Yến hội bày ở Dao đài trước Phượng Trì, một địa điểm thưởng trăng tuyệt hảo.
Những lần trung thu trước, Tiêu Quân Nhã đều muốn làm tiệc ở đây nhưng phải xin được chỉ thị Thái hậu, mà Thái hậu thì luôn nghiêng về Kỷ Thi Vân, cho nên Dao đài thưởng nguyệt là chưa từng thực hiện.
Dao đài Phượng Trì, cung đăng đong đưa ; mười dặm liên đăng, sáng rực.
Nhất luân băng thiềm diêu quải thiên biên, tế sái thanh huy, nguyệt lương như thủy...
Dưới ánh trăng sáng, Nam uyển nghi tại mọi người vây quanh chậm rãi bước xuống, tay hữu ý vô ý phủ lên bụng - còn chưa có nhô lên, mặt mày hiện bất hiện ý cười ; ngạo nghễ ; mặc cung trang thiên bích.
Từ xa đi tới, Đức phi thấy thế, mặt mày phút chốc trầm xuống.
Thải Hà thấy Đức phi sắc mặt không tốt, lo lắng hỏi:
« Nương nương, ngài không thoải mái sao ? »
« Không sao.
» Đức Phi lắc đầu.
Kẻ hại chết con nàng - Liên Khả Hân - nàng còn nhịn được huống hồ gì một tiểu nhân đắc chí - Nam uyển nghi?
Nam uyển nghi hoài long tự, cho người nâng bộ liễn thẳng tới cạnh Dao đài để biểu hiện thân phận cao quý.
Hành động như thế là đại bất kính nhưng nàng mang long tự, ai dám nói cái gì?
Trần tần cũng đồng dạng có thai, nhưng không có thị sủng mà kiêu mà ngược lại là trầm ổn, đoan trang.
Nàng đi cùng Trầm quý tần và Triệu phi, nhìn thấy Nam uyển nghi rêu rao như thế thì nhíu mày thở dài.
Kiêu ngạo như vậy, dù có Thục phi che chở đi chăng nữa, nàng ta có thể bình an sinh nở được ư?
Mặc cung trang màu cam, Như Ý hai tay giao nhau đoan chính đặt bên hông, cúi mình hành lễ.
« Nam uyển nghi, yến tiệc các vị nương nương chỉ cho mang theo một cung nữ, mong Nam uyển nghi hãy khiển lui ba người.
»
« Ta đang mang long tự, vạn nhất sơ suất, bên cạnh không ai, ngươi gánh nổi không ? »
« Nam uyển nghi, đây là quy củ.
»
Như Ý cung kính mà đứng, không ngẩng đầu lên cũng không cúi đầu, vô hình mang theo khí thế.
Là một cung nữ hầu cả vua và hậu, khí phách đó làm cung phi xem náo nhiệt khen ngợi và chúng cung nhân hâm mộ.
Thấy người xung quanh lui tới, Nam uyển nghi đè ép phẫn nộ : « Tốt.
Theo quy củ là được." Nàng phất tay điều ba cung nữ xuống, để lại Linh Nhi.
« Sao vậy, đang tiết trung thu mà, Nam muội muội chú ý thân mình, đừng bị thương tiểu hoàng tử.
» Uyển quý phi - Kỷ Thi Vân - mặc lưu vân cung trang chậm rãi đi tới, đầu thắt tùy vân kế, phượng nhãn sinh huy, môi đỏ mọng mỉm cười, phong tình vạn chủng lại không mất đoan trang tao nhã.
Ồ ! Uyển quý phi bệnh nặng đây sao !
Nam uyển nghi ngoan ngoãn cúi người vấn an.
Kỷ Thi Vân nâng tay Nam uyển nghi, thân thiết nói : « Muội muội đang có mang, nghi thức không cần.
»
« Thần thiếp tạ ơn Uyển quý phi thương tiếc.
» Nam uyển nghi cười đáp.
Dù cao ngạo tới đâu, khi đối mặt Hoàng hậu, Uyển quý phi, Thục phi mấy người Nam uyển nghi đều là cung kính ; bởi những người này nàng không thể trêu vào.
« Không còn sớm nữa, đi thôi.
» Kỷ Thi Vân vừa nói vừa kéo Nam uyển nghi đi Dao đài.
Hôm nay là trung thu, Nam uyển nghi ở đây không phải chọc Thái hậu và vua ngột ngạt sao, Kỷ Thi Vân tất nhiên không cho phép.
Nàng đây đang lôi kéo Nam uyển nghi và cho mình thể diện.
Quý phi đã đứng ra hoà giải, tất cả chỉ để ý nhìn xem là được.
Uyển quý phi mượn sức Nam uyển nghi, Hoàng hậu mượn sức Trần tần, trận này, chậc chậc, có thể xem.
Đức phi ở xa xa mắt lạnh mà nhìn, thấy Nam uyển nghi cùng Uyển quý phi trên Dao đài lúc này mới chọn mày, hướng Dao đài đi qua.
Nhâm thục nghi từ sau đi tới nghiêng người hướng Đức Phi cúi người, tươi cười hỏi :
« Đức phi tỷ tỷ thân thể khỏe rồi ? »
« Nhọc muội muội quan tâm, bản cung không có việc gì.
» Đức Phi cười mỏng.
« Vậy thì tốt rồi, muội muội yên tâm.
»
Dưới hai câu, hai người đồng hành.
Thời gian dần qua, người trên Dao đài cũng nhiều hơn.
Nhiều nhất là phi tần.
Còn như Vinh vương, Tấn vương hay một vài vương gia khác từ đất phong trở về sẽ theo vua và hậu mà đến.
Riêng các công chúa đã xuất giá thì ở tại nhà chồng.
Theo bố trí chỗ ngồi, Nam uyển nghi cùng Trần tần ngồi trước phi tần nhị phẩm.
Trước khi khai tịch, Kỷ Thi Vân nói chuyện phiếm với Nam uyển nghi.
Diệp quý tần là được ân điển mới có thể tới yến hội cho nên tới sớm, nhìn thấy Nam uyển nghi bộ dạng ngạo mạn ngồi nói chuyện cùng Uyển quý phi, cười lạnh cầm ly rượu trên bàn uống hết.
Người mang tội, lần này được thả tự do tự nhiên thông minh hơn không ít, chỉ là đối với Nam uyển nghi vẫn là tức cành hông.
Một lát sau, tiếng thông báo vang lên, chư phi đồng loạt đứng dậy cúi chào.
Tô Hành mặc long bào, mi mục như họa, khí thế ôn nhuận, tay phải nắm Tiêu Quân Nhã mặc phượng bào, sóng vai nhau mà đi.
Phía sau là Vinh vương Tô Cảnh, mặt mày tương tự Tô Hành, môi treo nụ cười nhạt, mắt như mực, khí chất thanh cạn, như một noãn ngọc.
Ở bên cạnh Vinh vương Tô Cảnh là Vinh vương phi, ôm Tố Tố tiểu quận chúa.
Hoa triều quốc phong phóng khoáng nhưng vẫn không có để nam tử ở đây mà tách ra.
Ở giữa là đất trống.
Yến hội bắt đầu, ca múa nổi lên, không ai nhìn thấy ai.
Các phi tần cũ, nhiều năm ở trong cung hàng năm đều có gặp các Vương gia này nên không còn hiếu kỳ ; điều duy nhất làm bọn họ hứng thú là trẻ con mà thôi.
Còn những phi tần mới, hiếm khi gặp người lạ, huống hồ còn là huynh đệ với vua, không hiếu kỳ không được ; nhưng vì là hậu phi, bọn họ chỉ có thể lén đánh giá rồi thôi, rồi lại chỉ nhìn Tô Hành.
Tô Hành cho tất cả ngồi xuống.
Chỉ có các cung tỳ lui tới trong tiệc.
Y cùng Tiêu Quân Nhã ngồi trên cửu long du hoàng ngọc án, trái phải hai bên là chúng phi và bốn vị vương gia cùng với gia quyến.
Thái hậu thì tới chậm một chút mới hợp thân phận, cho nên Tô Hành không có yêu cầu chờ Thái hậu mà sai cung tỳ phụng rượu và điểm tâm lên.
Tố Tố được Tô Cảnh ôm, nhìn vào bánh trung thu trên bàn và chớp chớp mắt...!
Tô Hành cười nói : « Trẫm thấy Tố Tố đói bụng rồi, hoàng huynh không ngại dùng trước đi.
»
Tố Tố vội nâng mắt to ngập nước nhìn phụ thân.
Tô Cảnh sờ tóc Tố Tố, giương mắt nhìn Tô Hành nói : « Thái hậu còn chưa đến, này quy củ không thể phá.
»
Tô Hành cười ý vị thâm trường.
Tiêu Quân Nhã cười nói : « Bánh trung thu đúng là không thể ăn trước, nhưng để Tố Tố đói bụng cũng không phải, vương gia nếu không ngại hãy để bé ăn điểm tăm trước.
»
Vinh vương phi cầm lên phù dung cao, ôn nhu cười đưa cho Tố Tố, « Tố Tố ngoan nha, con đói bụng ăn cái này đi.
Còn cái kia, chờ một lát nữa Hoàng tổ mẫu đến rồi ăn.
» Nàng một tay vừa cầm phù dung cao, tay khác vừa lặng lẽ đưa xuống dưới bàn đập đùi Tô Cảnh : vừa tới đã làm khó vua, vương gia ngài còn muốn đi lại nữa không !
Tô Cảnh nhãn thần chợt lóe, nhìn Vinh vương phi, rốt cuộc là mềm lòng.
Thấy không khí hòa hợp, Tiêu Quân Nhã thở phào.
Vinh vương dã tâm không đổi, dòm ngó ngôi vị ; gần đây Liên Chấn thư từ liên lạc Vinh vương cũng ít dần, Tô Hành biết được tất nhiên là để ý.
Hôm nay trung thu, Tô Hành cho dù không muốn gặp Vinh vương nhưng này lễ tiết vẫn phải có.
Tiêu Quân Nhã nhìn Tô Hành, thấy y bóp chén rượu, hơi híp mắt nhìn phía dưới.
Mọi người đang nói cười với nhau thì có tiếng thông báo Thái hậu đến.
Người đỡ Thái hậu là Thập công chúa chưa xuất giá, 12 ruổi, thân mẫu mất sớm, được Thái hậu nuôi dưỡng.
Thái hậu để Tô Hành và Tiêu Quân Nhã đỡ mình vào tòa, này mới bắt đầu truyền lệnh khai tịch.
Nhạc nổi lên, vũ cơ nối đuôi nhau mà vào trình diễn.
Không khí tiệc rượu thuận hòa vui vẻ, Thái hậu đợi một hồi nói mình lớn tuổi, không quen ồn ào, để lại Thập công chúa rồi cùng Minh Tuệ đỡ mình đi về.
Tiêu Quân Nhã xoa nắn cái cổ, Tô Hành vừa lúc nhìn thấy thì dán lại hỏi : « Làm sao vậy ? »
« Không có gì hết, chỉ là cung trang này làm mỏi cổ thôi.
» Tiêu Quân Nhã không mấy để ý mà cười và thả tay xuống.
Tô Hành hướng mắt nhìn lên trên, tóc nàng đội iajdhfaisugdfoahg...!« Trẫm thấy rất nặng đó, nàng chịu nổi sao ? »
Tiêu Quân Nhã ngại ngùng, « Cũng không phải chưa từng mang, thần thiếp nào có giữa đường bỏ cuộc ? »
Tô Hành cười cười, châm rượu cho nàng.
Yến tiệc qua một nửa, Tô Hành có ba phần say, ám muội kéo Tiêu Quân Nhã ghé vào bên tai nàng nói thầm cái gì đó.
Tiêu Quân Nhã đỏ mặt, hữu ý vô ý cách xa y ra và nhỏ giọng nói : « Bệ hạ, ngài lại như vậy...!»
Chúng phi tần ở dưới vừa cười nói vừa liếc bàn trên cao, trong lòng không biết chua bao nhiêu...!Đang lúc Tô Hành thấp giọng nói với Tiêu Quân Nhã chuyện Vinh vương, Thập công chúa phát hiện tân kỳ ngoạn ý, nhãn tình sáng lên, xuyên qua vũ cơ trên đài mà chỉ Phượng Trì : « Đó là cái gì vậy ? » Thập công chúa nói không tính là lớn cũng không tính là nhỏ, cũng nhiều người nghe thấy nên đều hướng về phía nàng chỉ qua.
Dưới ánh trăng, liên đăng phiêu đãng trên Phượng Trì nhìn cũng như sao trên trời đêm...!asdgfiausdh@$#goiashdfoui =.=...!Bên trong sương trắng mờ ảo, thấp thoáng nhìn thấy một thân ảnh tinh tế, tay áo bay bay, tóc múa theo gió, tư thái thướt tha nhảy múa uốn lượn...!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...