Một Vạn Câu Em Yêu Anh (Nhất Vạn Cú Ngã Ái Nhĩ)

“Anh......” Phác Xán Liệt muốn nói gì đó, tới miệng mà vẫn chưa nói ra được, cũng biết nên làm sao.

Mà lúc này Biện Bạch Hiền đột nhiên mở to mắt nói: “Mời anh đi cho! Tính em cầu mỹ mãn, nếu anh không thể cho em
là duy nhất, xin mời không cần đối em ôn nhu như thế.”

Phác Xán Liệt kinh hãi, Biện Bạch Hiền từ trước đến nay tính tình quật cường chưa từng nói với hắn khách khí như
vậy, hôm nay lại nói ra những lời này, Phác Xán Liệt đột nhiên hiểu được bản thân trước kia thật sự tổn thương đến tâm của người này.

Hắn nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, anh đi trước.”

Nói xong, yên lặng rời đi.

Nghe tiếng cửa đóng lại, Biện Bạch Hiền
mới động thân, y đứng lên đem quần áo người nọ thay ra, ném vào thùng
rác, nhìn quần áo nói: “Không cần nữa.”

Nếu anh không thể yêu một mình em, vậy không cần gặp lại, coi như chưa từng gặp trong nhau đời không phải tốt hơn sao.

Mà Phác Xán Liệt vừa đi ra cửa còn đang nghĩ mình vì sao làm ra những việc này.

Chính mình thật sự yêu thương người bên trong kia sao? Hay là mình nhất thời không thể quên hoặc chỉ là thói quen mà thôi......

Hắn quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng kín, có lẽ hắn thật sự cần suy nghĩ kỹ một chút.

Đợi cho đến ngày thứ hai, Biện Bạch Hiền lại đi làm, mới phát hiện bộ dạng ông chủ kiêm bạn tốt có chút khác thường.

Không nói đi đứng kỳ lạ, theo vẻ mặt đến tư thế toát ra quyến rũ, bộ dáng như mèo thâu tinh.

Nhìn qua cửa kính văn phòng, thấy hắn nhe răng trợn mắt chống thắt lưng ngồi xuống, Biện Bạch Hiền bên ngoài
thiếu chút nữa cười vỡ bụng, nhìn bộ dáng thì biết ngày nghỉ cũng không
được nghỉ.

Đẩy cửa đi vào, Độ Khánh Thù nhìn y, mau chóng ngồi xuống, không để y nhìn ra manh mối.


Chính là hắn lại không biết Biện Bạch Hiền đã sớm từ bên ngoài nhìn rõ ràng rành mạch hết rồi.

Cười nói: “Sao rồi, ngày nghĩ ngươi cũng không nghỉ ngơi tốt a? Thù Thù.” Cố ý học theo Kim Chung Nhân gọi nhủ danh.

Độ Khánh Thù thiếu chút té ghế.

”Ngươi ngươi......” "Ngươi; nửa ngày vẫn không nói ra được gì, chỉ có ngón tay chỉ chỉ Biện Bạch Hiền.

”Ta thì làm sao nào?” Không chút khách
khí ngồi xuống sô pha trong văn phòng: “Nghe nói ngày đó ngươi một mình
uống hết nửa chai rượu. Thật là lợi hại a. Lúc trước sao ta không phát
hiện ra nhỉ?”

Độ Khánh Thù nghe vậy cả mặt trắng bệch:“Ta thề sau này không bao giờ... nữa uống một giọt rượu.” Phải biết tối
đó nam hồ ly kia sau khi khiêng hắn về, quăng hắn lên giường, thật
không phải là người mà, bây giờ bên dưới mặt sau của hắn đều bị đỏ hồng, đi lên đi xuống đều phải rất cẩn tận hơn nữa cái này cũng chưa tính là
gì, vì sao hắn bị người khác nhìn ra chứ? Lại còn là hảo bằng hữu của
mình nữa chứ.

Hắn ai oán nhìn người cười vui sướng thấy bằng hữu tốt gặp họa.

”Ngươi sao lại chọc ghẹo ta? Ta là bằng
hữu tốt nhất của ngươi lại là ông chủ của ngươi nha.” Câu nói sau hữu
khí vô lực, dù sao ông chủ như hắn chưa bao giờ trước mặt Biện Bạch Hiền có chút oai phong nào.

Biện Bạch Hiền khoát tay, quyết định
không chọc ghẹo hắn nữa. “Ngươi và Kim học trưởng là sao đây? Lúc trước
các ngươi là đối thủ một mất một còn mà, lần nào gặp nhau không cãi cho
long trời lỡ đất.” Lần nào cãi nhau cũng là do Độ Khánh Thù trước, Kim
Chung Nhân từ trước đến giờ luôn nói vài câu lạnh lùng làm Độ Khánh Thù á khẩu không trả lời được, cho nên Độ Khánh Thù nhìn thấy Kim Chung Nhân
thì cứ như nhìn thấy cừu nhân kiếp trước, nếu trên lưng hắn có mao sợ là nhìn thấy Kim Chung Nhân sẽ dựng đứng lên ngay.


Nói đến đây liền trúng tâm sự của Độ Khánh Thù, bĩu không không muốn nói gì.

Biện Bạch Hiền nhìn hắn vậy cũng không
truy vấn nữa nhưng y đến là muốn nói một chuyện quan trọng: “Khánh Thù,
các ngươi...?” Muốn nói rồi lại thôi, lại cảm thấy hỏi vậy có chút đột
ngột, nửa ngày cũng không biết nói gì nữa.

”Các ngươi cái gì? Ngươi muốn hỏi cái gì
a?” Độ Khánh Thù bị bộ dạng ấp a ấp úng của y làm cho hồ đồ, cũng không
biết y muốn nói cái gì nữa.

”Chính là có dùng "cái kia" hay không a?”

”Cái kia cái gì? Ngươi nói đại đi, đều là đại nam nhân còn xấu hổ cái gì nữa.”

Biện Bạch Hiền nghĩ muốn tốt cho hắn nên
nói: “Các ngươi có dùng "áo mưa" không a? Ngươi không được quên thể chất đặc thù của mình, sẽ mang thai đó.”

Lời nói kinh người “Binh” một tiếng, Độ Khánh Thù ngã xuống đất, mà Biện Bạch Hiền từ phía sau cũng truyền đến một âm thanh.

”Biện học đệ, mời ngươi đem những lời vừa rồi nói lại lần nữa?” Tiếng nói lạnh lùng như mưa bão quét qua.

Biện Bạch Hiền quay đầu lại nhìn Kim Chung Nhân cầm một túi thức ăn sáng đừng phía sau bọn họ.

Độ Khánh Thù thăm dò Tiễn Hảo một lượt, lui vào trong bàn làm việc không dám ló ra.

”Ta... a.... ta... ta...” Biện Bạch Hiền
không nghĩ Kim Chung Nhân nghe được những lời này khiến cho y không biết nói gì mới tốt, "ta a ta" nửa ngày.

Kim Chung Nhân vào trong văn phòng, đóng
cửa phòng như sấm chớp, ngăn những ánh mắt tò mò bên ngoài. Rồi mới ngồi trên ghế đối diện Biện Bạch Hiền, đem bữa ăn sáng để lên bàn làm việc: “Khỏi trốn, đi ra đây ăn sáng trước.” Lời này đương nhiên nói với người nào đó.


Sợ người đó chịu đói không được, thần tình đỏ bừng ngầm đứng lên, ngồi vào ghế im lặng ăn bữa sáng Kim Chung Nhân đưa tới.

Kim Chung Nhân lúc này mới hai tay khoanh ại, mắt hiện lên tia hàn quang.

”Biện học đệ, bây giờ ngươi có thể lập lại những lời vừa rồi ngươi nói có được không?”

Biện Bạch Hiền khó xử nhìn Độ Khánh Thù, nhìn ánh mắt hắn cầu xin. Đành phải giả ngu: “Ta...... ta vừa nói gì
sao? Ha ha...... là học trưởng nghe lầm rồi ~!”

Độ Khánh Thù không vội vàng nói tiếp: “Đúng đúng, Tiểu Bạch vừa rồi đâu có nói gì, là ngươi nghe lầm.”

”Câm miệng.”

”Ngươi nghĩ muốn lại nằm trên giường 3 ngày 2 đêm không?”

Hai người đồng thời rống không cần biết
sống chết, Biện Bạch Hiền lúc nãy nói chuyện đã giấu đầu lòi đuôi, bất
cứ ai nghe đều biết đó là nói dối, tuy rằng hắn chính xác là nói dối.

Đến nỗi Kim Chung Nhân "ma khí" cũng dùng.

Người nào đó bị rống ủy khuất tiếp tục ăn đồ ăn của mình, không dám nói nữa.

Kim Chung Nhân cũng không để Biện Bạch
Hiền nói dối, mỉm cười nói: “Học đệ, nói dối cũng không phải là chuyện
tốt. ta vừa mới rõ ràng nghe được ngươi hỏi Tiểu Thù có dùng áo mưa
không, hơn nữa nói hắn có thể chất đặc thù có thể mang thai. Đây không
phải là thật chứ.” [ đổi thành Tiểu Thù cho nó hay a~ ]

Biện Bạch Hiền biết lời mình nói toàn bộ
bị Kim Chung Nhân nghe hết không sót một câu. Giấu diếm sợ cũng không
được, dù sao nếu Kim Chung Nhân đã có ý thăm dù, có một số việc có thể
biết rõ ràng, không bằng thành hoàn.

”Phải...... chính xác ta lúc nãy có nói như vậy.” Lời vừa nói ra, chợt nghe Độ Khánh Thù khóc một tiếng thét.

”Tiểu Bạch, sao ngươi có thể nói cho hắn

biết?” Cái này nguy, Kim Chung Nhân không biết hắn có thể chất đặc thù
đã đem hắn trói lại mấy đêm không cho xuống giường, cái này đã biết còn
không phải mất luôn mạng già hay sao.

Hắn không cần chịu tội a! Hắn muốn ở
trên, vì sao vận mệnh của hắn thảm như vậy, hắn biết gia tộc mình đặc
thù, mẹ liền ngắt lời nói hắn phải ở dưới, không nghĩ tới hắn cố gắng
nhiều năm như thế vẫn chạy không thoát đạo lý của mẹ mình.

”Ha ha...... Biện học đệ, như vậy rõ ràng ngươi không phải cũng có thể chất đặc thù sao? Ngày đó ở quán bar ngươi không uống rượu ngược lại chỉ uống sữa, lúc ấy ta thấy làm lạ bây giờ
thì đã hiểu rồi. Biện học đệ, chúc mừng ngươi.” Kim Chung Nhân vỗ vỗ vai Biện Bạch Hiền.

”Học trưởng không cần nói bừa, không có
chuyện như vậy.” Biện Bạch Hiền không muốn nói đến đề tài này trên người y, nhanh chóng phủ nhận.

Kim Chung Nhân cũng không nói nữa chỉ cười cười.

Nhìn hắn cười như vậy, Độ Khánh Thù liền
nhanh nổi da gà, một luồng hàn khí phía sau toát ra, sao cảm thấy mình
phải tự bảo trọng.

”Biện học đệ, có thể cho chúng ta hảo hao tâm sự được không?” Tuy rằng câu nói khách khí nhưng trong giọng nói
lại có sự cường ngạnh.

Biện Bạch Hiền nghĩ lại cũng hiểu được
việc này bọn họ cần hảo hảo thương lượng, nếu có đứa nhỏ y không hy vọng Độ Khánh Thù sẽ giống y, làm đứa con không có cha.

Y có thể nhìn ra tình cảm của bọn họ hơn nữa không phải oan gia không gặp nhau.

Nhìn ra được, bạn tốt bị ăn chắc rồi.

Đứng lên, “Vậy các ngươi hảo hảo tâm sự đi! Ta ra ngoài trước.”

Đi ra cửa, y quay mình văn phòng mình,
mới phủ tay lên bụng, đối với đứa nhỏ bên trong khinh ngữ: “Cục
cưng...... hy vọng Độ thúc thúc của con có thể hạnh phúc.”

Mà hạnh phúc của y, bây giờ chỉ còn đứa nhỏ trong bụng chưa chào đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui