Một Trăm Ngày


Khả Hân : Tuấn Phong, anh có sao ko ?
Tuấn Phong (mơ màng) : Ko sao, em mặc kệ anh, em mau tìm cách thoát khỏi đây đi?
Khả Hân : Em ko thể để anh ở đây như zậy được, có đi thì chúng ta phải cùng đi.
Tuấn Phong : Lửa lớn như zậy, nếu ko đi sẽ ko kịp đó.
Khả Hân (khóc sướt mướt) : Ko được, em ko thể để anh một mình, anh yên tâm Khánh Kỳ sẽ đến cứu chúng ta mà.
Tuấn Phong : Đừng khóc mà, là anh liên lụy em anh xin lỗi, xin lỗi.
Khả Hân : Anh đừng nói nữa mà..
Khánh Kỳ : Khả Hân..
Khả Hân (mừng rỡ) : Khánh Kỳ, cứu chúng tôi với.
-Lúc này Tuấn Phong đã ngất Khánh Kỳ đã đưa hai người ra ngoài đám cháy, cả hai cùng dìu Tuấn Phong xuống lầu, đúng lúc xe cứu hỏa lẫn cứu thương đều tới. Tuấn Phong đã được đưa đến bệnh viện an toàn.
Bác sĩ : Mọi người yên tâm, chỉ là hít quá nhiều khói nên khó thở thôi.
Khả Hân : Nhưng anh ấy bị một thanh cây rơi trúng đầu.
Bác sĩ : Cũng may chỉ bị thương ngoài da, không tụ máu bầm nghĩ ngơi vài ngày thì có thể xuất viện.
Khánh Kỳ : Cám ơn bác sĩ nhiều lắm.
Ngọc Trang (hớt hải) : Anh Tuấn Phong sao rồi, tại sao lại gặp tai nạn zậy?
Khánh Kỳ : Một người công nhân cũ bị công ty anh Tuấn Phong xa thải nên trả thù ảnh.
Ngọc Trang : Zậy anh Tuấn Phong có bị thương ko?
Khả Hân : Chỉ là vết thương ngoài da, vài ngày thì có thể xuất viện.
Quốc Minh : Còn cô, cô có sao ko? Tại sao cô biết Tuấn Phong ở đó mà tới.
Khả Hân a : Tôi…tôi
Khánh Kỳ : Chúng tôi vô tình thấy người công nhân đó cãi nhau với chủ thầu, hắn ta rất hung hăng lại biết anh Tuấn Phong có thói quen giám sát công trình một mình nên chúng tôi đến đó tìm anh Tuấn Phong. Ko ngờ hắn lại làm hại ảnh.
Quốc Minh : Zậy cám ơn hai người đã cứu Tuấn Phong
Khánh Kỳ : Chúng ta là hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau mà, chẳng lẽ mọi người ko coi chúng tôi là bạn.
Ngọc Trang : Chúng tôi ko phải có ý đó. Dù sao cũng cảm ơn hai người đã cứu anh Tuấn Phong.
Quốc Minh (nhìn vào phòng bệnh) : Tuấn Phong tỉnh lại rồi kìa!
Ngọc Trang : Anh Tuấn Phong, anh ko sao chứ? Anh có còn thấy đau chỗ nào ko?
Tuấn Phong (cười) : Đầu thì vẫn còn hơi đau một chút, còn lại thì vẫn bình thường, ko sao?
Khả Hân : Xin lỗi anh, nếu ko phải vì cứu em thì anh cũng ko phải bị thương như zậy?
Tuấn Phong : Em đừng nói zậy mà, à! Sao em biết anh ở đó mà đến zậy?
Khả Hân : Chuyện này dài dòng lắm, em kể anh nghe sao?
Quốc Minh : Cậu ko sao thì tốt rồi, sau cái họa ắt sẽ có hậu phúc mà.
Tuấn Phong (cười) : Mong như cậu nói.

Khánh Kỳ : Anh Tuấn Phong anh có định báo cảnh sát ko?
Tuấn Phong : Mặc kệ anh ta đi, dù sao anh ta cũng là bị ép vào đường cùng nên mới zậy?
Ngọc Trang : Nhưng em sợ anh ta lại gây rắc rối cho anh nữa thì khổ?
Tuấn Phong : Em yên tâm anh sẽ cẩn thận hơn, ko còn sớm nữa mọi người về nhà đi.
Khả Hân : Nhưng anh ở lại một mình có ổn ko?
Quốc Minh : Cô yên tâm, tối nay tôi sẽ ở lại canh chừng cho.
Khánh Kỳ : Có anh Quốc Minh thì an tâm rồi.
Ngọc Trang : Vậy mọi người về trước anh nghỉ ngơi đi nha.
-Nhà của Khả Hân
Khánh Kỳ (đặt ly nước xuống bàn) : Cô sao zậy? Từ lúc ở bệnh viện về nhà đã như zậy rồi, có tâm sự sao?
Khả Hân (vẻ mặt lo lắng) : Tôi cũng ko biết nữa, tôi chỉ cảm thấy rất bất an, có cái gì cứ đè ở trong lòng zậy, tôi sợ lại có chuyện xảy ra (nắm chặt tay Khánh Kỳ)
Khánh Kỳ (trấn an) : Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, có lẽ cô lần đầu tiên chứng kiến chuyện như zậy nên cảm thấy sợ, lo lắng cũng bình thường thôi.
Khả Hân : Nhưng…
Khánh Kỳ : Ko sao đâu, cô đừng suy nghĩ nhiều mà, đi ngủ sớm lấy tinh thần ngày mai mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
-Sáng hôm sau
Khánh Kỳ : Mới sáng sớm cô gọi cho ai zậy?
Khả Hân : Đã mấy ngày rồi tôi ko liên lạc được cho tên Đê Tiện, anh ta cứ như bốc hơi zậy?
Khánh Kỳ : Cô lo cho anh ta sao?
Khả Hân : Đương nhiên là lo rồi, ko biết anh ta có chịu nỗi áp lực này ko (vui mừng) Alô (vẻ vui mừng mất hẳn) Là anh sao? Kiện Phong, tôi Khả Hân đây anh có biết tên Đê Tiện đang ở đâu ko tôi ko liên lạc được với anh ấy.
Kiện Phong : Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
-Quán café
Khả Hân : Có phải vì chuyện ở Nhật nên tên Đê Tiện muốn tránh mặt mọi người ko?
Kiện Phong : Chuyện xảy ra lần này rất tệ, khác hẳn với những chuyện trước đây? Có lẽ đối với Huỳnh Thiên đây là một cú sốc lớn. Huỳnh Thiên chưa bao giờ bị khán giả ném đồ vào mặt còn bị tẩy chay nữa.
Khả Hân : Zậy ko có cách giải quyết chuyện này sao?
Kiện Phong: Chỉ có cách là kêu Trần Hồng ra làm chứng nói những chuyện đó ko có thật nhưng hy vọng rất mong manh, Trần Hồng là một người rất ích kỷ, tự cao với lại lần này cô ta làm vậy cũng muốn phá hình tượng của Huỳnh Thiên thôi, kêu cô ta giúp chúng ta e rằng còn khó hơn lên trời nữa.
Khả Hân : Hay là nhân cơ hội này kêu tên Đê Tiện rút khỏi ngành giải trí đi.
Kiện Phong : Ko được đâu, Huỳnh Thiên làm diễn viên ko phải vì mình đâu mà còn vì một người rất quan trọng với cậu ấy.
Khả Hân : Có phải là cô bạn lớp trưởng của anh ta ko?
Kiện Phong : Phải, sao cô biết.
Khả Hân : Cô ta dù sao đã lấy chồng anh ta có cần phải giữ lời hứa đến vậy ko?
Kiện Phong (ngạc nhiên) : Ai nói cô ấy lấy chồng
Khả Hân : Thì tên Đê Tiện nói.
Kiện Phong : Chuyện ko phải zậy đâu. Thật ra cô bạn lớp trưởng của Huỳnh Thiên đã mất lâu rồi.

Khả Hân : Mất rồi.
