Một Vạn Cách Giữ Thân Như Ngọc Ở Long Dương Đồ



Tiên Âm hôn mê cũng không lâu lắm, đợi đến ngày thứ năm thì đã khôi phục hoàn toàn nhưng từ khi y tỉnh táo dậy chưa từng nói một lời nào, thậm trí không phản ứng với bất kỳ đụng chạm hay lời nói nào của Kiệt Tu Hoàng, thái độ trầm mặc của y kéo dài tới mức đến một ngày Kiệt Tu Hoàng phải kéo một thiếu niên đến trước mặt y hung tợn nói:
" Nếu như người còn như vậy ta sẽ giết kẻ này, đem linh hồn của hắn đầu nhập súc sinh đạo!"
Tiên Âm nằm lì ở trên giường khẽ liếc về phía Lý Tuệ đang run bần bật bị Kiệt Tu Hoàng bóp cổ đáng thương hề hề nhìn y:
" Sư...sư tôn.."
Tiên Âm nghiêng đầu vào trong mặt tường khẽ nhắm mắt lại hoàn toàn không quan tâm, thái độ thờ ơ của y đối lập hoàn toàn với sự lo lắng căng thẳng của Kiệt Tu Hoàng giống như một cú đấm dùng toàn lực nện vào cái gối bông mềm nhũn đưa cảm xúc bực bội tức giận bùng phát!
Kiệt Tu Hoàng ném mạnh Lý Tuệ ra khỏi sương phòng, cánh cửa gỗ ầm một tiếng đóng chặt lại. Hắn đến bên giường nắm cổ áo Tiên Âm xốc lên:
" Người xem bộ dạng của người hiện tại đi! Vì một Chiêu Hồng Quân người biến bản thân thành thứ gì! Người thật sự yêu hắn đến vậy sao!?"
Yêu....?
Ánh mắt của Tiên Âm hơi trấn động lúc này mới nhìn thẳng vào Kiệt Tu Hoàng.
Kiệt Tu Hoàng cảm giác trái tim của mình bị bóp căng, không cần nói gì, chỉ một ánh mắt có thể thấu rõ tâm tư của người này.

Qua mười mấy vạn năm từ căm hận, sợ hãi, chán ghét, gần gũi, ỷ lại cuối cùng...
Cuối cùng...
..
Là gì?
Tâm tư của Kiệt Tu Hoàng đối với Tiên Âm chỉ có thể dùng từ vô cùng phức tạp để hình dung.
Hắn biết bản thân chỉ là một ý niệm do Thần đế tiền nhiệm tạo ra, không pha lẫn một chút tình thân nào, giống như một cục đất sét lúc tâm trạng người ta vui vẻ được nặn thành hình người nhưng hắn biết ơn Thần đế đã ban cho hắn một sinh mệnh để hắn được tồn tại. Lúc đó hắn vừa được ' sinh ra' không lâu, vẫn còn ở trong tiên trì ngâm bổ thân thể thì nghe được tin Thần đế đương nhiệm tự sát.
Bị Tiên Âm lão tổ bức cho tự sát.
Hắn ngơ ngác đứng ở đại điện im lìm tận mắt chứng kiến một nam nhân mặc chiến bào hồng sắc dùng tay không đem thần hồn đang không ngừng chập chờn của Thần đế tiền nhiệm xé cho nát vụn, còn một nam nhân khác đứng cạnh gã đột nhiên quay đầu lại nhìn Kiệt Tu Hoàng.
Trong khoảnh khắc ấy hô hấp của Kiệt Tu Hoàng ngừng lại.
Thiên địa không dung nổi người này.
Đây là ý nghĩ duy nhất.

Nam nhân chậm rãi tiến về phía hắn, không biết gió từ đâu thổi tới khiến vạt huyền y đung đưa, hoa văn thêu bằng chỉ bạc uấn lượn không ngừng như đang nhảy múa. Ngón tay mượt mà mang theo lạnh lẽo nắm lấy cằm hắn ép hắn ngẩng mặt lên, bốn mắt đối diện nhau, hai bàn tay nhỏ bé dưới ống tay áo của hắn nắm chặt lại, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của y.
Hơi thở của kẻ mạnh phát ra từ cốt tuỷ.
Nam nhân hồng y chiến bào đã giải quyết xong tàn hồn của Thần đế tiền nhiệm, gã lấy áo choàng lau kỹ tay như chạm phải thứ gì đó ghê tởm. Đến lúc này Kiệt Tu Hoàng mới nhớ ra thân phận của gã - Chiêu Hồng Quân, chiến thần đứng đầu Thần giới.
Vậy người này... là Tiên Âm lão tổ?
Cảm giác sợ hãi khủng bố không ngừng tràn vào đáy lòng của Kiệt Tu Hoàng cơ hồ bức hắn phát điên. Ý trí nói với hắn phải nhanh bỏ chạy nhưng trái tim đập bang bang khiến cả thân thể cứng đờ như tượng.
Chiêu Hồng tiến đến khẽ liếc Kiệt Tu Hoàng, chỉ là một cái liếc mắt nhưng khiến hắn không quên nổi vì thứ hắn cảm nhận chỉ có lạnh lùng cùng sát ý, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào " Thứ gì đây?"
Sau đó Tiên Âm nhìn hắn thật lâu, đôi môi đỏ hơi hé mở thấp thoáng nhìn được đầu lưỡi non mềm bên trong đang khẽ liếm lên răng nanh, y nói
" Tân Thần đế."
Loại âm thanh ấy khắc sâu xương cốt, vào từng mạch máu chảy trên cơ thể Kiệt Tu Hoàng. Y không thể dùng bất cứ thứ gì hay câu nói nào để so sánh với giọng nói của Tiên Âm.
Đây chính là thứ đã bức cho Thần đế đương nhiệm tự sát.
Cá lớn nuốt cá bé đã trở thành quy tắc vì vậy oán giận trong lòng của Kiệt Tu Hoàng đối với Tiên Âm không còn to như trước nhưng chung quy vẫn chán ghét cực kỳ. Thần giới đều nói Tiên Âm muốn soán ngôi hoặc đem Kiệt Tu Hoàng trở thành một rối gỗ, ba người nói sẽ còn nghi ngờ nhưng cả Thần giới nói hắn cũng không thể không tin.

Tiên Âm không quan tâm dị nghị của chúng tiên, cũng chẳng quan tâm thái độ của hắn ra sao, mỗi ngày đều tận tâm dạy hắn về lục đạo luân hồi, về nhân gian tai kiếp, bắt hắn mỗi ngày đều phải đi tới đi lui khắp tam giới tứ hải chứng kiến đủ loại chuyện từ vui vẻ an nhàn đến tàn nhẫn ghê tởm. Ban đầu Kiệt Tu Hoàng còn phản nghịch không nghe lọt một chữ, học theo mấy câu chửi đổng ở nhân gian mỉa mai Tiên Âm, mà Tiên Âm là loại vô tâm vô phế mặc hắn muốn trào phúng thế nào thì thế ấy nhưng câu từ càng ngày càng thô tục, đến khi Chiêu Hồng Quân vô tình nghe được đem Kiệt Tu Hoàng đánh một trận nên thân.
Là đánh một trận! Chiêu Hồng Quân đè đầu tân Thần đế đánh một trận!
Dù việc này không ai biết nhưng Kiệt Tu Hoàng vẫn rất mất mặt. Trước nắm đấm của Chiêu Hồng Quân không thể cắn răng gọi Tiên Âm một tiếng " Dưỡng phụ."
Tiên Âm tươi cười xoa đầu hắn ý khen hắn ngoan.
Kiệt Tu Hoàng tức hộc máu.
Về sau mỗi lần Kiệt Tu Hoàng trào phúng Tiên Âm đều bị Chiêu Hồng đánh cho không nên thân. Dần dần cũng chịu im miệng, nhưng hắn lại có một cách khác. Kiệt Tu Hoàng ngày ngày phải đi khắp tam giới, thời gian ở Nhân giới là nhiều nhất vì có một câu nói thế này:
Sinh mệnh ngắn ngủi nhất là phàm nhân, thân thể yếu ớt nhất cũng là phàm nhân nhưng dục vọng, dã tâm to lớn nhất cũng là phàm nhân.
Kiệt Tu Hoàng ở nhân gian học được không ít trò đồi bại. Khụ, trò thú vị.
Tỉ như lúc Tiên Âm đứng cạnh bàn chỉ đạo Kiệt Tu Hoàng xử lý công vụ của Thần giới hắn sẽ lặng lẽ ôm lấy eo y. Ban đầu Tiên Âm còn nhíu mày, Kiệt Tu Hoàng sẽ dùng vẻ mặt kiêu kích biệt nữu nói đây là cách phàm nhân nhân gian dùng để bày tỏ kính trọng với trưởng bối, Tiên Âm không thấy được cái gọi là kính trọng trong mắt hắn nhưng cũng không gạt tay hắn ra. Quả nhiên, rất ngây thơ a.
Theo thời gian trưởng thành, Kiệt Tu Hoàng gan càng ngày càng lớn, động tác đụng chạm giữa cả hai cũng ngày càng thân cận thậm trí có lần hắn kéo dưỡng phụ ngồi hẳn lên đùi mình. Chiều cao của Tiên Âm với hắn ngang nhau nên lúc ôm vào lòng có hơi vướng, bất quá Tiên Âm là loại người nếu ngồi sẽ không đứng, hơi nghiêng đầu dựa vào vai Kiệt Tu Hoàng tìm vị trí thoải mái tiếp tục dùng thần thức giảng giải các vấn đề, Kiệt Tu Hoàng cảm nhận nơi mềm mại của dưỡng phụ áp trúng vào bộ vị nào đó của bản thân lần đầu cảm thấy hối hận, ngồi suốt một canh giờ Tiên Âm trực tiếp ngủ, không có chút tâm phòng bị nào. Cũng theo dòng thời gian này nội tâm của Kiệt Tu Hoàng dần dần nội liễm, buồn vui không hiện ra mặt dần dà lộ ra phong phạm bậc đế Thần chí cao vô thượng, mà bất mãn của hắn chuyển từ Tiên Âm sang Chiều Hồng Quân.
Người này với dưỡng phụ quá thân cận. Hai người có khi rất lâu mới gặp nhau một lần, mỗi lần nói chuyện cũng không nhiều, vài câu cảm thán linh tinh rồi sẽ đứng cạnh nhau ngẩng người nhìn trời đất, bầu không khí im lặng lại hoà hợp đến kỳ lạ. Giống như không có một kẻ bào có thể xen vào giữa hai người.
Hắn chán ghét Chiêu Hồng.
Nhân gian gọi cái này là gì nhỉ?

Ghen tị.
Ghen tị Chiêu Hồng có thể sánh vai cùng dưỡng phụ, ghen tị Chiêu Hồng có được tín nghiệm vô điều kiện từ y, ghen tị Chiêu Hồng có thể nhận được...
Nhận được...
Yêu.
Tiên Âm... yêu Chiêu Hồng?
Kiệt Tu Hoàng tự hỏi điều này không biết bao nhiêu lần, đến khi hắn lặng lẽ nắm được toàn bộ quyền hành trong tay câu đầu tiên hắn hỏi là " Dưỡng phụ, người yêu Chiêu Hồng Quân sao?"
Ánh mắt của Tiên Âm khi ấy nhìn hắn giống y hệt như hiện tại, kinh ngạc, mờ mịt, khó hiểu, bất đắc dĩ... vô số cảm xúc đan xen làm Kiệt Tu Hoàng không hiểu được, nên hắn nhận định. Tiên Âm yêu Chiêu Hồng.
Nhưng mà hiện tại, hắn đã thành thục, hắn cuối cùng cũng lý giải được ý nghĩa của ánh mắt này.
Tiên Âm nhìn hắn như kẻ bị điên. Thật sự dùng ánh mắt nhìn kẻ điên bại não nhìn hắn!
Vậy có nghĩa là gì a! Là không yêu đúng không!?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận