Tiêu Quân Nhã đứng lù lù bất động.
Tô Hành mâu sắc lạnh lùng nhìn Kỷ Thi Vân...!Giờ, Kỷ Thi Vân mới biết mình là một chuyện tiếu lâm, đã rơi vào bố trí của Tiêu Quân Nhã tự bao giờ.
Cũng vì không biết Kỷ Thi Vân lúc nào kiếm chuyện cho nên Tiêu Quân Nhã đã chuẩn bị.
Nàng đoán Kỷ Thi Vân sẽ nhằm vào Dịch nhi và Trường Nhạc cho nên nàng để hai đứa cùng nhũ mẫu ở thư phòng nội điện – nơi đó diện tích lớn, vừa có giường, vừa cách âm tốt, không phải lo lắng việc đánh thức hai đứa nếu hai đứa đang ngủ.
Việc Tô Hành dạo qua Trương mỹ nhân lại vòng về cung Phượng Tê chỉ là giả vờ.
Và y đến đây một cách bí ẩn cho nên Kỷ Thi Vân không biết.
Trước đó vài ngày, Đoạn Minh Húc đã có chứng cứ đều nhằm vào Kỷ Thi Vân song y quyết định không có bắt nàng ngay.
Trùng hợp nữa là vào ngày đó, Tiêu Quân Nhã cũng vì việc đó mà tới tìm, rồi hai người hợp kế, cuối cùng là quyết định âm thầm giải độc cho Thái hậu trước.
Còn Kỷ Thi Vân, Tiêu Quân Nhã cho nàng ta mười ngày - trong vòng mười ngày nếu Kỷ Thi Vân không xuất thủ thì nàng sẽ bắt nàng ta về quy án...!Tiêu Quân Nhã thì thích xem Kỷ Thi Vân tự lộ ra nguyên hình hơn.
Có điều, hôm nay mới là ngày đầu tiên Kỷ Thi Vân đã tới cửa, Tiêu Quân Nhã nghĩ cũng kỳ quái, thấy người sao mà mất kiên nhẫn quá?
"Ái phi không định nói gì sao?" Ánh mắt Tô Hành vuốt ve ngọc ban chỉ, thanh âm vô tình vô tự.
Kỷ Thi Vân cắn môi, đứng đó, cúi đầu không nói câu nào.
Không phải nàng không biết nên nói cái gì mà là nói cái gì cũng vô dụng.
Với tình hình như thế này, hai người kia chắc chắn đã biết những gì nàng đã làm.
Nàng sở dĩ đi nước cờ hiểm như vậy là vì nhận định Thái hậu chắc chắn đã chết.
Và phải nhân lúc không có mặt nhà vua nàng phải diệt được Tiêu Quân Nhã.
Chỉ cần có Thái hậu ý chỉ, dù Tiêu Quân Nhã kháng chỉ nàng cũng có thể cưỡng chế ...!mọi chuyện chỉ cần làm trước khi nhà vua tới mà thôi.
Nàng một khắc cũng không chịu nổi Tiêu Quân Nhã tồn tại! Nàng sẽ trải đường cho Thụy nhi; Thái tử con vợ cả Hoàng hậu vẫn còn thì con đường của Thụy nhi sẽ cực kỳ khó đi.
Cho dù nhà vua tức giận nhưng chỉ cần nàng cầm Thái hậu ý chỉ nhà vua sẽ không làm gì được nàng.
Dù là thất sủng cũng không sao.
Không còn Tiêu Quân Nhã đại họa trong đầu cuộc sống về sau của nàng cho dù chỉ là trông chừng Thụy nhi lớn lên cũng đã rất tốt.
Nhưng, người tính không bằng trời tính!...!Nàng không thể tin được là kế sách vạn vô nhất thất của nàng lại thành toàn Tiêu Quân Nhã!
Trong điện tĩnh dật, không ai mở miệng nói chuyện.
"Đông" đột nhiên có tiếng vang lên hù Kỷ Thi Vân run lên.
Tô Hành đứng dậy cất bước đi ra ngoài cửa.
Tiêu Quân Nhã cũng đi theo, tầm mắt hữu ý vô ý nhìn lướt qua Bạch Huỳnh.
Hai người hiểu nhau ngay.
"Mẫu hậu thế nào tới?"
Tô Hành lo lắng hỏi, nhanh đi tới đỡ Thái hậu.
Tiêu Quân Nhã đi theo phía sau.
Nhìn thấy Thái hậu vẻ mệt mỏi rã rời, nếp nhăn lộ rõ và đôi mắt còn bầm đen.
Bà không còn là người nhìn không quá năm mươi nữa rồi mà là hơn sáu mươi!
"Phế hậu Tiêu thị, gặp qua Thái hậu." Tiêu Quân Nhã làm đại lễ, thẳng tắp hướng Thái hậu quỳ xuống.
Giọng nói Thái hậu giờ đã khàn đi nhưng cũng đủ uy nghiêm:
"Phế hậu cái gì?! Ai gia lúc nào nói con là phế hậu?! Con là hoàng hậu của triều ta!...!Đời này đừng ai mong lay động được địa vị của con!" Hai tay chống gậy điêu khắc hình phượng ánh vàng kim, Thái hậu quay đầu lại nhìn Tô Hành, "Cấp bách như thế làm gì? Mẫu hậu ngươi thể cốt vẫn khỏe! Không chết được!"
Đây là nói cho Kỷ Thi Vân nghe.
Tô Hành, Tiêu Quân Nhã trái phải đỡ Thái hậu vào điện, theo sau là Bạch Huỳnh và Dương thục viện.
Khi đi ngang qua Kỷ Thi Vân, Tiêu Quân Nhã để ý thấy Kỷ Thi Vân run lẩy bẩy.
Thái hậu thì không thèm nhìn đến cô cháu gái này.
Tô Hành lo lắng cho Thái hậu.
Thái hậu chỉ hòa ái cười, nói mình không có gì đáng ngại, bảo y yên tâm.
Con tim Kỷ Thi Vân trở nên loạn nhịp.
Mặt càng trắng đi.
Nàng đứng đó, cúi đầu, không nói gì.
Không kiềm được cơn run.
Nếu có thể Kỷ Thi Vân muốn giấu đầu cho đến khi không cần phải nhìn thấy ba người đó.
Tiêu Quân Nhã thấy vậy tất vui sướng.
Thái hậu lạnh mặt, nhìn Kỷ Thi Vân:
"Thi Vân, ngươi không có gì muốn nói sao?"
Kỷ Thi Vân cúi đầu như trước không nói gì.
"Tốt lắm! Ngươi không nói, ai gia thay ngươi nói!"
"Thi Vân! cháu gái tốt của ai gia! Ai gia đối đãi ngươi không hề thua kém Nguyễn Nguyễn! Không hề thua kém Hành nhi! Ai gia nơi chốn suy nghĩ cho ngươi, lúc nào ủy khuất ngươi? Ngươi hỏi lại lương tâm ngươi xem ai gia có bao giờ bạc đãi ngươi?!" Thái hậu đe dọa nhìn Kỷ Thi Vân, ngực phập phồng, tức giận lợi hại.
"Ngươi không hổ là cháu gái ai gia đặt trong lòng bàn mà sủng a! Lòng dạ ngươi ác độc bao nhiêu chứ! Lại muốn mạng của ai gia!"
Thái hậu càng nói càng kích động, trong mắt lộ ra sự căm ghét.
"Giả truyền ý chỉ? Ngươi nhận định ai gia sống không quá đêm nay có đúng không?! Ngươi thật là tốt! Ai gia thực sự là bị mỡ heo làm mờ mắt, móc tim móc phổi ra cho ngươi, ngươi hồi báo ai gia cái gì!??"
Thấy Kỷ Thi Vân chỉ cúi đầu không nói lời nào, Thái hậu càng tức giận, giơ phượng trượng và đập Kỷ Thi Vân vừa nổi giận mắng:
"Nghiệp chướng! Đây là cháu gái ai gia đem trở thành thân khuê nữ mà thương yêu a! Ai gia thực sự là bị mù!"
Tiêu Quân Nhã không ngờ Thái hậu cầm phượng trượng đập thẳng Kỷ Thi Vân như thế...!hẳn là rất đau đi?...!
Kỷ Thi Vân vẫn cúi đầu nghe mắng, không thấy phượng trượng, đến khi phát giác ra đã tránh không kịp, phượng trượng bổ thẳng tới cánh tay nàng...!"Đông" lại một thanh âm vang lên - phượng trượng rơi xuống đất.
Thái hậu phẫn nộ nhìn Kỷ Thi Vân, ngực kịch liệt phập phồng, thở hồng hộc.
Tô Hành đưa cho Thái hậu chén nước, khuyên bảo Thái hậu về nghỉ ngơi trước.
Thái hậu nhận lấy nước, cũng không để ý tới Tô Hành chỉ hai mắt đỏ bừng đe dọa nhìn Kỷ Thi Vân như muốn xem thấu nội tâm của nàng, nhìn xem bên trong đen tối đến cỡ nào!
Kỷ Thi Vân chịu đựng cánh tay đau đớn, khí lực tựa hồ bị rút sạch mà hai chân mềm nhũn, ngồi luôn dưới đất.
Đến giờ, nàng mới khóc.
Tiêu Quân Nhã lén lén dò xét Thái hậu - sắc mặt trầm trọng, băng lãnh, nếp nhăn lộ ra rõ ràng, cả người bỗng già nua - Thái hậu gian khổ bao nhiêu năm qua, nhìn qua biết bao nhiêu tranh đấu gay gắt, lại thua bởi cháu gái nhà mình, không biết trong lòng có bao nhiêu thê lương?
"Nếu cô không cướp Thụy nhi đi, ta hà cớ gì trở mặt?" Kỷ Thi Vân nức nở nói.
Thái hậu nghe vậy lại thấy tức hơn mà vỗ tay ghế.
Mặt tức tái xanh.
"Thụy nhi là tôn nhi ai gia, ai gia nếu muốn tự nuôi dưỡng nó thì không tới phiên ngươi nói một câu!"
Kỷ Thi Vân nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Thái hậu, hữu ý vô ý liếc Tiêu Quân Nhã.
"Vậy sao ngài cứ luôn chọn Thụy nhi? Hiên nhi không phải tôn tử của ngài sao? Mẫn nhi cũng không phải tôn tử của ngài? Dịch nhi, Trường Nhạc cũng không phải tôn tử của ngài? Nếu ngài muốn nuôi tôn tử vậy tại sao cứ mãi khăng khăng một mực là Thụy nhi của ta?! Thụy nhi thể yếu, ta biết ngài lo lắng, nhưng ta không không nổi ngài ép đổ thuốc vào họng nó! Ta không chịu nổi ngài khăng khăng phản bác ý của ta!"
"Ngài tốt với ta ta đều nhớ; ngài làm cái gì ta cũng có thể nhịn; nhưng chỉ có Thụy nhi là mấu chốt của ta, ai cũng đừng hòng cướp nó đi!" Kỷ Thi Vân hai mắt đỏ bừng, hung hãn nói: "Ta tàn nhẫn? Ta ngoan độc? Tất cả đều không phải do các ngươi ép sao??! Biểu ca không yêu ta, không thương ta, thật vất vả mới có được Thụy nhi mà cô cô ngài hết lần này tới lần khác lại cướp nó đi! Các ngươi còn bảo ta nhịn? Các ngươi có nghĩ tới ta sao!"
Thái hậu tức run cả người, hất đi bộ trà trên bàn.
"Uổng cho ai gia trong ngoài chuẩn bị tốt thay cho ngươi cùng Thụy nhi mà ngươi lại suy nghĩ như vậy!"
Tô Hành cũng giận dữ bất quá y không lộ mặt ra.
Dù trong lòng là bực bội thật nhưng vẫn là lo lắng cho Thái hậu.
Thái hậu vốn không khỏe, nay lại bị Kỷ Thi Vân chọc tức đến cả người đều phát run.
Mặt bà bây giờ là trầm thống thê lương, cùng với cái ngực phập phồng không ngừng và thở hổn hển.
Lúc này, thân thể Thái hậu quan trọng hơn.
Thái hậu mệt mỏi ngồi đó, nhắm mắt lại để bình phục nỗi lòng.
Đứng ở một bên, Dương thục viện lúc này lại quỳ xuống cúi đầu nói:
"Thần thiếp ở còn có một chuyện về Uyển quý phi, mong Thái hậu, bệ hạ Hoàng hậu vì thần thiếp làm chủ."
"...!Nói." Thái hậu nói.
Dương thục viện cúi đầu, "Thần thiếp trong lúc vô tình biết được Uyển quý phi hạ độc.
Lúc đó thần thiếp rất sợ, không biết nói với Thái hậu làm sao.
Sau.
.
.
sau đó, Uyển quý phi.
.
." Dương thục viên len lén nhìn Kỷ Thi Vân, nhỏ giọng nói: "...!Muốn giết thần thiếp diệt khẩu...!Nếu không phải thần thiếp được trời cao phù hộ thì, đã chết oan uổng từ lâu."
Kỷ Thi Vân nghe vậy cũng không có cãi lại.
Việc này là thật.
Lúc đó là Hương Lăng an bài người.
Song Dương thục viện lại ở tại cung Cảnh Nhân, người của nàng không tìm ra thời cơ hạ thủ.
Nàng nghĩ là Dương thục viện phát hiện hành tung những người đó.
Có điều, nàng sẽ vĩnh viễn không biết chuyện Dương thục viện nói là chuyện bị bắt vào rừng trúc; còn người nàng phái tới thì Dương thục viện thật sự không biết.
Nói ra thì cũng do Tiêu Quân Nhã hùa theo; từ chuyện Xuân Phân bị ám hại lần trước.
Phùng Sinh và hắc y nhân đẩy Xuân Phân đã bị bắt rồi, tất nhiên phải khai ra.
Kỷ Thi Vân kiểu gì cũng sẽ chết, thêm một tội ít một tội cũng không có vấn đề gì.
Thái hậu mà, cho dù tức giận ngập trời cũng có thể áp chế xuống; bà nhắm mắt lại, bi thương nói:
"Hoàng hậu, việc này cứ giao cho con xử trí.
Ai gia mệt mỏi.
Hành nhi, đưa ai gia trở về."
"Vâng." Tô Hành quay đầu nhìn Tiêu Quân Nhã.
Tiêu Quân Nhã gật đầu.
Dương thục viện đứng dậy và lén dò xét Hoàng hậu, thấy trong mắt Hoàng hậu có tiếu ý nhàn nhạt thì môi không dấu vết mà nhếch lên...!sau đó, nàng đi theo sau Thái hậu và nhà vua rời đi cung Phượng Tê.
Cửa điện mở rộng.
Gió đêm thổi tới làm ánh nến lắc lư.
Trong điện triệt để yên tinh.
Vừa trống trãi vừa tịch liêu.
Tiêu Quân Nhã mặt không thay đổi đến gần Kỷ Thi Vân chán chường ngồi dưới đất.
"Ngươi tâm tư kín đáo, hao tổn thời gian chuẩn bị, vì sao lại đi hiểm kỳ như vậy? Ngươi có nghĩ tới nếu thất bại, Thụy nhi ra sao không?"
Kỷ Thi Vân chán nản nói:
"Người định không bằng trời định.
Hiện tại nói những thứ này thì có ích lợi gì? Uổng cho ta tự nhận dẫn ngươi vào cục lại không biết là bản thân rơi vào cục của ngươi."
"...!Thụy nhi.
.
.
có một người mẹ thất bại như ta, là ta có lỗi với nó."
"Uh-huh!"
"Trước đây, Thái hậu đột nhiên bị bệnh là do ngươi tự mình rót độc vào trong miệng Thái hậu đi? Kỷ Thi Vân, ta cũng không ngờ ngươi nhẫn tâm như thế.
Thái hậu vì ngươi mà chưa bao giờ xem ta con dâu cả.
Ngươi cùng bà là thân nhân vậy mà ngươi có thể làm việc táng tận thiên lương như thế.
Thụy nhi có người mẹ như ngươi đúng là bất hạnh."
"Và, ta tin là có nhân quả báo ứng đấy!" Tiêu Quân Nhã bỗng nghiêm túc nói.
"Ha ha ha...!không sai; nhân quả báo ứng! Tiêu Quân Nhã, ngươi cũng không sạch sẽ hơn ta đâu!"
"Ừ.
Nhân quả báo ứng - cái từ này đã thực hiện qua ở trên người ta rồi.
Ngày nay, người đứng ở trước mặt ngươi là nhân quả báo ứng của ngươi sống lại đó!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...