Kiện Phong : Phải, mất trước khi tốt nghiệp trung học. Lúc trước Huỳnh Thiên học rất tệ, bài vở thì ko theo kịp, gia đình cậu ấy thường xuyên lục đục, anh em lại ko hòa thuận nên Huỳnh Thiên học càng lúc càng tệ, cúp học còn nhiều hơn ăn cơm.
Khả Hân : Rồi sao nữa?
Kiện Phong : Lúc đó cô bạn lớp trưởng ngồi bên cạnh đã động viên an ủi, kèm cho Huỳnh Thiên học, ko biết là Huỳnh Thiên thông minh hay cô bạn đó giỏi, chẳng bao lâu Huỳnh Thiên theo kịp bài còn giành luôn giải top 5 học sinh giỏi của trường (giọng chùng xuống hẳn)
Khả Hân : Có chuyện gì xảy ra hả?
Kiện Phong : Hôm mà Huỳnh Thiên nhận giải thưởng cô bạn đó ko đến, Huỳnh Thiên lên hỏi ban giám hiệu mới biết cô bạn đó đã nhập viện, cô ấy bị suy tim đã ko qua còn cứu chữa kịp.
-Kiện Phong kể lại.
Hoàng Dung : Huỳnh Thiên, cuối cùng cậu cũng đã thành công, cậu đã theo kịp mọi người rồi.
Huỳnh Thiên : Cậu sẽ ko sao đâu, ở đây bệnh viện ko tốt mình kêu ba mình đưa tiền co bạn ra nước ngoài chữa bệnh. Cậu sẽ khỏi bệnh lúc đó lại kèm ình học.
Hoàng Dung : Bác sĩ đã nói với mình rất nhiều lần rồi bệnh của mình ko thể trị được.
Huỳnh Thiên : Ko đâu, nhất định sẽ có hy vọng mà. Mình còn chưa trả ơn cậu nữa.
Hoàng Dung : Vậy đi, sau này cậu lớn lên trở thành một diễn viên nỗi tiếng coi như là trả ơn tớ
Huỳnh Thiên : Tại sao lại như zậy.
Hoàng Dung : Bởi vì tớ rất thích làm diễn viên nhưng sẽ ko bao giờ có thể hoàn thành ước mơ của mình. Cho nên cậu phải giúp tớ hoàn thành ước mơ.
Huỳnh Thiên : Cậu yên tâm mình hứa với cậu, mình sẽ trở thành một diễn viên nỗi tiếng, nhất định đó. Câu tin mình đi
Hoàng Dung (cười) : Vậy mình ngoéo tay nha.
-Kể đến đây mắt Kiện Phong đã đỏ..
Khả Hân : Tội nghiệp quá. Anh yên tâm tôi sẽ tìm cách giúp Huỳnh Thiên giải quyết chuyện này, tôi sẽ để anh ta giữ đúng lời hứa của mình.
Kiện Phong : Cô định làm sao.
-Bãi đậu xe
Khả Hân (chạy lại kêu) : Trần Hồng, Trần Hồng cô đợi tôi một lát.
Trần Hồng : Là cô, cô kiếm tôi làm gì.
Khả Hân : Tôi chỉ muốn nhờ cô một việc (kể rõ đầu đuôi)
Trần Hồng : Tại sao tôi lại phải giúp các người chứ
Khả Hân : Nhưng cô làm zậy cũng đâu có lợi ích gì ình chứ, tôi xin cô suy nghĩ lại đi.
Trần Hồng : Tuy tôi ko có lợi ích gì nhưng tôi phá như zậy cảm thấy rất vui.
Khả Hân : Zậy làm sao cô mới chịu giúp Huỳnh Thiên?
Trần Hồng : Muốn tôi giúp đến vậy sao?
Khả Hân : Phải, cô ra điều kiện đi.
Trần Hồng (kệnh kệu) : Zậy cô quỳ xuống năn nỉ tôi đi, biết đâu tôi đổi ý sẽ giúp các người.
- Khả Hân hoàn toàn bất ngờ về lời đề nghị của Trần Hồng, cô nhớ lại những gì Kiện Phong và Huỳnh Thiên nói

Kiện Phong : Huỳnh Thiên làm diễn viên ko chỉ vì bản thân anh ta mà vì một người bạn rất quan trọng.
Huỳnh Thiên : Ai cũng có ước mơ, ước mơ của anh chính là làm một diễn diễn.
Trần Hồng (thấy Khả Hân do dự) : Sao, ko làm được hả? Zậy đừng làm phí thời gian của tôi (quay đi mở cửa xe).
Khả Hân : Khoan đã, có phải tôi làm được thì cô sẽ giúp Huỳnh Thiên ko?
Trần Hồng (cười đắc thắng) : Cô làm được rồi hẳn nói…
-Trần Hồng chưa kịp nói dứt lời thì Khả Hân đã quỳ xuống, bản thân cô cũng rất ngạc nhiên
Khả Hân : Xin cô, xin cô hãy giúp Huỳnh Thiên.
Trần Hồng : Cô vì anh ta mà ko cần đến tự trọng sao?
Khả Hân : Huỳnh Thiên làm diễn viên ko chỉ vì bản thân anh ấy mà còn vì người bạn mà anh ấy rất coi trọng. Tôi ko muốn mọi cố gắng của anh ấy phải xụp đổ. Nên tôi xin cô hãy giúp Huỳnh Thiên đi có được ko?
Trần Hồng (suy nghĩ hồi lâu về câu nói của Khả Hân) : Được rồi, coi như tôi sợ cô, ngày mai tôi sẽ mở cuộc họp báo đính chính về chuyện này?
Khả Hân (mừng rỡ) : Cám ơn, cám ơn cô.
Trần Hồng : Cô mau đứng lên đi, nếu ko phóng viên lại đăng bậy bây giờ (lái xe đi)
-Ngày hôm sau tại phi trường, Huỳnh Thiên vừa ở Nhật về đang lái xe thì nghe phỏng vần trực tiếp về cuộc họp báo của Trần Hồng, anh lái xe như bay đến công ty.
Trần Hồng : Hôm nay tôi mở cuộc họp báo này là để đính chính về Scandal ở Nhật của tôi và Huỳnh Thiên, tôi muốn đính chính những gì báo chí đưa đều là giả. Tôi và Huỳnh Thiên hoàn toàn ko có xảy ra chuyện gì hết.
PV1 : Tại sao sự việc xảy ra lâu như zậy bây giờ cô mới mở cuộc họp báo đính chính có phải còn có nội tình gì ko?
PV2 : Sau khi Scandal xảy ra khán giả dường như đã quay lưng với Huỳnh Thiên, còn sự nghiệp của cô thì lại thuận lợi. Bây giờ cuộc họp báo này lại muốn giải oan cho Huỳnh Thiên cô ko sợ mình sẽ vạ lây sao?
Trần Hồng : Những gì tôi nói toàn là sự thật, hôm đó tôi có mặt tại Nhật là vì hẹn với bạn trai, nhưng do tôi uống quá nhiều rượu nên vào nhầm phòng của Huỳnh Thiên rồi gây ra hiểu lầm như zậy?
PV3 : Nếu sự việc là zậy tại sao Huỳnh Thiên lại ko giải thích ọi người chứ.
Trần Hồng : Bởi vì Huỳnh Thiên coi tôi là bạn bè, anh ấy ko muốn việc xấu hổ của tôi lan truyền ra bên ngoài. Có gì mất mặt hơn khi một cô gái uống say vào nhầm phòng rồi tưởng người ta là bạn trai mình chứ.
PV1 : Vậy bây giờ cô nói ra ko sợ xấu hổ sao?
Trần Hồng (thoáng nhìn Khả Hân) : Bởi vì chuyện của tôi đã làm sứt mẻ tình cảm của Huỳnh Thiên và bạn gái của anh ta, họ còn định chia tay nên tôi muốn mở cuộc họp báo này minh oan cho Huỳnh Thiên và xin lỗi bạn gái anh ta.
PV2 : Khả Hân, những gì Trần Hồng nói có thật ko? Cô và Trần Hồng ko có thông đồng với nhau chứ?
PV3 : Theo thông tin chúng tôi có được cô chỉ là bạn gái hợp đồng với Huỳnh Thiên có phải thật ko?
PV2 : Zậy tại sao cô lại giúp đỡ Huỳnh Thiên chứ, có phải anh ta đưa tiền nhờ cô làm zậy ko?
-Các nhà báo liên tục hỏi làm cho Khả Hân mất bình tĩnh, bỗng có tiếng nói.
Huỳnh Thiên : Các người đừng làm khó cổ có được ko (đi lên cạnh Khả Hân)
Khả Hân (nhìn Huỳnh Thiên) : Đê Tiện à!
Huỳnh Thiên (nhìn Khả Hân cười gật nhẹ) : Ko sao đâu?
PV1 : Huỳnh Thiên anh định giải thích về chuyện này sao?
Huỳnh Thiên : Tôi đến đây vì muốn làm rõ sự thật, từ đầu tôi đã gạt mọi người tôi và Khả Hân ko có quan hệ gì hết. Cô ấy chỉ là bạn gái trên hợp đồng của tôi (giọng bình tĩnh)
-Câu nói của Huỳnh Thiên làm bao nhiêu người ngạc nhiên.
Huỳnh Thiên (nhìn Khả Hân) : Anh ko muốn kéo em vào cuộc nữa, em muốn em có một cuộc sống thật yên bình ko ai làm phiền.
PV1 : zậy là những gì Trần Hồng nói đều là giả…
Huỳnh Thiên : Ko phải, tôi và Trần Hồng ko có quan hệ gì đó là sự thật, tin tức báo chí đăng chỉ là hiểu lầm mà thôi.
PV2 : Zậy tại sao Khả Hân lại đánh anh chứ, anh hết lần này đến lần khác đều lừa gạt mọi người, anh có nghĩ mình là một diễn viên xứng đáng ko?
Huỳnh Thiên : Tôi…
Khả Hân (ko đợi Huỳnh Thiên nói) : Tôi có thể nói vài lời ko?
PV1 : Có phải cô lại định bao che cho Huỳnh Thiên ko?

Khả Hân : Ko phải, những gì tôi sắp nói đây chính là những lời thật trong lòng mình. Lúc trước tôi làm bạn gái Huỳnh Thiên chỉ là muốn giúp anh ta dẹp Scandal. Nhưng thời gian
tiếp xúc tôi nhận ra anh ấy rất tốt ko Đê Tiện giống như tôi nghĩ. Ko biết từ lúc nào tôi rất muốn trở thành bạn gái của anh ấy (nhìn thẳng vào mắt Huỳnh Thiên)
Huỳnh Thiên (ngỡ ngàng) : Khả Hân, em ko cần phải nói giúp anh, anh nói ra sự thật là ko muốn làm cho em buồn…
Khả Hân (hôn Huỳnh Thiên) : Đây chính là hành động chứng minh em yêu anh. Em sẽ cùng anh vượt qua mọi khó khăn (nắm tay Huỳnh Thiên)
Trần Hồng (vỗ tay) : Mọi người thấy ko? Tuy họ đóng kịch gạt mọi người là sai nhưng bây giờ họ lại yêu nhau thật lòng, con người ai cũng sẽ có lúc làm sai bây giờ Huỳnh Thiên đã hối lỗi, chúng ta lại tác hợp được 1 chuyện tình tốt đẹp, mọi người có thể cho anh ấy một cơ hội ko?
Fan1 : Huỳnh Thiên đã nhận sai rồi hay là thôi đi.
Fan2 : Trông họ cũng rất xứng đôi, đúng là trai tài gái sắc.
Fan3 : Mình cũng thấy đâu có gì to tát đâu, Huỳnh Thiên tốt như zậy mà..
-Sau đó hàng loạt tiếng vỗ tay chúc mừng cuộc họp báo kết thúc tốt đẹp. Huỳnh Thiên đưa Khả Hân về nhà
Huỳnh Thiên : Những gì em nói tại cuộc họp báo là thật sao? Em thật lòng yêu anh hả?
Khả Hân : Tôi chỉ ko muốn anh mất việc thôi. Nhưng mà cuộc họp báo đang diễn ra tốt đẹp anh lại tới phá.
Huỳnh Thiên : Mấy ngày ở Nhật anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh nhớ lúc anh đuổi theo em ra sảnh ở Khách sạn em khóc rồi đánh anh, lúc đó anh cảm thấy bản thân mình rất đáng ghét, anh giận mình đã làm cho em buồn. Cho nên anh không muốn em phải chịu những
rắc rối ở làng giải trí nữa. Nhưng khi em nói với phóng viên những lời đó anh thật sự rất vui. Anh hy vọng những lời em nói hôm nay là thật.
Khả Hân : Anh đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn giúp anh giữ lời hứa với cô bạn lớp trưởng của anh thôi.
Huỳnh Thiên : Em biết rồi sao? Là Kiện Phong nói sao?
Khả Hân : Uhm! Thôi trễ rồi anh về đi. Ngày mai còn đi làm nữa.
Huỳnh Thiên : Em cũng ngủ sớm đi. Anh về đây! Bye!
-Nhà Khả Hân.
Khánh Kỳ : Tôi coi tin tức thấy cô rất oai nha.
Khả Hân (đi lại bàn rót nước) : Có gì mà oai chứ! Tôi chỉ ko muốn tên Đê Tiện khó xử mà thôi.
Khánh Kỳ (giọng chọc ghẹo) : Nhưng những lời cô nói nghe rất cảm động, đặc biệt là lúc cô kéo Huỳnh Thiên vào hôn cô đừng nói chỉ là diễn kịch thôi nha.
Khả Hân : Tôi cũng ko biết tại sao lúc đó lại gan như zậy. Khi hôn xong cảm thấy mình rất ngượng.
Khánh Kỳ : oh, thì ra là zậy? Zậy tôi hỏi cô 1 chuyện nha trong 3 người Tuấn Phong, Quốc Minh và Huỳnh Thiên cô thích ai nhất, có cảm giác với ai nhất (xoay Khả Hân lại hỏi)
Khả Hân (hai tay cầm ly nước) : Tuấn Phong thì rất tốt có thể nói là một Mr. Hoàn hảo, Quốc Minh thì anh ta lúc nắng lúc mưa nhưng anh ấy đối với tôi cũng ko tệ. Còn Huỳnh Thiên thì…
Khánh Kỳ : Huỳnh Thiên thì sao?
Khả Hân : Có đôi lúc tôi cảm thấy anh ta rất xấu, ko có trách nhiệm nhưng có lúc lại rất tốt đem lại cho người ta cảm giác an toàn.
Khánh Kỳ : Theo như phán đoàn của tôi thì người cô yêu có lẽ là…
-Sau khi đưa Khả Hân về thì Huỳnh Thiên có điện thoại là Trần Hồng hẹn anh ra ngoài.
Trần Hồng : Đưa bạn gái của anh về rồi sao? Hai người làm lành với nhau chưa.
Huỳnh Thiên : Rồi, cám ơn em đã giúp anh dẹp chuyện này (cười)
Trần Hồng : Có gì đâu, chuyện này cũng do em gây ra với lại Khả Hân cũng đã lên tiếng nên em cũng ko nỡ.
Huỳnh Thiên : Khả Hân đến tìm em sao?
Trần Hồng : Phải, cô ấy năn nỉ em giúp anh, em chỉ tiện miệng kêu cô ấy quỳ xuống thôi ai ngờ cô ấy làm thật, làm em cảm thấy mình rất có lỗi. Em muốn nhờ anh giúp em xin lỗi với cô ấy.
Huỳnh Thiên : Khả Hân quỳ xuống năn nỉ giúp anh sao?
-Những lời Trần Hồng nói làm Huỳnh Thiên như hiểu ra chuyện gì anh vội vàng móc ví ra trả tiền rồi chạy đi thật nhanh, chỉ chào vội Gigi.
P/s Nỗi bất an trong lòng Khả Hân là gì, thật ra người mà Khả Hân yêu là ai. Chương 12 Ứng nghiệm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui