-Tuấn Phong ko chần chừ anh cởi ngay áo khoác bên ngoài nhảy xuống hồ bơi trước sự ngạc nhiên của mọi người. Thật ko khó khăn gì để anh cứu được Khả Hân.
Tuấn Phong (lay Khả Hân) : Khả Hân, Khả Hân em sao rồi.
- Tuấn Phong làm hành động sơ cứu khi chết đuối và hô hấp nhân tạo cho cô, chỉ một lát cô ọc hết nước trong miệng ra.
Tuấn Phong (đỡ Khả Hân ngồi dậy rồi ôm chặt cô) : Em ko sao thì tốt rồi, ko sao thì tốt rồi.
Khả Hân (ho vì sặc nước) : Em..ko..sao..mà.
-Nhà của Khả Hân
Khánh Kỳ (lấy mền quấn cho Khả Hân) : Đã đỡ lạnh hơn chưa, cô làm gì mà toàn thân run bần bật zậy?
Khả Hân (răng va vào nhau nghe cập cập) : Tôi…hắt xì…tôi đi dự tiệc với anh Tuấn Phong …Hắt xì.. do ko cẩn thận nên té xuống hồ bơi.
Khánh Kỳ : Thật là, mai mốt tôi ko để cô đi một mình nữa, mới có mấy tiếng đã ra nông nỗi này rồi.
Khả Hân : Ko được, tôi đâu phải con nít chứ…hắt xì.. đi đâu cũng có mẹ đi cùng, nếu lúc nào cũng có cô đi kè kè bên cạnh tên Sao Hỏa đó chắc chắn sẽ cười tôi thúi đầu luôn.
Khánh Kỳ : Đã ra như zậy mà còn hiếu thắng sao?
Khả Hân : Cô..(điện thoại reo) alô..tôi nghe đây.
Huỳnh Thiên : Ngày mai anh đến đón em nhé, chúng ta cùng đến phim trường.
Khả Hân (giọng nói vẫn con run) : Cũng được.
Huỳnh Thiên : Giọng em làm sao zậy? Ko khỏe hả? Có đi khám bác sĩ chưa.
Khả Hân : Anh hỏi một lèo như zậy tôi làm sao trả lời chứ…hắt xì..
Khánh Kỳ (giật lấy điện thoại) : Khả Hân ko được khỏe ngày mai cổ ko thể đến phim trường cùng anh được, hôm khác đi.
Huỳnh Thiên : Zậy cô kêu cô ấy ngủ sớm đi, ngày mai tôi đến thăm cô ấy.
Khánh Kỳ : Uhm, zậy tôi thay Khả Hân cám ơn anh.
Huỳnh Thiên : Ngủ ngon (cúp máy rồi anh lẩm bẩm) tự nhiên lại nổi quạu với mình à.
- Khánh Kỳ cúp điện thoại thì Khả Hân đã ngủ từ khi nào ko biết, Khánh Kỳ vuốt tóc cô rồi kéo mền ngay ngắn lại, phút chốc đã 10 ngày trôi qua.
Khánh Kỳ (nghĩ thầm) : Những chàng trai trong cuộc đời cô đã xuất hiện, đã đến lúc cô phải chọn lựa rồi. Nhưng dù là người chọn lựa hay người được chọn lựa đối với tất cả mọi người chưa chắc là tốt.
-Trời vừa sáng Khả Hân đã thức dậy cô nhẹ nhàng xuống giường rồi ra ban công nhìn cảnh vật sáng sớm ở trần gian, cô cảm thấy đã khỏe hơn hôm qua rất nhiều. Khả Hân đi dạo xung quanh thì gặp một người chơi bóng rổ ở một sân gần đó ko biết từ lúc nào cô đã bước vào và chăm chú nhìn anh chàng đó, những quả bóng đều vào rổ, cô đang suy nghĩ gì thì người đó tiến lại gần.
Quốc Minh (đập mạnh quả bóng xuống đất làm cô hết hồn) : Nhìn tôi ko cần phải chăm chú đến lạc mất hồn đâu.
Khả Hân (nỗi quạu) : Ai nói là tôi nhìn anh chứ, mới sáng ra mà muốn cãi nhau rồi sao (tiến đến băng ghế).
Quốc Minh (ngồi xuống bên cạnh) : Nghe Tuấn Phong nói hôm qua có một người bị té xuống hồ bơi ướt như chuột lột, ko sao chứ (quan tâm nhưng lại tỏ vẻ hờ hững).
Khả Hân : Liên quan gì đến anh, lại muốn chọc quê tôi chứ gì.
Quốc Minh : Cô nghĩ tôi xấu xa đến vậy sao? Ko biết cám ơn người ta sao?
Khả Hân : Sao tôi phải cám ơn anh chứ, anh đâu phải là người cứu tôi.
Quốc Minh (chối lại) : Người ta quan tâm thì cũng phải biết cám ơn chứ.
Khả Hân : Ai cũng được nhưng người đó là anh thì miễn bàn.
Quốc Minh (cứng họng) : Đúng là làm ơn mắc oán mà.
-Hai người ko thèm nhìn nhau lấy một cái.
Quốc Minh (thái độ xuống nước) : Cô ốm yếu như zậy chắc là ko tập thể thao thường xuyên rồi.
Khả Hân : Có liên qua gì nhau sao?
Quốc Minh : Đương nhiên là có rồi, phải tập thể thao thường xuyên thì cơ thể mới khỏe mạnh được chứ (kéo Khả Hân dậy) Tôi chỉ cô tập bóng rổ.
Khả Hân : Tôi ko tập đâu, cái rổ cao như zậy thì làm sao ném vào được chứ.
Quốc Minh : Cô cũng đâu có thấp, ko phải muốn bỏ cuộc chứ (giọng khiêu khích)
Khả Hân : Ai sợ ai, tập thì tập.
- Khả Hân ném bóng đều ra ngoài hết.
Quốc Minh (cầm tay cô đặt lên trái bóng) : Cô phải để tay như thế này thì mới ném được chứ, còn nữa mắt phải nhìn vào rổ, cô phải ước tính sẵn trong ý nghĩ của cô thật ra nó nằm ở vị trí nào thì mới có thể ném chính xác được.
Khả Hân : Ờ..ờ (nghĩ thầm) lần này nhất định vào, nhất định (ném ra ngoài). Ko tập nữa (tức giận).
Quốc Minh : Ko biết môn này khó hay tại cô ngốc nữa, chỉ nãy giờ mà cũng ko ném vào được trái nào (nhặt trái banh)
Khả Hân (giật trái banh từ tay Quốc Minh) : Tôi ko tin lần này lại ném ko vào?
-Cô suy nghĩ rất lâu ko ngờ lần này lại ném vào.
Khả Hân (vui mừng) : Vào rồi, cuối cùng thì trái banh khó ưa đó cũng vào rổ
-Cô vui mừng đến nỗi ôm chầm lấy Quốc Minh
Quốc Minh (bất ngờ nhưng lại có cảm giác vui mừng khó tả) : Cuối cùng công sức cũng được đáp trả.
Khả Hân (buông Quốc Minh ra) : Sao ko nói tại tôi giỏi (đắc thắng).
Quốc Minh (thắc mắc) : Làm sao cô ném vào được zậy?
Khả Hân (cười tinh ranh) : Thì tôi cứ xem cái rỗ là cái hố, còn trái banh là một thứ rác chẳng hạn như: nỗi buồn, kẻ thù, những việc mà mình ko thích kế đó cứ việc ném vào rổ.
Quốc Minh : Như zậy mà cô cũng nghĩ ra sao?
Khả Hân : Sao lại ko thể chứ, mỗi người đều có một cách giải quyết khó khăn riêng mà, quan trọng là anh tìm cách giải quyết nào thôi.
Quốc Minh : Nhưng mà quả bóng lúc nãy cô ném là gì zậy, nỗi buồn hay kẻ thù.
Khả Hân (tinh nghịch) : Ko nói cho anh biết.
Quốc Minh (cười) : Cô ko muốn nói thì thôi, nhìn cô có vẻ đã khỏe hơn nhiều rồi.
Khả Hân : Cũng phải cám ơn anh đã dạy tôi chơi bóng rổ.
Quốc Minh : Hay là ngày nào cô và tôi cũng đều ra đây tập bóng rổ nhé.
Khả Hân : Cũng được (cười)
-Hai người cùng đi về Quốc Minh cứ tủm tỉm cười đi phía sau Khả Hân.
Ngọc Trang : Anh Quốc Minh, anh làm gì mà cứ cười mỉm hoài zậy.
Quốc Minh : Ko có, anh đâu có cười gì.
Ngọc Trang : Anh tưởng em bị mù chắc, trên trán anh hiện rõ nguyên chữ hạnh phúc rồi kìa.
- Quốc Minh ko nói gì anh gắp thức ăn lâu lâu lại mỉm cười. Tối hôm đó Huỳnh Thiên đến thăm Khả Hân.
Huỳnh Thiên : Tóc vàng (sờ trán cô) em ko sao chứ, đã đỡ hơn nhiều chưa.
Khả Hân (lấy tay Huỳnh Thiên ra) : Ko phải tôi đã nói với anh là phải tránh xa tôi 3m hả, anh ko nghe sao?
Huỳnh Thiên : Em hung dữ zậy chắc là ko sao rồi?
Khả Hân : Anh thăm xong có thể về được rồi, ko thì đám phóng viên đó lại mò tới đây.
Huỳnh Thiên : Em lo cho anh hả?
Khả Hân (bĩu môi) : Hức… tôi mà thèm lo cho anh sao, tôi chỉ sợ bọn họ làm phiền tôi thôi.
Huỳnh Thiên : Sao cũng được, mà Khánh Kỳ đâu rồi.
Khả Hân : Cô ấy nói đi mua đồ và mua thuốc.
Huỳnh Thiên (nhìn đồng hồ) : Cũng hơn 8h rồi em đi phải đi ngủ thôi, zậy mới mau khỏi bệnh chứ.
Khả Hân : Zậy anh về trước đi.
Huỳnh Thiên : Ko được, anh phải thấy em lên giường ngủ trước anh mới về được, em sợ anh làm gì em hả?
Khả Hân (đưa nắm tay lên dọa) : Anh dám!
Huỳnh Thiên : Đùa thôi mà, em là con gái mà ko dịu dàng chút nào cả.
Khả Hân : Tại sao lại phải dịu dàng với anh chứ (bỏ lên lầu).
Huỳnh Thiên (bồng cô lên) : Em đang bệnh mà để anh đưa em lên lầu
Khả Hân (đỏ mặt) : Anh biến thái sao, bỏ tôi xuống.
Huỳnh Thiên (bước đi) : Em ồn ào quá, anh chỉ muốn giúp em thôi mà.
Khả Hân : Ko cần, mau bỏ tôi xuống tên đê tiện kia. Nếu ko anh đừng trách tôi nha.
Huỳnh Thiên : Em còn vùng vẫy nữa thì té ráng mà chịu nha.
-Có tiếng mở cửa làm Huỳnh Thiên quay người lại.
Tuấn Phong : Hai người đang làm gì zậy?
Khả Hân (ngạc nhiên) Tuấn Phong anh qua đây làm gì (đẩy Huỳnh Thiên ra)
Tuấn Phong : Anh đem thuốc cho em nhưng thấy cửa ko khóa nên anh vào luôn. Hai người…
Khả Hân : Anh đừng hiểu lầm em và anh ta ko có gì hết.
Quốc Minh (bước vào cùng Khánh Kỳ) : Chuyện gì mà ồn ào zậy, đi ngoài ngõ đã nghe tiếng rồi.
Khánh Kỳ : Sao hôn nay mọi người tập trung đầy đủ zậy?
Khả Hân : Sao Hỏa anh cũng qua đây sao?
Quốc Minh : Tôi đi làm về thì thấy Khánh Kỳ xách nhiều đồ nên tiện tay xách dùm cô ấy thôi (nhìn thấy Huỳnh Thiên) mày đến đây làm gì?
Huỳnh Thiên : Tôi đến đây thì liên quan gì đến anh.
Khánh Kỳ : Hai người quen nhau sao
Quốc Minh : Nó chính là em trai của tôi, nói chính xác hơn nó là con của hồ ly tinh.
Huỳnh Thiên (tức giận) : Anh nói ai là hồ ly tinh hả?
Quốc Minh : Mẹ mày ko phải là hồ ly tinh sao, nếu ko phải mẹ của mày quyến rủ ba của thì gia đình tao ko tan nát, thử hỏi như zậy có phải hồ ly tinh ko?
Huỳnh Thiên (tức giận) : Anh còn nhắc đến 3 chữ hồ ly tinh nữa tôi sẽ ko nể mặt anh đâu.
Tuấn Phong : Quốc Minh à, đừng gây nữa mà, đây là nhà của Khả Hân mà, chúng ta qua đây là để thăm bệnh, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện (nhìn Huỳnh Thiên) lúc nãy Quốc Minh nói chuyện hơi nặng lời cậu đừng giận, cậu là bạn của Khả Hân sao?
Huỳnh Thiên (nhìn thẳng vào Quốc Minh khiêu khích) : Khả Hân chính là bạn gái của tôi (kéo Khả Hân sát vào người mình).
-Câu nói của Huỳnh Thiên làm cho Tuấn Phong và Quốc Minh ngạc nhiên.
Khả Hân (bỏ tay Huỳnh Thiên ra đi lại chỗ Khánh Kỳ) : Mọi người đừng nghe anh ta nói bậy, tôi và anh ta ko có gì hết.
Huỳnh Thiên : Sao lại ko có chứ báo chí đang đăng tin ầm ầm đó, còn chụp hình nữa zậy mà ko phải là bạn gái của anh sao?
Khả Hân : Nhưng chỉ là đóng kịch, tôi chỉ muốn giúp anh giải vây thôi, nếu anh còn nói bậy tôi trở mặt đó.
Tuấn Phong (cười xã giao) : À, anh chợt nhớ có chuyện về trước mọi người ở lại nói chuyện đi ha, Khả Hân hôm khác anh qua thăm em (bỏ về)
Khả Hân : Anh Tuấn Phong..
Quốc Minh (nhìn Khả Hân hằn học) : Tôi cũng về đây.
Khả Hân : Nè,..
Huỳnh Thiên : Tóc vàng em ráng nghỉ ngơi cho khỏe anh về trước đây.
Khả Hân : 3 người họ làm sao zậy, ko phải nói đến thăm tôi sao?
Khánh Kỳ (cười) : Zậy mà cô ko hiểu sao? (bỏ vào bếp).
Khả Hân (nhìn theo Khánh Kỳ) : Hiểu chuyện gì chứ, mà sao ngay cả cô cũng bỏ đi zậy?
-Ăn cơm xong Khả Hân đi dạo cô luôn nghĩ đến thái độ của 3 chàng trai lúc nãy. Vô tình cô lại đi ngang sân tập bóng rổ.
Khả Hân (tiến lại chỗ Quốc Minh ngồi) : Anh lại tập bóng nữa sao?
Quốc Minh (tưng bóng xuống đất) : Thì sao nào?
Khả Hân : Anh đang giận chuyện lúc nãy hả?
Quốc Minh : Ko có, tại sao lại phải giận
Khả Hân : Zậy tại sao anh lại ko vui?
Quốc Minh : Đó là vì (nhìn Khả Hân rồi tiếp tục tưng bóng) ko có gì.
Khả Hân : Người phàm các người thật khó hiểu, tại sao cứ phải thích giấu mọi chuyện trong lòng như zậy chứ.
Quốc Minh : Cô nói gì zậy, cái gì mà người phàm..
Khả Hân : Ý tôi là sao anh luôn giấu những nỗi buồn ở trong lòng zậy?
Quốc Minh : Zậy tôi hỏi cô, có phải cô thích Huỳnh Thiên ko?
Khả Hân : Ko phải đã nói rồi sao, tôi ko có thích tên Đê Tiện đó mà.
Quốc Minh : Zậy tại sao cô lại chịu làm bạn gái của nó chứ, cô có biết nó lăng nhăng thế nào ko, cô dính vào nó sẽ ko yên đâu, nó sẽ hại chết cô đó
Khả Hân : Anh làm gì mà tức giận zậy, tôi biết tình cảm của hai anh em anh ko tốt nhưng anh có cần phải nói anh ta một cách đáng sợ zậy ko?
Quốc Minh (giận dữ) : Zậy mà cô nói là ko thích nó.
Khả Hân (tức giận) : Anh làm gì mà lớn tiếng zậy, tôi chỉ có lòng tốt muốn quan tâm anh thôi ko cám ơn đã đành mà còn. Cho dù tôi thực sự làm bạn gái của tên Đê Tiện đó thì liên quan gì đến anh.
Quốc Minh : Đương nhiên là có rồi, bởi vì..
Khả Hân : Bởi vì cái gì…
Quốc Minh (kiềm nén) : Ko nói với cô nữa (bỏ đi)
Khả Hân (tức giận) : Nè, tên Sao Hỏa kia, chúng ta chưa nói chuyện xong mà (giậm chân) tức chết đi được.
-Trong căn phòng của Tuấn Phong, anh vẫn đang chơi bản nhạc Air on the G string nhưng chỉ khác đó chính là lần này trong ký ức của anh ko phải là hình ảnh của Mỹ
Ngọc mà là một người khác. Anh nhớ đến lần đầu tiên gặp Khả Hân, lần đầu tiên chạm môi cùng cô ở dưới bếp, lần đâu tiên anh cảm thấy khó chịu khi có người khác
ôm Khả Hân và cũng là lần đầu tiên anh nghĩ đến cô gái khác ngoài Mỹ Ngọc. Tiếng đàn im bặt, lần này anh ko chơi hết một bài anh cầm lấy tấm hình của Mỹ Ngọc.
Tuấn Phong (nghĩ thầm) : Chỉ là ngộ nhận, chắc chắn là zậy, tình cảm của anh dành cho em sẽ mãi mãi ko thay đổi. (nhớ đến lời hứa lúc xưa)
Tuấn Phong : Em đeo chiếc nhẫn này vào tức là đồng ý làm vợ anh.
Mỹ Ngọc : Anh đeo chiếc nhẫn này vào tức là suốt đời suốt kiếp anh chỉ yêu một mình em, ngoài em ra anh ko được yêu người nào khác.
Tuấn Phong : Anh hứa với em suốt đời suốt kiếp chỉ có một mình em
-Hiện tại
Tuấn Phong : Mỹ Ngọc, anh nhất định sẽ giữ được lời hứa của mình, suốt đời này của anh chỉ yêu một mình em thôi, trước kia là zậy, bây giờ và sau này vẫn zậy.
P/s Cả 3 chàng trai đều có cùng một cảm giác với một cô gái và đó là cảm giác gì : tình yêu, tình bạn, sự ngộ nhận hay chỉ muốn hơn thắng thua. Chương 7 Tứ giác tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...