽ nói như vậy, Phác Xán Liệt bên kia điện thoại che miệng mình lại.

“Ngươi thấy ta có cần hỏi nữa không?”
Thật là kẻ ngốc trong tình yêu mà, chuyện đơn giản như vậy cũng lãng phí thời gian của hắn?

“Không…… không cần…… ta hảo nghĩ lại.”

“Còn muốn cái gì a! Ngươi cúp máy rồi ta
cùng Độ Khánh Thù hàn huyên rất lâu. Nếu muốn Biện Bạch Hiền tha thứ
ngươi, trừ bỏ cái điều kiện kia, sẽ lấy nhu thắng cương. Y ăn mềm không
ăn cứng, biết không?”

“Ta biết, ta biết.” Kỳ thật Phác Xán Liệt vẫn có điều thắc mắc.

“Biết thì tốt, ta đang cùng Độ Khánh Thù
thương lượng tốt lắm, sẽ dùng danh nghĩ công việc đem y đưa đến nhà
ngươi, đến lúc đó ngươi tự do phát huy.”

Quân sư của hắn đạt trình độ nào đó! Trên cơ bản đều làm tốt lắm chỉ cần kẻ kia không quá ngu nhất định có thể ôm mỹ nam về nhà.

“Cám ơn ngươi, Minh Mị.”

“Không cần cảm ơn, không cần. Nhớ rõ ngày mai đưa ta phí tư vấn nga! Hôm nay giúp ngươi như vậy, lấy con số chẵn
một ngàn tệ, chắc gia.”


“Ách……”

Minh Mị cúp máy, Phác Xán Liệt nhìn trần nhà ngẩn người.

Mang Biện Bạch Hiền về nhà, ngươi kia sẽ không lưu tình chút nào đánh hắn ra ngoài.

Gọi điện thoại hướng Minh Mị cầu cứu, chính là được cái đáp án ngay cả bản thân đều thấy giật mình.

Nguyên lai, mình để ý Biện Bạch Hiền như
vậy, đáp áp sống động vẫn bị hắn áp dưới đáy lòng lâu nay. Có thể giải
thích đơn giản chuyện nam nhân năm đó thương tổn mình.

Xúc động gọi cho người kia, tiếng vang đổ vài lần, Biện Bạch Hiền tiếng có chút trầm thấp bắt máy.

“Chuyện gì?”

“Anh yêu em.” Ba chữ đơn giản, nếu người khác nói ý nghĩ sẽ khác.

“Anh là nói thật lòng? Anh xác định tâm ý của mình?” Có lẽ đối với y từng có nhiều thất vọng, người bên kia điện
thoại hình như cũng không tin tưởng yêu ngữ của hắn.

“Nếu anh nói là thật, em có tin không?” Hỏi lại y.

“Em tin, bởi vì em cũng yêu anh.”

Nói lời trong lòng của hai người ra ngược lại đều lâm vào yên lặng.

Không biết làm sao cúp máy, trong đầu Phác Xán Liệt trống rỗng đột nhiên phát hiện một vấn đề.

Mồ hôi lạnh chảy dài, Phác Xán Liệt nhảy dựng chạy hướng vào toilet ôm ấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận